Nhiếp Lan Tâm bỏ đi khi bị thương, vậy thì trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, cũng không cần lo lắng về nàng ta nữa.
Ma Đế nhìn sang Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt dừng ngưng đọng:
- Ngươi chính là con trai duy nhất của Ninh Thiên Ý?
Ánh mắt Ma Đế tuy bình thản nhưng lại tạo cho Ninh Tiểu Xuyên áp lực rất lớn, huyết dịch trong cơ thể cũng khó mà vận chuyển nổi.
Đây là Đế Hoàng của Ma Môn, thậm chí có thể nói là đệ nhất cường giả của Ngọc Lam đế quốc, ngay bản tôn của Nhiếp Lan Tâm cũng bị hắn đánh bại dễ dàng.
- Phụ thân, hắn là đứa con duy nhất mà muội muội để lại...
Đoan Mộc Lân Dã nói nhỏ.
- Ta không hỏi ngươi. Ở đây có chỗ cho ngươi nói sao?
Ma Đế trầm giọng quát.
Đoan Mộc Lân Dã tuy là bá chủ Phệ Huyết Đạo, cự đầu Ma Môn, nhưng trước mặt Ma Đế vẫn phải quy củ, bị Ma Đế quát như vậy, lập tức ngậm miệng lại.
Ma Đế nhìn Ám Thiên Vương:
- Long Đình, tu vi của hắn là do ngươi truyền?
Ám Thiên Vương nói:
- Ma Đế, dù sao hắn cũng là ngoại tôn của ngài.
Tất cả mọi người đều biến Ma Đế rất ghét người nhà họ Ninh, vì thế đều cầu tình cho Ninh Tiểu Xuyên.
Ngọc Ngưng Sanh cũng cung tay cúi người:
- Ma Đế, chuyện năm xưa Tiểu Xuyên cũng là người bị hại. Từ nhỏ đã mất phụ mẫu, hơn nữa vì thiên sinh thai tật mà chịu đủ mọi tủi nhục trong Kiếm Các Hầu Phủ. Xin ngài đừng đổ hết tội lỗi năm đó lên người hắn.
Ma Đế nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nhìn thật lâu, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Mãi lâu sau…
- Ninh Tiểu Xuyên, cái tên này khiến ta cảm thấy không thích chút nào.
Ma Đế lạnh lùng nói một câu, lắc đầu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Chỉ trong chớp mắt Ma Đế đã đi được mấy chục dặm, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Ý gì đây?
Ma Đế cứ thế mà bỏ đi?
Ngọc Ngưng Sanh không hiểu:
- Phụ thân, Ma Đế đại nhân nói như vậy là có gì?
Ám Thiên Vương nhếch môi cười:
- Ma Đế đã nói câu đó, có nghĩa là lão nhân gia ngài cũng không phải là hoàn toàn không xem Ninh Tiểu Xuyên là ngoại tôn. Phải biết là chỉ khi chí thân thì mới bận tâm đến tên của tử tôn.
Đoan Mộc Lân Dã mỉm cười:
- Phụ thân trước đây thương muội muội nhất, mọi người đều tưởng người tu luyện Phệ Huyết Ma Công trở thành người lục thân bất nhận. Nhưng vừa rồi ta nhìn ánh mắt phụ thân, giống hệt như trước kia nhìn muội muội. Lão nhân gia dù sao cũng đã có tuổi, có thể thấy đứa ngoại tôn duy nhất trong lòng không thể không vui. Sanh nhi, chưa biết chừng khi đại quân Ma Môn công phá Hoàng thành, chính là lúc Ma Đế chủ trì hôn lễ cho ngươi và ngoại tôn của ngài ấy chứ.
Ngọc Ngưng Sanh tuy mặt che mạng nhưng cũng thấy khá ngượng ngùng, chỉ cúi đầu miết gấu áo.
Ám Thiên Vương nghiêm nghị nói:
- Tiểu Xuyên, trong vòng ba ngày, đại quân Ma Môn sẽ tấn công Hoàng thành. Giờ Hoàng thành đã thành nơi thị phi, chi bằng người theo bọn ta về quân doanh Ma Môn. Với tu vi của ngươi nếu có thể góp sức tấn công Hoàng thành thì ngoại công chắc chắn sẽ càng vui hơn.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn về hướng Ma Đế rời đi, thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu:
- Tiền bối, ngài chắc hiểu ra, muội muội và gia gia ta đều ở Kiếm Các Hầu Phủ, ta không thể để mặc họ không quản.
- Cái này không tùy theo ngươi được. Ngươi bắt buộc phải theo ta về đại doanh Ma Môn. Ngươi phải biết lần này ngoài đại quân Ma Môn còn có thế lực khác cũng tấn công Hoàng thành. Thế lực liên quân đã rất lớn, muốn đánh hạ Hoàng thành là chuyện chắc chắn. Nếu ngươi ở cùng người của Kiếm Các Hầu Phủ thì khó tránh sẽ có người hiểu nhầm ngươi. Nếu ngươi chết trên chiến trường thì ta phải ăn nói với mẹ ngươi thế nào?
Đoan Mộc Lân Dã nói.
Ninh Tiểu Xuyên cúi mình trước Đoan Mộc Lân Dã một cái nói:
- Linh Nhi là biểu tỷ của ta, ta gọi ngài một tiếng cữu cữu. Cữu cữu, ngài có sự kiên trì của mình, ta cũng có nguyên tắc của ta. Ta buộc phải về Hoàng thành, kề vai tác chiến cùng người thân của ta. Dù có chết cũng không hối hận. Không ai có thể ngăn cản ta.
Ninh Tiểu Xuyên cầm Ma Kiếm lên, quay đi thẳng, nói:
- Ngưng Sanh, Tiểu Linh Nhi và Tiểu Hồng phiền ngươi chăm sóc, chúng ở Ma Môn sẽ an toàn hơn ở bên ta.
Nói xong hắn biến thành một chiếc cầu vồng bảy sắc, bay đi vài nghìn mét, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
- Đúng là kiên quyết, giống hệt tính mẹ nó.
Đoan Mộc Lân Dã giậm chân.
Ám Thiên Vương cười:
- Đoan Mộc huynh, không cần lo cho hắn. Với tu vi hiện giờ, người uy hiếp được hắn không có nhiều đâu.
Tiểu Linh Nhi dựa vào váy Ngọc Ngưng Sanh, khẽ nghịch ngón tay, lầm bầm:
- Ta mới là Linh Nhi, Linh Nhi sao lại biến thành biểu tỷ của cha rồi? Ta mới là Linh Nhi...
Ngọc Ngưng Sanh nói nhỏ với Tiểu Linh Nhi:
- Người cha con nói là Đại Linh Nhi.
- Đại Linh Nhi.
Mắt Tiểu Linh Nhi mở thật to, đột nhiên trong đầu nhớ tới một người vô cùng xinh đẹp, mắt lấp lánh nói:
- Mẹ?
Tiểu Linh Nhi nở ra từ trứng, người đầu tiên nhìn thấy là Đoan Mộc Linh Nhi, vì thế nó vẫn gọi Đoan Mộc Linh Nhi là mẹ.
Chỉ là Đoan Mộc Linh Nhi rất ít khi bên cạnh nó, vì thế nó lại có thêm một “má” là Ngọc Ngưng Sanh.
Với Tiểu Linh Nhi thì mẹ và má không giống nhau.
Ngọc Ngưng Sanh cũng không biết phải giải thích với nó thế nào, định đưa nó về quân doanh Ma Môn để Đoan Mộc Linh Nhi giải thích dần dần.
Đồng thời nàng cũng khá tức giận, Ninh Tiểu Xuyên đặt tên cho nó cũng quá tùy tiện, không ngờ lại lấy cái tên Tiểu Linh Nhi, cứ như là con của Đoan Mộc Linh Nhi vậy. Sao không gọi Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngưng Nhi, Tiểu Sanh Nhi?
Thời gian gần đây Ma Môn tập trung võ giả từ rất nhiều phân đàn, tạo thành đại quân công thành phá trại hoành tảo quân đội triều đình, đã chiếm lĩnh được thất đại vực quanh Hoàng thành, và hàng nghìn tòa thành trì.
Có Ma Môn dẫn đầu, các châu phủ, huyện quận đều có gia tộc, tông môn lớn công kích phủ nha của các thành trấn, rồi tập hợp thành quân đội, hình thành nên hàng nghìn thế lực phản quân.
Một tháng trước, Ma Môn mời thủ lĩnh phản quân của các nơi cùng tấn công Hoàng thành, đoạt tài nguyên tu luyện và của cải trong thành.
Phản quân các nơi đương nhiên đều hưởng ứng.
Sau một tháng giao chiến, liên quân thế như chẻ tre, ập tới Hoàng thành.
Ngoại vi Hoàng thành chỉ còn lại hai đạo phòng tuyến cuối cùng, nhưng với sức mạnh của Ma Môn, trong vòng ba ngày là hoàn toàn có thể công phá hai đạo phòng tuyến này.
Quân sĩ trong Hoàng thành đều trong trạng thái căng thẳng, sẵn sàng chiến đấu, bảy mươi hai cánh cổng thành đều đóng chặt, bất cứ ai cũng không được tùy tiện ra vào.
Trận pháp trong thành cũng đã được khởi động, dù đi dưới lòng đất hay bay trên trời cũng không thể vào trong thành. Nếu có kẻ dám liều mình sẽ gặp sự trấn áp vô tình.
Trên bức tường cao hơn trăm mét lúc nào cũng có quân đội tuần tra, trên thành tường còn lắp cấm khí – Long Cân Cung, Xạ Thần Nỗ, Huyền Thạch Chiến Xa... dù là Võ Tôn xông vào cũng sẽ gặp phải công kích hủy diệt.
Ninh Tiểu Xuyên lúc này trở về Hoàng thành, từng bước tiến lại dưới cổng thành.
- Kẻ kia là ai?
Phía trên cổng, tất cả quân sĩ đều giương cung, có thể công kích bất cứ lúc nào.
- Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên nói lớn.
- Cái gì? Ninh Tiểu Xuyên?
- Chắc chắn là Ninh Tiểu Xuyên, trước kia có người thấy hắn mặc Long Giáp ra khỏi thành.
- Nhưng giờ đã đóng thành, Vương gia hạ lệnh bất cứ ai cũng không được vào thành.
- Ngươi muốn chết à, Ninh Tiểu Xuyên đến Vân Trung Hầu cũng dám giết, ngươi có mấy cái đầu cho hắn chặt hả? Mau đi thông báo cho Vương gia để ngài định đoạt.
Quân sĩ giữ thành đều rất đau đầu, căn bản không ai dám đắc tội Ninh Tiểu Xuyên, chỉ đành đi bẩm báo Đại Kim Bằng Vương trước.
Không lâu sau xa giá của Đại Kim Bằng Vương tới cổng thành. Tướng sĩ giữ thành đều ra đón, chỉnh tề nửa quỳ dưới đất. Nhưng người bước ra không phải Đại Kim Bằng Vương mà là một nữ tử xinh đẹp nho nhã.
Nữ tử này nhin cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt sáng trong, lông mày mảnh, mũi cao thẳng, môi đỏ thắm như đóa phù dung.
Cổ nàng rất thon nhỏ, rất có khí chất, lại quý khí bức người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đây đương nhiên chính là Thiến Thiến quận chúa phong hoa tuyệt thế.
Thiến Thiến quận chúa là thiên chi kiêu nữ kiệt xuất nhất trong Đại Kim Bằng Vương phủ, không chỉ có tu vi hạng nhất trong số những người cùng tuổi mà còn là trung cấp Dưỡng Tâm Sư tôn quý.
Không lâu trước đây Thiến Thiến quận chúa đã thông qua tầng mười lăm của Thông Thiên Kiều ở Thiên Đế Học Cung, thiên phú ít nhất cũng là bốn nghìn năm khó gặp.
Thấy nàng thay Đại Kim Bằng Vương tới, tất cả quân sĩ đều không dám ngẩng lên.
- Đứng dậy hết đi.
Sắc mặt Ngự Thiến Thiến rất khó coi, ai cũng nhìn ra sự giận dữ trong ánh mắt nàng, cũng không biết là nhằm vào ai?
Các quân sĩ cẩn thận đứng dậy, cũng không dám nói bừa, sợ chọc giận Thiến Thiến quận chúa.
Thiến Thiến quận chúa lên thành lầu cao trăm mét, đứng trên cổng thành nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên phía dưới:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn mặt mũi về Hoàng thành?
Vì cách mặt đất hơn trăm mét nên Ninh Tiểu Xuyên nhìn chỉ như một cây củi.
Ninh Tiểu Xuyên nghe thấy tiếng Ngự Thiến Thiến thì ngẩng lên, tò mò nói:
- Tại sao ta lại không còn mặt mũi về thành?
- Tại sao? Tự ngươi biết.
Ngự Thiến Thiến bặm môi, đoạt lấy Long Cân Cung trong tay quân sĩ bên cạnh, lắp tên lên kéo thành hình trăng tròn.
Vút!
Ngự Thiến Thiến buông tay, mũi tên biến thành bạch quang bắn thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đưa tay tóm lấy mũi tên, khó hiểu nói:
- Ngự dưa hấu, rốt cuộc ngươi bị gì thế? Mau mở cổng thành!
Ngự Thiến Thiến tức đến dậm chân:
- Không phải ngươi đã bỏ đi theo Ngân Trì phu nhân mãi mãi không về hay sao? Sao giờ quay về làm gì? Còn Ngân Trì phu nhân yêu quý của ngươi đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên biết chắc Ngự Thiến Thiến đang ghen, đáp:
- Ngươi nghe ai nói? Là thái tử đúng không?
- Ngươi không cần biết ai nói. Ta hỏi ngươi một câu, có phải ngươi ở cùng Ngân Trì phu nhân một đêm? Hơn nữa... hơn nữa còn ở trong khuê phòng của nàng ta.
Ngự Thiến Thiến cắn môi, tức giận nhìn Ninh Tiểu Xuyên.