Thần Khúc

Chương 18: Hôn ước xưa




Hiếm khi Khúc Duyệt khiến Khúc Tống không nói nên lời thế này, nàng chế nhạo: "Nhị Ca cũng lo lắng cho muội nữa à?"

Mấy người Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh của Khúc gia, không kể đến Tam Ca du ngoạn trăm năm ở ba nghìn thế giới mãi chưa về, Khúc Duyệt chưa kịp gặp từ khi ra đời, bốn người anh trai khác trừ Khúc Tống đều chăm sóc nàng như con gái. Đặc biệt là Đại Ca Khúc Đường, tu vi đã gần chạm đến cảnh giới Độ Kiếp, ở Phúc Sương chính là đỉnh cấp chín, trên Vi Tam Tuyệt một bậc. Lúc Khúc Duyệt còn nhỏ huynh ấy cưng chìu nàng tới mức thường làm ngựa cho nàng cưỡi bên trong lồng Lưu Ly Tráo.

Tứ Ca và Ngũ Ca giống nhau, một người tu vi hàng cấp bảy, người kia cấp tám, trong mắt người khác đều là bậc sư phụ ổn trọng, vì để nàng vui mà tự biến thành hai tên thiểu năng.

Duy nhất Khúc Tống, không biết có phải bẩm sinh đã thế hay không, lúc nào cũng mang một gương mặt quan tài lạnh băng. Lúc còn nhỏ Khúc Duyệt sợ huynh ấy nhất. Tất nhiên huynh ấy không chỉ thiếu thiện chí với Khúc Duyệt mà anh em nào trong nhà cũng thế, chẳng thân cận với ai.

Quả nhiên, bóng ảnh Khúc Tống bên trong lốc xoáy nói: "Ta không lo lắng cho muội, là lo cho Giang Thiện Duy."

"Sao nào, lo muội không có cách mang cậu ta bình an trở về, giao ước miễn phí đan dược của Dược Thần Cốc vì vậy mà mất luôn?" Khúc Duyệt bĩu môi, đôi khi không phân biệt được Nhị Ca vô tình thật hay chỉ giả vờ.

Nhưng nhắc đến Giang Thiện Duy, Khúc Duyệt đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, không có cha, sao huynh không nhờ Giang lão tổ giúp đỡ?"

Cha nàng là người đầu tiên ở Hoa Hạ tiến vào Hợp Đạo, lão tổ của Giang gia sắp là người thứ ba, họ đều có kiến thức sâu rộng. Tuy Giang lão tổ đã sớm thoái ẩn nhưng đó là cháu đích tôn nhà mình, dù sao cũng phải quan tâm chứ.

"Giang lão tổ đã bế quan hợp đạo rồi!"

Khúc Duyệt ngẩn ra, hèn chi ông ấy đột nhiên ném cháu yêu của mình đi rèn luyện, có lẽ cảm thấy thời cơ hợp đạo của mình đã tới, lo sợ mình hợp đạo thất bại nên muốn cháu trai mau chóng trưởng thành đây mà. Nghe Giang Thiện Duy kể cha cậu là do thiếp thất sinh ra nên không có thế lực ở Dược Thần Cốc, còn Giang lão tổ sống thanh tu một mình nhiều năm, đột nhiên một ngày chợt ngộ ra, muốn tận hưởng một chút niềm vui gia đình, thế nên chọn một đứa cháu mang đến nuôi bên người, vậy là Giang Thiện Duy được chọn. Tuy nhiên tư chất cậu vô cùng bình thường, chỉ là Giang lão tổ thấy cậu bị bọn trẻ khác bắt nạt không biết đánh trả trông vừa ngốc lại vừa đáng yêu.

Thời điểm Giang lão tổ giác ngộ Hợp Đạo lại trùng hợp với việc cần bồi dưỡng Giang Thiện Duy. Tuy cậu chỉ là phương tiện để ông giác ngộ nhưng ông cũng đã thật sự thương yêu cậu, nếu không đã không thể nào giác ngộ.

Sở dĩ ông lừa Giang Thiện Duy làm cho vòng trữ vật của cậu bị vỡ là vì ông sợ lỡ như ông hợp đạo thất bại, những người ở Dược Thần Cốc sẽ quay sang gây khó dễ cho cậu. Đi theo bên cạnh ông bao nhiêu năm nay, ai cũng nghĩ Giang Thiện Duy đã được ông cho không ít đồ tốt. Hiện giờ vòng trữ vật bị vỡ, đồng nghĩa cậu tay trắng rời nhà, mặc dù không còn gì cả nhưng cũng được an ổn.

Chỉ là...

Khúc Duyệt cau mày: "Sao muội lại có cảm giác Giang lão tổ muốn đem cháu mình ném đến nhà chúng ta vậy?"

"Đây là vì lời hứa của cha. Năm đó vì trị bệnh cho muội mà Giang lão tổ đã bỏ ra không ít tiền bạc và công sức. Cha có thể mượn được Kim Quang Lưu Ly Tráo của chùa Đại Vô Tướng cũng nhờ công lao rất lớn của Giang lão tổ." Khúc Tống tạm dừng một lát, "Cho nên Giang Thiện Duy đi theo muội, trừ chuyện muội giúp hắn rèn luyện còn có một ý khác."

"Còn có ý gì?" Khúc Duyệt mím môi nói, "Không phải... cha và Giang lão tổ đã định ra hôn ước chứ?"

Khúc Tống không nói, ra vẻ ngầm đồng ý.

"Cha có lập lời thề tâm ma không vậy?" Khóe miệng Khúc Duyệt gần như méo xệch, tin tức này so với chuyện phát hiện nàng đang ở thế giới bên trong quả trứng còn kinh khủng hơn nhiều!

"Không có."

"May quá, vẫn còn tốt." Khúc Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm được chút.

"Trước khi cha bế quan đã ước định cùng Giang lão tổ là cho hai đứa ở gần nhau, nếu có thể thành thì chúng ta sẽ giúp đỡ Giang Thiện Duy trở lại Dược Thần Cốc ngồi lên vị trí cốc chủ." Khúc Tống nói, "Nếu hai đứa không thành thì Khúc gia chúng ta sẽ là nơi cho Giang Thiện Duy an cư lạc nghiệp."

"Muội hiểu rồi."

Giang lão tổ nợ tình cảm của Giang Thiện Duy, Khúc gia thiếu ông ân cứu mạng, cả hai bên đều muốn hoàn trả. So với việc dốc sức trả nợ, Khúc Duyệt quan tâm đến Giang Thiện Duy hơn.

— —

Tắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt ngồi xếp bằng điều tức trong chốc lát sau đó gỡ bỏ cấm môn bảo vệ đi ra ngoài.

Tiên hạc đưa nàng quay về vẫn còn đậu trong sân, Khúc Duyệt vừa chạm lên lưng nó thì chợt giật mình mở to mắt. Vườn thuốc nhỏ mới nhú chồi non mà Giang Thiện Duy dày công thúc cho sinh trưởng hơn nửa tháng qua đã bị tiên hạc mổ nát bươm. Xong rồi, cậu chàng quay về nhìn thấy e là sẽ phát khóc thôi.

Khúc Duyệt không đành lòng nhìn nữa, nàng búng lên đầu tiên hạc một cái: "Hư thật!"

Trong lòng âm thầm nghĩ đến việc tìm cơ hội bắt nó đến nơi không người làm thịt, cho đỡ thèm. Tiên hạc không hề phát giác, nó còn đắc ý duỗi cái cổ dài lắc lắc đầu, rồi vươn cánh chở nàng bay khỏi phù không đảo về hướng quảng trường lớn.

Khúc Duyệt đứng trên lưng tiên hạc, gió lạnh quất vào mặt. Tháng bảy là tháng ấm áp nhất trong năm ở Phúc Sương. Nghe nói nơi này từ tháng sáu đến tháng chín mới có mặt trời, vừa vào tháng mười trời lập tức lạnh giá, tuyết rơi suốt ngày không ngớt.

Khúc Duyệt nhịn không được ngẩng đầu nhìn không trung, vạn dặm không mây, nắng gắt trên đỉnh đầu, ai có thể ngờ phía trên lại là vỏ trứng chứ? Hoặc có thể nói đây thật ra là một hành tinh nho nhỏ. Hình dạng trông giống trứng nhưng lại không phải trứng thật. Khúc Duyệt được cho biết lớp vỏ bên ngoài của nó cực kỳ cứng, không thể xác định đó là vật chất gì. Nhưng dường như nó có thể thở và hấp thụ linh khí của thế giới bên ngoài, chỉ ở dưới đáy Thái Bình Dương một ngày mà động thực vật ở vùng quanh đó đều mất hết sức sống.

Khi tiên hạc bay ngang qua phù không đảo của Đát Thi, Khúc Duyệt hoảng hốt nghe thấy một trận tiếng đàn. Tiếng đàn này không phải do Đát Thi tấu, từ tiếng đàn có thể hiểu được tâm tình người chơi, có thể dùng một từ "loạn" để miêu tả.

Khúc Duyệt phóng ra thần thức, lần nữa nhìn thấy Quân Chấp mặc trung y ngồi bên cạnh thác nước, một cây đàn đặt trên đùi. Khí sắc y không tốt, thậm chí còn tệ hơn trước, chẳng trách tâm tình y không vui.

Nhị Ca nói tu vi của y không chỉ dừng ở cấp bảy. Nhưng y là vương gia nhà họ Quân, không thể làm giả tuổi được, rõ ràng là mới ngoài hai trăm. Hai trăm tuổi mà tu luyện đến hàng cấp bảy đã là tài năng thiên phú rồi.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Quân Chấp cười nói: "Khúc tiên sinh, lúc này cô đang tỷ thí cùng Vi sư tôn mới đúng chứ, vì sao lại trốn về?"

Phong thái bình tĩnh thoải mái ung dung khác hẳn với tiếng đàn khi nãy.

Khúc Duyệt véo cổ tiên hạc ra hiệu cho nó dừng lại, chắp tay hướng về phía hắn nói: "Ngài nói đùa, vãn bối chỉ quay về lấy vài thứ rồi đi ngay."

Quân Chấp giơ ngón út gảy dây đàn: "Tiên sinh cố lên, ta đã đặt cược một viên linh châu cô sẽ thắng."

Khúc Duyệt:... "Đa tạ ngài tín nhiệm."

"Nhưng ngài vẫn đặt một ngàn linh châu cho Vi tiền bối thắng." Người nói là Đát Thi, nàng đang đứng phía sau Quân Chấp, trên tay vắt quần áo của y.

Quân Chấp nói: "Đặt cược cho Vi tiền bối chỉ là vì tôn kính và lễ nghĩa mà thôi, lòng ta thật sự xem trọng Khúc tiên sinh."

Khúc Duyệt mỉm cười lễ phép thi lễ: "Cáo từ."

Nàng lại vỗ vỗ đầu tiên hạc, nó chậm rãi giương cánh. Tiếng đàn của Quân Chấp lại vang lên lần nữa, không biết vì sao ý đàn đã bình tĩnh hơn một ít.

Đát Thi bỗng nhiên truyền âm cho cô: "Khúc cô nương."

Khúc Duyệt cũng truyền âm đáp lại: "Tiền bối có gì phân phó?"

"Khúc cô nương xuất thân danh môn nhạc tu thế gia, không biết cô có khúc phổ nào tốt về khai thông mạch đạo khí hay không?" Giọng Đát Thi tràn đầy mong đợi.

"Có một ít." Khúc Duyệt đoán được ý của nàng ta, nương theo đó mà đáp.

"Vậy, cô nương có thể giúp điều trị thân thể cho Nhiếp Chính Vương một chút không?" Giọng Đát Thi vui sướng thấy rõ.

"Đương nhiên có thể." Khúc Duyệt vốn đã muốn mượn cớ chữa thương để tiếp cận Quân Chấp, vì sợ Đát Thi bất mãn với mình mới gác lại, bây giờ nàng ta lại trực tiếp đề nghị, đương nhiên chẳng còn gì tốt hơn.

"Nhưng vãn bối có rất nhiều khúc phổ trị các loại thương thế khác nhau, cần phải biết được Nhiếp Chính Vương chịu thương tổn gì, nếu không e là dùng không đúng trị không hết được.

Chữa bệnh bằng nhạc khúc hiệu quả chậm hơn dùng đan dược nhiều nhưng dùng thuốc lại tích tụ độc tố trong cơ thể. Nhạc khúc thích hợp chữa bệnh cũ lâu ngày, đan dược thích hợp cứu mạng tức thì, tương tự như sự khác biệt giữa đông y và tây y vậy.

Đát Thi mời: "Cô nương đêm nay sang đảo nói chuyện cùng ta."

Khúc Duyệt lộ vẻ khó xử: "Vãn bối lo rằng sau khi bại bởi Vi tiền bối, vãn bối phải lập tức rời khỏi học viện."

Đát Thi thoáng trầm mặc: "Ta nói cho cô một nhược điểm của Vi tiền bối."

Khúc Duyệt chính là chờ đợi câu này: "Thật sự quá tốt!"

Đát Thi sửng sốt: "Cô nương không cảm thấy hổ thẹn sao?"

"Vốn dĩ là Vi tiền bối ỷ mạnh hiếp yếu, cố ý làm khó dễ." Giọng điệu của Khúc Duyệt cực kỳ ủy khuất.

Nàng nào phải kiếm tu, không cần chính trực làm chi, để đạt được mục đích, chỉ cần không thương thiên hại lí, thủ đoạn nào nàng cũng không ngại hết.

— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com —

Cưỡi tiên hạc một lần nữa quay lại quảng trường, sau khi đáp xuống đất, trước tiên hướng Vi Tam Tuyệt thỉnh an, sau đó Khúc Duyệt mới quay lại chỗ của mình.

Giang Thiện Duy hỏi nhỏ: "Sư tỷ làm sao vậy?"

Tất cả đồ của Khúc Duyệt đều để trong vòng tay, quay về lấy cái gì chứ?

"Không có việc gì." Khúc Duyệt lắc đầu, khóe mắt liếc nhìn Giang Thiện Duy, quyết định giấu cậu chuyện quả trứng và Giang lão tổ bế quan hợp đạo. Mọi chuyện Giang lão tổ an bài bất quá là để phòng ngừa, nếu ông hợp đạo thành công, cậu ta sẽ vẫn là đại thiếu gia Dược Thần Cốc như cũ.

Vân Kiếm Bình cười chế nhạo sau lưng Khúc Duyệt: "Ta còn tưởng ngươi lâm trận bỏ chạy chứ!"

Khúc Duyệt phớt lờ nàng ta, chắp tay với chấp sự Chu Thành nói: "Có thể bắt đầu rồi!"

Chu Thành liền mở quyển trục ra, trên giấy là tranh sơn thủy vẽ cảnh núi non trùng điệp. Hắn lẩm nhẩm trong miệng, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng, sau đó điểm lên trên giấy, hô: "Khởi!"

Một chùm ánh sáng vàng bắn ra từ bức họa, tựa như một chiếc máy chiếu, phóng vào không trung hình ảnh một sơn cốc.

Khúc Duyệt nhìn vào quang cảnh được chiếu ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình ảnh thế này, vẫn chưa biết phải chơi thế nào.

"Ta đi trước." Quân Thư đứng dậy, đi đến bên cạnh bức họa, vươn tay chạm lên trục của nó, lập tức bị cuốn vào bên trong.

Khúc Duyệt lại lần nữa nhìn vào quang ảnh được chiếu ra, liền thấy Quân Thư đã an ổn rớt xuống trong sơn cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.