Sau khi Ninh Tiểu Xuyên lấy "Binh khí bài danh phổ" từ chỗ Tư Đồ Phượng Vũ, liền quay trở về Kiếm Các Hầu Phủ, vừa mới bước vào đại môn Hầu Phủ, đã cảm thấy bầu không khí của Hầu Phủ có gì đó không đúng.
- Ca ca, huynh trở về rồi.
Ninh Hinh Nhi vẫn một mực chờ trước cửa Hầu Phủ, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên trở về, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Chuyện gì xảy ra? Ta thấy trong Hầu Phủ có rất nhiều người lạ, thị vệ cũng canh gác nghiêm túc hơn.
Ninh Hinh Nhi thấp giọng nói:
- Thiến Thiến quận chúa đến rồi.
- Ngự dưa hấu (*)?
(*) tên nàng phát âm giống trái dưa hấu
Ninh Tiểu Xuyên bật cười:
- Tin tức của nàng thật linh thông, bây giờ người đang ở đâu?
- Nàng tới Cẩm Tú Uyển rồi, đó là nơi ở của Ngọc cô nương, nàng nói là muốn đi thảo luận thi từ ca phú với Ngọc cô nương.
Ninh Hinh Nhi nói.
Ngự dưa hấu và Ngọc Ngưng Sanh cũng không thân thiết lắm, tại sao nàng lại đi bái phỏng Ngọc Ngưng Sanh?
Ninh Tiểu Xuyên giật thót tim, liền lập tức chạy đến Cẩm Tú Uyển.
- Tiểu Hầu gia, ngươi đến rồi, ta cảm thấy lần này quận chúa điện hạ đã thật sự nổi giận rồi, chỉ có ngươi mới ngăn được nàng ấy.
Thị nữ của Ngự Thiến Thiến lo lắng nói.
Bên ngoài Cẩm Tú Uyển, có rất nhiều thị nữ và Võ giả tụ tập.
Bọn hắn đều chờ ở ngoài, Ngự Thiến Thiến đã hạ lệnh, bất luận bên trong phát sinh chuyện gì, cũng không được phép xông vào. Phàm là người dám xông vào, đều giết không tha.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên trở nên ngưng trọng, chẳng lẽ bình dấm (*) của Ngự dưa hấu đổ rồi?
(*) ý chỉ sự ghen tuông
Ngự Thiến Thiến từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, được sủng ái vô cùng, trong lòng tất nhiên yêu thích Ninh Tiểu Xuyên, cũng không cho phép bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên có nữ tử nào khác. Nàng muốn gây phiền toái cho Ngọc Ngưng Sanh, cũng là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên cũng không lo lắng cho Ngọc Ngưng Sanh lắm, ngược lại hắn lo lắng cho Ngự Thiến Thiến hơn.
Bên trong tường viện, vang lên thanh âm cầm sắt hợp minh, đan xen thành một đoạn nhạc khúc mỹ diệu.
Ngự Thiến Thiến ngồi trước bờ ao, trên đầu gối đặt một cái đàn cổ bằng Tử Mộc, ngón tay nhảy múa như bay, mỗi đạo sóng âm đều ngưng tụ thành một thanh kiếm Huyền Khí, tạo thành cảnh tượng “Vạn Kiếm Quy Tông” đánh về phía Ngọc Ngưng Sanh.
Ánh mắt của nàng lạnh lẽo như băng, khí thế không ngừng tăng lên, cỏ cây, đá tảng, hòn non bộ xung quanh người, đều bị kiếm khí cắt nát, biến thành gỗ vụn đá vụn.
Ngọc Ngưng Sanh thì ngồi trên lầu các, lưng dựa vào lan can, cầm một cái cổ sắt bạch ngọc, thổi ra một đạo âm luật du dương động lòng người, tạo thành từng vòng sương mù bao quanh lầu các, hóa giải toàn bộ sóng âm mà Ngự Thiến Thiến đánh ra thành vô hình.
Bất luận Ngự Thiến Thiến công kích như thế nào, cũng không thể làm Ngọc Ngưng Sanh bị thương tổn đến một sợi tóc.
- Tu vi của tiểu tiện nhân ngươi thật cường đại, tiến vào Kiếm Các Hầu Phủ, khẳng định là có mưu đồ làm loạn.
Ngự Thiến Thiến nói.
Tâm thần Ngọc Ngưng Sanh khẽ động, sóng âm liền tự động ngưng tụ thành thanh âm mờ mịt, nói:
- Tiểu nữ tử và quận chúa điện hạ không oán không cừu, điện hạ cần gì phải vất vả bức bách?
- Hừ!
Đôi tay của Ngự Thiến Thiến bị một tầng Huyền Khí bao trùm, chuẩn bị ngưng tụ Thần Thông Võ Đạo vào trong sóng âm, phát ra lực phá hoại càng lớn hơn, muốn đánh đuổi Ngọc Ngưng Sanh ra khỏi Kiếm Các Hầu Phủ.
- Grào... grào... grào...
Tiểu Long chạy tới chỗ Ngự Thiến Thiến, móng vuốt cắt đứt dây đàn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rống to.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Trên trán Ngự Thiến Thiến nổi lên một tia hắc tuyến, vỗ lên đầu Tiểu Hồng một cái, đánh cho Tiểu Hồng choáng váng, trước mắt bay đầy sao.
- Ninh Tiểu Xuyên, ta biết ngươi trở về rồi, gọi một con rồng ngu ngốc ra quấy rối thì có gì hay? Có bản lĩnh thì tự mình động thủ hủy cầm của ta đi!
Ngự Thiến Thiến bỗng nhiên đứng dậy, lộ vẻ thập phần tức giận.
Két…
Ninh Tiểu Xuyên đẩy cửa đi vào, miệng giáo huấn khiển trách:
- Tiểu Hồng, ngươi cũng thật là ngnag ngược, ngay cả cầm của quận chúa điện hạ mà ngươi cũng dám hủy sao? Cho dù đem ngươi đi bán cũng không đền nổi. Hắc hắc, quận chúa điện hạ, thật đúng là đã lâu không gặp, ta định ngày mai tới Vương Phủ bái phỏng, dâng lên cho điện hạ một kiện lễ vật chuẩn bị đã lâu, không ngờ điện hạ lại tới trước rồi.
Ngự Thiến Thiến cắn môi, tức giận nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, bổn quận chúa lần này tới đây là muốn cứu ngươi, tránh cho ngươi đi lầm đường lạc lối, đầu óc mê muội, tự hủy cả tương lại.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, nói:
- Quận chúa nói rất đúng.
- Nếu ngươi đã tự biết, vậy tại sao còn mắc thêm lỗi lầm?
Ngự Thiến Thiến nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Xin quận chúa điện hạ chỉ rõ, tại hạ sai ở chỗ nào?
- Ngươi… Ngươi tự biết.
Ngự Thiến Thiến không ngừng nghiến răng, càng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nàng lại càng cảm thấy hắn đáng hận.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Ta quả thật không biết.
Ngự Thiến Thiến giẫm một cái lên giày của Ninh Tiểu Xuyên, chân không ngừng đè xuống day day, thấp giọng nói:
- Ngọc Ngưng Sanh là con gái tội thần, Thánh Thượng đã tự mình giáng chỉ cho nàng cả đời làm kỹ nô. Ngươi là người thừa kế của Kiếm Các Hầu Phủ, vậy mà ngươi lại dính líu với nàng ta, như vậy còn không phải là tự hủy tương lai, đầu óc mê muội, nhầm đường lạc lối sao?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhếch miệng, nói:
- Quận chúa điện hạ, chân của ngươi hình như đặt nhầm chỗ rồi.
Ngự Thiến Thiến lại tăng thêm vài phần khí lực, nói:
- Chân của ta cứ đặt ở chỗ này đấy. Tiểu Xuyên, nghe bổn quận chúa khuyên bảo một câu, đừng lui tới với Ngọc Ngưng Sanh nữa, nàng sẽ hại ngươi đó.
Ngọc Ngưng Sanh từ trên lầu các đi xuống, mái tóc dài trôi bồng bềnh, cơ thể hoàn mỹ như một khối mỹ ngọc, đôi mắt lấp lánh như sao, thanh âm ôn nhu vang lên:
- Quận chúa điện hạ hình như quản hơi nhiều rồi, ta và tiểu Hầu gia chính là tri kỷ, tâm linh tương thông, hiểu rõ lẫn nhau, là bằng hữu tri giao. Ta làm sao lại hại tiểu Hầu gia được? Tiểu Hầu gia, ngươi nói xem có đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười, nói:
- Ngưng Sanh cô nương quả thật là hồng nhan tri kỷ của tại hạ, quận chúa điện hạ, người quá lo lắng rồi.
Ngự Thiến Thiến tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ta thấy nàng chính là một hồ ly, chuyên môn câu dẫn nam nhân, muốn dựa vào tòa núi lớn như Kiếm Các Hầu Phủ. Tức chết ta rồi, người đâu, kéo tiện nhân kia ra ngoài đánh chết cho ta!
Một đám quân sĩ xông vào, nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng Sanh, đồng loạt rút chiến đao ra, lộ ra một loạt ánh đao lạnh lẽo.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặt xuống, nói:
- Quận chúa điện hạ, nơi này là Kiếm Các Hầu Phủ, còn chưa đến lượt ngươi tùy ý động vào khách nhân của ta. Hinh nhi, thay ta tiễn khách.
- Không ngờ ngươi lại mắng ta? Ngươi còn dám đuổi ta đi?
Ngự Thiến Thiến nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt ngập nước, tức giận nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, chuyện của ngươi, về sau bổn quận chúa sẽ không quản nữa, mặc kệ ngươi, ngươi cứ ở cùng với hồng nhan tri kỷ của ngươi đi.
Ngự Thiến Thiến xoay người rời đi, khẽ nắm chặt hai tay, trực tiếp rời khỏi Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Hinh Nhi tiễn nàng ra khỏi đại môn Hầu Phủ.
- Quận chúa điện hạ, thực ra người mà ca ca ta thích nhất vẫn là ngươi, bây giờ chẳng qua hắn bị nữ tử thanh lâu kia mê hoặc mà thôi.
Ninh Hinh Nhi nói.
Ngự Thiến Thiến dừng bước, chợt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Hinh nhi, ngươi cũng hiểu sao? Ca ca ngươi rốt cuộc đã bị nữ nhân kia dùng bùa mê thuốc lú gì chứ? Nhưng mà ca ca ngươi là Dưỡng Tâm Sư cao cấp a, chẳng lẽ hắn không biết tự luyện chế giải dược cho mình?
Ninh Hinh Nhi lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết. Quận chúa điện hạ, người thật sự cứ như vậy mà rời đi sao?
Ngự Thiến Thiến khẽ gật đầu, dường như hạ xuống quyết tâm, nói:
- Bây giờ ta sẽ dùng một mồi lửa thiêu rụi cả Quan Ngọc Lâu. Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta… Ta không biết.
Ninh Hinh Nhi nói.
- Quyết định vậy đi.
Dứt lời, nàng liền ngồi lên Bát Long Tượng liễn, dẫn theo người của Đại Kim Bằng Vương Phủ, chuẩn bị tới đốt Quan Ngọc Lâu. Thế nhưng, lúc đi được nửa đường, nàng lại chợt nghĩ, nếu như mình thiêu hủy Quan Ngọc Lâu, vậy chẳng phải Ngọc Ngưng Sanh càng có lý do ở lại Kiếm Các Hầu Phủ sao?
Không được, không thể làm như vậy.
Ngự Thiến Thiến quyết định tạm thời trở về Vương Phủ trước, từ từ sẽ suy nghĩ đối sách, nàng chính là quận chúa của Đại Kim Bằng Vương Phủ, chẳng lẽ còn không đối phó được với một nữ tử thanh lâu?
Tại Cẩm Tú Uyển.
Ninh Tiểu Xuyên cau mày, nhìn tàn cầm trên mặt đất, thở dài một hơi thật sâu.
Ngọc Ngưng Sanh giống như có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của hắn, nói:
- Hối hận rồi sao?
- Không có.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
- Thật ra, Thiến Thiến quận chúa bình thường rất ôn nhu hào sảng, bình tĩnh cơ trí, chẳng biết tại sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Ngọc Ngưng Sanh cười nói:
- Bởi vì nàng thích ngươi, nàng cảm thấy ta cướp ngươi đi. Lúc một nữ nhân gặp tình địch, cho dù là mèo cái cũng sẽ biến thành cọp cái.
- Không nói chuyện của nàng ta nữa.
Ninh Tiểu Xuyên bật cười, lắc lắc đầu, lại lấy ra một quyền sách bằng da Huyền thú, đặt trên bệ đá, trải bằng ra, nói:
- Đây chính là một lượng lớn tư liệu mà Thần Kiếm cung thu thập được, sau khi trải qua phân tích mới viết thành "Binh khí bài danh phổ", ngươi xem thử đi.
Ninh Tiểu Xuyên biết Ngọc Ngưng Sanh bác học uyên thâm, hơn nữa nàng còn là Thánh Nữ Ma Môn, nhất định hiểu rất rõ thực lực của rất nhiều cao thủ Võ Đạo, cho nên mới dự định nghiên cứu thảo luận với nàng, tranh thủ khiến cho "Binh khí bài danh phổ" càng có uy tín hơn.
Hạng nhất trên "Binh khí bài danh phổ": Phệ Huyết Châu (người nắm giữ là Ma Đế, Đoan Mộc Hàn).
Hạng hai trên "Binh khí bài danh phổ": Thái Cực Đồ (người nắm giữ là Quốc Sư Nhất Phẩm, Thái Sư Vấn Hoa).
Hạng ba trên "Binh khí bài danh phổ": Cơ Huyền Hoàng Kiếm (người nắm giữ là Kiếm Thánh, Vũ Văn Lạc.
Đây chính là một quyển phổ do da Huyền thú tạo thành, bên trên ghi chép tên của mấy trăm kiện Huyền Khí, từ cao xuống thấp, bài danh theo thứ tự.
Đằng sau mỗi một kiện Huyền Khí, đều ghi rõ tính danh của người nắm giữ, hơn nữa, còn dùng một quyển sách lớn để ghi lại câu chuyện truyền kỳ của những người này. Trải qua câu văn tô điểm, quả thực khiến cho danh tiếng của mỗi người trở nên giống như thần thoại.
Nhờ những câu chuyện này, cho nên việc xếp hạng lại càng tăng sức thuyết phục hơn.
Ví dụ như U Linh Ma Kiếm xếp thứ bốn mươi bảy trên "Binh khí bài danh phổ", người nắm giữ là Trang chủ U Linh sơn trang Xuyên công tử.
Bên trên có một đoạn giới thiệu về Xuyên công tử.
Thân phận: thần bí
Giới tính: thần bí
Tuổi: thần bí
Thế nhân chỉ biết Xuyên công tử chính là Trang chủ U Linh sơn trang, thế nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy diện mục thật sự của hắn, chính là một trong những cao thủ khó lường thần bí nhất thiên hạ hiện nay.
Trận chiến nổi danh nhất của Xuyên công tử, phải kể đến “Ngọc Thanh 31 năm” (*).
(*) Không hiểu???
Ngoài Hoàng thành, tại sông hộ thành.
Đương triều Thái Tử, Vân Trung Hầu, Linh Nhất Quốc Sư liên thủ vây giết Xuyên công tử, chiến đấu đến nứt đê, vỡ đập, khiến hơn 360 người tử vong.
Ba đại cao thủ vậy mà không đánh lại Xuyên công tử, cuối cùng Thái Tử và Linh Nhất Quốc Sư bị trọng thương, còn Xuyên công tử thì thong dong bỏ trốn.
Cho nên, tu vi Võ Đạo của Xuyên công tử, đủ xếp vào vị trí 50 hạng đầu.
Sau khi chứng kiến một đoạn này, Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể cười tự giễu, cho dù là với tu vi của hắn hiện nay, cũng chưa chắc có thể tiến vào được 50 hạng đầu, trước kia thì lại càng không có khả năng tiến vào 50 hạng đầu rồi.
Sở dĩ "Binh khí bài danh phổ" ghi như vậy, cũng chính là muốn tạo thế cho U Linh sơn trang.
Nếu như Trang chủ của U Linh sơn trang ngay cả 50 hạng đầu còn không tiến vào nổi, vậy thì lực ảnh hưởng của U Linh sơn trang sẽ yếu đi rất nhiều, gây ra bất lợi lớn đối với sự phát triển của U Linh sơn trang.
Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm vào "Binh khí bài danh phổ", cẩn thận phân tích, nói:
- Ma Đế không thể xếp vào hạng nhất, phải đổi lại người khác.
- Ma Đế đã tu luyện thành Phệ Huyết Ma Công tầng thứ chín, sau khi Học Cung Chi Chủ rời đi, e rằng tại Ngọc Lam Đế quốc đã không còn người nào có thể là đối thủ của hắn rồi. Chẳng lẽ còn có người cường đại hơn cả Ma Đế?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc nói.