Khúc Duyệt nói liền một hơi ba câu: "Thứ nhất, tên của thế giới này. Thứ hai, tuyết giao hiếm có không? Thứ ba, vật cưỡi của những tu đạo giả hiện tại có phải là tuyết giao?"
Huyễn Ba tương ứng khẳng khái đáp lời: "Thứ nhất, nơi này là biên cảnh Phúc Sương quốc. Thứ hai, tuyết giao không hiếm, ta mới hiếm, không còn ai giống ta nữa. Thứ ba, ngoại trừ Nhiếp Chính Vương của Phúc Sương quốc, không ai dám lấy tuyết giao làm vật cưỡi, bởi vì tuyết giao là vật tổ của Phúc Sương.
Phúc Sương quốc, Nhiếp Chính Vương, vật tổ. Khúc Duyệt thầm ghi nhớ, xem ra nơi này là một tu chân quốc.
Theo kinh nghiệm của Khúc Duyệt, phần lớn thế giới tu chân đều lấy các môn phái và gia tộc làm chủ, đây là xuất phát từ nguyên tắc "Đạo pháp vạn vật" và "Đạo không thể khinh truyền". Nhưng cũng tồn tại những tu chân quốc, xét về bản chất, cả quốc gia là một môn phái tu chân siêu lớn. Các tu chân quốc thường ở những vùng đất vô cùng nguy hiểm với môi trường sống rất khắc nghiệt. Họ còn có nhiều kẻ địch, vừa đông đúc vừa bưu hãn, mà nhờ vậy những người tu chân vốn "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Đạo trái nhau không chết không ngừng" mới có thể quẳng đi thành kiến và đoàn kết lại.
Nàng lại hỏi: "Thứ tư, ngươi có biết diện mạo của Nhiếp Chính Vương không?"
Huyễn Ba tựa hồ ôm lấy cánh tay của mình: "Ta chỉ nghe kể chuyện, không nhìn diện mạo."
Hắn đã từng nghe được một câu chuyện, sau đó bị tình yêu của nam nữ chính cảm động đến nỗi nhịn không được mạo hiểm chạy lên bờ, mặc kệ nguy cơ bị khô héo để đi tìm nam nữ nhân vật chính. Để rồi từ trạng thái tràn đầy cảm động, đầu óc hắn tràn đầy dấu chấm hỏi: mắt nữ chính có phải bị mù không? Kể từ đó mọi gương mặt nam chính trong các câu chuyện đều bị hắn tự động biến thành mặt của chính mình.
Khúc Duyệt hỏi tiếp: "Thứ năm, làm sao để đến vương đô của Phúc Sương?"
"Cách đây ba mươi dặm về hướng Bắc có thành Vọng Hải, ở đó có đường chính dẫn thẳng đến vương đô." Huyễn Ba dừng một chút, "Ta thấy quần áo của ngươi chẳng ra gì, chắc ngươi không phải người Phúc Sương, cũng không có tiền mua thú cưỡi đâu nhỉ? Trong lãnh thổ Phúc Sương dân thường không được cưỡi vật bay."
Khúc Duyệt đang định nói thì thấy bóng người giơ tay, một viên pha lê trong suốt có kích thước bằng đồng xu rơi trên bờ biển.
"Đây là tiền Phúc Sương, ngươi cầm đi đi."
Khúc Duyệt nhảy xuống khỏi tảng đá, nhặt đồng tiền ướt nhẹp kia lên, hơi băn khoăn về thái độ của Tịch Yêu.
"Tối nay ngươi đã kể một câu chuyện hay, cái này là ngươi xứng đáng nhận được. Nhưng..." Hắn dừng lời, sương mù đột nhiên dâng lên từ mặt biển rồi lan vào bờ. Khúc Duyệt đứng trong đám sương mù, nhìn thấy một gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, lại nghe hắn nói tiếp: "Nhớ kỹ diện mạo của ta và chờ đó! Ngươi vẫn còn nợ ta nước mắt, khi ta hoàn toàn hóa hình, có thể lên bờ thời gian dài, ta sẽ đi tìm ngươi đòi lại."
Lời nói vừa dứt, sương mù liền tan đi.
Khúc Duyệt nhớ đến một chuyện vội vàng ngăn lại: "Chờ đã..."
Huyễn Ba đã sớm chìm xuống biển, cách bờ rất xa. Nhưng hắn đã nghe được tiếng "chờ" của Khúc Duyệt, cảm thấy rất đắc ý, gương mặt sắp hóa hình hoàn chỉnh này của hắn quả nhiên là cực phẩm, chính là mặt của nam chính tuyệt đại phong hoa trong các câu chuyện đó nha.
Ha ha ha.
Những cụm từ "kinh hồng* trong một cái liếc mắt", "nhất kiến Huyễn Ba lầm lỡ cả đời" tựa như suối tuôn ra dào dạt trong đầu hắn. Hắn vui vẻ hóa thành một con cá chép nhỏ, tung tăng bơi trong biển, ngâm nga một khúc hát. Vùng vẫy được gần nửa canh giờ, đuôi cá nhỏ chợt cứng lại, hắn mới nhớ ra, a, mãi lo nghĩ chuyện "kinh hồng" mà quên mất hỏi tên nàng!
Kinh hồng: ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Sỡ dĩ Khúc Duyệt gọi hắn lại chính vì muốn nói tên của mình như đã hứa, nàng không ngờ hắn lại chạy nhanh như vậy, cứ như sợ nàng sẽ đuổi kịp ấy. Khúc Duyệt đứng chờ một lúc nhưng không thấy hắn quay lại. Không thể đổ thừa nàng thất hứa nha.
Khúc Duyệt quay lại nhà tranh, đánh thức Giang Thiện Duy và lên đường đến thành Vọng Hải ở phía Bắc.
Đến gần thành Vọng Hải, một góc cuộc sống của thế giới tu tiên cổ đại từ từ hé lộ.
Thỉnh thoảng trên đường có người cưỡi dị thú đi qua, những loài thú này không có trên địa cầu hoặc hầu như đã tuyệt chủng. Giang Thiện Duy nhìn đến hoa cả mắt, Khúc Duyệt đứng bên cạnh lần lượt giải thích tên cùng tập tính và sức mạnh của từng loài.
Sau khi trở thành vệ sĩ và bảo mẫu, bây giờ Khúc Duyệt đảm nhiệm thêm vai trò thứ ba – hướng dẫn viên du lịch.
Không tăng lương thì thật là bất hợp lý đó!
Khi vào thành không cần xuất trình thứ gì để chứng minh thân phận nhưng Khúc Duyệt phát hiện có một chiếc gương đồng treo trên cổng thành, hẳn là kính chiếu yêu, nếu có dị tộc đi vào sẽ phát ra cảnh báo.
Vào bên trong, Khúc Duyệt không để Giang Thiện Duy hỏi thêm bất kỳ câu nào, nàng cần tập trung đánh giá hoàn cảnh. Từ những gì quan sát được ở tòa thành này có thể hiểu được tình hình cơ bản của Phúc Sương quốc.
Tương tự với những tu tiên quốc mà nàng từng đi qua, Phúc Sương quốc có người thường và tu đạo giả cùng chung sống. Nơi đây là thành sát biên giới nên người thường chiếm phần lớn.
"Sư tỷ, chúng ta có phải ở lại đây tìm hiểu tình hình không?"
"Không, chúng ta trực tiếp đến vương đô. Cưỡi lừa đọc nhạc bản và chờ xem."
Khúc Duyệt dùng tiền Huyễn Ba trả để mua hai con nai được cho là mang dòng máu rồng, còn được chủ quán thối lại một túi tiền dạng hạt. Nhờ vậy mới biết tiền của Huyễn Ba kia là mệnh giá lớn nhất lưu hành ở Phúc Sương quốc.
Cưỡi nai đi theo quan đạo, đi qua hơn hai mươi tòa thành, Khúc Duyệt cũng hiểu được đôi chút về thế giới này. Khi còn cách vương đô không xa, trong tay chỉ còn lại chút ít tiền, Khúc Duyệt quyết định dừng lại, làm một cây đàn tỳ bà, thay y phục nữ ra đường biểu diễn kiếm tiền.
Dùng tiền yêu quái đưa cho thì không cảm thấy gì nhưng giờ phải dựa vào Khúc Duyệt bán nghệ mưu sinh, Giang Thiện Duy cảm thấy không thoải mái. Pháp lực đã khôi phục một chút nhưng giờ cậu chỉ có thể chế thuốc, vòng trữ vật đã bể nên không còn lò luyện và linh thảo. Ông nội thường nói "người không làm không có ăn" cho nên cậu nuốt không trôi, từ từ gầy đi.
Khúc Duyệt ở gần cậu ta cũng đã mười ngày nên hiểu ngay nguyên do. Vì vậy nàng dẫn theo cậu khi ra phố bán nghệ, để cậu nằm bên cạnh, dùng chút pháp lực có được khống chế hô hấp giả thành một thi thể. Phủ lên một tấm vải trắng, treo thêm tấm biển "Bán nghệ để chôn em", tiền kiếm được lập tức nhân đôi.
Khúc Duyệt có chút áy náy khi gian dối nhưng nàng đã vắt hết óc vẫn không nghĩ được cậu ta có thể làm gì khác. Mà Giang Thiện Duy lại không cảm thấy xấu hổ về chuyện lừa gạt này, mỗi lần giả dạng xác chết xong, cậu cười thõa mãn và ăn nhiều thêm một chén.
Lúc xếp hàng vào vương đô, cậu nói: "Sư tỷ, mấy tu đạo giả đi ngang qua có thể nhận ra ta đang giả chết, sao lại không bị vạch trần?"
"Vì khinh thường." Khúc Duyệt nhẹ giọng nói, ngẩng đầu đánh giá gương đồng treo trên cổng thành tráng lệ. Gương đồng ở đây thật khác với các thành khác, có hai con giao long uốn quanh.
Giang Thiện Duy lại hỏi: "Sau khi vào thành, chúng ta đi bán nghệ trước hay tìm chỗ trọ trước?"
Khúc Duyệt đáp: "Đi Học Viện Phúc Sương"
Giang Thiện Duy nhất thời không nhớ đó là nơi nào nhưng những người đang xếp hàng xunh quanh nghe được đều ngạc nhiên nhìn Khúc Duyệt, đánh giá từ trên xuống dưới. Rốt cuộc Giang Thiện Duy nhớ ra, Học Viện Phúc Sương này là học viện quốc gia chuyên đào tạo những người tu luyện nơi đây.
"Chúng ta đi làm gì?"
Khúc Duyệt thì thầm: "Đăng ký thi."
Dựa vào hiểu biết của nàng, Khúc Duyệt nghĩ cần phải tiếp cận vương tộc cầm quyền và cách nhanh nhất chính là tiến vào Học Viện Phúc Sương. Hơn nữa, nếu muốn sớm nắm bắt được tin tức đáng giá, không gì tốt hơn học viện quốc gia.
Thật ra, còn có cách đơn giản hơn, chính là dùng mỹ nhân kế trực tiếp tấn công Nhiếp Chính Vương. Khi Khúc Duyệt còn nhỏ và thiếu hiểu biết đã từng dùng biện pháp này, người kia hiện đang bị nhốt ở tầng ngầm thứ mười tám trong Nhà Ngục Dị Nhân, là một vết đen trong lịch sử của nàng, cũng là tâm bệnh của nàng...
"Cô nương, giờ không phải là thời điểm để thi vào, tháng tư hàng năm mới đúng." Trong khi Khúc Duyệt đang chìm trong ký ức, một người cũng đang xếp hàng có lòng nhắc nhở.
"Không có ngoại lệ sao?" Khúc Duyệt định thần lại và mỉm cười nhìn sang, "Ta nghe nói chỉ cần di chuyển một chum nước bên ngoài học viện là có thể được nhận."
Người nọ càng nhìn nàng chăm chú: "Lẽ nào cô nương có thể làm?"
Càng có thêm nhiều người chú ý đến nàng, bao gồm vài lính thủ thành. Đây đúng là điều Khúc Duyệt mong muốn.
Nàng lắc đầu nói: "Ta đâu thể. Ta nghe nói trong chum có nguyên cả một biển lớn, ta sao có thể chuyển được."
Giang Thiện Duy chớp chớp mắt, không tính đến việc tu vi hiện giờ của họ chưa khôi phục, cho dù có khôi phục, bọn họ cũng không có khả năng đó.
Người nọ không biết nói sao đành chống chế: "Nếu không chuyển được chum nước, không có cách nào vào học được."
Khúc Duyệt vô tội chớp chớp mắt: "Vị đại ca này, ta đâu nói ta sẽ làm học trò."
Người nọ ngây người: "Vậy cô nương làm cái gì?"
Khúc Duyệt dẫn con nai đi theo hàng người phía trước, lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm gương có khảm hình vật tổ giao long, khẽ cười nói: "Ta đi ứng tuyển làm lão sư."
Đám đông im lặng trong chốc lát rồi vài tiếng cười bật ra, cũng không phải cười chế nhạo Khúc Duyệt không biết trời cao đất dày, mà chỉ cảm thấy nàng vô cùng thú vị.
Mọi người xếp hàng dài đã lâu, có người nói chuyện giải trí cũng rất vui nha.
Nhưng sau khi vào thành, Khúc Duyệt đi hỏi thăm quan canh giữ thành vị trí của học viện, rồi nhắm hướng đó mà đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện nàng không nói giỡn.
Giang Thiện Duy theo sát từng bước chân nàng: "Khúc sư tỷ, tỷ nghiêm túc?"
"Từng thấy ta nói đùa bao giờ chưa?" Khúc Duyệt đang nhìn hướng khác, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ kinh ngạc của cậu ta, cười nói: "Tiểu Duy, chum nước không dời đi được, cho dù có dời được cũng không làm, ứng tuyển làm thầy đơn giản hơn thi làm học sinh nhiều.".
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Giang Thiện Duy mờ mịt không hiểu.
Khúc Duyệt hỏi lại: "Một người không biết lai lịch bỗng nhiên đến Dược Thần Cốc của cậu, muốn học phương pháp điều chế đan dược của cậu sẽ dễ được nhận hơn hay là đưa cho các cậu phương pháp điều chế sẽ dễ hơn?"
Giang Thiện Duy ngẩn ra, ánh mắt hoang mang chậm rãi tan đi: "Ta hiểu rồi, cho thì dễ hơn lấy."
Khúc Duyệt mỉm cười, đại thiếu gia còn non kinh nghiệm nhưng cậu ta không ngốc.
Giang Thiện Duy lại đột nhiên sững sờ: "Nhưng sư tỷ, làm lão sư ở Học Viện Phúc Sương phải là những tu giả hàng đầu Phúc Sương quốc, tu vi của tỷ..."
Ở thế giới này, trong một phẩm cấp tu hành lại chia thành 3 bậc nhỏ: hạ cấp, trung cấp và thượng cấp. Các học sinh khởi đầu đều là tam phẩm hạ cấp, đạt trình độ trung cấp mới có thể tốt nghiệp. Và những bậc thầy dạy trong học viện đương nhiên đều vượt xa tam phẩm thượng cấp.
Cậu và Khúc Duyệt có thể xem như là tứ phẩm của thế giới này, miễn cưỡng cũng có thể xem như đạt mức mới tốt nghiệp, chưa kể hiện giờ họ chỉ có thể sử dụng một ít pháp lực.
Khúc Duyệt ngắt lời: "Tiểu Duy, trên đường đi cậu gặp loại tu giả nào nhiều nhất?"
Giang Thiện Duy suy nghĩ một lúc: "Kiếm tu, mười người thì có chín là kiếm tu."
Khúc Duyệt lại hỏi: "Vậy có thể thấy...?"
Giang Thiện Duy ngập ngừng nói: "Phúc Sương quốc rất nghèo?"
Trong giới tu đạo giả có một câu nói: nghèo chỉ có thể đi tu kiếm.
Khúc Duyệt gật đầu. Phúc Sương quốc vô cùng nghèo, đây là kết luận nàng rút ra được sau khi dạo qua các cửa hàng bùa chú, pháp khí lớn nhỏ và hỏi thăm giá cả ở đây. Những viên Bổ Khí Đan sơ cấp cũng đã rất đắt, loại được xem là cao cấp cũng không thể so với loại trung cấp của Hoa Hạ.
Khúc Duyệt đoán có thể nơi đây đã xảy ra đại nạn gì đó khiến lượng lớn Đạo thống* bị thất truyền, dẫn đến tình trạng hiện tại. So với Hoa Hạ, nơi linh khí địa cầu ngày càng mỏng dần nhưng với mấy ngàn năm Đạo thống kéo dài cho đến nay, tu đạo giả tuy ít nhưng lại rất tinh thông.
Đạo thống: tinh hoa tu luyện Đạo được truyền lại từ đời này sang đời khác
Ánh mắt Giang Thiện Duy sáng lên: "Nói như vậy, ta cũng có thể làm lão sư, phương pháp điều chế đan dược trong tay ta..."
"Ta đang muốn nói với cậu đây, đan dược là nhu yếu phẩm của tu đạo giả. Chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ. Sau này trừ khi ta yêu cầu, cậu tốt hơn không nên dễ dàng và thường xuyên luyện đan." Khúc Duyệt nhắc nhở cậu.
Giang Thiện Duy là cháu trai ruột của lão tổ Dược Thần Cốc, từ nhỏ đã đi theo và được ông dạy dỗ. Giang lão tổ còn lớn tuổi hơn cả cha cô, ông cũng là đại lão đạt cảnh giới Độ Kiếp, đã du hành đến ba nghìn giới, nếm trải vô số linh thực.
"Ta nhớ kỹ rồi." Giang Thiện Duy liên tục gật đầu mà không hỏi tại sao, vì cái gì Khúc sư tỷ nói cũng đều đúng.
Trong khi nói chuyện hai người đã đi tới cửa lớn Học Viện Phúc Sương.
— —
Chú thích của editor: giải thích về các khái niệm Tu Chân và Tu Đạo, nguồn: vidian.me
Tu Chân: là tu luyện chân nguyên, chân hồn, chân khí... từ đó tìm ra thứ gọi là chân ngã của bản thân. Với tiền đề là hấp thụ và luyện hóa các loại khí như linh khí, âm dương ngũ hành khí, tiên khí... Từ đó tạo ra thứ được gọi là "Lực" như linh lực, thần lực, hồn lực... Rồi sử dụng lực để tác động vào thế giới khách quan. Tu chân chính là lấy Lực chứng đạo. Có thể hiểu Tu Chân là thông qua tu luyện không ngừng làm mạnh bản thân mà tìm ra bản thân mình là gì, mình muốn gì.
Tu Đạo: Đạo chính là thứ sinh ra vạn vật từ thiên địa cho đến con người, dù những thứ này mất đi đạo vẫn tồn tại. Tu Đạo chính là quá trình "Nhập Đạo", hiểu ra Đại Đạo trong vạn vật. Tu Đạo là lấy Pháp chứng Đạo. Tu Đạo chính là thông qua tu luyện mà tìm tòi, cảm ngộ các quy luật của Thiên Địa từ đó hiểu ra ý muốn của Thiên Địa.
Trong bối cảnh bộ truyện, tu tiên là từ danh gọi chung, trong tu tiên phân chia ra trường phái Tu Chân (Phúc Sương quốc) và Tu Đạo (Hoa Hạ quốc, thế giới hiện đại của Khúc Duyệt).