Thần Khúc

Chương 33: Ba trận đấu




"Khúc Trăng Nhỏ kia, đừng hòng ta giúp ngươi tìm trái cây!"

Đồ nông cạn! Thô tục! Đàn gảy tai trâu!

Không khí nghệ thuật bị phá hỏng hết, Huyễn Ba hết sức bực bội trừng mắt liếc Khúc Duyệt, nhảy ùm vào trong nước.

Khúc Duyệt buồn cười, ha ha cười hai tiếng, không cố gắng dỗ dành vì thể nào ngày mai mang giày về hắn sẽ quẳng chuyện hôm nay ra sau đầu thôi.

Tuy nhiên ngày hôm sau, sau buổi chữa thương cho Quân Chấp và nói với y về chuyện này, Khúc Duyệt mới nhận ra rằng nàng đã tự đơn giản hóa mọi thứ.

Nam diễn viên thậm chí không thèm đôi co, thẳng thắn và trực tiếp từ chối: "Sợ là không ổn, ta dù sao cũng là Nhiếp Chính Vương, hắn mang hình dáng của ta sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết."

"Là vãn bối suy nghĩ không chu toàn."

Khúc Duyệt định giải thích rằng Huyễn Ba mang hình dáng của y cũng chỉ ngâm mình trong nước biển tự tiêu khiển, không mấy người nhìn thấy, nhưng cảm nhận được thái độ thật kiên quyết, không muốn thương lượng của y, nàng im lặng.

Hai ngày nữa trôi qua, trận tỷ thí theo ước định đã đến.

Quán quân kiếm thuật nội dung đơn đấu của Thí Luyện Cửu Quốc so tài cùng một con hạc của học viện. Chúng đệ tử lại được dịp sôi nổi bàn luận, háo hức chờ xem.

Quân Chấp đã đề nghị tỷ thí ba trận, thắng hai sẽ trở thành người thắng cuộc. Trong đó, Đậu trưởng lão ra đề trận thứ nhất, Khúc Duyệt ra đề thứ hai, còn đề thứ ba giao cho Vi Tam Tuyệt. Hắn là người đứng đầu quyền uy nhất ở học viện, được công nhận là người hiểu biết và trung lập, không đứng về phe nào hay tiết lộ đề thi cho bất cứ ai.

Đề thi do Đậu trưởng lão đặt ra đầy tư tâm nhưng hợp lý đến mức mọi người không nhặt ra được vấn đề gì, thi đấu pháp. Trên cổ tiên hạc và cổ chân của Yến Hành Tri đeo một thẻ bài ngọc, cái nào bị đánh vỡ trước, chủ nhân sẽ là người thua cuộc. Vì vậy, một lôi đài đã được dựng lên cách mặt đất nửa trượng tại quảng trường lớn từ sáng sớm. Sau khi Yến Hành Tri bay lên lôi đài, hắn nhanh chóng rút trường kiếm bên hông ra, song lại ném cho sư đệ đi cùng.

"Yến sư huynh chỉ dùng vỏ kiếm để chiến đấu thôi!"

"Không hổ danh là quán quân kiếm thuật trong kỳ thí luyện lần trước! Tự tin quá! Xem phong thái quân tử kia kìa!"

"Thật là hình mẫu cho chúng ta nha!"

Chúng đệ tử khen ngợi sôi nổi.

"Hầy, khoan đã, mấy người còn nhớ lần trước Khúc tiên sinh nói cái gì không? Khinh địch là đại kị khi chiến đấu! Trong thi đấu, ngoại trừ đạo lý cơ bản thì trong mắt chỉ còn thắng thua thôi!"

"Đúng vậy, vừa nhìn là thấy Yến sư huynh không thích hợp thi đấu đồng đội trong thí luyện đâu!"

"Không hợp thí luyện đồng đội thì không chừng cũng không hợp sinh tồn bên ngoài đó, bởi vậy nên lang bạt vài năm mà từ cấp bốn phải quay trở về thành cấp ba."

"Xem đây là bài học nha!"

Yến Hành Tri nhíu nhíu mày.

Trên thiên thượng thành, các trưởng lão nhìn nhau.

Tay Đậu trưởng lão run run: "Nhìn xem chúng đệ tử Phúc Sương đã thành bộ dạng gì vậy? Cốt cách gãy hết cả rồi!"

Quân Chấp ngồi ở sau đình hóng gió uống trà, nhàn nhạt nói: "Nàng thà để bọn họ gãy xương còn hơn "gãy" mạng."

Cư Bất Khuất phụ họa: "Anh hùng ý lớn gặp nhau."

Các đệ tử Phúc Sương quá mức cương trực. Rõ ràng võ công mạnh nhất Cửu Quốc nhưng tỷ lệ tử vong của người trẻ tuổi lại cao nhất. Đặc biệt mỗi lần chiến đấu chống Thiên Ma thú xâm lấn, số người tử vong trên chiến trường cao hơn cả tám nước kia cộng lại. Vì vậy mà các nước kia có số lượng người đạt đỉnh cấp ba rất nhiều, tu vi cấp chín cũng được vài người, riêng Phúc Sương lại ít thảm thương. Nếu không có vị Kiếm Thần Vi Tam Tuyệt thì e là Phúc Sương đã sớm bị Thiên Phong quốc tiêu diệt.

Việc này cũng liên quan đến truyền thống và triết lý giáo dục của học viện, sau khi Cư Bất Khuất tiếp quản học viện đã tiến hành cải cách nhưng hiệu quả không nhiều.

"Khúc tiên sinh tới!"

Khúc Duyệt tới trễ một chút, lúc nàng dừng trên quảng trường, ánh mắt chúng đệ tử đều đồng loạt dừng trên người nàng. Diện mạo thanh tú, dáng người mảnh khảnh, bạch sam tay áo rộng của phu tử khoác trên người nom nàng như một đóa bách hợp trong gió, nhu nhược động lòng người, vừa nhìn đã yêu thích. Nhưng khi nàng cất bước tiến lên, phía sau song song đi theo hai hàng bốn người Quân Thư, Hạ Cô Nhận, Trục Đông Lưu và Vân Kiếm Bình lại toát lên khí thế của một đại lão.

Bình thường Giang Thiện Duy vẫn luôn đi cạnh Khúc Duyệt, hôm nay cậu lại đi cuối cùng, trong tay cầm sợi thừng ánh huỳnh quang dùng để trói phạm nhân, đầu kia của dây cột trên chân một con hạc.

Bì Bì đã khôi phục dáng vẻ bình thường, hai mắt đờ đẫn bị kéo đi. Trong lúc đi, thỉnh thoảng nó không tự chủ được mà bật lên một tí, khi hai chân run rẩy chạm đất, rất muốn xoạc một cái nhưng nó cố gắng kìm lại, cương quyết ép mình phải thoát khỏi thứ hành động quỷ ám ấy.

Chúng đệ tử: quả nhiên hành xử khác thường, nào giống một tiên hạc bình thường.

"Lên đi!" Khúc Duyệt ra hiệu Giang Thiện Duy thả Bì Bì ra, mỉm cười nói, "Ba trận tỷ thí, ngươi tự mình xoay sở, nhất định phải thắng hai, hoặc là một trận thắng, một thua và một hòa. Nếu thua hai trận thì tối nay ta lại có thêm thức ăn đấy!"

Bì Bì run lập cập, giương cánh bay lên lôi đài.

Lại là chấp sự Chu Thành chủ trị trận đấu: "Ván thứ nhất bắt đầu!"

Vừa dứt lời, Bì Bì liền nhảy dựng lên.

Yến Hành Tri sửng sốt, thẻ bài ngọc của nó treo trên cổ, của hắn lại dưới mắt cá chân, theo lẽ thường nó phải cúi người, vừa bảo vệ thẻ bài vừa tìm cách mổ lấy thẻ bài của hắn chứ. Nhảy lên là có ý gì?

Chỉ trong nháy mắt, Bì Bì từ trên trời xà xuống, có ý mổ vào da đầu hắn. Yến Hành Tri lập tức ngửa ra sau, vỏ kiếm trong tay giơ lên cao, hướng vào ngực Bì Bì muốn thọc một cái. Nào ngờ Bì Bì vòng ra sau lưng hắn mổ một phát lên mông, sau đó lập tức co chân chạy. Yến Hành Tri khẽ nhăn mặt, ném ngang vỏ kiếm, nội lực hóa thành kiếm khí xuất ra một đạo ánh sáng như lưỡi dao.

Tuy nhiên Bì Bì trốn rất nhanh. Tiên hạc vốn dĩ linh hoạt, bước chân cực kỳ nhanh, diện tích của lôi đài rất lớn nên đủ cho nó di chuyển thoải mái. Tránh thoát xong nó lại tìm cách áp sát bên người Yến Hành Tri. Hắn theo bản năng che chắn mắt cá chân, song mục tiêu của Bì Bì vẫn là mông hắn, lại mổ một phát rồi bỏ chạy.

"Bì Bì đang dùng đấu pháp gì vậy?" Quân Thư thấy khó hiểu.

"Rõ ràng quá mà, nó tấn công vào mông khiến cho Yến sư huynh lơ là thẻ bài ở cổ chân, sau đó nó sẽ xuất kỳ bất ý*." Vân Kiếm Bình cảm thấy mình đã nhìn ra được chân tướng.

Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác.

"Chưa chắc." Hạ Cô Nhận quan sát tỉ mỉ, trong đầu tưởng tượng mình ở vị trí của Yến Hành Tri sẽ làm như thế nào, "Cho dù Yến sư huynh không bảo vệ cổ chân, Bì Bì cũng không có khả năng làm được gì."

"Đúng vậy, chênh lệch quá lớn." Trục Đông Lưu trầm ngâm nói, "Lẽ nào nó muốn làm Yến sư huynh kiệt sức? Nhưng cứ mổ rồi chạy trốn như thế, kẻ kiệt sức trước là Bì Bì."

Chỉ có Giang Thiện Duy nhìn không hiểu gì, liền hỏi: "Sư tỷ, con tiện điểu ấy đang định làm gì?"

Khúc Duyệt giải thích: "Tấn công tâm lý."

Bốn người Quân Thư đồng loạt xoay mặt về phía Khúc Duyệt, cảm thấy vô cùng khó hiểu, đang so xem ai đánh giỏi hơn kia mà, tấn công tâm lý là sao, định làm Yến Hành Tri tức chết sao?

Khúc Duyệt cười nói: "Ván này nó biết mình không thắng được nên vừa lên đài đã từ bỏ, chỉ tập trung đánh đòn tâm lý thôi."

Mọi người đều mờ mịt khó hiểu, tiếp tục xem.

Bị Bì Bì mổ mông nhiều lần trước mặt mọi người, Yến Hành Tri nghiễm nhiên tức tối, vứt hết phong độ quân tử, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn. Khi hắn còn kém chút nữa đánh trúng Bì Bì, nó đột nhiên cúi đầu, tự mổ lên thẻ bài ngọc của chính mình, nhận thua.

Chấp sự Chu Thành lập tức hô: "Ngừng!"

Chiêu thức của Yến Hành Tri vừa chực phóng ra, phải lập tức thu trở về, hắn tức nghẹn, suýt nữa hộc máu.

Bì Bì cúi đầu, nhàn nhã cào cào móng vuốt trên đất không thèm nhìn hắn, chẳng cho hắn lấy một cơ hội phát tiết cho dù chỉ bằng ánh mắt.

Chúng đệ tử đứng xem ban đầu cũng không hiểu, nhưng khi nghe Khúc Duyệt giải thích, rồi nhìn những gì vừa xảy ra, tất cả đều ồ lên náo nhiệt bàn luận.

Chấp sự Chu Thành không chừa một tí thời gian trống nào: "Trận đầu Yến Hành Tri thắng! Trận tỷ thí thứ hai bắt đầu!"

Trận thứ hai do Khúc Duyệt ra đề, đánh cờ năm quân*.

Cờ năm quân: cờ ca-rô, ai xếp được 5 quân cờ liền nhau sẽ thắng.

Ở Phúc Sương cũng có trò chơi cờ năm quân, luật chơi đơn giản và không mất nhiều thời gian chơi. Tối hôm qua Bì Bì không chịu đựng nổi nữa mới đồng ý đi thi đấu, rồi theo Khúc Duyệt học cách chơi.

Khi chấp sự Chu Thành phất tay áo, một bàn cờ rất lớn hiện ra ở giữa lôi đài, hai bình đựng con cờ trắng và đen đặt ở hai bên.

Trận trước Yến Hành Tri thắng, hắn được đi trước.

Lấy lại kiếm vào tay, Yến Hành Tri dùng kiếm đánh bay một viên cờ trắng lên trên bàn cờ. Tay của hắn vẫn còn run, cố gắng ép chính mình phải bình tĩnh. Hắn không ngốc, hiểu rõ con hạc này muốn chọc giận hắn, khiến hắn mất bình tĩnh.

Và điều tối kị khi chơi cờ chính là nóng vội.

Bì Bì vỗ cánh bay lên, dùng móng vuốt gắp một viên cờ đen bay đến gắn lên bàn cờ.

Một người một hạc bắt đầu trận cờ năm quân.

"Nó có thể thắng không?" Giang Thiện Duy tỏ ra lo lắng. Tuy rất muốn con tiện hạc này bị xấu mặt nhưng vẫn hiểu rằng chuyện này liên quan đến thể diện của sư tỷ, nên hắn vẫn mong nó thắng.

"Điều cần thiết khi chơi cờ là một bước đi ba bước tính, Bì Bì có cơ hội thắng lớn, cộng thêm nó đã làm hắn mất bình tĩnh trước đó..." Khúc Duyệt không nói nữa, nhẹ mỉm cười.

Giang Thiện Duy an tâm, hỏi tiếp: "Sư tỷ dạy nó chiến thuật này ư?"

Khúc Duyệt phủ nhận: "Ta chọn nó cho mấy cuộc tranh tài sau này, nếu hôm nay nó thua có nghĩa là ta đã nhìn nhầm, chúng ta có thể kịp thời thay đổi và ngăn ngừa tổn hại, sao có thể chỉ bảo nó cách thắng được chứ?"

Giang Thiện Duy gật đầu, chợt cảm thấy mình bị nó đánh lén mổ mặt hình như cũng không quá mất mặt.

Quả nhiên, khi quân cờ thứ ba mươi mấy được hạ xuống bàn cờ trên lôi đài, không chờ đến lúc Yến Hành Tri lấy lại bình tĩnh từ dư âm của trận đấu trước, trận đấu thứ hai đã kết thúc.

Chấp sự Chu Thành tuyên bố: "Trận thứ hai hạc thắng! Ván thứ ba bắt đầu!"

Hai bên hiện giờ đang hòa nhau, trận đấu thứ ba do Vi sư tôn ra đề sẽ quyết định thắng bại.

Để cho công bằng, hai đề trước được tiết lộ sáng sớm nay, đề thi của Vi Tam Tuyệt vẫn được giữ bí mật, không bên nào biết được. Ngay cả người chủ trì trận tỷ thí Chu Thành cũng hoàn toàn không biết, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiên thượng thành.

Đột nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, xoay tít giữa không trung hóa thành một phong mật tin.

Chu Thành hành lễ rồi đưa tay cao quá đỉnh đầu nhận mật tin. Đang định đọc to thì thình lình nghe Yến Hành Tri nói: "Chu chấp sự, đệ tử cần phải bình tĩnh một chút."

"Ngươi muốn làm gì để bình tĩnh?" Chu Thành hơi ngạc nhiên.

"Đệ tử muốn trở về phòng thay đổi xiêm y." Sắc mặt Yến Hành Tri vô cùng khó coi.

Ngoài ra mông hắn bị mổ vài cái nên quần áo thủng mấy chỗ, đâu thể nào thay quần áo trước mặt mọi người được. Chu Thành liền đồng ý: "Đi đi!"

Yến Hành Tri trở về phòng liền lấy ra bùa chú, sau khi đốt cháy, hắn áy náy nói: "Quốc sư đại nhân, vãn bối vô năng."

"Ồ?" Nguyên Hóa Nhất tỏ vẻ hứng thú.

Yến Hành Tri kể lại hai trận đấu đã trải qua rồi rũ mắt chắp tay nói: "Ván thứ ba chưa biết là gì, nhưng vãn bối sợ làm hỏng đại sự của ngài, không có tự tin sẽ thắng. Vãn bối đang cảm thấy áp lực rất lớn, chưa đấu đã khiếp ba phần."

"Không sao, để ta tự làm." Nguyên Hóa Nhất lại hỏi, "Quân Chấp có ở đó không?"

"Ngồi ở thiên thượng thành quan chiến, cuộc đấu này là do hắn đề xuất mà." Yến Hành Tri lo lắng nói, "Vãn bối sợ hắn sẽ nhìn ra manh mối."

"Đừng sợ, đây là bí thuật độc môn của bổn tọa, không ai phát hiện ra được, trừ khi là người đạt cảnh giới Độ Kiếp. Vi Tam Tuyệt không làm được, Quân Chấp đê tiện vô sỉ âm hiểm tiểu nhân kia càng không được." Khi Nguyên Hóa Nhất nhắc tới Quân Chấp, ngữ khí tràn đầy sự khinh thường.

Yến Hành Tri không nói thêm nữa, bóp nát hồn phù.

Ý thức hải trở nên vô cùng đau đớn, tựa như một con rắn độc chui vào trong đầu hắn, mặt hắn tràn đầy vẻ thống khổ. Sau đó, giọng của Nguyên Hóa Nhất vọng ra từ trong ý thức: "Đi, đưa bổn tọa đi gặp tiểu nữ nhạc và con hạc kia!"

Trên quảng trường, Khúc Duyệt nhìn Yến Hành Tri trở lại trên lôi đài, đôi mày nhẹ nhàng chau lại nhỏ đến khó phát hiện. Không thể ngờ, một kẻ bệ rạc sau khi thay y phục, phong thái cũng được đổi khác hoàn toàn, giống như được thần tiên nhập thể, trong mắt ánh lên vẻ tự tin không ai bì nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.