Morren đứng tại chỗ một lúc, từ từ bước đến.
Thật ra thì vào giờ phút này cậu chỉ thấy mờ mịt.
Cậu không biết mình còn có thể cầu nguyện gì với thần linh.
Ở cái nơi cách gần chân lý nhất, cậu lại tận mắt chứng kiến chân lý bị ném đi.
Những vị sứ giả cao quý nhất, thành kính nhất của thần linh, bọn họ chỉ muốn tạo nên một trò lừa bịp trường tồn mãi mãi.
Điều này thậm chí đã khiến cho sự tín ngưỡng của cậu có chút giao động.
Nhưng khi cậu nhìn lên tượng thánh mô phỏng kia đã nhanh chóng ý thức được suy nghĩ này sai trái biết bao, nhận ra mình không có nhiều kính trọng đối với thần linh.
Nghi ngờ lại dâng lên trong lòng cậu.
Morren tiến lên thật nhanh, quỳ xuống trước mặt bức tượng.
Bởi vì động tác hơi bất ngờ và mạnh mẽ, đầu gối của cậu đập mạnh lên chiếc đệm tròn, nhưng lạ lùng ở chỗ cậu không thấy đau chút nào.
Cậu vốn là nên lập tức nhắm mắt cầu nguyện, nhưng không nhịn được mà đơ ra, ngắm nhìn thật lâu.
Nhìn hàng lông mày được điêu khắc ra của bức tượng, cậu có một loại ảo giác như đang đối mặt với thần linh.
Cái ảo giác đó khiến cho cậu không khỏi rung động.
Morren vội vàng nhắm mắt lại, hai tay chắp vào với nhau rồi để lên trước ngực.
Cậu há miệng, muốn cất lên những lời cầu nguyện mà thường ngày cậu vẫn nói một cách lưu loát, muốn gọi tên của thần.
Nhưng chẳng biết vì sao, hết lần này tới lần khác cậu không thể nói ra cái tên kia.
Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
Morren buồn bã mở mắt ra, cứng họng.
Chẳng lẽ là bởi tín ngưỡng của cậu dao động trong một khoảnh khắc, cho nên không còn quyền lợi gọi tên thần linh nữa hay sao?
Đây là trừng phạt của ngài đối với cậu?
Mặc dù hoài nghi như vậy, thế nhưng Morren cũng không có chút sợ hãi nào.
Trong lòng có vô vàn lời muốn nói, cậu thậm chí nổi lên suy nghĩ muốn tố cáo với thần linh, ví dụ như miêu tả lại những kẻ quyền cao chức trọng kia đã sai lầm đến thế nào.
Nhưng cậu vẫn khống chế được kích động này, chỉ mở miệng nói cho thần linh nghe những việc mình đã trải qua trong một ngày, tựa như một đứa trẻ nhỏ ghi chép nhật ký, từ những chuyện nhỏ nhất như hôm nay ăn một quả trứng gà cũng khai ra.
Từ trước tới giờ, Morren không nói những thứ nhảm nhí như thế.
Cậu chỉ giống như một tín đồ được giáo dục, nói ra những lời khẩn cầu và nguyện thề một cách khéo léo và nhẫn nại.
Hơn nữa hồi trước, khi cầu nguyện cậu cũng sẽ tỏ ra nghiêm túc và trịnh trọng, không thể quấy rầy quá đà đến thần Ymirga vĩ đại.
Lần này cậu lại giống như đang hàn huyên với bạn bè.
Sau khi nói xong, tâm trạng của Morren đều được thả lỏng.
Có lẽ là do bức tượng thánh này.
Nhất định là do tòa thánh đã mời nghệ nhân có tay nghề khéo léo nhất đúc thành, khiến nó chứa đựng ơn phúc của thần linh.
Morren nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được một cảm giác ấm áp.
Cậu tin rằng đây chắc chắn không phải ảo giác.
Có khả năng thần linh vĩ đại lựa chọn hạ xuống thế gian trong phút chốc để trấn án nội tâm băn khoăn của cậu hay không?.
ngôn tình hài
Morren cứ quỳ như thế rất lâu, lâu đến mức cậu thấy được cái cảm giác lạnh lẽo khi ở chính điện ban nãy đã được thay thế bằng ấm áp.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, có chút buồn bã mà đứng dậy.
Cảm giác kì quái này khiến cho cậu thậm chí cảm thấy, thần linh yêu cậu, nhất định sẽ bảo vệ cậu.
Cho nên cậu không thấy sợ, cậu sẽ chống lại những con chim Dạ Oanh kì lạ đó, cậu muốn ngăn cản những vị quyền cao chức lớn ở tòa thánh đưa ra những quyết định sai lầm.
Dưới vực sâu, có một tia sáng khác bỗng nhiên hiện ra.
Đó là một vầng sáng lập lòe, trắng đến chói mắt, trắng đến rực rỡ.
Nó đột ngột xuất hiện trước mặt thần linh.
Thấy màu sắc của nó, Vernes mím môi, sắc mặt dịu đi một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười nhỏ bé và khẽ khàng đến mức khó có thể nhận ra đó biến mất.
Bởi vì thần linh bỗng nhiên nghĩ đến, tia sáng đó là hắn lấy trộm được, là hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, đóng giả làm kẻ mà trước đó hắn chẳng bao giờ để vào mắt mà cướp đi.
Hắn đã sớm không có năng lượng tín ngưỡng nữa rồi.
Vật chất sền sệt lại bắt đầu rục rịch.
Chúng vươn cái vòi ra, muốn ăn mòn năng lượng tín ngưỡng.
Chúng giống như một cái đầm lầy vây lấy chân người bước vào đó, bấu víu lên tia sáng, muốn cuốn chặt lấy nó, rồi nghiền nát, rồi nuốt hết.
Lông mi Vernes khẽ run, ung dung thu lại vầng sáng đang bị dày xéo đến thảm thương.
Tín ngưỡng màu trắng, là sự tôn kính thuần túy.
Mà sự tôn kính này lại không phải dành cho hắn.
Tín ngưỡng màu đen là gì? Là sự lợi dụng bẩn thỉu.
Trong vực sâu như thể có một âm thanh đang nói: Tại sao lại không thể nhuốm đen? Hãy khiến trong lòng tín đồ tràn đầy dục vọng, thậm chí em ấy lợi dụng ta, chỉ cần em ấy bằng lòng tiếp tục yêu ta…
Chất lỏng màu đen xung quanh Vernes lại ngưng tụ.
Thân hình của hắn cứng ngắc, yên lặng vài giây.
Sau đó có một vầng sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trên vai hắn.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy nó để chơi đùa, nhưng ánh sáng của nó lại ảm đạm đến thế.
Nó cũng có thể biến thành hình dáng của thỏ, của dê.
Nó có thể giống như quả bóng, vỗ cái là nảy lên, nhưng cũng không thể làm cho thần linh vui vẻ.
Bởi vì đó là giả.
Tín ngưỡng màu đỏ là gì? Là lòng ái mộ của tín đồ.
Bởi vì đã mất đi, cho nên tạo ra một thứ đồ giả.
Đáng thương biết bao.
—— Âm thanh trong vực sâu nói như vậy.
Bọn chúng nói tiếp: Nếu như đã mất, vậy thì tranh đoạt nữa đi.
Đột nhiên, Vernes giống như bị giật điện mà hất vầng sáng trong tay ra.
Vầng sáng màu đỏ nảy lên hai cái trong vực sâu rồi bị bóng tối chiếm đoạt.
Vẻ mặt vốn luôn bình lặng của thần linh bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc và hốt hoảng.
Tĩnh lặng như tờ.
Trong vực sâu làm gì có âm thanh nào.
Tất cả những thứ đó, đều đến từ đáy lòng của thần linh mà thôi.
……
Buổi tối, Morren yên ổn đi ngủ.
Mọi thứ ở tòa thánh đều khiến cậu thấy không thoải mái ngoại trừ căn phòng chứa bức tượng thánh này.
Cậu không khỏi có cảm giác an toàn, ôm lý tưởng vô cùng lớn lao và anh hùng, ngủ rất say và không có nằm mơ.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cậu có cơ hội được đi ra ngoài.
Cho dù là bị giam lỏng thì cậu cũng là thần tử của một nhánh giáo hội.
Với tư cách đó, mỗi sáng sớm cậu nhất định phải đến thánh đường làm nghi thức cầu nguyện và tạ ơn.
Cậu hơi miễn cưỡng mặc bộ đồng phục thần tử đắt tiền mà hôm qua nhân viên thần chức mang tới, để quần áo khi còn ở Paddinglitan sang một bên.
Đây không phải một tín hiệu tốt.
Ngay cả đồng phục cũng phải thay, có lẽ cậu còn phải ở lại chỗ này một thời gian nữa.
Thậm chí có khi vĩnh viễn cũng không trở về Paddinglitan được nữa.
Đến khi có người gõ cửa, Morren lại đi theo một vị thần tử lạ mặt đến trước thánh đường.
Không thể không nói, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cậu cảm thấy mong đợi của mình như đã hóa hư không.
Morren còn tưởng rằng mình sẽ gặp lại vị thần tử thân thiện mà tối hôm qua đã dẫn cậu về.
Lơ đi những ngổn ngang trong lòng, Morren trầm mặc đi tới và đứng bên ngoài đám người, cùng họ hoàn thành buổi cầu nguyện tập thể.
Toàn bộ quá trình không có gì không may xảy ra, mỗi bước đều được hoàn thành, tiến hành thuận lợi.
Chỉ có lúc rời đi, linh mục Tommy đang đứng trên bục cao đằng xa nhìn đến cậu.
Ngay sau đó, Morren bị gọi lại.
Một vị thần tử thông báo rằng có một vị linh mục muốn gặp mặt cậu, vì vậy cậu lại được dẫn tới một khu khác của nhà thờ.
Morren thầm nghĩ, chắc chắn là vị linh mục tên Tommy kia muốn gặp cậu.
Cậu khá có ấn tượng với vị linh mục đó.
Ngày hôm qua lúc cậu bắt đầu xuất hiện, phản ứng của ông rất khác với mọi người, lại còn chú ý đến cậu một cách đặc biệt.
Thậm chí, lúc giáo hoàng nói chuyện với cậu, ông còn nhiều lần ngắt lời.
Sau khi mơ hồ nhận ra suy tính của giáo hoàng, Morren đã hơi cảm thấy dường như ngài Tommy muốn bảo vệ cậu.
Đến khi cậu vào phòng của linh mục, Tommy đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ông nghe được động tĩnh của Morren, câu đầu tiên ông nói ra khi quay người lại lại là một câu khó hiểu:
“…Morren, đứa trẻ ngoan, có thể nói cho ta biết, vì sao con lại tên Morren hay không?”
Những vết chai vì dãi gió dầm mưa trên tay ông chồng lên nhau theo động tác của hai bàn tay, chúng siết chặt lại một cách nhẹ nhàng theo từng lời ông nói.
Ông lão này dường như lại đang hồi hộp khi đối diện với một người có vai vế dưới mình.
Morren không rõ nguyên do, đàng hoàng quỳ xuống, đáp lại: “Con được người ở nhà thờ Paddinglitan nhận nuôi, được linh mục hồi đó đặt tên.”
“…Vậy à.” – Đôi mắt Tommy có chút đục ngầu, dường như là do hồi xưa bị thương, con mắt bên trái không thể mở to được.
Chúng nhìn Morren, nhưng lại thật giống như xuyên thấu qua cậu để nhìn đến người khác.
“Con cực kỳ giống một người quen cũ của ta.”
Giọng nói của ông mang theo vẻ thương xót và mệt mỏi.
Ông lão run rẩy ngồi xuống ghế vì không có phó tế đỡ lấy.
Vị linh mục bây giờ khác hoàn toàn với vẻ uy nghiêm và cương quyết vào ngày hôm qua ở chính điện.
Morren nhìn ông, thấy ông thật giống những người già yếu ớt mà cậu đã gặp qua trong ký ức.
“Giống thật đấy, ta lại có chút không phân biệt được rõ có phải bản thân đã trở về năm mươi năm trước hay không…” – Ông lẩm bẩm, đột nhiên cất lên vài tiếng cười khổ – “Khi đó, ta cực kỳ ghét người kia.”
Morren yên lặng lắng nghe, không biết mình phải nói gì, có vẻ như ngài Tommy chỉ muốn thông qua mình mà trò chuyện với người bạn cũ trông rất giống cậu mà thôi.
“Bởi vì cậu ta cần cù hơn ta, dũng cảm hơn ta… Sau đó, cậu ta mất trong chiến tranh, ta nợ cậu ta một mạng… Cậu ta là anh trai ta, cũng tên là Morren.”
Tommy dùng giọng nói đứt quãng của mình giải thích cho cậu bằng cách kể lại một số điều vụn vặt.
Ông cúi đầu, tiếng nói vừa dày vừa trầm càng ngày càng nhỏ làm người ta không có cách nào nghe được đến cuối.
Hình như ông đã vô thức mà đắm chìm vào những hồi ức đã qua.
Một lúc lâu sau, ông mới bình tĩnh lại rồi nhìn Morren mà than thở: “Con không nên tham gia vào chuyện này.
Tâm tư của giáo hoàng khó đoán, ta không dám bảo đảm được lúc nào ngài sẽ thay đổi ý định.
Ta tìm con chỉ để nói với con rằng, nếu như về sau có người thăm dò con có muốn ở lại đây hay không, thì con nhất định phải khước từ họ.
Trong nội bộ tòa thánh ngầm đấu đá với nhau, ngàn vạn lần đừng lựa chọn nơi này chỉ vì tín ngưỡng.”
Morren trịnh trọng gật đầu.
Cậu rất cảm kích sự trợ giúp ngày hôm qua của ngài Tommy, đang muốn nhân dịp này bày tỏ sự cảm tạ, đồng thời tranh thủ nhắc về kế hoạch lùng giết Dạ Oanh.
Nhưng Tommy nhàn nhạt và chán nản lắc đầu.
“Ta biết con muốn nói điều gì.
So với việc khó giữ được tính mạng, thì đây đã là phương án ổn nhất.
Ta không ngờ Fokx bằng lòng đồng ý, chịu bỏ qua cái tôi của hắn, con cứ bỏ qua chuyện này đi.
Sau ba đến năm ngày sau, chuyện không còn xoay quanh con nữa thì trở về nơi sinh sống của mình, chớ nên để bản thân mình bị cuốn vào nữa.”
Đã nói đến đây, Morren đương nhiên không thể nào không biết, chuyện cậu không nên để bị cuốn vào là chuyện gì.
Có thể thoát nạn vì có ngoại hình giống người quen cũ của ngài Tommy đã rất may mắn rồi.
Cuối cùng, cậu mang tâm trạng đội ơn mà cung kính cúi đầu quỳ xuống làm lễ với ông, đứng dậy rời khỏi nơi đây.
Vị thần tử đứng ngoài cửa dường như cũng không tò mò về chuyến gặp gỡ này của cậu, thờ ơ làm nhiệm vụ đưa cậu trở về phòng.
Morren thở ra một hơi thật dài, đẩy cửa đi vào.
Nhưng, trong căn phòng trống không của thần tử lại có một vị khách không mời mà đến.
“Trở về rồi à, đi nơi nào thế? Ta đoán thử nhé, chắc là con lợn béo Tommy gọi cậu qua?”
Đối phương rất bình tĩnh nở nụ cười, ngồi khoanh tay trên ghế nhìn Morren, trong ngữ điệu thân mật ấy lại có chút không coi ai ra gì.
Bộ dáng của hắn vô cùng cà lơ phất phơ, thậm chí còn gác hai chân lên bàn.
Không có một tín đồ trung thành nào sẽ có dáng vẻ như thế này, chứ đừng nhắc đến cái người còn khoác trên mình chiếc áo khoác của linh mục kia.
Morren theo bản năng nhìn về tượng thánh trong phòng, nhưng lại thấy nó bị một tấm vải nhung che phủ.
Toàn bộ không gian tràn ngập một cảm giác lạnh lẽo khiến cậu sợ hãi.
Morren đứng không nhúc nhích ở cửa, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
“Tại sao lại không đi vào đây, còn phải đợi ta mời cậu hay sao?”
Fokx thu lại nụ cười trên mặt, đôi tay bên trong tay áo run lên, vẻ mặt không đổi đứng dậy.
Đây chính là vị linh mục đã chế nhạo ngài Tommy ở chính điện hôm qua, cuối cùng đưa ra phương án lùng giết tất cả loài chim.
“Ngài tới nơi này có việc gì không?” – Morren khó khăn mở miệng.
Cậu tính toán muốn phân tích một chút, nhưng khi Fokx từng bước tiến lại gần khiến toàn bộ suy nghĩ của cậu bị đình chỉ.
“Người biết quá nhiều phải bị bịt miệng.” – Fokx ung dung nói ra một câu không có đầu đuôi.
Ánh mắt hắn ta giao động, trong giọng nói có chút hưng phấn nhẹ: “Huống chi, mùi hương của cậu quả thực rất thơm.
Khó trách đứa trẻ ngu ngốc kia không nhịn được, ngay cả ta cũng đã rất lâu không thử qua cảm giác này…”
“Cảm giác vô cùng thèm ăn.”.