Ẩm Triều Tịch nhìn Khúc Duyệt trong dáng vẻ bảo vệ con thơ, cười nói: "Không phải ta muốn giấu diếm mà là ta buộc phải làm thế. Lúc trước ta đã nói với cô rồi, mười hai thanh thần kiếm đều là kiếm chọn người, nếu báo trước những việc không hay khi tu luyện và để tiểu tử này tùy ý lựa chọn có luyện hay không, Thiên Khuyết kiếm sẽ không nhận chủ."
Khúc Duyệt nghiêm túc suy nghĩ, nàng không thể phản bác.
Ẩm Triều Tịch nhìn về hướng sau lưng nàng: "Thiếu niên, thanh kiếm này không được giải phong vẫn có thể dùng như một thanh kiếm tốt, nhưng một khi giải phong ấn rồi sẽ trở thành báu vật quý hiếm. Ngươi vô cùng may mắn đấy và bây giờ chính là thời khắc khảo nghiệm sự can đảm và nghị lực của ngươi."
Trục Đông Lưu không hiểu hắn đang nói gì, dáng vẻ lo lắng bất an nhìn Khúc Duyệt: "Tiên sinh?"
Khúc Duyệt im lặng một lúc: "Là thế này, sư môn của kiếm tiên tiền bối có mười hai thanh thần kiếm..."
Trong lúc nàng giải thích, Ẩm Triều Tịch nâng kiếm Thiên Hiền trong tay lên, rồi triệu hồi thật nhiều mảnh vỡ ra từ ý thức hải. Những mảnh vỡ kết thành hình bướm, lát sau lại sắp thành hình chim nhạn.
Hai mắt Trục Đông Lưu xem không rời ra được, thậm chí không chú ý đến lời Khúc Duyệt đang nhắc nhở: "Uy lực của thần kiếm mạnh đến mức có thể vượt tu vi, chém các tiền bối trên vài bậc, nhưng có điều tệ hại là tu luyện hết sức biến..." Hai chữ "biến thái" bị nuốt xuống, đổi thành, "Hết sức khó tu luyện, kiếm bình thường không luyện được nhiều nhất chỉ bị gãy, kiếm của sư môn Kiếm Tiên tiền bối đây luyện không thành sẽ chết người."
Ẩm Triều Tịch sửa lại: "Không, Thiên Hiền kiếm chỉ chọc chết kiếm chủ khi hắn làm chuyện ác thôi."
Trục Đông Lưu vừa nghe đến khả năng bị kiếm giết chết, sự khát khao trong mắt lui đi vài phần.
Ẩm Triều Tịch nói: "Rất hiếm tu đạo giả trong ba nghìn thế giới có thể tu luyện đến Độ Kiếp, mà người ở đỉnh Độ Kiếp gặp được cơ duyên hợp đạo lại chưa đến một nửa, và cho dù có bế quan hợp đạo rồi, người thành công càng như lông phượng sừng lân. Nhưng với mười hai thần kiếm của sư môn ta, chỉ cần có bản lĩnh tu đến cuối cùng, tỷ lệ thành công là chín phần chín đấy!"
Hai chữ "hợp đạo" này đối với Trục Đông Lưu thật quá mức xa xôi, hắn nhìn về phía Khúc Duyệt. Mắt nàng hiện lên sự kinh hãi, tỷ lệ chín phần chín có nghĩa là nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định hợp đạo thành công, còn lợi hại hơn cả ăn quả Hợp Đạo. Thảo nào, dù biết đó là một cái hố lớn, cha nàng cũng để Tam Ca nhảy vào.
Trục Đông Lưu thấy phản ứng của Khúc Duyệt liền nói: "Vãn bối nguyện...
"Khoan đã." Khúc Duyệt ngắt lời, truyền âm cho Ẩm Triều Tịch, "Tiền bối, Trục Đông Lưu là hậu duệ Thiên Ma Hỏa, tinh thần cậu ta có chút không ổn..."
"Không cần lo lắng, trừ thanh thứ tám Thiên Tà Kiếm và thanh thứ mười một Thiên Thù Kiếm, mười thanh còn lại đều là kiếm vì chính đạo." Ẩm Triều Tịch bình tĩnh đáp.
"Vậy để vãn bối nói chuyện với hắn trước đã."
"Được."
— —
Khúc Duyệt dẫn Trục Đông Lưu đi ra ngoài sân, nơi chỉ có hai người họ.
Trục Đông Lưu hơi chột dạ: "Tiên sinh!"
Khúc Duyệt nói thẳng vào vấn đề: "Lúc trước khi chúng ta đi Băng Nguyệt Cốc hái trái cây, có phải ngươi từng gặp Mục Tinh Thầm?"
Trục Đông Lưu căng thẳng, ngập ngừng gật đầu: "Đúng vậy, hắn muốn nhận ta làm đồ đệ, nhưng ta từ chối rồi."
Khúc Duyệt hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Thiên Ma Giáo đi đến hang huyết thi, hắn cũng mang ngươi theo? Ngươi nghe được truyền âm mật ngữ giữa Mục Tinh Thầm và Nhiếp Chính Vương, biết được bí mật Thiên Đạo có liên quan đến ma đạo, phải hay không?"
Trục Đông Lưu càng thêm hoảng hốt, cố trấn tĩnh rồi đáp: "Là ta tự mình tìm tới nơi đó, nhưng đúng là ta đã nghe được việc kia." Im lặng một lúc, "Tiên sinh đã sớm biết rồi ư? Thấy tâm ta bất ổn nên đã kéo Yến Hành Tri đến làm người dự bị thay thế, là vì muốn kích thích ta sao?"
"Đúng vậy!" Khúc Duyệt nói thẳng không e dè, "Là Nhiếp Chính Vương phát hiện ra, ngài ấy sợ tâm cảnh ngươi bị tổn hại nên bảo ta để ý đến ngươi nhiều hơn."
Trục Đông Lưu im lặng không nói.
Khúc Duyệt nói: "Ta chưa trực tiếp nói chuyện với ngươi chỉ vì muốn cho ngươi thời gian tự vấn, có thể xem như một cách tu tâm. Bây giờ đã qua sáu bảy tháng, ngươi nghĩ thế nào rồi?"
Trục Đông Lưu ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ là ban đêm nhưng trên không trung lúc sáng lúc tối, bởi vì Vi Tam Tuyệt đang đánh nhau với Đường Tịnh, hắn hỏi: "Tiên sinh, ta nghe nói Đường lão tổ cũng đi vào ma đạo, là thật sao?"
"Đúng vậy." Khúc Duyệt gật đầu.
"'Ma' thật là sự là tà ác, không thể tồn tại được sao?" Hắn hỏi.
"Đạo pháp vạn vật, bản thân "ma" không phải là tà ác, ở nhiều thế giới, tà ma và chính đạo tuy không cùng mục đích nhưng có thể cùng tồn tại. Nhưng trong thế giới của các người lại không được, bởi vì sự tồn tại của Đại Thiên Kiếp Ma Hỏa mà mấy nghìn năm qua, giữa Liên minh chính đạo Cửu Quốc và Thiên Ma Nhân đã sớm hình thành cục diện đối lập không chết không ngừng."
Khúc Duyệt quay đầu chỉ chỉ Cửu Hoang đang ngồi ở đầu hành lang điêu khắc gỗ: "Cửu Hoang tiền bối là tà tu, so với ma, tà càng là thứ nham hiểm hơn, nhưng ngươi xem, chúng trưởng lão trong học viện, và cả Vi sư tôn ghét cái ác như kẻ thù, có ai kỳ thị hắn đâu?"
Trục Đông Lưu lắc đầu: "Không, ta hiểu được. Các sư tôn cũng không kỳ thị "ma", chỉ thống hận Thiên Ma Hỏa mà thôi."
Khúc Duyệt nói: "Đúng vậy, bọn họ đều đã trải qua Đại Thiên Kiếp Ma Hỏa, chứng kiến cảnh xác chết khắp nơi, đặc biệt là Vi sư tôn, chắc chắn vì Thiên Ma Nhân giết chóc mà rất đau lòng."
Trục Đông Lưu lại hỏi: "Nhưng, tiên sinh, Mục Tinh Thầm nói tu chính đạo sẽ khiến thế giới sụp đổ. Thế giới tựa như mẫu thân của chúng ta, chúng ta kiên trì tu chính đạo thì chẳng khác nào đang làm tổn thương mẫu thân của chính mình."
"Hắn không biết rõ hết về thế giới này đâu, ngươi không cần để ý." Theo Khúc Duyệt, thế giới ma chủng có rất nhiều chỗ kỳ lạ, hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra, nàng không tiện đưa ra bất kỳ kết luận gì.
Nàng nói tiếp: "Đông Lưu, thật ra, mấu chốt của cuộc tranh chấp giữa chính đạo Cửu Quốc và Thiên Ma Nhân chính là, Cửu Quốc muốn bảo hộ thật nhiều phàm nhân tránh khỏi Thiên Ma Hỏa, trong khi mục tiêu của Thiên Ma Nhân lại là ma hóa chúng sinh, không quan tâm đến có bao nhiêu phàm nhân vô tội sẽ chết. Đây là hai tư tưởng hoàn toàn tương phản nhau."
"Mục Tinh Thầm về tình có thể tha thứ được nhưng Đường lão tổ thì hoàn toàn đáng kiếp. Đi vào ma đạo khi ở cảnh giới Độ Kiếp cần phải dùng thủ đoạn độc địa tàn sát không ít người, dính một thân nghiệp chướng mới có thể chuyển ma thành công. Vậy nên Vi sư tôn mới muốn bắt lấy lão ta."
Nghe Khúc Duyệt giảng giải, Trục Đông Lưu cúi đầu như suy tư.
Khúc Duyệt nhìn Thiên Khuyết kiếm chưa giải phong ấn đang nằm trong tay hắn, nói tiếp: "Tu vi của ngươi hiện giờ còn rất thấp, dễ dàng chuyển sang tu ma đạo. Tu ma đạo hay chính đạo đều không sao cả, chính và tà từ trước đến nay không phân biệt dựa vào công pháp, giống như Cửu Hoang tiền bối vậy, không làm điều ác, tiên sinh vẫn luôn coi trọng ngươi. Nhưng sau khi ngươi lựa chọn tu luyện với Thiên Khuyết, căn bản sẽ không thể nào thay đổi hướng tu được nữa, nên suy xét cho kỹ càng."
Nói xong nàng để lại Trục Đông Lưu đứng đó đi về trong viện trước.
Một khắc trôi qua, Trục Đông Lưu mang theo Thiên Khuyết quay trở lại, đứng trước mặt Ẩm Triều Tịch, khom người nói: "Thỉnh ngài chỉ dạy vãn bối cách giải phong ấn."
Ẩm Triều Tịch cười nói: "Được!" Rồi dùng mật ngữ truyền khẩu quyết cho Trục Đông Lưu.
Khúc Duyệt ở bên cạnh nhìn hai người họ loay hoay, Trục Đông Lưu làm đi làm lại đến mồ hôi đầy đầu, cuối cùng một tiếng "rắc" vang lên.
Lớp bao bên ngoài kiếm vỡ tan, Thiên Khuyết kiếm thành công ra khỏi "vỏ". Không có gì thay đổi so với trước đây, nó vẫn là một thanh kiếm bị mẻ ở đằng mũi.
Một sát khi Thiên Khuyết sống lại, Thiên Hiền rung động phát ra âm thanh ong ong. Ẩm Triều Tịch buông tay, Thiên Hiền lập tức bay lên, mũi kiếm đuổi theo chuôi kiếm của Thiên Khuyết. Hai thanh kiếm tựa như bạn cũ, vui mừng nhảy nhót, đuổi theo nhau vòng vòng trong không trung.
Những mảnh kiếm vỡ của Ẩm Triều Tịch cũng chực chờ bay lên tham gia nhưng thấy Thiên Hiền kết thúc đành bay trở về.
Ẩm Triều Tịch nhướng mày: "Bị ghét bỏ rồi." Sau đó quay sang nói với Trục Đông Lưu, "Sau này ngươi dựa theo cách ta đã chỉ, cố gắng để Thiên Khuyết nhập vào ý thức hải. Nếu thành công, Thiên Khuyết sẽ đưa kiếm quyết nhập vào ý thức hải của ngươi. Ngươi chiếu theo tâm pháp bắt đầu luyện tập, có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi ta."
"Đa tạ tiền bối." Trục Đông Lưu nói lời cảm tạ.
Ẩm Triều Tịch nói tiếp: "Hai ngày này, hãy để Thiên Khuyết ở lại chỗ ta để giúp bảo dưỡng Thiên Hiền."
"Vâng." Trục Đông Lưu đương nhiên không có ý kiến.
— —
Trục Đông Lưu để lại Thiên Khuyết quay về biệt viện của đệ tử, Khúc Duyệt đi cùng qua đó.
Lúc nàng đi biệt viện tìm Trục Đông Lưu biết được Quân Chấp đã về nên bây giờ muốn đến tìm chàng ta bàn bạc.
Quân Chấp kể lại cho Khúc Duyệt chuyện con kền kền bạch cốt: "Ta đuổi theo hắn một mạch đến đây, khí tức của hắn biến mất trên không biệt viện này. Ta lo lắng hắn dùng thủ đoạn nào đó để lẩn trốn ở đây, trong biệt viện này toàn là hài tử đến tham gia thí luyện, không thể thiếu cảnh giác cho nên ta ở lại đây để canh chừng."
"Con kền kền đó tám phần chính là Quả Hợp Đạo Ác." Khúc Duyệt càng thêm lo lắng cho Giang Thiện Duy, nhưng không thể nói ra việc hắn là Quả Hợp Đạo Thiện, "Nhờ ngài quan tâm bảo vệ sư đệ của vãn bối. Quả Hợp Đạo Ác kia để mắt đến Thiên La Tháp như hổ rình mồi, ta sợ hắn bắt sư đệ để uy hiếp chúng ta. Hiện giờ vãn bối đang bận lo cho Tam Ca, không thể phân thân để lo việc này."
"Được." Quân Chấp đồng ý.
"Đúng rồi, Đường lão tổ đã lôi ngài ra..."
"Không sao, ta phủ nhận chuyện đó, không ai nhìn thấy, cũng sẽ không có ai tin."
Nói đúng, loại chuyện tự đào mồ chôn mình này, người bình thường không thể làm được.
Khúc Duyệt trò chuyện với Quân Chấp xong, lúc chuẩn bị đi, đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Vì sao Thiên Khuyết kiếm lại ở trong thế giới ma chủng?
Trục Đông Lưu nói, thanh kiếm này cất trong Kiếm Các của Học Viện Phúc Sương đã chín trăm năm.
Lẽ nào chín trăm năm trước từng có người vào ra thế giới ma chủng?
Khúc Duyệt vội báo việc này cho Quân Chấp, muốn chàng giúp điều tra nguồn gốc của Thiên Khuyết kiếm, đây có thể là một manh mối lớn.
Không ngờ, sau khi Quân Chấp nghĩ nghĩ một chốc lại nói: "Hẳn là ta đã để nó vào Kiếm Các."
Khúc Duyệt:???
Quân Chấp: "Mỗi lần ta nhảy ra thế giới bên ngoài tìm kiếm sông băng mới cho ma chủng, ta đều nhân tiện đi đến vài nơi như tàn tích chiến trường, nhặt vài thứ mang về..."
Khúc Duyệt khen ngợi: "Ngài thật có con mắt tinh tường, thanh kiếm bị mẻ như thế, người bình thường chẳng thể nào nhìn ra chỗ quý báu."
Quân Chấp hơi ngượng ngùng: "Phúc Sương chúng ta quá nghèo, đi ra ngoài một chuyến không dễ dàng, chỉ cần là thứ không phải rác rưởi, ta đều nhặt về."
Khúc Duyệt:...
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad@vymiu1910, hãy đọc truyện tại nhà mình, giúp mình lên tinh thần tiếp tục lấp hố nhé —
Vài ngày sau, Đường Tịnh bại dưới tay Vi Tam Tuyệt, bị đưa đến giam giữ tại trụ sở của Liên minh Cửu Quốc.
Đường Giác, gia chủ Đường gia vì giúp đỡ Đường Tịnh đi vào ma đạo, giết hại không ít người cũng bị giam giữ.
Thái Hậu Thiên Phong vì sớm bày tỏ quan điểm và nói rõ sự thật nên không bị gì. Có nàng đảm bảo, những người còn lại của Đường gia tạm thời cũng yên ổn, để mọi chuyện cho Đường Doanh tiếp quản.
Tuy nhiên, vận mệnh thật sự của Đường gia nằm trong tay Nguyên Hóa Nhất. Hắn chưa tỉnh lại, không ai biết kết cục của dòng họ này ra sao.
Nguyên Hóa Nhất đột nhiên thay đổi xuất thân nhưng hắn vẫn là quốc sư của Thiên Phong quốc, điểm này không hề bị ảnh hưởng. Huống chi hiện giờ tu vi của hắn cao hơn, tuổi lớn hơn, từ một đứa trẻ mồ côi đã có thêm cả một gia tộc với thực lực hùng hậu. Chỉ lo hắn không muốn cái chức quốc sư này chứ Thiên Phong quốc không có lý do bãi miễn hắn.
Sau khi đại loạn dần bình ổn, Khúc Đường và Khúc Tống được mời đến Liên minh Cửu Quốc.
— —
Khúc Duyệt ngồi ở mép giường, cầm khăn giúp Nguyên Hóa Nhất lau mồ hôi, lo lắng sốt ruột: "Vì sao Tam Ca vẫn chưa tỉnh?"
Khúc Thanh đứng bên cạnh, duỗi tay xoa xoa đầu nàng: "Đừng lo lắng quá, Ẩm tiền bối đã nói không có vấn đề gì thì không sao đâu."
Khúc Duyệt buông khăn, gật đầu.
Thấy nàng mặt mày vẫn ủ dột, Khúc Thanh chợt nhớ ra, vội vàng lấy trong vòng trữ vật ra một chồng nhạc phổ đưa đến.
Khúc Duyệt vui sướng nhận lấy, biết đây đều là tỳ bà khúc do Khúc Thanh sưu tập được khi đi ra ngoài.
Khúc Thanh bĩu môi: "Vốn còn có vài độc bản hiếm thấy nữa nhưng đã bị Tứ Ca mang đi đặt cược, rồi thua vào tay người khác."
"Lão Ngũ, ngươi quá đáng rồi đó!" Khúc Minh đang nằm trên ghế mây ngửa mặt thảnh thơi uống rượu, nghe vậy lập tức đứng dậy đi sang, từ vòng tay lấy ra một chiếc trâm bộ diêu, đưa cho Khúc Duyệt, "Ta mượn mấy độc bản đó đi đánh cuộc còn không phải vì muốn thắng về bảo bối này sao?"
Khúc Duyệt mở to mắt nhìn, kim bộ diêu này được chế tác vô cùng tinh xảo, rất hợp với sở thích của nàng, quan trọng là bên trong bộ diêu này có một pháp trận cao cấp.
Khúc Minh giới thiệu: "Đây là pháp bảo phòng ngự cao cấp nhé, có thể chống đỡ ba lần công kích trí mạng lận đấy! Nhạc phổ độc bản thì nhà ta đã có rất nhiều rồi, còn dùng để lót chân bàn nữa mà, pháp bảo phòng ngự này thực dụng hơn chứ đúng không?"
"Vậy ta đưa cho huynh là để huynh mang đi cá cược sao hả?"
Hai người gần tuổi nhau, quan hệ cũng tốt nhất nhà, bởi vì Khúc Minh là con bạc nên mỗi khi ra ngoài du lịch, Khúc Thanh đều đồng hành đi theo để tránh cho hắn bị thua đến quần cộc cũng không còn, không về nhà được.
Khúc Duyệt tuy tiếc những nhạc phổ độc bản bị thua mất những cũng rất yêu thích bộ diêu này, nàng cài trâm lên búi tóc. Nàng cũng quên mất nói cảm ơn, vì đã quen, mỗi lần các anh trai và chị dâu đi chơi đều mang về cho nàng một đống bảo vật. Chỉ có Nhị Ca là ngay cả một sợi lông cũng không có, còn thường xuyên bắt lỗi trừ tiền lương của nàng.
"Tiểu muội, ta còn mua cho muội cái này, muội xem này."
"Đúng rồi, còn cái này nữa..."
Cửu Hoang ngồi bên ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn vào trong, nhà Lục Nương thật có tiền.
Khúc Duyệt cất hết bảo bối vào trong vòng trữ vật, khóe mắt liếc thấy hàng mi Nguyên Hóa Nhất hơi động đậy, tựa như sắp tỉnh lại. Nàng vội ra hiệu bảo hai ông anh im lặng.
Nguyên Hóa Nhất đầu đau như muốn nứt ra, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy ba đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm không chớp. Hắn căng thẳng, cũng không chớp mắt nhìn lại.
Khúc Duyệt không nhận ra cảm xúc nào trong mắt Nguyên Hóa Nhất, vì vậy nàng lên tiếng làm quen trước: "Tam Ca, muội là Tiểu Lục, lúc huynh rời khỏi nhà, muội còn chưa ra đời nên huynh chưa từng gặp muội. Vì phải điều tra hạt ma chủng mà muội tới nơi này..."
Khúc Duyệt kể lại ngọn nguồn mọi chuyện.
Khúc Minh tiếp lời: "Tam Ca, thời điểm huynh rời nhà chúng ta vẫn ở thời Đại Thanh, bây giờ nhà Thanh đã suy vong, chúng ta đã vào thời đại khoa học kỹ thuật, Hoa Hạ quốc, huynh quay về nhất định sẽ rất kinh ngạc."
Khúc Thanh cũng vội vàng nối tiếp theo: "Đáng lẽ tiểu muội có tên là Hoa Hạ nhưng chị dâu nói nghe không giống tên con gái nên đổi lại thành Khúc Hạ. Nhưng mà ngày xưa có thời Hạ Thương Chu, còn sớm hơn cả Xuân Thu nữa, cho nên cha và mấy anh em cùng quyết định chọn chữ "Duyệt", hi vọng tiểu muội sẽ được một đời vui vẻ..."
Nào ngờ Nguyên Hóa Nhất không kiên nhẫn ngắt lời: "Vậy sao không gọi luôn là Khúc Vui Vẻ?"
Ba người Khúc Duyệt sững lại trong giây lát. Chỉ một câu nói thôi, mà khiến cảm giác xa lạ tăng gấp bội, Khúc Duyệt đang ngồi ở mép giường thậm chí còn đứng lên. Bầu không khí trong phòng hạ thấp đến cực điểm.
Nguyên Hóa Nhất đột nhiên cất tiếng: "Thật xin lỗi."
"Không sao." Khúc Duyệt nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là ký ức vẫn chưa khôi phục.
Nguyên Hóa Nhất chống hai tay xuống giường ngồi dậy, xếp bằng đả tọa, cũng không đuổi ba người đi ra ngoài. Ba anh em Khúc Duyệt im lặng, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Khi Khúc Đường và Khúc Tống trở về, nhìn thấy Nguyên Hóa Nhất đã tỉnh, hốc mắt Khúc Đường lập tức ươn ướt: "Nguyên à!"
Nguyên Hóa Nhất vẫn giữ nguyên tư thế đả tọa, chậm rãi mở mắt nhìn lại Khúc Đường.
So với Khúc Minh và Khúc Thanh, hắn và Khúc Đường cùng Khúc Tống có thời gian ở chung với nhau lâu hơn, tự nhiên có ấn tượng sâu hơn. Trong đầu hắn chợt hiện ra nhiều hình ảnh khiến hắn cảm thấy hốc mắt mình xon xót.
Khúc Đường đứng trước mặt hắn, dùng thần thức đánh giá, nức nở nói: "Cảm thấy thế nào rồi hả Nguyên?"
Nguyên Hóa Nhất mấy máy môi lắc đầu: "Ta tin lời huynh nói là thật nhưng vẫn không thể nhớ ra mình của trước kia."
Khúc Đường đã chuẩn bị tâm lý, an ủi nói: "Tâm của đệ vẫn chưa an, kiếm cốt chưa thành, chờ sau này viên mãn rồi dần dần sẽ nhớ lại thôi, đừng miễn cưỡng chính mình."
Nguyên Hóa Nhất lại nói: "Thật xin lỗi chuyện lúc trước."
"Không sao đâu." Khúc Đường đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
"Kiếm của ta ở đâu rồi?"
"Trong tay Ẩm tiền bối, người đã giúp đệ giải phong ấn đấy, sau khi sửa xong sẽ trả lại cho đệ."
Nguyên Hóa Nhất xỏ giày đứng dậy, chân liêu xiêu bước ra ngoài.
Khúc Tống hỏi: "Đệ đi đâu?"
Nguyên Hóa Nhất không quay đầu đáp: "Ta vẫn là quốc sư của Thiên Phong, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải đi giải quyết hậu quả."
Khúc Tống muốn ngăn lại nhưng Khúc Đường cản: "Để kệ hắn đi, hơn hai trăm năm nhân sinh lận mà, không phải hai mươi, cũng chẳng phải hai năm, nào dễ dàng buông bỏ. Không phải Ẩm tiền bối đã nói rồi sao, một cửa này hắn cần phải vượt qua mới có thể đạt tới tâm mãn, chúng ta không thể giúp được."
Khúc Tống thở dài trong lòng: "Nhưng chúng ta phải quay về rồi, không thể chờ đến khi hắn tâm mãn, ta còn rất nhiều việc phải xử lý ở Bộ."
"Đại Ca về đi, ở đây có muội rồi." Khúc Duyệt lo lắng cho thân thể của Khúc Đường, mới vừa bước vào Độ Kiếp, còn chưa ổn định cảnh giới, cần phải nhanh chóng loại trừ ma nguyên trong cơ thể và xóa bỏ ấn ký thần hồn.
"Ừm, chúng ta về thôi." Khúc Đường gật đầu.
"Chúng ta đưa Tam Ca theo về sao?" Khúc Minh hỏi.
Khúc Tống lắc đầu: "Không dẫn đi, hắn không ra được, để hắn ở lại đây từ từ tu tâm đi, huống chi tiểu muội cũng ở đây."
Khúc Thanh rất lo: "Nhưng ký ức của huynh ấy không trọn vẹn, có thể toàn tâm chăm sóc tiểu muội không?"
Khúc Đường khoanh tay, lưu luyến nhìn bóng lưng của Nguyên Hóa Nhất: "Có ký ức đầy đủ hay không cũng chẳng sao, đệ ấy đã biết mình không phải cô nhi, có gia đình cha mẹ, có huynh đệ và muội muội, trong trời đất rộng lớn này đệ ấy không lẻ loi một mình. Vậy là đủ rồi."
Vì thân thể còn yếu nên Nguyên Hóa Nhất đi rất chậm. Nghe bọn họ nói chuyện, bước chân của hắn càng chậm hơn. Nhất là lời cuối cùng của Khúc Đường, cơ hồ khiến hắn dừng lại, giơ tay xoa xoa đôi mắt, chợt nhận ra mình vậy mà đã chảy nước mắt.
Khúc Đường cũng kéo tay áo lên lau khoé mắt ươn ướt: "Nguyên à, thay đổi diện mạo không sao, vẫn khá anh tuấn, nhưng mà sau này đừng mặc giống cái chổi lông gà nữa, rất khó coi có biết không?"
Nguyên Hóa Nhất ngẩn ra một lúc, bấy giờ mới phát hiện quần áo mình mặc lúc trước đã không còn, thay bằng tầng tầng lớp lớp sa y màu cam. Nhớ lại lúc nãy hình như Khúc Duyệt mặc một bộ màu hồng thạch lựu, đúng thật là tập hợp đủ một bộ bảy sắc cầu vồng...
Khúc Tống cũng nói với theo bóng hắn: "Chăm sóc tốt cho tiểu muội, không còn ký ức nhưng cũng nhớ kỹ muội ấy là em gái ruột của ngươi, còn dám có suy nghĩ méo mó nào thì toàn bộ ba cái chân của ngươi đều bị đánh gãy."
Nguyên Hóa Nhất nghĩ đến gì đó, bất giác rùng mình, nuốt nước mắt vào trong, thân thể lập tức trở nên khỏe mạnh hơn không ít, cúi đầu bước nhanh rời đi.
— —
Từ cùng một lồng giam nhảy ra, Khúc Duyệt đọc chú ngữ, đương nhiên tất cả đều được đưa về lại lồng giam ấy. Nhưng nàng đọc một lúc lâu vẫn không có tác dụng.
Khúc Duyệt biết vấn đề là do Cửu Hoang, hắn không muốn quay về, đang dùng sức mạnh tinh thần chống cự.
Khúc Duyệt kéo hắn sang một bên nói: "Không phải lúc trước đã nói được rồi sao, bây giờ lại giận dỗi?"
Vừa nói nàng vừa vươn tay sờ sờ trán hắn, cực kỳ nóng. Hắn không vào nhà, vẫn luôn ngồi bên ngoài, là vì Thiên La Tháp vẫn liên tục áp chế không ngừng.
"Ta..." Cửu Hoang không muốn đi, "Tại sao Kiếm Tiên kia không quay về?"
"Hắn muốn giúp Tam Ca ta dưỡng kiếm, còn phải hướng dẫn cho Trục Đông Lưu nữa." Khúc Duyệt nói, "Chàng quan tâm đến ông ấy làm gì, chàng lo trở về đi."
"Ừ." Cửu Hoang muốn nói Kiếm Tiên kia có ý đồ với nàng, nhưng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói.
Sau khi nói chuyện ổn thõa, Khúc Duyệt niệm chú, cuối cùng đưa tất cả bọn họ quay trở về.
Về đến Thiên La Tháp, Tháp Linh nhanh chóng mở lồng giam số mười ra.
Cửu Hoang quay lại lồng giam số chín của mình, ngay lập tức cởi bộ sa y trên người, mặc vào y phục cũ của mình. Hắn tiện tay ném bộ sa y kia vào một góc, dáng vẻ như chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ.
Anh em nhà họ Khúc đang định rời khỏi tháp, đến phòng tu luyện ở trụ sở phía trên để loại trừ ma nguyên trong cơ thể, thì nhìn thấy hành động của Cửu Hoang, Khúc Tống nhíu mày thật chặt. Bộ đồ sặc sỡ này tốn không ít tiền, hắn đã không thích thì cũng nên trả lại chứ?
Khúc Đường cũng nhíu mày, truyền âm nói: "Đệ làm như thế nào vậy, không phải đã bảo chiếu theo quy cách của huynh đệ chúng ta mà may ư?"
"Đã nói đúng như vậy mà." Khúc Tống khó hiểu, thần thức đảo qua, chợt sững lại.
Bộ quần áo kia chỉ còn lớp bên ngoài nguyên vẹn, các lớp bên trong đã rách bươm, kém xa so với bộ quần áo cũ của Cửu Hoang.
Khúc Đường vốn còn bực mình chuyện Cửu Hoang dùng Khúc Duyệt như thuốc kích thích, lúc này thái độ trở nên hòa hoãn một chút: "Ừm, không tệ, lúc ở ngoài vẫn biết che dấu, giữ mặt mũi cho ta." Lại quay sang nhìn Khúc Tống, tỏ vẻ bất mãn, "Đệ có ý đồ gì, muốn vứt bỏ sự phô trương của ta, khiến ta trở nên xấu xí sao?"
"Không phải..." Khúc Tống thật oan uổng, nhưng Khúc Đường không nghe anh giải thích.
Khúc Tống không đi phòng tu luyện như dự định mà về văn phòng của mình, bậc lửa đốt lá bùa Đối Diện: "Lục Điền, ngươi đã làm gì vậy?"
Nghe anh chất vấn, Lục Điền kinh ngạc: "Ta hoàn toàn dựa theo tiêu chí của anh em nhà các người làm ra mà. Xem ra độc của hắn quá lợi hại, như vậy quần áo vốn có của hắn tám phần là dùng vật liệu cao cấp hiếm thấy chế thành rồi." Chợt hào hứng nói, "Này, ngươi mau lấy vài mảnh vụn cho ta mang đi nghiên cứu..."
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Khúc Tống tắt bùa chú: "Vào đi."
Thư ký Bạch ôm một chồng công văn đi vào: "Bộ trưởng, trong khoảng thời gian ngài vắng mặt, các vụ án cũ vẫn tiếp tục được theo dõi, không có việc gì phát sinh, nhưng mà, hôm trước vừa nhận được một tấm thiếp từ giới Thập Cửu Châu."
"Sao?" Ánh mắt Khúc Tống ngưng trọng.
Thập Cửu Châu là một thế giới cấp cao, mỗi châu lớn gần bằng cả địa cầu. Bởi vì cách xa nên xưa nay không qua lại, ngoại trừ mười mấy năm trước bắt giữ Cửu Hoang mới giao tế cùng bọn họ.
Thư ký Bạch lấy tấm thiếp ra, đặt trên bàn: "Là minh chủ của Thập Cửu Châu gửi đến, nói rằng Cửu Hoang có liên quan đến một vụ án cũ của bọn họ, yêu cầu chúng ta tạm thời thả Cửu Hoang, đưa hắn trở về giới Thập Cửu Châu."
Khúc Tống nhíu mày.
Việc này phù hợp với công ước ba nghìn thế giới, Hoa Hạ cùng Thập Cửu châu đều là thành viên của công ước này.
Thư ký Bạch tiếp tục nói: "Nếu chúng ta đồng ý, bọn họ sẽ phái người đến đây tự áp giải về."
Khúc Tống cảm thấy sự việc có đôi chút kỳ lạ: "Trước tiên báo bọn họ phái người đến đây bàn bạc chi tiết với ta, sau khi hỏi rõ ràng chuyện như thế nào mới đưa ra quyết định."
"Vâng, Bộ trưởng!"
— —
Các anh trai vừa đi, Khúc Duyệt chợt cảm thấy không quen. Vương cung không thể ở lâu, nàng mời Ẩm Triều Tịch dời đến biệt viện Cửu Quốc cùng mình.
Thí Luyện Cửu Quốc bị trì hoãn nhưng không nói hủy bỏ, mọi người ở các nước khác đều ở lại.
Khúc Duyệt và Ẩm Triều Tịch vừa đến cửa thì nhìn thấy một người mặc áo choàng đen thập thò ở bên hông biệt viện. Khúc Duyệt cảnh giác nhìn kỹ người đó, phát hiện thì ra là Trục Đông Lưu.
Hắn cũng nhìn thấy nàng, vội vàng tiến đến chào: "Tiền bối! Tiên sinh!"
Nghe giọng điệu của hắn, Khúc Duyệt có thể cảm nhận được có gì đó liên quan đến Thiên Khuyết kiếm, nàng hỏi: "Vì sao không đi vào? Ngươi trùm áo choàng kín mít thế để làm gì?"
Vành mũ áo choàng phủ xuống che gần hết khuôn mặt của hắn.
"Tiên sinh..." Trục Đông Lưu mếu máo gần như sắp khóc đến nơi, tay kéo vành mũ ra.
Khúc Duyệt nhìn một cái liền kinh ngạc không thôi: "Tóc của ngươi đâu rồi?"
Gương mặt Trục Đông Lưu sầu không kể hết: "Buổi sáng thức dậy đã như vậy rồi."
Khúc Duyệt liền nhìn sang Ẩm Triều Tịch: "Thiên Khuyết?"
Mới luyện một ngày mà thôi, sao đến mức như vậy chứ?
Ẩm Triều Tịch tán thưởng ngộ tính của Trục Đông Lưu: "Là do Thiên Khuyết tạo ra, đừng sợ, có khả năng nó không thích kiểu tóc của ngươi, chừng nào tóc quay về lại thì ngươi đổi kiểu tóc thử xem."
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm: "Còn may, "khuyết" ở đây chỉ là thiếu tóc."
"Cũng không hẳn." Tên đã bắn ra không thể quay lại, Ẩm Triệu Tịch bây giờ có thể yên tâm thẳng thắn thoải mái giải thích, "Thiên Khuyết kiếm tu luyện ít tầng nhất, chỉ có ba tầng. Tần thứ nhất là thân thể tàn khuyết."
Khúc Duyệt có dự cảm xấu: "Sự khuyết này diễn ra thế nào?"
Ẩm Triều Tịch đang cầm Thiên Hiền kiếm, dùng nó chỉ vào Trục Đông Lưu: "Hôm nay cảm thấy búi tóc khó coi thì sẽ thiếu tóc. Qua mấy ngày thấy hắn nói chuyện không xuôi tai, tóc trở về, nhưng thiếu lưỡi. Qua chừng mười ngày nữa, đầu lưỡi quay về, có lẽ sẽ mất một chân, một cánh tay, tròng mắt, cái mũi, lỗ tai... Không xác định được. Tuy nhiên đầu và não dĩ nhiên không mất được, thêm nữa, mỗi lần chỉ thiếu một thứ, không cần phải lo lắng."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Ẩm Triều Tịch lia đến đũng quân của Trục Đông Lưu: "Sau này ngươi cũng đừng tiếp xúc tùy tiện với nữ tử."
Trục Đông Lưu như si ngốc.
Tay của Khúc Duyệt cũng run rẩy: "Tiền... tiền bối, tầng thứ hai sẽ thiếu thứ gì?"
Ẩm Triều Tịch đáp: "Tinh thần."
Không khác lắm với suy đoán của Khúc Duyệt: "Có thể cụ thể hơn không?"
Ẩm Triều Tịch: "Cười, phẫn nộ, vui vẻ, thống khổ, ái hận, trí lực, tâm nhãn, tuệ căn, dũng khí, định lực..."
Khúc Duyệt đỡ trán hỏi: "Đều là khoảng cách từ mấy ngày đến mười ngày? Vậy tầng thứ ba sẽ thiếu thứ gì?"
"Không biết." Ẩm Triều Tịch nhún vai.
Khúc Duyệt: "Ngài thật sự không biết ư?"
Ẩm Triều Tịch lắc đầu: "Thật sự không biết, vì chưa có ai tu Thiên Khuyết đến tầng thứ ba được, sư phụ ta và ta vẫn luôn rất tò mò việc này." Sau đó hắn nhìn Trục Đông Lưu động viên: "Cứ nỗ lực tu luyện, nhân tiện thõa mãn tâm nguyện muốn hiểu biết của ta, đồng thời an ủi sư phụ ta trên trời có linh thiêng."
— —
Editor muốn nói: Ai ngờ được Chấp Chấp ngài lại thích nhặt nhạnh ve chai chứ. Mà ve chai ngài nhặt về hoá ra là một cái hố to biến thái!