(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trình Yến cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình càng lúc càng trở nên mãnh liệt một phần là do thái độ hờ hững của Bàng Tiểu Lộ.
Anh chưa từng thấy cô không vui khi anh đi với người khác.
Bộ dạng giận dỗi tối hôm qua của cô thật sự rất đáng yêu. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật điều đó đã khiến Trình Yến yên tâm hơn bao giờ hết.
Anh cầm chiếc nhẫn sáng lấp lánh trong tay, nằm trên sô pha thở dài.
Về phần Mục Thơ Đình thì thật ra Trình Yến chỉ muốn tham khảo ý kiến của cô về cách cầu hôn mà thôi.
Chuẩn bị nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng có ích lợi gì hết.
Bàng Tiểu Lộ vừa rửa mặt xong đi ra liền nhìn thấy Trình Yến nằm dài trên sô pha.
Ánh sáng ban mai chiếu thẳng vào món đồ trên tay người đàn ông khiến nó sáng lấp lánh đến mức cô không thấy rõ.
“Lại đây.” Anh lười biếng kêu một tiếng.
Bàng Tiểu Lộ lập tức đi qua, hai má còn có chút ửng hồng vì nghĩ tới chuyện đêm qua.
Trình Yến ra hiệu cho cô ngồi lên người mình.
Nhìn Bàng Tiểu Lộ ngoan ngoãn nghe theo từng khẩu lệnh, anh vô cùng vừa lòng mà cong môi, cầm lấy tay cô rồi hôn lên từng ngón tay một.
Nụ hôn dừng lại ở ngón áp út rất lâu.
Giống như tôn sùng một tín ngưỡng nào đó.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Bàng Tiểu Lộ nhận thức được người đàn ông luôn kiêu ngạo này yêu cô nhiều đến nhường nào.
Cô không kìm lòng được mà cúi xuống hôn anh một cái.
Trình Yến nắm lấy tay Bàng Tiểu Lộ, nhẹ nhàng nghiêng đầu đáp lại.
Không khí dần trở nên ái muội.
“Lộ Lộ.”
“Hử?”
Anh âm thầm lấy chiếc nhẫn ra, từ từ chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng khẩn trương.
Bàng Tiểu Lộ kinh ngạc mở to miệng.
Cái này cái này…… Đây là lý do anh lén la lén lút mấy ngày nay sao?!
Cô nhìn chiếc nhẫn vẫn đang bất động ở đầu ngón tay, sốt ruột cọ lên người anh, “Anh, anh mau đeo vào cho em đi!”
“……” Trình Yến trừng mắt nhìn Bàng Tiểu Lộ một cái rồi hung hăng vỗ lên mông cô, “Từ từ ngồi lên đàng hoàng đã.”
Bàng Tiểu Lộ cười hì hì ngồi thẳng dậy, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Trình Yến nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, ánh mắt trở nên ôn nhu hẳn.
“Căn nhà này anh đã mua rồi.” Anh chậm rãi mở miệng, một tay nhẹ nhàng xoa eo cô, “Về sau anh sẽ mua cho em căn nhà lớn hơn nữa.”
“Đây là nhẫn đính kim cương xanh mà em thích, tuy là nó có hơi nhỏ một chút.”
“Mục Thơ Đình tới đây để giúp anh cầu hôn em. Nhưng mà…. anh nghĩ rằng em sẽ không thích những kiểu khoa trương màu mè đó đâu.”
“Lúc anh mua cái này, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cột em vào người……” Trình Yến nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của Bàng Tiểu Lộ, biểu tình cứng nhắc trên khuôn mặt cũng dần nhu hòa, “ Mà bây giờ……”
“Lộ Lộ, đeo chiếc nhẫn này vào, mãi mãi… ở bên anh.”
Trình Yến không hỏi Bàng Tiểu Lộ có đồng ý hay không.
Chỉ một mực dứt khoát đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn này không phải là thứ mà anh dùng để trói buộc cô. Mà là cô cam tâm tình nguyện cùng anh đi suốt quãng đường còn lại của cuộc đời.
Hai mắt Bàng Tiểu Lộ đỏ ửng, cúi người xuống ôm chặt lấy Trình Yến.
////////
Tại một quán cà phê nhỏ dưới gốc đa cao.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Một người phụ nữ trong số đó khoảng hơn hai mươi tuổi đang nở nụ cười thân thiện, người còn lại là một cô gái chừng 17 18 tuổi đang cúi đầu miễn cưỡng làm bài tập.
Người phụ nữ cầm từng quyển bài tập lên kiểm. Một lúc sau, cô gái đối diện hạ bút xuống, hừ một tiếng rồi đứng dậy. “Tôi có thể đi chưa?”
“Đã hết giờ rồi, đương nhiên là em có thể về nhà.” Người phụ nữ ôn hòa nói.
“Cô sợ tôi gặp được Trình Yến chứ gì?” Cô gái đó ngạo mạn hất cằm lên.
Bàng Tiểu Lộ thật sự không hiểu nổi, người khó tính khó nết như Trình Yến sao lại được nhiều người yêu thích thế không biết? Hơn nữa, không phải chính con bé này vừa nói là muốn về nhà sao?
Thấy Bàng Tiểu Lộ không mở miệng đáp lại, cô gái kia càng tự tin hơn, chống nạnh kiêu ngạo nói, “Sao không tự nhìn lại bản thân mình đi chứ? Không trẻ như tôi, không đẹp bằng tôi, dáng người cũng thua kém tôi, căn bản là cô không xứng với anh ấy!”
Chao ôi!! Con nít bây giờ đều nói chuyện thô lỗ như vậy sao?! Bàng Tiểu Lộ xoay cây bút bi trong tay, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Giờ mà có giảng đạo lý thì cũng khẳng định cô bé này sẽ chẳng nghe lọt tai nổi chữ nào.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa của quán cà phê vang lên, một người đàn ông với vóc dáng cao lớn, tây trang phẳng phiu bước vào, khuôn mặt tươi cười của anh liền đông cứng lại khi nhìn thấy cô bé nữ sinh kiêu ngạo chống nạnh với nói chuyện với Bàng Tiểu Lộ.
Tuy rằng chàng thanh niên năm nào đã biến thành một người đàn ông lịch lãm thành phục, nhưng bản chất vẫn là Trình Yến.
Bàng Tiểu Lộ nhanh chóng đứng dậy rồi xoa bụng một cách đầy ẩn ý.
Cái bụng tròn vo, bên trong là công chúa nhỏ của bọn họ.
Trình Yến lập tức bước tới, vừa lúc nghe thấy nữ sinh kia nói một câu “Cô phải biết mình biết ta một chút, nếu đã không xứng thì nên…”
Anh phải cố nhịn lắm mới không tát vào khuôn mặt đáng ghét đó.
Bàng Tiểu Lộ cười tủm tỉm tiến lên hai bước rồi ấn tay Trình Yến, đáy mắt hiện lên tia cảnh cáo.
Cái tên khốn này gần đây rất thích đi tập thể hình nên sức lực mạnh hơn trước rất nhiều, nếu thật sự động thủ, nói không chừng cô gái kia sẽ không còn răng mất.
Bàng Tiểu Lộ quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang sững sờ với nụ cười ôn hòa.
“Cô bé, chờ đến khi nào em thật sự biết cảm giác thích một người là như thế nào, thì lúc đó em cũng sẽ hiểu ra…”
“Không có ai là không xứng với ai hết, người mình thích chính là người thích hợp nhất với mình.”
“Ngày cả khi tính tình của anh ấy rất xấu, thích khống chế, lúc nào cũng muốn giám sát em… Đừng, cái này em chỉ ví dụ thôi, không phải là đang mắng anh.. thì đó vẫn là người em thích nhất.”
Trong lòng anh chỉ có một mình em… Ngoại trừ anh thì không ai xứng với em.
《HOÀN CHÍNH VĂN》
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");