Khúc Duyệt khó xử: "Cái này..."
Huyễn Ba lập tức buồn bực: "Ngươi ngẫm lại lương tâm mình rồi nói xem, đôi giày trước đây hứa với ta đã lần nào lấy được chưa?"
Chà, hình như là không. Nhưng đâu phải tại Khúc Duyệt vô tâm, chỉ là giày và quần áo là đồ vật quá riêng tư, thật sự không tiện mà.
Nàng nói: "Ta sẽ cố gắng."
"Đại sư huynh!"
Diệp Lam Khuynh từ trên cao đáp xuống, hơi lảo đảo khi tiếp đất, sau khi ổn định hắn phất tay áo, đón được bàn cờ trận pháp vừa rơi xuống.
Huyễn Ba hưng phấn: "Ha! Ta thấy hắn không tồi."
Khúc Duyệt: "Ngài thật muốn chọn hắn?"
Huyễn Ba: "Muốn hắn, muốn hắn, ta muốn hắn!"
Khúc Duyệt: "Ta sẽ cố gắng."
Khúc Duyệt xoa trán, vốn rất phấn khích vì có thể đưa được Huyễn Ba đi cùng, bây giờ lại cảm thấy đau đầu.
"Đã để mọi người chờ đợi!" Diệp Lam Khuynh cất bàn cờ trận vào pháp bảo trữ vật rồi huýt sáo.
Khi tiếng huýt sáo vừa vang lên, Khúc Duyệt nghe thấy tiếng chim sợ hãi vọng ra từ trong rừng sâu, ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, nàng thấy ba sinh vật trông giống dực long giương cánh bay về phía này, sau đó ngừng phía trên nơi bọn họ đang đứng.
Dực long: thằn lằn bay hay khủng long bay (theo wikipedia)
Những đệ tử Quy Hải Tông chia nhau ngồi lên lưng hai con dực long. Khúc Duyệt, Cửu Hoang và Diệp Lam Khuynh ngồi chung trên con còn lại.
Khương Phù Vi đứng im, không còn dực long nào khác, nàng ta cũng có vẻ không có ý định cưỡi.
Đột nhiên vị trí xương bướm sau lưng lóe lên ngọn lửa trắng, một đôi cánh bất ngờ xuất hiện, xương cánh dài đến cả trượng, cánh gập lại gần như che kín cơ thể mảnh khảnh của nàng ta. Vút một cái, hai cánh dang rộng, nàng ta bay lên không trung.
"Điểu yêu à?" Huyễn Ba kinh ngạc, "Che giấu thật giỏi quá đi, hoàn toàn không cảm nhận được chút yêu khí nào."
"Là vũ nhân!" Dực long đuổi theo sau Khương Phù Vì nhưng cho dù tăng tốc thế nào cũng không thể đuổi kịp bóng dáng nàng ta. Trong thế giới ma chủng không có người chim, Khúc Duyệt giải thích, "Vũ nhân không phải yêu, là người trong điều kiện đặc biệt đã tiến hóa thành một chủng tộc riêng."
Ví dụ như ở thế giới bốn bề biển rộng bao quanh một lục địa nho nhỏ, khi lục địa trở nên chật hẹp không đáp ứng được nhu cầu sinh tồn của loài người, họ sẽ dần dần tiến hóa thành hai loài mới, vũ nhân và ngư nhân.
Vũ nhân bay lên trời còn ngư nhân xuống biển.
Vũ nhân không phải chim mà là người có mọc thêm cánh.
Ngư nhân lại không giống như giao nhân, mà là người thường có mọc thêm mang và màng chân.
Cha nàng thường nói, sau khi Thần sáng tạo ra sinh mệnh, cho dù không hài lòng với công việc của mình cũng không cách gì xóa hết làm lại từ đầu, cho dù thế giới có bị hủy diệt thế nào, sinh mệnh luôn có thể tìm được lối thoát cho chính mình.
"Thập Cửu Châu đã từng không có lục địa, chỉ có vài đảo nhỏ, còn lại toàn là nước. Trải qua vật đổi sao dời mới có địa hình như hiện nay, nhưng diện tích biển vẫn chiếm hơn chín phần, cho nên ngư nhân và vũ nhân rất đông đảo, cộng thêm các yêu loại khác nữa... Ở Phúc Sương là đối đầu giữa ma đạo và chính đạo, mà nơi Thập Cửu Châu này, tranh đấu chính tà chỉ xếp thứ hai, cuộc chiến giữa các chủng tộc mới là gay gắt nhất."
Khúc Duyệt tựa như đang kể một câu chuyện xưa cho Huyễn Ba nghe. Hắn nghe đến say mê.
Thần thức hướng về bóng dáng Khương Phù Vi thăm dò, Khúc Duyệt thầm nghĩ, có thể cùng ngồi cùng ăn với Diệp Lam Khuynh, đoán chừng địa vị của nàng ta trong tộc vũ nhân không thấp, là một công chúa cũng không chừng.
Sư phụ Cửu Hoang cừ thật!
- -- ---
Bay một đường đến Quy Hải Tông, thần thức không kịp đánh giá mặt đất, trên không trung rất nhiều tu đạo giả qua lại cùng trăm nghìn vật cưỡi kỳ lạ.
Sinh vật bay đa dạng, đương nhiên không cần đến pháp khí bay.
Huyễn Ba hoa cả mắt, không rảnh để bình luận diện mạo của các nam tu giả: "Thì ra thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ thế này." Thảo nào Mặt Trăng Nhỏ tuổi còn trẻ mà hiểu biết như vậy, có thể đánh bại một đám già cứng đầu ở Phúc Sương.
Khúc Duyệt cười nói: "Bởi vậy mới phải khổ tu, phấn đấu sống lâu một chút, đi xa thêm được một chút."
"Nhưng có người, dù sống bao lâu, đi bao xa cũng không có chút tiến bộ nào." Huyễn Ba ghét bỏ hạ mắt, thoáng nhìn Cửu Hoang đang đờ đẫn như khúc gỗ, ánh mắt thất thần.
Kỳ thật, Cửu Hoang không phải đang ngây ngốc, hắn đang đưa thần thức vào bên trong vòng trữ vật xem xét quyển sách Thiên Công.
Trang đầu tiên vẽ một con chim máy với sơ đồ chỉnh thể, mặt cắt ngang và cắt dọc, các chi tiết rất rắc rối phức tạp, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì. Cửu Hoang nhìn một lúc vẫn không hiểu nhưng hắn không lật sang trang, vẫn tiếp tục nhìn chăm chú. Được một lúc, đột nhiên con chim trên bản vẽ đập cánh. Hắn cho rằng mình gặp ảo giác nên cố gắng tập trung nhìn kỹ. Con chim vỗ cánh càng lúc càng nhanh rồi bất chợt bay ra khỏi trang giấy da, biến thành một con chim thật...
Khúc Duyệt cũng liếc nhìn Cửu Hoang, nhưng nàng đã quen với dáng vẻ này của hắn, nên chỉ tò mò hỏi Huyễn Ba: "Sao tiền bối không ngâm thơ?"
Với dáng vẻ xúc động dào dạt thế này, phải ngâm thơ mới đúng.
Bình thường Huyễn Ba ngâm thơ là để khoe khoang hoặc chửi bới, hiện giờ có cảm giác trước đây mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng nên nào có tâm trạng làm thơ. Nhưng hắn bình ổn lại rất nhanh, đối với cái không biết thì nên học tập, Huyễn Ba hắn không hề bị làm khó.
Từ xưa đến nay
Chẳng ai luôn thắng mà không bại
Thế giới trong ngoài
Ai dám tự xưng thiên tài
Vèo vèo mấy vạn năm
Say cười xem núi biển
Ngắm ngân hà lộng lẫy nhật nguyệt sáng rọi
Khi gió nổi lên
Đều nhập vào lòng ta
"Ồ?" Khúc Duyệt cảm thấy thơ Huyễn Ba hôm nay rất khá.
Thật ra thì không phải lúc nào thơ của Huyễn Ba cũng khiến người hít thở không thông, tựa như bản thân hắn vậy, có đầu óc nhưng không thích động não, chỉ thích tìm kiếm niềm vui, tự do thoải mái, vui vẻ thì khoe khoang, tức giận thì mắng chửi. Bây giờ bước vào thế giới rộng lớn, giống như Già Lưu bước vào Đại Quan Viên*, nội tâm bị tác động rất lớn.
Già Lưu bước vào Đại Quan Viên là một phân đoạn nổi tiếng trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, sau này hình ảnh này thường được dùng để ám chỉ một người bị choáng ngợp bởi trải nghiệm mới và môi trường sang trọng xung quanh.
Năm đó Khúc Duyệt lần đầu rời khỏi Hoa Hạ, đi vào Thập Cửu Châu cũng từng bị sốc, nhưng còn lâu mới nhanh chóng bình tĩnh lại như hắn. Đọc truyện tại vymiu.com và wattpad @vymiu1910 để ủng hộ mình lấp hố nhé.
- -- ---
Dực long bay qua Tử Tinh Thành, có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới, tuy nhiên trên bầu trời thành thị chỉ duy nhất đoàn người bọn họ, những người khác đều đi vòng. Xem ra đây là đặc quyền chỉ riêng đệ tử Quy Hải Tông mới có.
Qua khỏi thành thị không lâu liền đến Quy Hải Tông.
Khúc Duyệt nhìn xung quanh, Tử Dương Sơn gồm nhiều núi hợp lại, có ngọn thoai thoải, có ngọn tương đối dốc. Trong đó, một ngọn rất dốc, khí thế khác hẳn với những ngọn núi khác, hẳn là Kiếm Phong.
Chủ nhân của Kiếm Phong chính là cha của Cửu Hoang, Diệp Thừa Tích.
Diệp Lam Khuynh điều khiển dực long đáp xuống đỉnh núi cách xa Kiếm Phong, nơi Chấp Pháp Đường tọa lạc.
Chấp pháp trưởng lão là cha của Diệp Lam Khuynh, đối tượng tình nghi lần này của Khúc Duyệt, Diệp Thừa Tùng.
Đoàn người vừa xuống khỏi lưng dực long, chưa kịp đứng vững, một lực vô cùng lớn đột nhiên từ trên cao giáng xuống, cách đỉnh đầu vài chục trượng nhưng Khúc Duyệt đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng quặn thắt. Tuy nhiên, nàng chỉ vừa nhíu mày, cảm giác đau đớn đã biến mất, hẳn là Cửu Hoang đã hút đi.
Cửu Hoang khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sát khí.
Khúc Duyệt vội vàng kéo ống tay áo hắn, nhắc nhở về giao ước của hai người.
Trong nháy mắt, Cửu Hoang thu hồi khí độc đang từ từ tràn ra, ánh mắt trong veo trở lại, như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình.
Lúc này, Diệp Lam Khuynh tung ra một pháp bảo phòng ngự, nhưng vật kia nhanh chóng hóa thành tro bụi khiến hắn đau lòng không thôi: "Khương tiền bối, ngài làm gì vậy?"
Hắn vừa nói, Khúc Duyệt lập tức nhận ra, là người nhà của Khương Phù Vi, cố ý đợi Cửu Hoang đến đây, có lẽ muốn dạy dỗ Cửu Hoang một trận.
Khương Phù Vi vốn đã bước vào Chấp Pháp Đường, lại vội vàng chạy ra, lạnh lùng nói: "Vương huynh dừng tay!"
"Pang" một tiếng, cỗ lực đạo trên đầu tiêu tán, một bóng người xuất hiện trên đỉnh cung điện Chấp Pháp Đường, diện mạo hai mươi mấy tuổi, đôi mắt ưng dán chặt vào Khúc Duyệt đang đứng phía sau Cửu Hoang.
Khúc Duyệt vừa đánh giá hắn, vừa nghiêng tai lắng nghe tiếng đệ tử ở phía xa nhỏ giọng thảo luận.
"Bạch Vũ vương à?"
"Đúng vậy, đã đợi ở Chấp Pháp Đường một thời gian, Chấp Pháp đại trưởng lão bế quan rồi, không ai quản được hắn."
Khúc Duyệt nhíu mày, Diệp Thừa Tùng bế quan? Có vẻ như không muốn dính líu vào, muốn làm người ngoài cuộc.
"Vì sao hắn ra tay đánh đại sư huynh vậy?"
"Nào có đánh đại sư huynh, đánh tên tà tu kia kìa, ngươi biết hắn là ai không? Cửu Hoang quân của Châu Nam Man đấy. Nghe nói năm trăm năm trước đã bắt rất nhiều con cháu danh môn thế gia đến luyện tà công, trong đó có Khương sư tỷ của chúng ta."
"Thảo nào. Nhưng Cửu Hoang quân là ai?"
"Châu Nam Man Cái Thế Anh Hùng, có biết không?"
"Là hắn à?"
Theo sau Khúc Duyệt nghe một loạt âm thanh hít hơi kinh ngạc, rồi hồi lâu không còn ai dám nói chuyện nữa.
Bạch Vũ vương hơi nghiêng đầu, chỉ vào Cửu Hoang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Không khóa Khí Hải, rất tốt, nào, trước tiên tiếp của ta hai chiêu."
Sắc mặt Khương Phù Vi trầm xuống: "Vương huynh, hắn được Liên minh dị giới áp giải đến đây, huynh đừng lộn xộn."
Diệp Lam Khuynh cũng vội vàng chấp tay: "Thỉnh ngài cho vãn bối ba phần mặt mũi, đừng làm khó vãn bối."
"Bổn vương cho phép ngươi lắm miệng à? Phụ thân ngươi còn không dám đòi hỏi mặt mũi với ta, ngươi là cái gì?" Bạch Vũ vương không thèm nhìn hắn, hỏi Khúc Duyệt, "Ngươi là tu đạo giả dị giới áp giải hắn trở về à?"
Tính cách ương ngạnh kiêu ngạo đây mà. Khúc Duyệt chắp tay nói vâng, sau khi chào hỏi, nàng máy móc khai báo gia cảnh, thái độ vô cùng cung kính.
Bạch Vũ vương tùy tiện ra tay đánh người, theo quan điểm của Khúc Duyệt, về tình cảm có thể tha thứ, ra mặt vì em gái mình không phải là việc xấu. Nếu đổi lại là nàng bị rút hồn, hóa thành bao cát cho Cửu Hoang đánh mấy năm, các anh nàng cũng sẽ làm thế.
Bạch Vũ vương cười khẩy: "Tu vi của ngươi chỉ ở cấp năm? Không còn ai khác ở thế giới của ngươi à?"
Cái này thì không thể nhịn được, Khúc Duyệt mỉm cười nói: "Đối với tà tu cấp tám của quý giới, một mình cấp năm vãn bối là đủ, cả Khí Hải cũng không cần khóa, ngài nghĩ có phải hay không?"
"Rất cuồng đấy tiểu nha đầu." Bạch Vũ vương không hề tức giận, ngược lại cười thưởng thức, "Vậy bổn vương thách đấu với hắn, có tính là vi phạm quy tắc không?"
"Không tính." Khúc Duyệt hơi trầm ngâm, "Chỉ cần hắn đồng ý là được." . Truyện Quan Trường
Nhận được ánh mắt truyền đạt của Lục Nương, Cửu Hoang hơi ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Ta không đồng ý."
"Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý!" Bạch Vũ vương chẳng thèm đôi co thêm, nghiêm mặt, trực tiếp ra tay.
Sắc mặt Khương Phù Vi trầm xuống nhưng không ra tay cản hắn.
"Tiền bối!" Diệp Lam Khuynh ra sức ngăn cản, rất nhiều chấp pháp đệ tử từ trong điện chạy ra, vây quanh Bạch Vũ vương.
Cửu Hoang kéo Khúc Duyệt tránh đi: "Lục Nương, bọn họ ngăn không được tên người chim này. Tuy ta đã hứa với nàng sẽ không manh động, nhưng nếu hắn náo loạn có thể sẽ làm nàng bị thương, ta sợ sẽ không nhịn được."
Khúc Duyệt rất trấn định: "Yên tâm đi, các đại lão Quy Hải Tông vẫn chưa ra tay nữa mà. Chuyến này ta không chỉ đại diện cho chính mình, bọn họ không dám để ta bị đánh đâu, bị đánh chính là mặt mũi bọn họ đấy."
Khúc Duyệt còn mong Bạch Vũ vương dốc hết sức, náo loạn càng lớn càng tốt, ầm ĩ đến mức phụ thân của Cửu Hoang ra tay ngăn cản thì không còn gì tốt hơn.
Tên Bạch Vũ vương tính tình "Long Ngạo Thiên" này thật sự không làm Khúc Duyệt thất vọng. Bạch Vũ tộc và Quy Hải Tông là đồng minh, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm đến mối quan hệ này, ngay cả Diệp Lam Khuynh cũng bị đánh đến chật vật.
Người từ các đỉnh núi khác đều vèo vèo bay tới ra sức khuyên nhủ, thuộc hạ của hắn cũng ngăn cản, nhưng tất cả họ đều không dám mạnh tay.
Khúc Duyệt tránh phía sau Cửu Hoang: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng cản."
Cửu Hoang ưỡn eo: "Được."
Khi một mũi tên lông vũ xuyên thủng vòng vây người ngăn cản, hướng thẳng mặt Cửu Hoang bắn tới, một đạo kiếm khí cũng bay ra từ phía Kiếm Phong.
Diệp Thừa Tích ra tay rồi.