"Cậu..." - Fox tiến lên một bước như thể có lời muốn nói, nhưng ông ta lại bị Tommy cản lại.
Ông ta chần chừ nhìn Tommy ở phía sau, mím môi suy nghĩ vài giây rồi không lên tiếng nữa.
Morren quan sát toàn bộ quá trình.
Mặc dù cậu không hiểu vì sao Tommy lại xuất hiện ở đây, nhưng vẫn có thể biết rằng vào giờ phút này, ông là người có quyền phát biểu cao nhất.
Cậu cảm giác như tim mình đang bị treo trên không trung, chờ đợi một phán quyết chắc như đinh đóng cột của ông.
Giết người, phân biệt tôn giáo, gộp những tội danh này vào cùng một chỗ thì cậu sẽ phải nhận án phạt tử hình hay sống ở trong tù những mấy thập kỷ đây?
Tommy lẳng lặng nhìn Morren, mở miệng nói: "Morren, em sẽ không còn là học sinh trường nội trú nữa.
Chỉ dẫn của thần linh không thể đi sâu vào lòng của em, em cũng không cần thiết phải ở lại nơi này."
Đây là quyết định đuổi học.
Morren trầm mặc cúi đầu, chờ Tommy lần lượt liệt kê ra tội lỗi và hình phạt dành cho cậu.
Cậu đợi rất lâu, đến mức lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi, tựa như cậu đang khiến nhiệt độ cơ thể của Vlad cũng trở nên ấm nóng và ẩm ướt theo.
Nhưng Tommy mãi mà không nói gì thêm.
Dường như Fox cũng có nghi ngờ giống cậu.
Ông ta đứng đằng sau Tommy và hỏi với vẻ không chắc chắn: "...!Xong chưa?"
"Giết người cuối cùng vẫn là sai." - Rốt cuộc Tommy cũng bày ra một vẻ thương xót và bi ai.
Ông xoay lưng với Morren và đối mặt với đoàn người làm việc cho giáo hội.
Ông ngừng lại một chú, đột nhiên cất cao giọng ca tụng: "Cha xứ Griffin rất vĩ đại.
Cha hiến dâng sinh mạng của mình cho thần linh, hiến dâng cho xã hội, hiến dâng cho mỗi một đứa trẻ đã từng bị bóng tối che mờ mắt.
Bởi vì cha đuổi theo tên tội phạm buôn người Mike, dùng mạng sống của mình để vật lộn đến thời khắc cuối cùng, rồi lấy mạng đổi mạng.
Thần linh không thể dễ dàng tha thứ cho tên lông bông cực kì hung dữ kia.
Tiếng sấm đêm qua chính là hình phạt của trời cao dành cho tội phạm Mike, cũng là bài ca tiễn đưa dành cho cha xứ Griffin.
Phố Luwarren có một vị anh hùng vĩ đại, chí công vô tư như vậy.
Đó là niềm kiêu hãnh của chúng ta."
Vẻ mặc của Fox vô cùng phức tạp, các nhân viên giáo hội xung quanh cũng yên lặng như tờ.
"...?"
Ban đầu Morren còn chậm chạp không kịp phản ứng lại những lời Tommy vừa nói.
Cậu đờ đẫn một lúc lâu, vốn dĩ còn tưởng Tommy vẫn đang không tin Grifiin là người xấu.
Không ngờ rằng ông lại nói rằng hai người bọn họ lấy mạng đổi mạng.
Nói cách khác, Tommy đã quang minh chính đại đẩy cậu và Vlad ra ngoài sự việc này ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù lúc trước, chính miệng Morren đã thừa nhận cậu giết người.
Morren muốn hỏi tại sao, cậu không biết lí do để Tommy phải bảo vệ mình như vậy.
Nhưng cậu không đặt câu hỏi, bởi vì cậu sợ khi mình mở miệng, trái tim đang đập dữ dội của bản thân sẽ xì hơi luôn mất.
"Thầy Tommy, thầy chắc chắn điều này là đúng hay sao?" - Simon ngập ngừng đặt câu hỏi.
"Đây là chỉ dẫn của thần linh.
Người mất tích đã được tìm thấy rồi, chúng ta đang đi nhầm hướng.
Xin các anh hãy quay về."
Tommy gật đầu rồi nói một câu như vậy.
Bóng lưng nặng nề của ông đang dần dần đi ra khỏi vòng vây.
Fox đứng lại tại chỗ một lúc lâu, nhìn đi nhìn lại bức thư trong tay.
Morren tinh mắt phát hiện ra đó là bức thư mà đêm qua cậu tiện tay gửi đi hôm qua.
Ngoại trừ cái đó ra, hình như còn có một vài tờ tài liệu khác nữa, và chúng đều là tài liệu giả.
Thư của cậu đã tới tay bọn họ rồi hay sao? Tại sao có thể nhanh như vậy, đã có chuyện gì xảy ra mà cậu không biết?
Bàn tay của Fox từ từ siết chặt lại như thể muốn chọc thủng xấp tài liệu kia.
Ông ta đứng nhìn mặt đất thật lâu, thi thoảng lại ngước mắt lên nhìn Morren và Vlad, đột nhiên không nói tiếng nào mà quay về xe ngựa.
Trước khi bước lên xe, ông giơ tay lên chỉ đạo mọi người đi ra ngoài, yên lặng rút lui.
Ánh mặt trời ban trưa rực rỡ chiếu xuống đoàn người đang lặng lẽ đi lên xe ngựa, tiếng chân người và chân ngựa lần lượt thay nhau càng lúc càng xa.
Giống như tất cả chỉ là một màn kịch vừa vô nghĩa vừa mơ hồ.
Vốn dĩ cậu tưởng vấn đề khó giải quyết là đoàn người đông nườm nượp, ép người ta đến mức họ không thể giãy giụa nổi.
Không ngờ rằng vấn đề ấy cùng lắm chỉ là những bong bóng xà phòng, cậu còn chưa kịp chọc tay vào thì chúng đã bị gió thổi tan.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" - Morren kiệt sức hỏi.
Ban nãy cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh, sau khi đối mặt với bọn họ xong xuôi thì mới phát hiện trên trán mình toàn là mồ hôi, hai chân cũng mềm nhũn cả rồi.
Cậu không kìm được mà hơi tựa lên người Vlad.
Mặc dù đối phương chưa ám chỉ gì, nhưng hắn chính là nguồn gốc của sự an toàn trong lòng cậu.
Những mối nguy kết thúc thật rồi, nhưng vì sao cậu lại thấy không chân thực chút nào?
Vlad xoa đầu cậu, bình tĩnh đến mức Morren hoài nghi không biết có phải hắn đã sớm dự đoán được tất cả mọi thứ hay không.
"Sống thật tốt." - Hắn nói.
Vlad trao cho Morren một cái ôm vô cùng thân thiết, dịu dàng thơm lên vành tai cậu.
Morren vẫn đang ngẩn người, nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy đối phương, trái tim lập tức được tình cảm lấp đầy.
Ánh dương rọi xuống bóng lưng của cậu, trên mặt đất xuất hiện hai bóng người đang quấn quýt bên nhau.
Một vài sợi tóc của cậu và hắn cuốn vào nhau, trông tựa như một cặp đôi thân mật.
......!
Từ đó về sau, Morren thường xuyên suy nghĩ vì sao kết cục của kiếp này không giống những kiếp trước cho lắm.
Cuối cùng cậu rút ra được một kết luận đơn giản: Cậu biết rõ tất cả.
Sau khi đã hiểu hết nguyên nhân và kết quả, cậu sẽ không lựa chọn đối địch với Vlad.
Khoảnh khắc cậu kiên định nắm tay Vlad ở ngã ba ngày trước dường như chính là chìa khóa giúp bọn cậu vượt qua tất cả tai họa quan trọng.
Tựa như Vlad đã từng nói vào cái đêm đó:
"Từ khi em chọn ở bên cạnh tôi, tương lai sẽ không xảy ra bất kỳ một tai nạn nào nữa."
Morren cảm thấy có một chuyện quan trọng mà cậu nhất định phải làm.
Cậu âm thầm chỉnh sửa lại những sự kiện mình đã từng trải qua cùng Vlad rồi viết thành một bản thảo xuống vở, sau đó còn để lại một vài dòng tái bút.
Cảm giác có thể nhận thức mọi thứ từ sớm rất tuyệt vời.
Cậu không hi vọng kiếp sau mình lại sống một cuộc đời mù mờ chút nào, cho nên cậu phải nhắc nhở bản thân trong tương lai một chút.
Tại sao không viết câu chuyện này ra, để cho Morren ở tương lai có thể nhận ra được cơ chứ?
Tốt nhất là giúp cậu hiểu được mọi thứ trước khi thần linh tìm được cậu.
Morren tì người lên bàn, tay cầm bút thoăn thoắt.
"......!
Tôi sống ở thời đại này, nhưng tôi biết cậu sẽ còn đi được xa hơn thế.
Tôi sẽ vĩnh viễn ở nơi đây, canh gác và chúc phúc cho cậu.
Trân trọng dùng cuốn sách này, dâng tặng cho chính mình.
- Morren Squier -"
"Đang viết gì thế?"
Morren gập quyển vở lại như có tật giật mình.
Cậu đang muốn nói dối một chút, nhưng còn chưa kịp cất lời thì ai đó đã hôn cậu luôn rồi.
"......"
Phạm quy quá.
Cảm giác ngạc nhiên khiến cả cơ thể cậu như bị điện giật.
Morren nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cắn môi Vlad.
Thế nhưng đối phương chẳng để ý điều đó cho lắm, thậm chí hắn còn dùng đầu lưỡi thâm nhập vào sâu trong răng môi của cậu bằng một vẻ rất khiêu khích.
Hắn tiến lên một bước, đẩy cậu ngồi lên giữa bàn đọc sách và ôm chặt cậu trong lồng ngực của mình.
Morren được hắn hôn đến thần hồn điên đảo.
Cậu không biết rằng, một trong hai đôi tay đang ôm cậu kia đang lặng lẽ giơ lên trên mặt bàn.
Đầu ngón tay trắng ngần của Vlad nhấn một chút, trên bụng ngón tay áp út bỗng xuất hiện một vết thương nhỏ xíu.
Có một giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ đó.
Giọt máu chảy men theo đầu ngón tay và rơi xuống trang vở, nở rộ thành một đóa hoa theo từng đường vân vô hình, thấm lên trang giấy trong thoáng qua rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó vết thương trên tay Vlad nhanh chóng khép vào, làn da lại hoàn hảo như lúc ban đầu, tựa như chưa có gì xảy ra.
Cái tay đã hoàn thành sứ mệnh của nó xong thì không dám "lơ là công việc" nữa.
Nó quay trở về bên hông Morren, mang theo nhiệt độ lạnh như băng mà lần mò vào cơ thể bên trong lớp áo khiến cho Morren cảm nhận được từng luồng khoái cảm và run rẩy.
Hai hơi thở quấn quýt mập mờ trong phòng, da thịt kề sát bên nhau trong thế giới nhỏ của cả hai người.
Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc vẹn toàn.
......!
Trời đã sáng.
Phương Việt, hay phải nói là Morren, mở mắt ra.
Cuốn sách thần thoại vẫn đang nằm yên ổn bên gối.
Cậu mơ thấy một giấc mơ rất dài, rất đằng đẵng.
Đó là một cuộc đời đầy mỹ mãn và bình yên, mặc dù không được dài cho lắm.
Sau đó, hai người bọn cậu thực sự không gặp bất kì tai nạn nào như Vlad đã nói, cũng cùng nhau trải qua rất nhiều ngày mai tươi sáng.
Nhưng mà...!
Phương Việt ngơ ngác nhìn thành giường của mình.
Một lúc lâu sau, cậu che mặt rồi hít một hơi thật sâu.
Cảm giác bây giờ tựa như cậu vừa đắm chìm trong một thước phim điện ảnh, sau khi diễn viên ra sân cảm ơn khán giả hết rồi mà cậu vẫn không biết nên làm thế nào thể thoát khỏi bối cảnh trong phim.
Hóa ra cậu vẫn thua Vernes khi không phải là người thức tỉnh trước.
Điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên.
Phương Việt ngồi dậy, mở điện thoại ra bằng cái tay đang hơi run rẩy.
Rõ ràng cậu đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi mở ra thì lại không thấy cuộc gọi của người mà cậu đang nghĩ tới, mà là vô số thông báo khác đang nhảy ra.
Không thể không nói, những thông báo này kéo đến ùn ùn như một tấm lưới sắt của thế giới hiện thực, gọi linh hồn đang lơ lửng của cậu quay trở về thực tại.
Phương Việt lập tức cảm thấy mình thực sự đang còn sống.
Khi cậu mở thông báo ra thì khẽ nhíu mày.
Có chừng năm, sáu chục người nhắn tin cho cậu, đa số toàn những người không được coi là quen thân, cùng lắm chỉ xã giao mà thôi.
Cũng không thiếu mấy nhóm chat đang nhắc đến cậu, phần lớn cũng là nhóm học tập hoặc nhóm công việc.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Việt lập tức căng thẳng.
Cậu vội vàng ấn vào tài khoản đang nhắn cho cậu nhiều tin nhất, cũng là người cậu quen thuộc nhất - Hàn Anh Lô.
Cậu nhanh chóng nhận ra đây là một quyết định sai lầm.
Hàn Anh Lô như thể đã kích động đến mức không thể kiềm chế.
Cô nhắn cho cậu một đống tin nhắn cảm thán và một loạt biểu cảm khiếp sợ, lượng tin tức thật sự rất ít.
"Phương Việt! Có chuyện gì vậy, trời ơi! Trời ơi! Cậu yêu đương rồi à!"
"CP của tôi là thật ư? Đừng nói với tôi hai người các cậu chỉ là anh em bình thường!"
"Trời ơi chẳng lẽ đối tượng tôi bói được cho cậu ngày trước lại là cậu ta?"
"Tại sao lại như vậy, đừng có ngủ, nhanh trả lời tôi đi, mạng xã hội bùng nổ rồi kìa!"
"Nhìn thế nào cũng ra cậu mà...![Link]"
Hàn Anh Lô đang nói về điều gì vậy...!Cậu bị chụp lén à?
Có tin tức gì lớn liên quan đến cậu ư?
Phương Việt ngừng thở nhấn vào đường link.
"Tiêu đề: Bức tranh mới nhất của MDN?! Chuyện này là sao, mau đến đây hóng hớt!!"
Bình luận 1: [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Bình luận 2: Chắc chắn đây không phải tự họa đâu nhé, bao năm rồi Mạnh Duy Nhất không nhận phỏng vấn lộ mặt còn gì? Nhiều người không biết mặt mũi cậu ta ra sao, ít nhất là chúng tôi còn hay gặp cậu ta ở trường.
Đây không phải cậu ta đâu.
Bình luận 3: [Trả lời bình luận 2] Nhìn ký tên ở bên dưới mà xem, với cả bức tranh này có tên là "Duy Nhất", nếu như đúng là chân dung của MDN thì trông có vẻ sai sai sao ấy.
(Tôi cảm thấy không nên tung hô họa sĩ trẻ này quá đà như vậy, tài nghệ cũng bình thường thôi mà ==)
Bình luận 4: Bạn bên trên đừng có ghen tị, ai chẳng biết bức tranh này đỉnh đến mức nào.
Chủ bài viết chụp ở đâu đấy? Gần đây có triển lãm à, mình muốn đi xem trực tiếp.
Không phải tâng bốc đâu nhưng mà mình thực sự thấy rung động theo luôn ý.
Cá nhân mình thấy đây là tác phẩm đỉnh nhất của cậu ấy.
......!
Bình luận 56: Chẳng lẽ có mình mình thấy hình như đã gặp người trong bức vẽ này rồi à? Nhìn quen mắt thật.
Bình luận 57: Bạn không cô đơn bạn ơi, mình cũng ngạc nhiên vl.
Nhìn giống PV, người học cùng lớp với mình lắm.
Giống nhau như đúc, sao đến giờ vẫn không thấy ai nhắc đến nhỉ!
Bình luận 58: Phương Việt? Người ngồi hàng cuối, thứ hai từ phải sang trong ảnh đó, mọi người tự nhìn đi.
Ảnh khá nét đấy.
Bình luận 59: Hai người này quen nhau à? Mạnh Duy Nhất vẽ cậu ta quá đẹp luôn! Sao mình không biết trường bọn mình có hai anh đẹp trai như này nhỉ.
......!
Bình luận 98: Chắc là thuê mẫu thôi, trông hợp thật.
Bình luận 99: Nhưng tại sao lại đặt tên cho bức chân dung là "Duy Nhất"? Ôi ai đập đầu mình đi!!
Bình luận 100: Mấy thanh niên mắt mù cuối cùng cũng nhận ra điểm đặc biệt.
Mình cũng để ý chuyện này đấy! Đây rõ ràng là tỏ tình mà hu hu hu có phải hai người này đang yêu nhau không?
......"
Phương Việt lướt hết bình luận, suýt chút nữa kinh ngạc đến mức ngã xuống giường lần nữa.
Cậu run rẩy mở hình ảnh ra xem, bức thứ nhất rõ ràng là bảo tàng mỹ thuật mà Mạnh Duy Nhất đã dẫn cậu tới.
Cách người chụp khoảng một mét, chính giữa bức ảnh là một bức vẽ được đóng khung đàng hoàng.
Đây là một bức tranh chân dung nửa người, miêu tả một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn.
Đôi mắt hiền hòa thuần khiết nhìn người bên ngoài, rõ ràng không nở nụ cười, nhưng hai mắt lại đang hơi cong lên như thể đang kể về cuộc tình của chính mình.
Màu sắc chủ đạo của bức tranh là một màu vàng ấm áp.
Nó mang cảm giác chữa lành khá giống tác phẩm "Thần yêu người đời".
Phông nền được tô lên bằng một tông màu rất dịu nhẹ, trông giống như những mảng mây mù bồng bềnh.
Góc dưới bên trái bức tranh có một chữ M - đó là chữ ký của Mạnh Duy Nhất, các tác phẩm của hắn đều có ký hiệu này ở dưới.
Đây thật sự là một tác phẩm rất xuất sắc.
Khi cậu nhìn vào nó, cậu có cảm giác như mình chính là Morren và đang ngắm nhìn bản thân qua một chiếc gương có hiệu ứng làm đẹp vô cùng cao siêu.
Phương Việt đành phải thừa nhận rằng cậu bị rung động mạnh mẽ.
Cảm giác được yêu và sự dịu dàng tràn ngập trong lòng, thứ cậu tận mắt nhìn thấy có ảnh hưởng thật lớn đến thần kinh của cậu.
Chúng khiến cả người cậu như được bao phủ bởi thật nhiều cây kẹo bông gòn.
Mặc dù rất khó để hít thở, nhưng trong miệng vẫn thấy vô cùng ngọt ngào..