[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 50




Ma thần kia nghe vậy, cúi đầu nói:

“Tại hạ là Thiếu Ma úy trong Ma tộc Thiên Giác thủ hạ của Ma Tôn Hô Nỗ, vừa rồi uống rượu ở tiền điện, không ngờ sau đó lại lạc đường, quấy rầy đến Ma Tôn Anh Hà, thỉnh Ma Tôn bớt giận.”

Anh Hà vừa nghe nói hắn là thủ hạ của Ma Tôn Hô Nỗ, liền thu bớt sự kiêu ngạo lại. Lại nghe nói hắn là Thiếu Ma úy trong Thiên Giác tộc, liền nhìn thêm vài lần.

Thiên Giác tộc là một trong những chủng tộc lớn mạnh nhất ở Ma giới, thực lực mạnh mẽ, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vẫn luôn là đối tượng mượn sức của ba vị Ma Tôn. Ma Tôn Phong Hoàng trước đây cũng xuất thân từ Thiên Giác tộc. Sau khi Ma Tôn Phong Hoàng ngã xuống, Thiên Giác tộc vẫn luôn không có bất kỳ một ma nào tiếp nhận được ngôi vị Ma Tôn, khi Ma Tôn Giác Sắc cùng Cự Thái phản loạn thì vô số Ma tộc đã bị cuốn vào, chỉ có Thiên Giác tộc chỉ lo thân mình, bảo tộn lực lượng. Sau đó Ma Tôn Hô Nỗ thượng vị, toàn tộc bọn họ liền đi theo, nhưng này chỉ là bên ngoài. Anh Hà biết thực tế thì bọn họ nguyện trung thành với Ma Thái tử đứng đằng sau Ma Tôn Hô Nỗ – Minh Tôn.

Hiện nay Ma Tôn Hô Nỗ bởi vì quan hệ của nhi tử độc nhất Cừu Cát, đã ẩn ẩn đứng ở bên Minh Tôn. Mà một vị Ma Tôn khắc là Văn Á thì chỉ thể hiện là đi theo Ma Hoàng, vẫn chưa có xu hướng đầu quân cho Minh Tôn.

Về phần Anh Hà, nàng còn đang mơ mộng một ngày mình có thể sinh hạ nhi tử cho Ma Hoàng, làm Ma hậu của Ma giới, cho nên tự không cần phải nói.

Anh Hà nghe thấy giọng nói của Ma úy này nhu hòa trong trẻo, không nhanh không chậm, vô cùng êm tai, không khỏi khẽ động trong lòng, nghĩ đến Ma tộc Thiên Giác nổi tiếng về sự anh tuấn, người trong tộc kẻ càng mạnh thì dung mạo càng động lòng người, năm đó phong thái của Ma Tôn Phong Hoàng cũng không thua kém Ma Hoàng chút nào, nhân tiện nói:

“Ngươi tên là gì? Ngẩng đầu lên!”

Ma úy kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn mỹ lịch sự tao nhã, thản nhiên nói:

“Tại hạ Vô Danh.”

“Vô Danh? Này tính là tên gì?”

Anh Hà nhíu mày, lại cẩn thận đánh giá gương mặt của hắn một phen, khóe môi nhếch lên cười nói:

“Bộ dáng này của ngươi, cũng không giống Ma úy, ngược lại có phong thái của Ma tướng hơn.”

Đám Ma thần trong Ma tộc, khi thực lực đạt đến mức thượng thừa liền phân định dựa theo các cấp bậc Lĩnh, Úy, Giáo, Tướng, Vương, Tôn, Hoàng. Ma Hoàng từ trước đến nay cũng chỉ có một vị, sau đó là tam Tôn. Tam Tôn ngoại trừ Ma Tôn Anh Hà, Hô Nỗ và Văn Á đều có đất phong. Ngay dưới, hiện nay Ma giới có chín Vương. Chín vị Ma vương này là tộc trưởng của chín chủng tộc mạnh mẽ nhất ở Ma giới, đều đã ở lại trong tộc mình. Trên thực tế, chỉ có Ma tộc sinh ra Ma vương mới có thể trở nên mạnh mẽ, cho nên theo số lượng Ma vương tăng giảm, thế lực giữa các Ma tộc khác nhau ở Ma giới cũng có thay đổi.

Thiên Giác tộc kẻ càng mạnh thì dung mạo càng đẹp, Anh Hà là đang nghi ngờ thực lực của Vô Danh.

Trọng Quang thầm bất đắc dĩ. Hắn đã che đậy dung mạo của bản thân bớt đi hai phần ba, chỉ để lại một phần ba để che giấu tai mắt kẻ khác, không ngờ rằng vẫn bị Anh Hà hoài nghi.

“Ngươi đến Thiên Ma cung này lúc nào? Bản tôn trước đây hình như chưa từng nhìn thấy ngươi.”

Trọng Quang không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

“Tại hạ mới vừa được điều từ đại lục Đông Tinh đến gần đây, đi theo Ma Tôn Hô Nỗ chưa lâu, Ma Tôn Anh Hà không biết tại hạ cũng không có gì lạ.”

Anh Hà cười giòn, vươn tay nâng cằm Vô Danh lên, đôi mắt đẹp nheo lại nói:

“Một Ma úy nho nhỏ như ngươi thật ra cũng rất thú vị, nói chuyện trước mặt bản tôn lại không khẩn trương chút nào, Ma Tôn Hô Nỗ thật sự biết cách dạy dỗ mà.”

Ma áp cường đại xông đến, Trọng Quang bất đắc dĩ phải phối hợp làm ra bộ dáng trán đổ mồ hồi lạnh, khó có thể chống cự phải cắn răng kiên trì, nói:

“Không dám. Thực ra trong lòng tại hạ vô cùng sợ hãi, nhưng nơi này là Thiên Ma cung của Ma Hoàng, ma thức của Ma Hoàng bệ hạ không nơi nào không có, tại hạ cũng không có chỗ nào sợ.”

“Yên tâm, chút việc nhỏ ấy Ma Hoàng không có thì giờ để ý tới. Cho dù bản tôn xử lý ngươi ở đây, cũng sẽ không có ma nào hỏi nhiều một câu.”

Anh Hà cười lạnh. Nàng đánh giá gương mặt tuấn mỹ lịch sự lại tao nhã của Vô Danh, bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu, xách Vô Danh dùng di chuyển tức thời đi về phía Thừa Hoan điện của mình.

Trọng Quang thầm kêu không hay ho. Năm đó khi Ma Hoàng sinh sản làm rơi xuống một chút máu đã được hắn ngưng đọng lại thành mấy viên huyết châu giấu đi, khi rời khỏi Ma giới đã để lại một cái tâm nhãn, lấy một viên huyết châu làm môi giới để lại một chút khe hở nối tới Ma giới. Nhưng khe hở này vô cùng nhỏ bé mỏng manh, cũng không đủ để mở ra thông đạo Thần Ma. Minh Tôn thân là nhi tử của hai người, mang đủ hai loại huyết mạch Thần Ma, có thể tạo thành một thông đạo. Hồ lô bạch ngọc mà Trọng Quang đưa cho nhi tử là thần khí Thượng cổ, mấy trăm vạn năm trước sau khi được hắn dùng chính máu của mình rèn luyện qua, đã là linh khí có hồn. Hắn đem một viên ngọc châu khác đặt vào trong hồ lô bạch ngọc kia, khi Minh Tôn mang theo người ngoài đi vào hồ lô thì, khí tức hỗn loạn sẽ thức tỉnh hồn của thần khí, hồn phách kia sẽ khiến hai giọt huyết châu hợp lại cùng một chỗ. Như vậy Trọng Quang có thể phá vỡ một khe hở Thần Ma, đi vào Ma giới.

Mà hồ lô bạch ngọc kia đã được thông linh, chỉ có người được Minh Tôn chấp nhận thì mới cho phép hắn mang vào hồ lô, nếu không sẽ từ chối không chào đón. Bởi vì trước đây Minh Tôn vẫn luôn bị lão tử Ma Hoàng của hắn tùy ý ném loạn đi khắp nơi để tu luyện, cũng không có đối tượng nào kết giao đủ để được hắn chấp nhận có thể mang vào trong bảo vật bí mật nhất của mình, cho nên hồ lô bạch ngọc kia vẫn luôn ngủ say. Cho đến khi Minh Tôn ôm Ngao Liên trốn vào bên trong…

Hơi thở của Thần long kích thích linh hồn của Thần khí, hai viên huyết châu của Ma Hoàng kết hợp lại, Trọng Quang liền nhân cơ hội đến Ma giới này. Nhưng vận khí của hắn không tốt, thật vất vả mới thăm dò được con đường đến Thiên Ma cung, ai ngờ thế nhưng lại bị Anh Hà tóm được.

Ấn tượng cuối cùng của Trọng Quang về Ma giới dừng lại ở tình huống khi rời khỏi Ma giới vào trăm vạn năm trước, tương đối quen thuộc với Thiên Giác tộc của Ma Tôn Phong Hoàng, hơn nữa thông qua một tia thần thức cùng loại trên người nhi tử Minh Tôn, cũng ẩn ẩn biết được tình hình gần đây của Thiên Giác tộc, bởi vậy mới liều lĩnh dùng thân phận này, ai ngờ lại bị Anh Hà nhìn trúng.

Anh Hà vừa lòng nhìn Ma tộc tuấn mỹ trước mắt, nói:

“Trên người ngươi đã bị ta hạ một loại ma cổ độc chỉ ta có, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ định kỳ cho ngươi thuốc giải.”

Sau khi Anh Hà đưa Trọng Quang đến Thừa Hoan điện, liền thiết lập kết giới, hạ trong người hắn một loại ma cổ.

Trọng Quang bày ra bộ dáng vừa sợ vừa giận lại không dám phản kháng, cứng rắn nói:

“Không biết Ma Tôn có chuyện gì yêu cầu tại hạ đi làm.”

Anh Hà mỉm cười, làn váy tuyệt đẹp khẽ lay động, xoay người ngồi trên hương tháp, khen:

“Không tồi, có cốt khí. Đối diện với bản tôn mà không hề sợ hãi, tương lai nhất định là có triển vọng. Bất quá điều kiện tiên quyết là, ngươi không làm trái ý ta.”

Nàng đắc ý che miệng cười.

Trọng Quang âm thầm bĩu môi. Nữ nhân này sao lại dong dài như thế chứ? Rốt cuộc kéo hắn đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn bí mật yêu đương vụng trộm sao?

Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy đồng tình với Ma Hoàng. Cũng không biết trong hậu cung của Thiên Ma cung này, có bao nhiêu ma nữ cho Ma Hoàng đội mũ xanh (cắm sừng!)nữa.

Ai ngờ Anh Hà cười vui vẻ một hồi, bỗng nhiên im lặng nói:

“Ta muốn ngươi đi quyến rũ một nữ Ma thần. Nàng cấp bậc Bạch ngân, thực lực tương xứng với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể khiến nàng ta yêu thương ngươi, bản tôn có thể giúp ngươi trực tiếp thăng lên chức Tướng!”

Không cần trải qua giai đoạn đấu ma mà trực tiếp thăng lên chức Tướng, là việc tốt bao nhiêu Ma thần tha thiết ước mơ.

Trọng Quang bày ra thần sắc mừng rỡ như điên, có chút dao động nói:

“Nàng là ai?”

Anh Hà thu liễm thần sắc, nói ra từng chữ một:

“Liên Cơ của Lạc Anh điện!”

Thì ra Liên Cơ kia là người tộc Xà Mãnh. Tộc Xà Mãnh là chủng tộc *** đãng nhất trong các ma, thiên tính yêu thích hoan ái, hơn nữa dùng con đường song tu có thể tăng tiến công lực cao nhất. Liên Cơ là sủng thiếp của Ma Hoàng, bản tính khó sửa đổi, Ma Hoàng trong hơn mười vạn năm gần đây đều tương đối tu thân dưỡng tính, rất ít khi cho gọi thị thiếp đến thị tẩm, Liên Cơ tuy rằng được sủng ái, nhưng bình thường khẳng định là cực kỳ trống vắng. Anh Hà vốn muốn bắt được nhược điểm của Liên Cơ, nhưng Liên Cơ quả thực không có hành vi quá trớn, vả lại làm việc luôn cẩn thận, không thể tìm được sơ hở của nàng.

Chủ ý ngày hôm nay vốn đã được Anh Hà tính toán thật lâu, nhưng Thiên Ma cung hoàn toàn bị nắm trong tay Ma Hoàng, nàng thật sự tìm không ra người thích hợp để chọn, trùng hợp hôm nay gặp được Ma úy của Thiên Giác tộc lần đầu đến Thiên Ma cung. Vô Danh không chỉ có ngoại hình cùng thực lực đều là cấp cao, còn là thủ hạ của Ma Tôn Hô Nỗ. Như vậy vừa có thể hủy diệt Liên Cơ, lại có thể thuận tiện giá họa cho Hô Nỗ, chẳng phải là một công hai việc?

Nàng cũng không lo Vô Danh sẽ không đồng ý. Phải biết rằng, cấp bậc ở Ma giới vô cùng rõ ràng, áp lực của Ma thần cấp cao với Ma thần cấp thấp hơn vô cùng lớn, Anh Hà vừa rồi hạ lên hắn một loại ma cổ chỉ mình có, thao túng sự sống chết trong tay, vả lại có lợi ích cực lớn hấp dẫn, không sợ hắn không đồng ý.

“Ma Tôn nói chuyện sẽ giữ lời?”

Anh Hà giận dữ nói:

“Ngươi dám coi khinh bản tôn!”

Trọng Quang ngoan ngoãn nói:

“Tại hạ chỉ là tò mò Ma Tôn có cách nào có thể khiến cho tại hạ tăng từ Ma úy trực tiếp lên Ma tướng. Thăng cấp có ba giai đoạn, nếu tuân theo chất lượng mà tiến hành thì tại hạ còn cần luyện ít nhất vạn năm nữa.”

Anh Hà cúi đầu cười, khinh thường nói:

“Tiểu bối ngu dốt biết cái gì. Bản tôn đã có tuổi thọ ngàn vạn năm, Trùng Hư đan bản tôn luyện chế đã đạt cấp độ tuyệt phẩm, dùng một viên có thể giúp ngươi tăng lên một bậc. Huống chi bản tôn còn có thủ đoạn khác, tự có thể giúp ngươi đạt đến cấp Tướng.”

Trọng Quang khinh thường trong lòng, thầm nghĩ Ma Tôn Anh Hà thực sự coi hắn là kẻ ngốc sao? Nếu hắn thật sự là một Ma thần cấp Úy, nói không chừng sẽ bị nhưng lời này của Anh Hà lừa dối. Nhưng hắn lại không phải. Thân là một trong ba vị Thần đế Thượng cổ, hắn hiểu biết rất nhiều về việc tu luyện của Ma giới. Cấp bậc của Ma giới vô cùng rõ ràng, mỗi lần thăng cấp đều phải trả giá cùng cố gắng rất lớn. Hơn nữa phẩm cấp của bọn họ phần lớn có liên quan đến huyết thống. Cấp bậc của phụ mẫu càng cao, hài tử sinh ra trời sinh cũng có cấp bậc càng cao. Khởi điểm cao, tu luyện sẽ dễ dàng hơn chút, nhưng cũng yêu cầu phải tiến hành theo chất lượng. Thứ đan dược giúp thăng lên đẳng cấp cao giống như Trùng Hư đan kia quả thực nghịch thiên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ma tăng lên hai cấp, mà sau này sẽ bởi vì bản lĩnh không đủ vững chắc, việc thăng cấp ngược lại càng thêm khó khăn.

Trên thực tế, mấy lời ‘thiên đạo sẽ báo đáp sự cần cù’ cũng được áp dụng ở Ma giới. Trên đời không có món ăn nào đến không, muốn một bước lên trời vẫn là giấc mơ của phần lớn ma, nhưng làm đến nơi đến chốn từng bước tu luyện một mới là con đường thành ma đúng đắn nhất.

Nhưng Trọng Quang lại bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ lại mừng rỡ như điên, loại ánh mắt sùng bái này, không cần lên tiếng cũng sẽ nịnh hót khiến Anh Hà vô cùng thoải mái.

Anh Hà dặn dò hắn vài câu xong, còn tặng hắn mấy món ma khí, liền thi pháp đưa hắn đến bên ngoài Lạc Anh điện của Liên Cơ.

Trước khi đi Trọng Quang không nhịn được lại hỏi một câu:

“Không biết vì sao Ma Tôn đại nhân lại lựa chọn tại hạ?”

Hắn thật sự muốn biết mình đang thành thành thật thật mà đi đường, không hiểu vì sao lại bị trúng đạn chứ?

Anh Hà suy nghĩ cẩn thận một chút, nói:

“Có lẽ là cơ duyên vừa khéo đi. Khí tức của ngươi và những ma khác không quá giống nhau, dường như… càng khiến các ma nữ thích hơn. Hơn nữa ngươi còn có được vài phần phong thái giống như Ma Tôn Phong Hoàng năm đó.”

Anh Hà bỗng nhiên dừng lại một chút, lập tức che miệng cười khẽ, một đôi mắt quyến rũ nhẹ lướt qua Trọng Quang, thướt tha vô hạn, đùa giỡn nói:

“Ngươi chính là nhân tài khó có được a. Nếu không phải bản tôn cố kỵ điều khác, thật muốn tự mình thu ngươi về. Ha ha ha… Bản tôn cũng không tin tiện nhân Liên Cơ kia nhìn thấy ngươi lại không động tâm!”

Khóe miệng Trọng Quang không khỏi âm thầm run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt này của ma nữ nhà ngươi là có ý gì? Ngô đường đường là Thần đế, khí tức trời sinh tương khắc với Ma tộc, ngươi lại cảm thấy sẽ khiến ma thích… Thật sự là hết chỗ nói rồi. Nữ Ma thần có thể được Ma Hoàng coi trọng lại luôn một lòng với tên kia quả nhiên là ánh mắt không tốt!

Mặc kệ Thần đế Trọng Quang không may mắn oán thầm như thế nào, hắn vẫn bị Anh Hà đưa đến bên ngoài cung điện của Liên Cơ.

Trọng Quang nheo mắt đánh giá cung điện u tĩnh xinh đẹp trước mắt này, nhớ trới trước đó hắn loanh quanh trong hậu cung của Thiên Ma cung nửa ngày cũng không tìm được tẩm điện của Ma Hoàng, có thể thấy được phạm vi của hậu cung này còn rộng lớn hơn nhiều. Bởi vậy có thể phỏng đoán, cái tên Ma Hoàng kia rốt cuộc là thu bao nhiêu cơ thiếp.

Ánh mắt Trọng Quang lạnh lùng. Trăm vạn năm qua này phần lớn thời gian hắn đều ngủ say, trong mơ thường sẽ quay lại dưới gốc cây Huyền thiên đại thụ năm đó điên loan đảo phượng cùng với Ma Hoàng, cũng không có làm gì khác, chỉ ôm thân hình thon dài hoàn mỹ của Ma Hoàng thỉnh thoảng thì thầm, giống như bọn họ vốn nên như vậy mới đúng.

Trong lòng hắn biết rõ ràng, mình đã động chân tình với Ma Hoàng. Với tu vi cùng sự thông hiểu tâm tính của hắn, cũng sẽ không phủ nhận điểm này, nếu không năm đó hắn cũng sẽ không để lại chuẩn bị cho tương lai, lợi dụng máu trộm được của Ma Hoàng mở ra một thông đạo Thần Ma.

Lúc trước hắn rời khỏi Ma giới, một là bởi vì tính tình hiếu thắng đến chết của Ma Hoàng Trường Đình, tuyệt sẽ không để hắn ở lại làm chướng mắt (huống chi còn có bàn anh Minh Tôn khắc khắc đều nhắc nhở Ma Hoàng nhớ tới ‘khuất nhục’ mình từng chịu). Thứ hai, Trọng Quang cảm thấy hai người bọn họ đều cần yên tĩnh một chút, hơn nữa hắn cũng cần thời gian suy nghĩ xem quan hệ với Ma Hoàng tương lai nên tiếp tục như thế nào.

Sinh mệnh của Thần và Ma đều là vô hạn. Tuy rằng Minh Tôn chậm chạp lâu như vậy mới dẫn theo người ngoài đi vào trong hồ lô bạch ngọc, nhưng thời gian một trăm vạn năm đối với Trọng Quang mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng là lúc này nhìn hậu cung đông đúc của Ma Hoàng. Thần tâm của Trọng Quang tuy rằng hiểu, nhưng cũng không tránh khỏi mắng sự *** mỹ trụy lạc của Ma Hoàng vài câu.

Cho ngươi thu cơ thiếp, sủng ma nữ! Hừ hừ, lần này không dọn dẹp sạch sẽ hậu cung của ngươi, bản đế sẽ không là Thần đế Thượng cổ!

Khóe môi Trọng Quang chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, nhấc chân rảo bước đi vào Lạc Anh điện.

Sau khi Ma Hoàng quay lại tẩm điện liền triển khai ma thức thăm dò một lần, cũng không phát hiện Thiên Ma cung có chỗ nào khác thường.

Sinh mệnh của y dài lâu, làm bạn mà sinh cùng với Ma giới, đừng nói chỉ là một Thiên Ma thành, ngay cả toàn bộ ba tầng cao thấp của Ma giới, chỉ cần y muốn, sẽ không có nơi mà Ma thức của y không đi đến được. Giờ phút không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, ngược lại khiến cho Ma Hoàng cảm thấy bất thường.

Y tin rằng một tia dao động vừa rồi lúc ở trên yến hội y cảm được kia tuyệt đối sẽ không sai. Bởi vì dao động kia… thật sự quen thuộc đến mức khiến cho y có muốn phủ nhận cũng khó. Nếu là tình huống bình thường, y cũng sẽ không để ý. Mỗi ngày ở Ma giới đều xảy ra nhiều chuyện như vậy, y sao có thể quản hết được? Nhưng vừa nghĩ tới có thể có liên quan đến người nọ, tâm của Ma Hoàng liền không thể bình tĩnh được.

Nếu như nói trong một vạn năm này Trọng Quang thường thường nhớ đến Ma Hoàng, trong mơ gặp lại cũng chỉ là thuần khiết ôm ấp thì thầm nói chuyện, nhưng tình hình của Ma Hoàng so với hắn thì nghiêm trọng hơn. Dù sao năm đó khi Ma Hoàng sinh con, bởi vì Đại diễn mê huyễn thuật của Trọng Quang mà không tự giác hạ xuống tâm kết.

Cái gọi là tâm kết, thật sự là một thứ gì đó huyền diệu khó giải thích, mặc dù lấy tu vi cấp bậc Thần đế này của Ma Hoàng, cũng không thể nói rõ được. Có vài người cả đời cũng không thể hiểu rõ bản thân mình, tình cảm đã xảy ra, lại lừa mình dối người mà cho rằng không biết. Tâm kết của Ma Hoàng vì lý do nào đó khó có thể nói rõ, nhưng có thể từ việc bên cạnh mà chứng minh, y đối với Trọng Quang cũng sinh ra chân tình. Mà loại chân tình này dưới áp lực từ lý trí của y, liền thẩm thấu toàn bộ vào trong tâm kết, trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho tâm kết kia mọc rễ nảy mầm.

Gần trăm vạn năm qua này, chỉ cần Ma Hoàng rảnh rỗi lúc nào, lúc đó khắc khắc đều có thể nhớ đến Trọng Quang. Mặc kệ là bộ dáng của hắn khi đối chiến với mình, hay phong tình lúc trầm mê trong bể dục, hoặc là vẻ mặt lãnh mi đàm tiếu, gần như không có lúc nào là không xuất hiện trong đầu Ma Hoàng.

Loại tình huống này quả thực khiến cho Ma Hoàng phát điên. Cho nên gần trăm vạn năm qua chuyện y làm nhiều nhất, chính là bế quan tu luyện. Chỉ có đi vào trạng thái nhập định, mới có thể đuổi bóng dáng đáng ghét kia đi sạch sẽ. Nhưng mà y cũng không thể luôn luôn bế quan, bởi vậy liền thường xuyên tìm cho mình chút chuyện để làm.

Lấy thân phận bực này của y, trừ khi đại chiến Thần Ma lại nổ ra, nếu không chắc chắn không thể tham dự vào chuyện phân tranh của Ma giới. Cho nên thời gian nhàn rỗi y cũng chỉ có thể gây sức ép cho nhi tử, sủng ái cơ thiếp, hoặc lại mời dự yến hội vui đùa (đây chính là nguyên nhân cho sự không may mắn của Minh Tôn cùng với việc hậu cung của Ma Hoàng ngày càng đông đúc).

Tuy rằng như thế, nhưng nhớ nhung (khụ, có thể dùng cái từ này đi?)vẫn thường xuyên chui vào trong tâm trí Ma Hoàng, khiến cho y thấy phiền muộn không thôi. Hơn nữa tuy rằng y nạp thêm rất nhiều cơ thiếp, nhưng khi ôm những ma nữ xinh đẹp mỹ mạo này, cũng rất khó có được tình cảm mãnh liệt lúc trước. Bởi vậy y dần dần càng trở nên lãnh đạm với hậu cung.

Hôm nay ở trên yến hội y đột nhiên cảm nhận được một tia dao động mỏng manh, quen thuộc, đáy lòng không khỏi đập mạnh. Nhưng qua vài ngày, Ma Hoàng triển khai ma thức cẩn thận tìm hiểu, cũng không phát hiện ra nửa điểm khác thường, việc này ngược lại càng khiến y cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Ma Hoàng bực bội! Chẳng lẽ y nhạy cảm với tên kia như vậy? Thật sự là do mình đa tâm sao?

Ma Hoàng bắt đầu có chút hối hận năm đó định ra hiệp nghị đình chiến. Sớm biết thế nên mang theo Ma quân vọt lên Thần giới đánh mấy trận, cả ngày nghẹn ở Ma giới khiến y đều có chút nghi thần nghi quỷ.

Trên thực tế thì phạm vi của Ma giới rộng mở, đại lục đông lên, còn có mấy hòn đảo nhỏ không đáng kể. Ma thức của Ma Hoàng tuy rằng có thể dò xét đến các nơi, lại không có khả năng tìm hiểu cực kỳ cẩn thận, nếu như có tâm giấu diếm, rất nhiều việc vẫn sẽ có thể giấu diếm được. Hơn nữa thực lực của đối thủ lại không hề dưới Ma Hoàng, cho nên càng không thể phát hiện dễ dàng.

Ví dụ như lúc này, Thần đế Trọng Quang đang ở ngay dưới mí mắt của Ma Hoàng, cùng cơ thiếp Liên Cơ được y sủng ái nhất uống rượu vui vẻ trò chuyện.

“Ha hả a, Vô Danh ngươi thật sự rất khôi hài. Ôi, ta cười đến mức đau bụng rồi.”

Liên Cơ cười đến run rẩy cả người, mấy ma nữ hầu hạ bên cạnh cũng cúi thấp đầu xuống khẽ cười, bả vai hơi run lên.

Thần đế Trọng Quang nâng chén rượu ngon, khóe miệng mỉm cười, lười biếng mà dựa lên ghế dài mềm mại, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ sự phong lưu tiêu sái.

“Có thể chiếm được nụ cười của mỹ nhân, là vinh hạnh của tại hạ.”

Mấy ngày nay, hắn đã thành công khiến Liên Cơ vui vẻ. Đương nhiên, hắn không có ngu như vậy để cho Anh Hà lợi dụng, chẳng qua hắn đã có quyết định của riêng mình.

Không khí ở Ma giới vô cùng cởi mở, cũng không có nhiều nam nữ chuyên tình với một người, chỉ cần nhìn nhau vừa mắt, chuyện vui tận tình miệt mài, thỏa sức yêu thích. Trên thực tế Ma Hoàng cũng không có quá nhiều hạn chế với hậu cung của mình, nếu có cơ thiếp yêu thương ma nào khác, chỉ cần thành thực bẩm báo với y, y cũng sẽ thoải mái thả người ra khỏi cung. Nếu như tâm tình tốt, còn có thể tặng thêm một phần của hồi môn. Nếu không ngàn vạn năm trôi qua, hậu cung của y đã sớm chật chội không chứa được nhiều cơ thiếp như vậy.

Điều này cũng coi như nói rõ, Ma Hoàng chỉ coi nữ nhân trong hậu cung như vật tiêu khiển, cũng không để ở trong lòng. Nhưng nếu đang được y sủng ái mà lại thông đồng với ma khác, sẽ không được dễ dàng tha thứ. Bình thường chỉ có nhóm ma nữ đã lâu không được Ma Hoàng gọi đến, mới có thể được thả ra khỏi cung.

Liên Cơ hiện nay coi như được sủng ái, mỗi lần yến hội Ma Hoàng đều sẽ gọi nàng đến, thỉnh thoảng cũng sẽ được thị tẩm, bởi vậy nàng trăm triệu lần không thể thông đồng với ma khác. Chỉ khi nào Ma Hoàng mất đi hứng thú với nàng, vắng vẻ nàng ít nhất trên vạn năm, mới có thể có suy nghĩ khác. Bất quá tâm của Liên Cơ với Ma Hoàng tuyệt đối không hề kém hơn Anh Hà, vả lại đi theo Ma Hoàng đối với mình cùng bộ tộc đều có lợi ích rất lớn, bởi vậy nàng cũng không có ý định rời khỏi Ma Hoàng.

Khi lần đầu tiên Thần đế Trọng Quang xuất hiện trong Lạc Anh điện của nàng, tuy rằng hắn nói mình do lạc đường mới công vào, nhưng trực giác của ma nữ Liên Cơ nói cho nàng biết, thanh niên tộc Thiên Giác tên Vô Danh này cũng không đơn giản. Nàng vốn nghĩ muốn thuận thế thử một chút, nhìn xem Vô Danh là do thần thánh phương nào phái đến. Ai ngờ Vô Danh có tác phong nhanh nhẹn, tuấn mỹ tao nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực khác với Ma Hoàng, hơn nữa kiến thức uyên bác, đa tài đa nghệ, tài ăn nói lại rất cao, có nhiều việc nhỏ thuận miệng nói tới liền có thể lôi cuốn trở nên vô cùng hấp dẫn. Liên Cơ dù sao cũng ở trong thâm cung tịch mịch, nhịn không được giữ hắn lại để nói chuyện.

Phạm vi của hậu cung bình thường cấm ma tùy ý ra vào, nhưng nếu như có người trong hậu cung yêu cầu, lại có thể tiếp nhận. Lúc đầu Liên Cơ chỉ định giữ Vô Danh lại giải buồn, ai ngờ sau vài ngày, lại thật sự bị tài hoa của Vô Danh hấp dẫn. Nhưng nàng vẫn có cảnh giác, liền hỏi thử:

“Vô Danh, ngươi ở lại Thiên Ma cung như vậy thật sự là tài hoa lớn lại chỉ sử dụng được ít. Không bằng có cơ hội ta giúp ngươi cầu Ma Hoàng nhé?”

Trọng Quang lập tức từ chối:

“Đa tạ Liên Cơ đã coi trọng. Bất quá thực lực của tại hạ thấp kém, không dám hy vọng xa vời.”

Liên Cơ che miệng cười khẽ, ánh mắt hơi chuyển:

“Ta thấy ngươi rất tốt, tương lai sẽ có tiền đồ. Ma Hoàng bệ hạ thật sự rất thích những ma thiếu trẻ tuổi đầy hứa hẹn giống như ngươi, chờ ngày nào đó có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi mở lời.”

Trọng Quang lại thành khẩn nói:

“Cũng không phải là tại hạ muốn đùn đẩy mà nói vậy, Vô Danh tự biết thực lực không đủ, tài hèn học ít, không xứng đáng hầu hạ ở bên cạnh Ma Hoàng. Tại hạ tính toán mấy ngày nữa sẽ bế quan tu luyện tập trung cho việc thăng cấp, nếu có thể thành công, sẽ quay về nhờ Liên Cơ giúp đỡ tiến cử.”

Liên Cơ có chút ngoài ý muốn, cẩn thận đánh giá hắn một phen, bỗng nhiên thở dài:

“Ngươi là kẻ có chí lớn, tính tình thế này, ngược lại có chút tương tự với Ma Tôn Phong Hoàng năm đó.”

Đây là lần thứ hai Trọng Quang nghe được cái tên ‘Phong Hoàng’ này từ miệng của ma nữ trong hậu cung của Ma Hoàng. Ấn tượng của hắn với Ma Tôn Phong Hoàng không nhiều, năm đó Thần đế Đông Hoa đối chiến, mặc dù có thể đánh gục Ma Tôn Phong Hoàng, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, bởi vậy có thể thấy được thực lực của Ma Tôn Phong Hoàng.

Trọng Quang mơ hồ nhớ lại thì hình như Phong Hoàng là Ma Tôn đi theo Ma Hoàng lâu nhất. Hơn nữa bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, tư thế oai hùng hơn người. Năm đó ở Ma giới, chân chính là dưới một Hoàng trên vạn ma, nếu như sống tới ngày nay, sợ rằng ngay cả Ma Thái tử Minh Tôn hiện giờ đều khó có thể nổi bật được như thế.

Thần tâm của Trọng Quang hiểu rõ, bỗng nhiên có chút rung động, nói:

“Tại hạ ngưỡng mộ Ma Tôn Phong Hoàng từ lâu, nhưng lại không có duyên nhìn thấy. Không biết Liên Cơ biết được bao nhiêu về Ma Tôn Phong Hoàng?”

Liên Cơ vui đùa nói:

“Ma Tôn Phong Hoàng chính là tấm gương sáng của tộc Thiên Giác các ngươi, ngươi không biết chuyện về hắn sao? Ngược lại còn đến hỏi ta?”

Trọng Quang đáp:

“Sau khi tại hạ được sinh ra không lâu liền đi theo sư phụ du lịch khắp nơi, rất ít khi quay về trong tộc, không biết nhiều chuyện lắm về tiền bối Phong Hoàng.”

Liên Cơ cũng không để ý. Ma giới nhiều ma chỉ vì tư lợi, lo cho chính mình, không quan tâm đến những việc khác cũng là việc làm bình thường. Nàng nói:

“Ta cũng chưa từng gặp qua Ma Tôn Phong Hoàng. Chỉ nghe nói sự sủng ái của Ma Hoàng đối với Phong Hoàng năm đó, dù là cơ thiếp trong hậu cung cũng kém hơn. Vả lại nhìn trong phong hào Ma Hoàng ban cho hắn có một chữ ‘Hoàng’ chí tôn, cũng có thể hiểu được một phần.”

Trọng Quang nghe đến đó, không còn để ý đến câu nói kế tiếp của Liên Cơ. Tâm thần của hắn đều dừng lại ở câu ‘dù là cơ thiếp trong hậu cung cũng kém hơn’ kia.

Lại nói vừa rồi thần tâm của hắn khẽ động, chỉ sợ là có một chút bóng ma suy đoán thoáng lướt qua, mà bóng ma này… có thể gọi là ‘Tình địch’? Đương nhiên, Trọng Quang chắc chắn không có lòng ganh tỵ gì với một ma đã chết, nhưng lòng hiếu kỳ thì vẫn phải có. Hay là Ma Hoàng trước khi có hắn từng thích qua đồng tính nam mà?

Điều này khiến trong lòng Trọng Quang sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.

Đúng vào lúc này, bên ngoài Lạc Anh điện có một trận rung động rất nhẹ, trên mặt Liên Cơ liền xuất hiện một mạt đỏ ửng tên là kích động.

Ma Hoàng đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.