Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 33: Dạ Oanh Than Khóc Lệ Nhòa Máu Tươi 4




Morren dằn lại cảm giác khó chịu khi cổ họng như bị thứ gì đó đâm lên, một lần nữa tường thuật lại mọi chuyện cậu đã trải qua từ đầu đến cuối.

Mà vẻ mặt của đối phương như thể đây là lần đầu tiên ông biết được có chuyện lạ lùng như vậy, lúc này mới thấy cực kỳ sợ hãi.

Rõ ràng là ông không để hai lần giải trình trước kia vào lỗ tai.

Cũng đúng, linh mục là tín đồ cuồng nhiệt và cực đoan, ông theo bản năng sẽ không tin tưởng bất kỳ chuyện kỳ lạ nào vượt qua bình thường có tồn tại trên thế gian.

Bởi vì, ông tin tưởng thần linh yêu người đời, che chờ người đời.

Ông sẽ chỉ cảm thấy, tất cả chuyện xấu trên đời này là do lòng người hiểm ác, không chịu thừa nhận rằng thần linh sẽ để cho những vật sống tà ác xâm hại nhân gian - mỗi một vị tín đồ cuồng nhiệt đều sẽ nghĩ như vậy.

Morren bỗng nhiên cảm thấy bất lực.

Thậm chí cậu cho rằng, cho dù bản thân tín ngưỡng thần Ymirga chân lý, nhưng cũng sẽ không có cách nào không thừa nhận hành động của rất nhiều các tín đồ và tư tưởng của họ đã chạm đến mức bệnh hoạn.

Không nên như vậy.

Trong tiềm thức cậu cảm thấy, thế giới vốn không nên có bộ dạng như thế này mới đúng.

Morren cúi đầu, nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu sau đó mới mở mắt ra.

Sau khi cậu báo cáo xong, lại có thêm hai vị binh sĩ chạy vào thánh đường.

Họ bước nhanh về phía trước, hoảng loạn mà nói: "Thưa ngài, bà Griffin được phát hiện đã chết ở trong nhà, tình trạng thi thể giống hệt ông Griffin, máu bị hút khô, thời gian tử vong vào khoảng tối hôm qua, chưa tròn một ngày.

Chúng tôi kiểm tra trên thân thể của hai xác chết thì chỉ thấy được một vết thương trên gáy nạn nhân, nhưng, nhưng lại giống như...!dấu răng của con người"

Morren nghe những lời này xong, gần như đứng không vững.

Cậu khó tin quay đầu lại, đồng thời cảm thấy chân nhũn ra, trời đất đảo lộn.

Không phải Dạ Oanh hút máu, chẳng lẽ là người làm ra?!

Mỗi người đang đứng ở đây đều có phản ứng khác nhau.

Linh mục không kìm chế được mà giật lùi về sau hai bước, giơ tay che ngực, cả người lảo đảo rồi được một binh sĩ đứng bên đỡ lấy.

"Morren, con có biết chuyện này không?" - Ông run rẩy nói.

"Dạ không..." - Morren đáp một tiếng nặng nề, đột nhiên ngẩng đầu - "Nhưng mà, con nghĩ cậu Griffin biết rằng mẹ cậu ta đã chết.

Ngài còn nhớ không? Lúc con phát hiện có điều bất thường, hỏi cậu ta có thể đi trấn an nỗi buồn cho bà Griffin hay không, cậu ta không đồng ý, còn trả lời Sợ rằng không được...".

Sau khi Morren nghe thấy lời nói của binh sĩ, quả thực có nghĩ đến việc cậu Griffin đã "giết" cha mẹ của mình.

Nhưng phỏng đoán này quá vớ vẩn, vả lại cậu chủ nhà Griffin cũng đã chết rồi.

"Chuyện này không thể để chúng ta giải quyết được."

Linh mục im lặng một lúc, sau đó đưa ra phương án, quyết định sẽ đưa Morren và thi thể của nhà Griffin cùng con chim đi đến tòa thánh*, để cho những người có thẩm quyền tối cao trực tiếp điều tra chuyện này.

Ông thả bồ câu đưa tin ngay trong đêm, chuẩn bị sẽ đưa "đội ngũ" kỳ quái này đi xa vào sáng mai.

Cảm giác chán ghét kinh khủng kèm theo sự sửng sốt và hoang mang vẫn còn tràn ngập trong đầu Morren khi cậu đã rời khỏi thánh đường.

Tối nay là khoảng thời gian cuối cùng cậu còn ở đây, nghỉ ngơi qua đêm xong sẽ phải rời thị trấn Paddinglitan nhỏ bé này, lên đường đi đến trung tâm của đại lục.

Trong lòng không hề có một cảm giác kích động khi sắp được tới nơi gần với thần linh nhất, mà chỉ có sự mệt mỏi nặng trĩu và sự mù mờ lấp kín.

Khi Morren về đến phòng mình thì trời đã tối.

Cậu ăn một chút rồi ngồi ở cạnh bàn, không có tâm trạng làm gì cả.

Không biết là ai đang giở trò sau cái chết kỳ quái của một nhà Griffin, cũng không biết cậu có thể gửi chú chim của mình cho ai chăm sóc sau khi cậu đi.

Hôm nay đại khái nhất định là một ngày bận bịu cực kỳ, đến lúc này rồi mà vẫn có người tới làm phiền - lại có ai đó gõ cửa phòng của cậu.

Nhưng lần này, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ hơn rất nhiều.

"Morren...!tôi, tôi là Parsi, tôi có vài lời muốn nói với cậu."

Morren vô cùng ngạc nhiên.

Cậu vội vàng đứng dậy tiếp đón, đồng thời nói: "Mời vào."

Bộ dạng của Parsi trông là biết rất tiều tụy, sau khi đi vào, cậu ta cẩn thận đứng cạnh cửa, dù cho Morren có mời cậu ta ngồi xuống như thế nào thì cậu ta cũng chỉ xua xua tay.

"Cái quyển 《 Chuyện lạ hiếm thấy 》kia là của tôi, cậu đọc được chuyện về Dạ Oanh đúng không? - Quầng thâm dưới mắt cậu ta thâm đen một vòng, vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề, chẳng qua là giọng nói có chút rụt rè - "Tôi nghe thấy cậu nói với linh mục, cậu cũng cảm thấy là do Dạ Oanh làm phải không?"

Khi Morren nghe qua binh sĩ báo cáo về dấu vết lấy máu xong, thật ra thì đã bỏ qua phỏng đoán không thiết thực đó.

Nhưng cậu còn chưa kịp phủ nhận, Parsi đã lầu bầu tiếp: "Tôi biết, câu chuyện đó là thật, trấn Paddinglitan nhất định có Dạ Oanh xuất hiện.

Tôi đã sớm nhìn thấy, chính mắt tôi nhìn thấy!"

Lời nói của cậu ta khiến Morren kinh hãi.

"Cậu nhìn thấy, là có ý gì?"

"Hồi tôi vẫn còn ở nhà thờ phương Bắc, đã từng nhận lệnh đi xử lý một án mạng.

Nhưng điều này không quan trọng, người đó chết vì đồ vật sắc bén, không có chuyện gì kỳ quái xảy ra, nhưng mà..." - Cậu ta nói đến đây thì ánh mắt bắt đầu liếc dọc liếc xuôi, thở một hơi mới nói tiếp - "Nhưng khi tôi đi điều tra, tình cờ thấy được một con Dạ Oanh.

Nó đang cúi đầu chạm lên vết thương của người chết, tham lam hút lấy.

Cái cảnh đó, cả đời này tôi cũng không thể quên!"

"Cậu có hiểu không? Lần này, sau khi tôi nghe thấy tình trạng thi thể của ông Griffin, tôi lập tức nhớ đến con Dạ Oanh kia...!Tôi biết tôi yếu đuối nhát gan, nhưng tôi nói chuyện này ra thì ai sẽ tin chứ? Tôi biết nghe nó rất quái dị, không nói gì cũng không phải cố ý muốn hại cậu.

May mắn là cậu không xảy ra chuyện gì, không thì lương tâm tôi khó mà bình thản được." - Parsi giơ tay lên che mặt, bả vai run run.

Morren còn đang chìm đắm vào trong những câu nói kia, không trả lời.

Parsi nhấc tay xoa mắt, nở nụ cười sau đó dặn dò Morren một cách chân thành: "Tôi biết linh mục đã sắp xếp cho cậu đi tới tòa thánh, người ở đó còn bảo thủ hơn nhiều, kể cả bọn họ chính mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc đã bằng lòng tin tưởng chân tướng.

Tôi tới đây chỉ muốn khuyên cậu hãy cẩn thận..."

"Nhưng mà, không phải Dạ Oanh hút máu."

Thấy dáng vẻ thành thật và lo lắng của đối phương, Morren quả thực không nhịn được mà ngắt lời cậu ta: "Sau khi sai binh sĩ đi kiểm tra thi thể, vết thương duy nhất là ở phía sau gáy, đó rõ ràng là..."

Cậu vừa nói đến đây thì ngừng lại.

Bởi vì, kết hợp với những lời Parsi nói, cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng mới.

Chim hoàn toàn có thể đợi người khác tạo ra vết thương, sau đó uống máu.

Mà người được chọn, Morren chỉ có thể nghĩ đến cậu nhỏ nhà Griffin.

Suy đoán này vừa xuất hiện thì đã bị dập xuống, dù sao cậu ta cũng là người chết rồi.

Morren cau mày, bực bội vỗ lên đầu mình một cái, thấy vẻ mặt ngây ngốc của Parsi thì nói tiếp: "Không sao, vết thương ở gáy cũng không phải do chim tạo ra.

Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn."

Parsi "ừm" một tiếng, như người mất hồn mà rời đi.

Sau khi cậu ta đã đi, Morren mới ngồi xuống ghết, cầm tờ giấy đã bị cháy mất một nửa kia lên rồi lật qua lật lại.

Thật ra thì cậu cũng không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ là đang tìm việc để làm, đè tâm trạng buồn phiền của mình xuống mà thôi.

"Chiêm chiếp." - Tiểu Hắc đứng ở trên bàn nhìn cậu chằm chằm, dường như đang muốn cậu trò chuyện cùng nó.

Thường ngày, Morren sẽ chơi với nó một lúc vào khoảng thời gian này.

Nhưng hôm nay cậu thật sự không có tinh thần gì cả.

Cậu qua loa sờ đầu nó, cất trang giấy đi, chần chừ một lát rồi đi tới tượng thánh mô phỏng được làm bằng ngọc trắng trước mặt.

Cậu vừa mới quỳ xuống, Tiểu Hắc lại vọt lên trước mặt cậu rồi bay lượn khắp nơi, "chiếp chiếp" kêu lên ngắt lời.

"Tiểu Hắc, trước tiên đừng gây ồn, có được không?" - Morren than thở.

Mỗi lần cầu nguyện đều bị nó quấy rầy, cậu đã không có cách nào giải quyết.

Nhưng sau khi cậu nói xong, lại nhanh chóng cảm thấy giọng điệu của mình hơi nặng nề.

Mặc dù biết là chim sẽ không cảm nhận được, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy nó, thành khẩn mở lời: "Tôi đang cầu nguyện thần linh phù hộ, nếu cậu khiến tôi lỡ chọc giận thần linh, còn ai cho cậu ăn nữa chứ? Nếu không có thần Ymirga vĩ đại ở trên cao, chỉ sợ tôi đã chết trong nhà Griffin rồi..."

Tầm mắt của cậu hơi đảo, vuốt ve lông chim, tiếp tục nói: "Nói không chừng chính là do chỉ dẫn của thần linh, để cho cậu có thể đúng lúc tìm thấy tôi, rồi cứu tôi."

Theo từng câu nói của cậu, đầu Tiểu Hắc lại rũ đầu xuống.

Cả người của nó dần trở nên cứng ngắc vô cùng, nằm không nhúc nhích trong lòng bàn tay của Morren

Đôi mắt đen nhánh của nó không nhìn Morren nữa, mà nhìn cái lồng, hoặc phải nói là, nhìn người gỗ trong đó.

Trái tim Morren dường như bị ai đó bóp nghẹt.

Cậu xem nhẹ sự khác thường này, tưởng rằng mình đã an ủi Tiểu Hắc xong, nở nụ cười rồi đặt nó về lại lồng chim.

Sau đó, cậu khụy gối, chú chim quả thực không lên tiếng nữa.

Morren nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Thần Ymirga chân lý kính yêu, tín đồ Morren trung thành của ngài cầu nguyện ở chỗ này, khẩn cầu ngài che chở cho con dân của mình, từ bây giờ tránh xa được tai họa và khổ ải.

Con sẽ vĩnh viễn mang lòng cảm tạ và ca ngợi, tuân theo ý chỉ của ngài, mang cuộc đời còn lại hiến dâng cho ngài..."

"Rầm rầm ——"

Morren giật mình mở mắt ra, hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy lồng chim đã rơi xuống đất.

Thân thể cứng đờ của Tiểu Hắc nằm bên trong, bắp đùi còn đang cuốn vải thò ra ngoài, móng vuốt co lại.

Rõ ràng bị cốc nước và bát cơm đổ lên khắp người, thế nhưng nó cũng không phản ứng tí gì.

Hô hấp và trái tim của Morren đình trệ, cậu thậm chí còn không thèm tạ lỗi với thần linh, ngay lập tức hấp tấp đứng dậy, tay chân cuống cuồng nhấc lồng chim lên.

"Tiểu Hắc!"

Cậu hốt hoảng mở cửa lồng ra, cẩn thận bế nó ra từng li từng tí, chớp mắt không ngừng, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.

Hai con mắt của nó đã dại ra, cả người cứng đờ, lạnh ngắt, không có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt.

Bộ dạng đó như thể đã chết từ rất lâu rồi.

Không có con chim nào, mới tử vong một giây mà thi thể đã bốc lên mùi thối rữa.

"Tiểu Hắc..."

Morren ngơ ngẩn, khàn giọng gọi tên nó.

Thậm chí, cậu còn hoài nghi, hai tuần sống chung với nó, chẳng qua chỉ là ảo giác của mình.

......

"Thần tử Morren, đến lúc lên đường rồi, lập tức ra đây mau." - Binh sĩ đến trước cửa phòng cậu, lớn tiếng gọi.

Hắn giơ tay lên, dùng sức gõ ba cái vào cánh cửa, khoảng một phút sau mới có người mở ra.

"Ngài..." - Tráng sĩ vừa thấy cậu thì có chút ngây người.

Vị thần tử trước mặt, ngày thường luôn mặc áo sơ mi thẳng thớm, khí chất nhã nhặn, tác phong nhẹ nhàng.

Mà hôm nay, quần áo đồng phục trên người cậu nhăn nhúm, giống như cả đêm qua không cởi ra, nhìn kỹ còn phát hiện ra có chút bụi bẩn trên mặt.

Vành mắt cậu hơi đỏ, trong đôi mắt có vài tơ máu, bộ dạng chật vật vô cùng.

Binh sĩ thầm nghĩ, đường đường là thần tử lại sợ hãi, bị chuyến xuất hành này dọa đến mức này, quả thực khiến cho người ta cười chê...

Hắn lạnh nhạt, không sợ hãi mà truyền đạt lại thông báo: "Xe ngựa để đi tới tòa thánh đã được chuẩn bị xong, mời ngài nắm rõ thời gian."

"Ừ." - Morren mơ màng đáp ứng, trở về phòng lấy hành lý đơn giản mà tối qua mình đã sắp xếp.

Dưới cái nhìn chăm chú của linh mục và một đám thần tử thần nữ, cậu im lặng leo lên xe ngựa, kèm theo thi thể của ba người nhà Griffin, ngắm nhìn nhà thờ qua khung cửa sổ.

Trong căn phòng của thần tử, chỉ còn lại một cái lồng chim trống không.

Con chim Tiểu Hắc vốn dĩ phải nằm trong đó, giờ đã vĩnh viễn ở lại dưới lòng đất của Paddinglitan.

Nó từng cứu mạng cậu.

Là chú chim đó cứu mạng cậu, chứ không phải là thần linh.

Cảm nhận được xe ngựa đang chạy băng băng, Morren mệt mỏi dựa vào một góc.

Cậu nhắm mắt lại, đôi mắt mỏi nhừ vì cả đêm không ngủ cũng không kìm được chất lỏng ấm nóng tràn ra, men theo hai gò má của cậu mà lăn xuống.

Morren ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu lên.

Trong cổ họng cậu phát ra vài tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, nhưng tiếc rằng, sẽ không còn một cái đầu mềm mại nhỏ xíu nào sẽ cọ lên vành tai cậu, làm cậu cười thật vui nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.