Satsuki đứng oai phong giương kiếm về phía Tarot, màu hào quang của ánh sáng tuôn trào khắp cơ thể khiến tên tà linh loá cả mắt. Hắn thoáng chốc run sợ trước khi lấy lại bình tĩnh.
"Quang kiếm sĩ à, vậy là ta ăn cú đúp luôn rồi, ta sẽ giết cả 2 ngươi ngay tại đây, rồi sau đó cả thiên hạ sẽ nằm trong tay ta!"
"Lảm nhảm vậy đủ chưa?!!!"
"Sao cơ, đừng tưởng ngươi có thứ sức mạnh ấy mà ra mặt, chúng ta đều mạnh về tốc độ thôi nên hãy giải trí cho ta chút nào!"
Hắn nói rồi lập tức dịch chuyển khỏi tầm mắt của Satsuki. Nhưng hắn đã quá chủ quan. "Bước đi của ánh sáng"- kích hoạt chiêu thức, Satsuki loáng cái đã lướt tới trước mặt của Tarot vung kiếm chém. Hắn giật thót nhưng vẫn kịp thời dịch chuyển né được.
"Hmm có vẻ khó nhằn đấy!"
Rồi hắn lại dịch chuyển xung quanh Satsuki nhằm kiếm cơ hội đánh cậu. Nhưng mỗi lần hắn hoàn thành dịch chuyển, Satsuki lại xuất hiện trước mặt hắn ngay tức khắc và đả thương hắn. Những vết thương chồng chất khiến cơn đau ngày một dữ dội.
"Không thể nào, tốc độ của ánh sáng và sự dịch chuyển vốn dĩ ngang bằng nhau, tại sao ngươi luôn nắm thế chủ động. Vô lí, thật vô lí..."-Tarot tuyệt vọng có lẽ là cả sợ hãi, gào thét như một con thú hoang dại lâm vào đường cùng.
"Lũ tà linh các ngươi chỉ biết đánh đấm mà không chịu suy nghĩ sao. Tốc độ của ánh sáng là rất lớn, trong khoảng cách ngắn có thể sánh ngang với dịch chuyển. Nhưng dịch chuyển lại có một điểm yếu chí mạng. Đó là độ khựng mỗi khi ngươi dừng lại để thi triển lượt kế tiếp. Còn ta lại di chuyển tự do và không ngừng nghỉ, nên cơ bản độ khựng không nằm trong từ điển của ánh sáng."
"Cái...cái gì? Mấy cái lí thuyết vớ vẩn, ngươi nghĩ ta tin sao? Ta đã đi được tới nước này rồi, vậy mà ngươi dám cản trở. Ngươi phải chết! Chết vì sự ức chế trong ta!"-Hắn lại dịch chuyển xung quanh cậu.
"Tên bảo thủ!"
Rồi hắn lại bị Satsuki "bón hành" lần nữa. Di chuyển của chàng trai mỗi lúc càng mượt mà và nhanh hơn khiến cho Tarot không kịp trở tay. Mỗi đòn hắn nhận được, sát thương lại cứ thế găm chặt vào thân thể hắn khiến cho hắn ta trọng thương. Thân mình te tua, thảm hại, hắn đã dần mất khả năng chiến đấu. Tà lực cũng đã cạn kiệt, chỉ còn biết chờ chết.
"Sát hại nhiều người trong làng, đẩy người khác vào cảnh bi thương. Giết đi những người thân quan trọng ngay trước mắt họ, ngươi còn gì để nói chứ?"
"Ngươi...khá lắm! Nhưng mặc dù ta chết đi, các huynh đệ còn lại cũng sẽ tìm ra ngươi thôi, không lâu đâu!"
"Ngươi quả thật cứng đầu thật nhỉ? Mục tiêu của ta là tiêu diệt toàn bộ lũ các ngươi, mang lại hoà bình cho thế giới này. Oán linh thì nên trở về với hỗn mang, cái ác hãy trở về với cát bụi đi. QUANG TRẢM: VẠN LOẠN KÍCH."
Satsuki lao đến vung kiếm chém loạn xạ với tốc độ cực nhanh khiến tên tà linh vẫn ngơ ngác không kịp làm gì. Hắn đã bị cậu chém thành từng mảnh, máu me bắn tung toé. Khó khăn đã tạm thời qua đi, chỉ còn lại nỗi đau nhức nhói trong lòng của cô gái trẻ đã mất đi gia đình, một nỗi buồn khó tả.
Satsuki cõng Tetsuko về làng để sơ cứu vết thương. Lúc này các binh sĩ đang làm nhiệm vụ chôn cất những người hi sinh, các thầy thuốc, lang băm đang cứu giúp nạn nhân còn sót lại.
"Tôi cần gặp tổng chỉ huy của các người!"-Satsuki hô to sau khi về được làng.
Chỉ huy của họ là Nasaki, một anh chàng tuổi trẻ tài cao, hiện là Phong thánh sĩ của vương quốc.
"Tôi đây! Chào cậu, tôi là Nasaki, phong thánh sĩ, rất xin lỗi vì sự chậm trễ!"-Nasaki cúi người nghiêm trang.
"Chuyện đó thì các anh không phải xin lỗi đâu, tôi cũng đến trễ mà!"
"Hả? Nhưng..."-Nasaki thắc mắc vì sao Satsuki lại nói là cậu cũng đến trễ.
"Có chuyện gì thì để sau. Quan trọng hơn, hãy cứu cô gái này và cho người tiến tới phía nam bìa rừng để mang những người chết về làng chôn cất. Họ đã cố chạy trốn nhưng không thành."
"Được rồi! Liệu chúng ta có thể nói chuyện sau khi xong việc chứ?"
"Vâng!"
Satsuki mang Tetsuko đi chữa thương theo hướng dẫn của binh sĩ, Nasaki thì đã cho binh lính mang thi thể về chôn cất.
Tetsuko được cứu chữa kịp thời và đang trong trạng thái hôn mê. Dưới mái hiên nhà vắng lặng với một không khí âm u lạnh sống lưng của hơi người chết, ánh trăng tròn toả ánh sáng nhẹ nhàng như thao thức một nỗi buồn thoang thoảng. Chàng thanh niên trẻ tuổi không thể nào chợp mắt nổi. Cậu vẫn đang tự trách mình vì tới muộn, vì kém hiểu biết mà bị lạc đường. Rồi ngày mai, khi cô gái kia tỉnh giấc, cô sẽ cảm thấy ra sao. Cô có giận anh không, có hận anh không. Bao suy tư vẫn nảy nở trong đầu cậu không ngưng. Lâu nay, cậu vẫn sống vì người khác, không muốn thấy người khác buồn phiền về mình. Cố gắng sống hoàn thiện bản thân nhất có thể. Khi những suy tư ấy dần nhấn chìm cậu vào vực sâu vô đáy, Nasaki đã mở lời khiến cậu bừng tỉnh.
"Cậu vẫn chưa ngủ à?"
"Vâng, thưa ngài!"-cậu liền quay ra đáp.
"Vậy...nếu không phiền chúng ta có thể nói chuyện chút nhỉ?"
"Vâng!"
"Vậy thì trước hết, tôi muốn hỏi, cậu thuộc kiếm sĩ của sư đoàn nào thế?"
"Tôi... không thuộc sư đoàn nào cả, tôi mới chỉ rời làng với mục đích tiêu diệt tà linh."-Satsuki thật lòng trả lời.
"Vậy à...cậu thú vị thật nhỉ!!"
"Nếu như vậy thì có bị phạm luật gì không?"-cậu lo lắng hỏi.
" Gì cơ...? Cậu lo lắng quá rồi, chỉ là tôi hơi bất ngờ chút vì cậu đã giết được Thập đại tà linh."-Nasaki gãi đầu trả lời.
"Thế à..."-Satsuki nghe xong thì bình tâm, thở phào nhẹ nhõm
"Theo luật mới ban hành của nhà vua, cậu sẽ được nhận 100 triệu derupt (đơn vị tiền tệ của thế giới này) vì đã tiêu diệt Thập đại tà linh"
"Nhiề...nhiều vậy sao? Như thế có hơi..."
"Haha cậu khiêm tốn quá rồi! Nó rất xứng đáng mà! Hãy tham gia cuộc thi tuyển kiếm sĩ của vương quốc vào tháng sau! Cậu rất có tố chất, khi vào đó cậu sẽ được tương tác và học hỏi kinh nghiệm từ nhiều người khác và cũng sẽ nhận được thông tin cụ thể về tà linh để có thể dễ nắm bắt hơn. Sao, cậu thấy thế nào?"
"Nghe hấp dẫn nhỉ? Được rồi, đây cũng là một dấu mốc quan trọng của mục tiêu, tôi sẽ tham gia."-Satsuki nắm chặt tay, hào hứng trả lời.
"Ừ!! Chúc may mắn chàng trai trẻ. Ngủ ngon nhé!"-Nasaki vẫy tay tạm biệt cậu rồi bước đi về phía trại dựng gần đó.
"Vâng, ngài cũng vậy!"
'Vậy là thành công chiêu mộ được một nhân tài'-Nasaki đang mừng thầm trong đầu.
Sáng hôm sau, Tetsuko đã hồi phục được phần nào. Từ từ mở mắt, cô lại được đón ánh bình minh quen thuộc, tiếng chim hót ríu rít gọi nhau, hay tiếng những tán cây rì rào trong gió. Chỉ thiếu mất tiếng mọi người trong làng cười nói rôm rả hay tiếng gia đình vẫn ồn ào hôm nao. Trong lòng chào dâng lên một cảm xúc khó tả, nghĩ về những người thân, cô bắt đầu khóc.
"Chào buổi sáng, có vẻ em đã đỡ hơn rồi nhỉ?"-Satsuki tiến lại gần cô gái còn đang sững sờ, Tetsuko vội lau nước mắt đi.
"Anh...là ai?"
"Tôi là Hayashi Satsuki, gọi tôi là Satsuki được rồi! Tôi nghĩ là cần có vài chuyện muốn nói với em!"
"Vâng? Em là Nakamoto Tetsuko gọi em là Tetsuko được rồi! Vậy anh muốn nói điều gì?"
Satsuki quỳ gối, cúi đầu xuống thấp:"Xin lỗi, đều là do lỗi của tôi đến muộn làm em phải lâm vào tình cảnh đau thương này!"-Tetsuko ngỡ ngàng trước hành động của Satsuki.
"Anh...là người đã cứu em à?"
"Ừm... Xin lỗi vì đã không thể cứu những người khác!"-cậu buồn rầu tự trách bản thân.
"Sao...anh không để mặc em?"
"Thấy người mà không cứu thì không phải là con người!"
"Anh cứu được em thì còn nghĩa lí gì chứ, gia đình em đã chết hết cả rồi, anh nói em phải làm gì đây?"-khoé mắt của Tetsuko bỗng chốc rưng lệ, giọng run run bày tỏ.
"Tetsuko! Cho dù cuộc sống cho ta những mất mát, những đắng cay hay đau khổ, ta vẫn phải tiến bước để sống tốt quãng đời còn lại của mình. Vì biết đâu đó, nhưng người đã khuất vẫn mong luôn được thấy ta bình an chốn địa đàng thì sao? Cha mẹ em sẽ cảm thấy thế nào khi em cứ mãi như thế? À thì...xin lỗi anh không đủ tư cách để nói vậy!"-cậu vội quay mặt đi.
"Cảm ơn anh! Em thấy ổn hơn rồi!"-Tetsuko như hiểu ra được điều gì đó trong lời nói của anh. Cô cũng muốn cha mẹ không lo lắng về mình, không muốn cha mẹ thấy mình khổ sở.
"Em...không hận anh sao?'
"Vì việc gì...?"-cô gái ngơ ngác hỏi.
"Không lẽ em hoàn toàn quên những gì anh nói ban nãy sao?"
"À...anh đã cứu em mà phải không? Vậy thì có gì phải hận chứ, chí ít thì anh đã cứu được em mà!"-tâm trạng cô đã thấy đổi tích cực khiến Satsuki bất ngờ.
"May quá, ơn trời!"
"Ấy chết! Anh không cần phải quỳ vậy đâu, đứng lên đi!"
"Cảm ơn!"-cậu từ từ đứng lên.
"Nè, Satsuki!'
"Sao?"
"Từ giờ, anh định làm gì?"
"Tiêu diệt tà linh!"-cậu dứt khoát trả lời.
"Vì sao anh lại chọn con đường đó?"
"Đơn giản thôi. Anh muốn trả thù lũ tà linh và mang đến cho thế giới sự bình yên"!
"Anh có thể cho em theo không Em...cũng muốn báo thù!"
"Em chắc chứ?"-Satsuki xác nhận lại.
"Vâng!"-Tetsuko đáp chắc nịch.
"Được rồi, mong được chiếu cố!"
"Vâng, em cũng vậy!"
Quyết định xong, Tetsuko tập hợp tất cả những người còn lại trong làng và thông báo.
"Mọi người, thảm kịch vừa qua đã tàn phá làng chúng ta khiến bao người phải hi sinh, nhà tan cửa nát âu cũng là do cháu cả. Vậy nên, để chuộc lại lỗi lầm này, cháu sẽ lên đường tiêu diệt Thập đại tà linh báo thù cho làng chúng ta."
"Tetsuko...cháu...không ở lại sao? Lỡ cháu có chuyện gì xảy ra, bọn ta biết ăn nói sao với hương hồn của trưởng làng đây?"
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến gia đình cháu thời gian qua. Cháu rất muốn làng ta được vui vầy hạnh phúc. Nhưng để lũ tà linh tồn tại thì không thể hạnh phúc được, cháu muốn...được nhìn thấy mọi người ấm no, vui vẻ cười đùa, chứ không phải thể này."-giọng cô nhỏ dần, hai hàng mi ướt nhoè, nói trong tiếng nấc.
"Bọn ta không thể cản cháu nữa rồi, chúc cháu may mắn!"-mọi người đều buồn ủ rũ, như sắp không thể gặp cô lần nữa vậy.
"Vâng! Cảm ơn mọi người!"-Tetsuko nhìn mọi người trìu mến, lau đi giọt nước mắt rồi nở nụ cười thật tươi.
Satsuki đứng nhìn buổi chia tay, lòng không khỏi hoài niệm, thật là rất giống anh khi chia tay người làng, một kí ức khó quên.
"Chà? Mình nhớ làng quá! Không biết mọi người đang làm gì nhỉ?"-cậu hướng mắt lên bầu trời trong xanh, làn gió nhẹ đưa qua như muốn mang ý nghĩ của cậu hỏi thăm người làng vậy.
"Này Satsuki, anh có thể cùng em tới mộ cha em được chứ?"-Tetsuko bất ngờ tới trước mặt Satsuki đưa ra yêu cầu.
"Ừm"
Đến mộ gia đình, Tetsuko rưng rưng nước mắt, lòng không kìm nổi cảm xúc dâng trào. Cô quỳ xuống.
"Cha, mẹ, em trai của chị, xin lỗi đã gây rắc rối cho mọi người. Con sẽ trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ rồi trả thù cho làng mình. Mọi người hãy dõi theo con nhé!"
Sáng sớm hôm sau, cả hai đã chuẩn bị hành trang để lên đường. Tetsuko từ biệt mọi người rồi ra đi. Satsuki như cảm thấy chính mình ở trong đó vậy, một hoàn cảnh rất quen thuộc.
"VƯƠNG ĐÔ THẲNG TIẾN"