Thần Ma Cung Ứng Thương (Dịch

Chương 52: Hay cho một tên nô tài đê hèn




Giang Thái Huyền ngạc nhiên rồi tức giận vô cùng, ai lại nói loạn xạ gì trên thiên võng chết tiệt này thế, tự dưng lại nói ra sự tồn tại của tinh mễ làm gì? Đám Thần Ma này vốn rất sĩ diện, bây giờ bị so sánh với người khác như vậy chịu để yêu mới lạ.

Tây Môn Mập Mạp ức muốn khóc, nếu không phải do đánh không lại ngươi thì ta còn lâu mới nấu cơm cho các ngươi ăn, đã ăn còn khinh thường người ta!

“Được rồi, đừng nói nữa.” Giang Thái Huyền bất đắc dĩ cắt ngang mấy lời kêu ca của Thần Ma, hắn nói: “Ta có thể cho các ngươi gạo chứa nguyên khí, chỉ cần mua hạt giống về trồng là được, còn dược liệu thì tạm thời không có loại đỉnh cấp, các ngươi có thể nhổ tạm của ruộng thuốc.”

Ba vị Thần Ma mừng rõ vội nói: Chủ thượng anh minh.”

Anh minh cái con khỉ, nếu ta không cho các ngươi ăn thì sao này làm gì có mặt mũi sai khiến các ngươi?

Giang Thái Huyền thầm oán giận, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì: “Có điều các ngươi phải đợi chút đã, nhân thủ không đủ, bây giờ Tây Môn Mập Mạp phải đi chào hàng khắp nơi, nấu cơm chỉ là kiêm chức tạm thời, nếu các ngươi muốn ăn ngon uống đủ thì tự mình nghĩ cách tìm đầu bếp về đây.”

Ba vị Thần Ma đồng loạt quay phắt sang Tây Môn Mập Mạp, trong mắt họ tràn đầy uy hiếp, bọn họ là Thần Ma cao quý, sao có thể hạ mình đi mời đầu bếp về? Cuối cùng công việc này chỉ có thể rơi xuống đầu Tây Môn Mập Mạp.

Tây Môn Mập Mạp ngơ ngác, sợ sệt nuốt nước miếng.

“Mập Mạp, đây là một trăm kim tệ, ngươi cầm lấy đi mua hạt giống tinh mễ về, không cần mua nhiều quá, sẵn tiện đi mua một bộ y phục, chất lượng phải tốt đấy, ngươi chịu thiệt nhiều như vậy ta phải đền bù chơi ngươi mới được, tiền còn dư thì lấy mua đồ ăn đi.” Giang Thái Huyền nói.

“Huyền ca.” Mắt Tây Môn Mập Mạp đỏ hoe, y cảm động quá đi mất, Huyền ca đối xử với y thật tốt!

Ba vị cường giả kia còn chẳng có tiền bỏ túi, mà y lại có tận năm trăm kim tệ, còn có thể tiêu xài tùy thích.

Tây Môn Mập Mạp lập tức quẳng chuyện mình đi bồi luyện kiếm được một nguyên tệ cuối cùng bị người ta quỵt mất ra sau đầu.

“Mập Mạp, làm cho tốt, Huyền ca sẽ không bạc đại ngươi.” Giang Thái Huyền vỗ vai Tây Môn Mập Mạp, tỏ vẻ anh đây xem trọng chú.

Tây Môn Mập Mạp trịnh trọng gật đầu, sau đó đi vào Thanh Nguyệt thành với Lý Quảng.

Bọn họ mới phế tu vi của đạo sư Thanh Nguyệt Học Viện, nếu chỉ mang mỗi Võ Tòng theo sợ là không an toàn, thế nên dẫn theo Lý Quảng cảnh giới trúc cơ đỉnh phong vẫn an toàn hơn một chút, còn Lý Nguyên Bá thì hiện vẫn đang trong thời gian khảo sát trí thông minh.

Võ Tòng và Lý Nguyên Bá nhảy lên cây, Giang Thái Huyền thì mở thiên võng ra để xem tin tức, tin Dư Thanh bị phế đã truyền ra ngoài rồi.

“Đạo sư Thanh Nguyệt Học Viện Dư Thanh, thiên tài Dư Minh đồng thời bị phế bỏ tu vi, chuyện này đến cùng là do ai làm ra?”

Giang Thái Huyền mở bài viết đó ra, bên dưới là một loạt bình luận.

“Ai mà to gan thế nhỉ, bọn họ là người của Thanh Nguyệt Học Viện đó.”

“Có khi nào nhìn lầm gì không, ở Thanh Nguyệt thành này mà cũng có người dám ra tay với Dư Thanh hả?”

“Hay đây là do vị lão tổ trúc cơ kỳ nào đó gây nên?” Vạn Dịch Đường Thanh Minh.

“Tạm thời chưa biết, Thanh Nguyệt Học Viện đã phái Chấp Pháp đường ra ngoài, Chấp Pháp đội dẫn đầu đi trước, hướng đi của bọn họ hình như dẫn đến Yêu Thú Sơn Mạch.” Trần gia Trần Trung Hà.

“Yêu Thú Sơn Mạch? Nếu là yêu thú thật thì đã ăn luôn bọn họ rồi, có khi nào là chỗ trên mấy tờ giấy đó?” Vạn Dịch Đường Thanh Minh kinh hãi.

“Chẳng lẽ là thật?” Có chiến sĩ tiên thiên sửng sốt nói.

“Rất có khả năng, ta quả thật muốn tìm hiểu thử xem sao, đáng tiếc nơi đó là địa bàn của Thanh Nguyệt Học Viện, bình thường dù là học sinh của Thanh Nguyệt Học Viện cũng không được tùy ý đi vào.” Trần gia Trần Trung Hà thở dài.

“Chấp Pháp đường đến?” Giang Thái Huyền vuốt cằm, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Giang Thái Huyền, đồ nô tài đê tiện, cút ra đây cho ta!” Một tiếng rống phẫn nộ vang lên quấy rầy đến Giang Thái Huyền ở trong đạo tràng, đồng thời cũng làm phiền đến hai vị Thần Ma đáng kính.

“Tốc độ nhanh ghê nhỉ.” Giang Thái Huyền cười lạnh, hắn bước ra khỏi đạo tràng, thờ ơ nhìn đám người phía trước.

Ba người, một thiếu niên, hai người đàn ông trung niên, mặt ba người đều lộ rõ sự tức giận và miệt thị.

“Ngươi chính là Giang Thái Huyền?” Một nam tử trung niên tiến vè phía trước, khinh thường nhìn hắn.

Giang Thái Huyền quét mắt nhìn ba người, họ đã thu lại vẻ tức giận ban nãy, bây giờ chỉ còn sót lại một thần thái cao ngạo, hắn bình tĩnh gật đầu.

“Bọn ta là ba tiểu đội trưởng của Chấp Pháp đường thuộc Thanh Nguyệt Học Viện!” Gã đàn ông trung niên ngạo nghễ nói, chẳng để Giang Thái Huyền trả lời, hắn nói tiếng: “Ngươi thật to gan, thân là một nô tài hèn mọn, ngang nhiên dám ra tay với đạo sư học viện, tòng phạm của ngươi đâu? Còn không mau kêu hắn ra đây để lập tức đền tội!”

Giang Thái Huyền chỉ là một phế vật, đây là chuyện mà cả Thanh Nguyệt ai ai cũng biết, dựa vào một mình hắn không thể nào phế tu vi của đạo sư tiên thiên và thiên tài võ đạo cấp chín được, nhất định là có người giúp hắn.

Nô tài hèn mọn?

Giang Thái Huyền bật cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Biết ta có người giúp còn dám đến đay, các ngươi không sợ chêt à?”

“Sao, ngươi dám ra tay với bọn ta?” Gã trung niên nhíu mày, sắc mặt của hai người còn lại cũng lạnh như băng: “Ngươi dám cả gan phản bội Thanh Nguyệt Học Viện?”

“Phản bội?” Giang Thái Huyền cười nhạo, ánh mắt lấp lóe lửa giận: “Hắn muốn giết ta, ta phế tu vi của hắn, là hắn tự làm tự chịu!”

“Hay cho một tên nô tài đê hèn, Dư Thanh là đạo sư học viện, nếu hắn muốn giết ngươi thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống cho hắn giết!”

Nam tử trung niên hừ lạnh, khinh thường nhìn Giang Thái Huyền: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó được học viện nuôi mà thôi, nếu tên tòng phạm của người vẫn không ra đây bọn ta sẽ bắt ngươi về thẩm vấn trước!”

“Quỳ xuống cho hắn giết?” Giang Thái Huyền phẫn nộ, song không hiểu sao lại muốn cười phá lên: “Đạo sư? Nô tài? Được, ta nhớ kỹ những lời này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.