Thiên Đế Nhận nói:
- Chính bởi vì Quy Nhân Sơn ẩn chứa hung hiểm đáng sợ, cho nên ta mới đem những thứ tốt đó giấu ở nơi này, như vậy thì tuyệt đối không sơ hở chút nào.
- Nếu như bên trong Quy Nhân Sơn đã có hung hiểm không thể đoán trước, vậy mà ngươi còn dám đem bảo vật giấu ở nơi này?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Không lo, mặc dù là nơi ẩn chứa hung hiểm, thế nhưng năm xưa đại đệ tử của Thiên Đế đã phong ấn rất nhiều nơi tại Quy Nhân Sơn. Cho nên, dưới tình huống bình thường, Quy Nhân Sơn vẫn tương đối an toàn.
Thiên Đế Nhận nói.
Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Đế Nhận giao lưu tâm thần, cho nên ngoại nhân căn bản không thể nghe thấy.
Cho nên, Củ cải đỏ chỉ thấy Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên ngừng bước, sau đó liền không nhúc nhích nữa, tựa như bị người khác thi triển định thân thuật vậy.
- Gia gia từng nói, Quy Nhân Sơn rất tà dị, quả nhiên Ninh Tiểu Nhân còn chưa lên núi đã bị trúng tà rồi. Cơ hội tốt như vậy, há có thể không bỏ trốn được?
Củ cải đỏ rón rén muốn bỏ chạy, nhưng mới đi được hơn mười bước thì phát hiện trên người vẫn cột Khốn Long tác.
Vì vậy, nàng liền quay vòng trở lại.
Cẩn thận trèo lên cổ tay của Ninh Tiểu Xuyên, dự định cởi Khốn Long tác ra, thế nhưng, nàng vừa mới động thủ thì lại phát hiện Ninh Tiểu Xuyên đang nhìn mình chằm chằm.
Ninh Tiểu Xuyên “sống lại” rồi.
Trái tim Củ cải đỏ giật thót một cái, hai tay lập tức cứng đờ, cười cười nói:
- Hắc hắc, ngươi tỉnh rồi sao?
- Ngươi đang làm gì?
Ninh Tiểu Xuyên có chút bất thiện mà nói.
- Không có… không có gì, ta thấy Khốn Long tác hơi lỏng, nên mới thắt chặt nó lại một chút.
Củ cải đỏ lập tức xoay người, đưa lưng về phía Ninh Tiểu Xuyên, khẽ le lưỡi một cái, sau đó nhảy xuống đám lá cây rụng, tiếp tục đi về phía trước.
- Hôm nay không lên núi nữa.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- A? Vì sao không lên núi?
Củ cải đỏ thầm sốt ruột, chẳng lẽ Ninh Tiểu Nhân đã phát hiện có gì đó không ổn rồi ư? Xong rồi, xong rồi, Ninh Tiểu Nhân tâm cơ sâu như vậy, nhất định đã phát hiện ra, lần này hắn nhất định sẽ lột da ta, sau đó ăn sống ta như ăn củ cải.
Ninh Tiểu Xuyên đã từ chỗ Thiên Đế Nhận biết được, sáng sớm mới là thời gian tốt nhất để tiến vào Quy Nhân Sơn, cũng là lúc ít gặp nguy hiểm nhất. Ban đêm ngàn vạn lần không nên tiến nhập Quy Nhân Sơn, bằng không thì cho dù là Thiên Nhân cũng phải chết.
Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên mới dự định trước hết ngủ ở ngoài một đêm, sáng sớm hôm sau mới lên núi.
Lúc này là lúc giữa trưa, mặt trời nhô cao, thời tiết rất nóng bức.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng dưới một gốc đại thụ, bắt đầu tìm hiểu Thiên Địa kinh.
Hiện nay Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện Thiên Địa kinh đến Tam Bộ Thiên Thê tiêu chuẩn, nhưng ngay cả “Võ Đạo Pháp Thân” cũng chưa tu luyện ra, cho nên Ninh Tiểu Xuyên phải bỏ thêm thời gian nữa.
Lục Tí Bạo Long và năm đầu Huyền thú trong Huyền Thú Giám đều bị Ninh Tiểu Xuyên bố trí đi tìm Huyền dược và linh bảo tự nhiên.
Trong Đăng Thiên thế giới, có rất nhiều Huyền dược cao cấp trân quý, rất khó tìm thấy ở những nơi khác. Mà Đăng Thiên thế giới cứ một trăm năm mới mở ra một lần, lần này tiến vào, tương lai chưa chắc đã còn cơ hội đi vào, cho nên tuyệt đối không thể để lãng phí cơ hội thu thập thêm nhiều Huyền dược hơn.
Hơn nữa, Ninh Tiểu Xuyên bây giờ chỉ mới đạt tới cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư, cần một lượng lớn Huyền dược để đề thăng phẩm cấp của Huyền thủy.
- Ninh Tiểu Nhân chết tiệt, Ninh Tiểu Nhân thối tha, chỉ biết ức hiếp tiểu nữ hài, ta dễ thương như vậy, dễ thương như vậy, dễ thương như vậy… A a… điên mất rồi, nếu như gặp được gia gia, ta nhất định sẽ nói gia gia biến ngươi trở thành nhỏ như ta, để xem lúc đó ngươi làm sao có thể ức hiếp ta nữa?
Củ cải đỏ ngồi trên một cái rễ cây nhô ra từ trong đất, nghiến răng mắng chửi Ninh Tiểu Xuyên.
Đột nhiên, một luồng sát khí lạnh lẽo cuốn tới, thiếu chút nữa thổi nàng bay đi. Nàng lập tức dùng hai tay túm chặt rễ cây, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Không biết từ lúc nào, trước mặt đã xuất hiện ba người.
Cả ba người đều mặc võ bào màu xanh, gồm hai nam một nữ, lưng cõng cổ kiếm, tản mát khí tức cường đại dị thường.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên cũng đình chỉ tu luyện, mở hai mắt ra, nhìn về phía ba người trước mặt, con ngươi thoáng co rút lại, nói:
- Thành viên của Phần Kiếm Tông ư?
Ba người đều là kiếm tu, hơn nữa còn mặc võ bào thống nhất, lưng cõng chiến kiếm cấp bậc Huyền Khí bát phẩm, chính là tiêu chí của Phần Kiếm Tông.
- Phần Kiếm Tông, Liệt Vân Long.
Một đại hán vóc người khỏe khoắn, âm thanh ồm ồm lên tiếng.
- Phần Kiếm Tông, Tạ Y Hàm.
Một nữ tử dáng người trung đẳng cũng xưng tên.
- Phần Kiếm Tông, Vân Kỷ.
Một nam tử thoạt nhìn có vẻ tiêu sái nói.
Bọn họ đều là cao thủ thế hệ trẻ hàng đầu của Phần Kiếm Tông, có tu vi Ngũ Bộ Thiên Thê, nhất cử nhất động đều mang theo một loại ý vị Võ Đạo hàm súc.
Đặc biệt là nam tử tên Vân Kỷ kia, khiến người khác cảm thấy rất nguy hiểm, tuyệt đối không phải là Võ giả Ngũ Bộ Thiên Thê bình thường, tu vi của hắn tương đối cường đại.
Ninh Tiểu Xuyên đã cảm nhận được sát khí trên người bọn hắn, nhưng lại không hề sợ hãi, nói:
- Thật không ngờ Phần Kiếm Tông lại coi trọng ta như vậy, một lần điều động ba vị cao thủ Ngũ Bộ Thiên Thê để tới giết một Dưỡng Tâm Sư Tam Bộ Thiên Thê như ta, phải chăng là chuyện bé xé ra to hay không?
Vân Kỷ cầm một cây quạt xếp, lộ vẻ phong lưu, cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, tu vi đạt tới cảnh giới như chúng ta, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Trải nghiệm càng nhiều thì càng phải hiểu được một đạo lý, ngàn vạn lần không thể khinh thị bất kỳ một địch nhân nào. Một khi quyết định muốn giết một người, vậy thì nhất định phải dốc toàn lực để ứng phó. Ngươi có cảnh giới Địa Tôn cảnh tầng thứ nhất, chúng ta sẽ điều động Địa Tôn cảnh tầng thứ chín tới giết ngươi. Ngươi có được cảnh giới Địa Tôn cảnh tầng thứ chín, vậy thì chúng ta sẽ điều động Võ giả Ngũ Bộ Thiên Thê đến giết ngươi.
- Còn nếu ngươi có tu vi đạt tới Tam Bộ Thiên Thê, vốn dĩ phải điều động tồn tại Thiên Nhân cảnh tới giết ngươi, như vậy mới chắc chắn có thể diệt sát được ngươi. Chẳng qua, Đông Phương sư huynh còn đang trên đường tới đây, cho nên chỉ có thể do chúng ta làm thay mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Vốn dĩ nên như thế. Nếu giết một kẻ Địa Tôn cảnh tầng thứ nhất mà chỉ phái Địa Tôn cảnh tầng thứ hai đi giết, vậy thì không phải là giết ngươi, mà chính là đưa tới một tên sư phụ để bồi luyện.
Ninh Tiểu Xuyên chợt chú ý tới cây quạt xếp trong tay Vân Kỷ, đó là cây quạt chỉ có thành viên của Vạn Kiếm Cung mới có, cũng là tiêu chí thành viên của Vạn Kiếm Cung.
Tại sao trong tay của đối phương lại có một cái quạt như vậy?
Xem ra, đã có thành viên của Vạn Kiếm Cung bị bọn hắn giết chết rồi.
Vân Kỷ lấy chiếc quạt xếp ra, chính là trắng trợn nói cho Ninh Tiểu Xuyên biết: thành viên Vạn Kiếm Cung các ngươi, chỉ là con mồi của chúng ta mà thôi.
- Ha ha, thế nhưng, dưới tình huống bình thường, một Dưỡng Tâm Sư Tam Bộ Thiên Thê gặp phải một Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê, vậy thì kết cục nhất định là phải chết rồi.
Vân Kỷ cười nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đúng vậy, huống chi cả ba người các ngươi đều là kiếm tu Ngũ Bộ Thiên Thê, cho dù là gặp phải Thiên Nhân bình thường, cũng có thể đấu một phen.
- Ngươi sai rồi, không phải chỉ có ba kiếm tu Ngũ Bộ Thiên Thê mà thôi đâu.
Trong rừng cây chợt truyền đến một tiếng thét dài.
Lại có cao thủ chạy đến.
Không lâu sau, lại có bốn người chạy tới, trên thân mặc áo bào hoa lệ, cưỡi bốn đầu Huyền Khí cửu phẩm, phong bế bốn phương tám hướng của Ninh Tiểu Xuyên.
Hai nam hai nữ, nam thì diện mạo tuấn lãng, nữ thì dung nhan mỹ lệ.
Trên người bọn họ đều mang theo một luồng khí chất quý tộc, ánh mắt nhìn người khác vô cùng lãnh ngạo, tự cho là tài trí hơn người. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ giống như con sâu cái kiến.
Ninh Tiểu Xuyên biết một nữ tử trong số đó, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy một lần.
Nàng là bằng hữu của Lục Nhân và Kim Vũ Hồn, hiển nhiên cũng là người của Vương Tôn Phủ.
- Không ngờ thành viên của Vương Tôn Phủ cũng đến rồi.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn rất tỉnh táo, không hề bối rối chút nào.
Một nam tử ngồi trên một đầu Bạch Lân Song Dực Ngưu, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi thắng của Vương Tôn Phủ chúng ta nhiều tài bảo như vậy, cho rằng giao toàn bộ cho Vũ tiên tử là có thể bảo toàn tính mạng ư?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói:
- Còn người nào nữa? Nếu như đã đến thì còn không mau hiện thân?
Vụt vụt vụt...
Quả nhiên, Ninh Tiểu Xuyên vừa dứt lời, lại có ba cao thủ thế hệ trẻ đi ra. Bọn họ đến từ những thế lực khác nhau, cho nên cũng không đứng cùng một chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua ba người này, cho nên ngay cả một chút ấn tượng cũng không có, chỉ có thể cảm thấy thực lực của bọn hắn rất cường đại, không hề yếu hơn người của Vương Tôn Phủ và Phần Kiếm Tông chút nào.
Củ cải đỏ cũng sợ đến ngây người, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì? Tại sao lại đắc tội với nhiều người như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, vốn bản thân đã cố gắng thu mình, thế nhưng vẫn rước lấy vô số địch nhân, thế lực ở khắp nơi đều muốn giết hắn.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu như thiên phú của mình bộc lộ ra hoàn toàn, có lẽ đã biến thành địch nhân của mọi người trên thế gian rồi.
Rất nhiều người đều hâm mộ kẻ có tiền, thế nhưng, kẻ có tiền lại rất dễ bị người khác bắt cóc.
Rất nhiều người đều hâm mộ thiên tài, thế nhưng, thiên tài lại rất dễ bị người khác ghen ghét đố kỵ.
Lúc này, đã có mười vị cao thủ trẻ tuổi hàng đầu vây khốn Ninh Tiểu Xuyên, tu vi thấp nhất cũng là Tứ Bộ Thiên Thê.
Phải biết rằng, bọn họ đều không phải là tu sĩ bình thường, mà là bá chủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh, một người có thể đánh với vài tu sĩ cùng cảnh giới.
Nói cách khác, chiến lực của bọn họ, quả thực có thể so với hơn mười vị tu sĩ Ngũ Bộ Thiên Thê.
Đội hình cường đại như thế, nếu phối hợp ăn ý, hoàn toàn có thể liên thủ giết chết Thiên Nhân.
Trong đó có hai người tu đạo, bố trí trận pháp giam cầm, cấm cố toàn bộ không gian xung quanh, không cho phép Ninh Tiểu Xuyên có cơ hội đào tẩu.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi xếp bằng dưới cây, nói:
- Ta có một vấn đề rất khó hiểu, Đăng Thiên thế giới khổng lồ như thế, các ngươi làm thế nào mà biết rõ hành tung của ta? Hơn nữa, còn có thể tìm được ta? Cho dù muốn giết ta thì cũng phải để ta làm một con quỷ minh bạch a.
Vân Kỷ đem chiếc quạt xếp thu lại, cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, hành tung của ngươi đã bại lộ cách đây hai ngày, Đông Phương sư huynh đã tuyên bố, phàm là kẻ có thể lấy được thủ cấp của ngươi, liền nhận được một kiện Huyền Khí cửu phẩm. Hơn nữa, chúng ta còn biết, ngươi đã được sắp xếp ngồi vào vị trí thứ ba, cho nên, tất cả mọi người tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi Thiên Môn.
- Đông Phương Thắng? Ta và hắn có thù lớn như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có chútk hó hiểu.
Hơn nữa, bản thân và Đông Phương Thắng chưa từng tiếp xúc với nhau, hắn làm thế nào có thể biết được hành tung của mình.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy sau lưng Đông Phương Thắng còn có bóng dáng của một người khác, nếu không phải là Lạc Vũ, vậy thì nhất định là Nhiếp Lan Tâm.
Chỉ có Lạc Vũ là biết Võ Hồn ấn ký của hắn, có thể cảm ứng được phương vị của hắn.
Hơn nữa, người khác đều đã tìm được Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng Lạc Vũ lại chậm chạp không hiện thân. Chuyện này có gì đó rất khác thường.
Tuy nhiên, xác suất Lạc Vũ muốn ám hại Ninh Tiểu Xuyên thì không lớn lắm, ngược lại Nhiếp Lan Tâm thì có xác suất lớn hơn rất nhiều.
Quỷ hồn của Vạn Âm Tiên Hậu kiếp trước vẫn một mực đi theo Ninh Tiểu Xuyên, chính là một uy hiếp cực lớn đối với Nhiếp Lan Tâm, sẽ khiến cho cuộc sống hàng ngày của nàng không thể bình yên được.
Nàng có thể cảm nhận được khí tức của quỷ hồn, đương nhiên cũng có thể tìm được phương vị của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đại khái đã hiểu được chuyện gì xảy ra, thoáng nhìn qua những cao thủ trẻ tuổi kia một lượt, thản nhiên nói:
- Đầu của ta chỉ có một cái, không biết là kẻ nào có hứng thú tới lấy?