Thần Khúc

Chương 17: Ngay trước mắt




Bên ngoài nhà ăn của học viện.

Mang gương mặt "ngươi cũng quá điên rồi" mà đám người trong nhà ăn vừa cảm thán, Khúc Duyệt rời đi sau khi trấn an Hạ Cô Nhận.

Chuyện thách đấu với Kiếm Thần Vi Tam Tuyệt dù chỉ là "chỉ thượng đàm binh" nhưng nàng cũng đâu nắm chắc phần thắng, tuy nhiên nàng nhất định phải điên! Với tu vi bây giờ, dám tới học viện làm phu tử vốn đã là chuyện điên rồ rồi, vì vậy nàng cần phải biểu hiện ra ngoài "đủ điên" cho phù hợp với nhân vật. Công việc Khúc Duyệt đang làm chính là một điệp viên tình báo, mấy năm nay nàng đã sắm vai đủ loại tiểu bạch hoa yếu ớt giả điên cho nên am hiểu những "tinh túy" trong vai diễn này lắm.

"Khúc tiên sinh!" Chấp sự Chu Thành của Cư Bất Khuất nhảy từ trên tiên hạc xuống, "Cô mau đi xem hải yêu kia một chút..."

Khúc Duyệt vội vã chạy đến cửa lớn học viện.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, âm thanh ồn ào hỗn loạn tràn vào màng nhĩ, đầu nàng đau như muốn nứt ra, vội vàng phong bế nhĩ thức.

May là người ta không dám bước lên bậc thang đá xanh của học viện, Khúc Duyệt mới có chỗ đặt chân. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Huyễn Ba ngồi bên mép chiếc bình hoa cao ngất, bao quanh là lồng cách âm. Mỗi lần chỉ một người được vào bên trong lồng và hắn ta ngồi đó thích thú nghe kể chuyện.

Khúc Duyệt nhìn chằm chằm chiếc chum nước giờ đã bị biến thành bình hoa, từ đế cho đến miệng bình phủ kín các loại hoa văn rối rắm, nào triền chi mẫu đơn, bách điểu triều phượng, ngũ phúc phủng thọ, tiên nữ rải hoa...

Khúc Duyệt thắc mắc: "Ngoại trừ không phù hợp với phong cách của học viện thì cũng rất đẹp mà, nhức mắt ở chỗ nào chứ?"

Chu Thành: cô nương nàng nghiêm túc sao?

Khúc Duyệt đương nhiên rất nghiêm túc, thẩm mỹ của Huyễn Ba là tốt nhất nàng từng thấy.

"Mau lên!" Chu Thành thúc giục, "Chậm thêm chút nữa là viện trưởng phát điên mất!"

"Tiền bối!" Khúc Duyệt gọi một tiếng, vẫy tay, "Mau, đến chỗ của ta, ta sẽ kể cho tiền bối nghe một câu chuyện hay."

Huyễn Ba nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, luận về kể chuyện, Khúc Duyệt giỏi nhất. Điều kiện kéo hắn tới vương đô chính là Khúc Duyệt kể chuyện cho hắn mỗi bảy ngày mà.

Hắn muốn nhảy xuống đất nhưng xung quanh vây chật kín người, thế là hắn duỗi tay vào chum nước vớt ra một đống tiền Phúc Sương rồi tung ra ngoài. Thừa dịp mọi người ùa đi nhặt, hắn nhảy xuống đi theo Khúc Duyệt vào cửa lớn học viện.

Cửa vừa đóng lại, hắn mỉm cười: "Người vương đô có vẻ rất thích ta đó!"

Khúc Duyệt mím môi cười, không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Tiền bối lấy đâu ra tiền Phúc Sương vậy?"

"Chum nước." Huyễn Ba liếc mắt đánh giá học viện, "Rất nhiều phàm nhân không kiến thức cho rằng học viện có đầy thần tiên nên hay trộm chạy đến ném tiền ước nguyện."

"Thì ra thế." Khúc Duyệt gật đầu.

"Khụ khụ..." Chu Thành nhắc nhở Khúc Duyệt nếu không biến chum nước trở lại ban đầu, viện trưởng chắc chắn sẽ vác đao ra chém người mất.

"Tiền bối, người biến chum nước trở về nguyên trạng đi!" Khúc Duyệt năn nỉ Huyễn Ba.

"Hình dáng ban đầu thật sự quá xấu!" Huyễn Ba cự tuyệt, "Ngươi là nhạc tu hẳn cũng hiểu phải sống ở nơi núi sông tươi đẹp thì tâm hồn mới phơi phới cảm hứng được chứ!"

Ở trong chum nước xấu xí sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, không có gì vui hơn một tâm trạng sung sướng.

"Tu luyện chính là phải vui, không khoái hoạt thì tu luyện làm gì!"

Ngươi vui sướng không sao nhưng ảnh hưởng đến người khác thì thành có sao đó, Khúc Duyệt thầm nghĩ trong lòng như thế nhưng nàng không ngu xuẩn đến mức đàm luận đạo đức tình cảm với một hải yêu.

"Khụ khụ khụ..." Chu Thành lại nhắc nhở.

Khúc Duyệt cũng thấy khó xử, nàng vốn nhìn không ra tính cách của Huyễn Ba, suy nghĩ một lát, nàng nói: "Tiền bối có thể thay đổi hình dáng của chum nước, vậy có thể di chuyển nó được không?"

Huyễn Ba gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Chiếc chum là vật chứa pháp bảo, chứa bên trong biển cả thật sự, Huyễn Ba có thể dễ như trở bàn tay thao túng nước biển nên chiếc chum đối với hắn nhẹ như không.

"Vậy tiền bối mang chiếc chum đến chỗ ta ở đi, trên phù không đảo của ta có khu rừng quanh co hẻo lánh, ngài nhất định sẽ thích và bất cứ lúc nào ta cũng có thể kể chuyện cho ngài nghe." Khúc Duyệt đề nghị.

"Tốt!" Hai mắt Huyễn Ba sáng lên, Khúc Duyệt thật là một đứa bé lanh lợi, hắn mắc kẹt ở Bàn Long Hải vì chẳng có cách nào mang theo biển, hiện giờ trong tay lại có một bảo bối chứa được cả một biển nhỏ, quả là tiện lợi!

Huyễn Ba ngay lập tức mở cửa đi ra ngoài, nhảy vào trong chiếc bình, dùng pháp lực thu nhỏ bình hoa lại một chút, chỉ còn cao bằng nửa người. Hắn nhô đầu ra ngoài, điều khiển bình hoa bay lên, tiến thẳng vào học viện.

"Đi thôi, đi thôi!"

Chúng đệ tử bên trong học viện nhìn thấy một bình hoa Nông Gia Lạc xoay tròn bay trên trời thì đều trố mắt ngẩn ra. Vài đệ tử đang luyện tập điều khiển kiếm bay đột nhiên nhìn thấy bình hoa mọc đầu người bay xẹt qua người thì bị dọa rớt khỏi kiếm. Trên quảng trường vang vọng tiếng la hét của đệ tử hòa lẫn với tiếng ngâm thơ của Huyễn Ba.

Ta bay ngang qua người

Hạnh phúc như chim nhỏ ăn được sâu

Một thoáng kinh hồng

Người nhìn ta với đôi mắt lấp lánh

Chao ôi

Xin đừng yêu Huyễn Ba

Huyễn Ba thuộc về biển rộng

Người nhất định sẽ thương tâm

......

Khóe miệng Chu Thành run rẩy: "Khúc tiên sinh, cô làm thế ta phải giải thích với viện trưởng thế nào đây?"

"Viện trưởng chỉ ngại chum nước nhìn khó coi, ảnh hưởng hình ảnh của học viện. Không đặt chum nước bên ngoài nữa là được rồi, chum nước vẫn còn bên trong học viện đâu có mất đi." Khúc Duyệt nghĩ rằng biện pháp của mình vẹn cả đôi đường.

Chu Thành: cũng có đạo lý.

Hắn trở về báo cáo tường tận với Cư Bất Khuất.

Tròng mắt Cư Bất Khuất như muốn rơi ra: "Vậy mà đúng hả?"

Quân Thư không biết nên khóc hay cười: "Sao lại không ạ? Sư phụ, chum nước đặt bên ngoài hay trong học viện cũng đâu khác biệt. Tu đạo giả muốn được miễn thi nhập học đều nhỏ hơn hoặc ở cấp ba và chưa một người nào từng nhấc được cái chum. Nó ở đó cũng chỉ là vật trang trí mà thôi."

"Thôi thôi thôi, được rồi!" Cư Bất Khuất cáu kỉnh xua tay, "Nhớ nhắc Khúc cô nương trông chừng tên hải yêu kia cho kỹ vào, đừng làm bể chiếc lu."

— —

Khúc Duyệt sắp xếp chỗ ở cho Huyễn Ba trong mảnh rừng nguyên sơ phía sau nhà rồi kể cho hắn nghe truyện Tây Du Ký. Đường xa vạn dặm, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, có thể kể đến tận mấy tháng, nàng phát hiện mình thật là cơ trí.

Một đêm trôi qua, đến ngày Khúc Duyệt tỷ thí cùng Vi Tam Tuyệt.

Để không ảnh hưởng đến việc học của các đệ tử, hai người hẹn thời gian vào giữa trưa.

Quảng trường lớn bị chia làm hai, bên trái là ba gã kiếm tu mà Vi Tam Tuyệt thuận miệng gọi tên. Hắn còn chưa tới, ba người kia đã đeo kiếm đầy phấn khích cùng lo lắng.

Trái lại phía bên phải, Khúc Duyệt đã đến từ sớm, đứng bên cạnh nàng là Giang Thiện Duy lo lắng bất an, sau lưng cậu ta là Quân Thư, Trục Đông Lưu và Vân Kiếm Bình.

Ngoại trừ mấy chục người cũng là hậu duệ Thiên Ma Hỏa, các đệ tử khác cũng không quá chú ý đến Trục Đông Lưu. Xét cho cùng, trong mắt họ tất cả những gì Khúc Duyệt tung ra chỉ là một trò hề và trong đó Trục Đông Lưu sắm một vai hề.

"Ái chà, Khúc tiên sinh rốt cuộc có địa vì gì mà cả viện trưởng và Nhiếp Chính Vương đều che chở như vậy, toàn bộ học viện chơi cùng nàng ta."

"Không nghe nói sao, phụ thân của nàng là đại lão đạt cảnh giới Độ Kiếp đó!"

"Cảnh giới Độ Kiếp? Tức là vượt qua hàng cấp chín luôn à? Hèn chi! Nàng vậy là công chúa rồi, đủ tư cách để tùy hứng nha!"

Bàn luận về Khúc Duyệt xong, các đệ tử dời ánh mắt đến trên người Quân Thư. Họ cũng không tò mò vì sao người vốn kín tiếng đến mức không có cảm giác tồn tại như hắn lại tham dự. Vì dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền của Cư viện trưởng, mà ai ai cũng đều biết mối quan hệ "sâu xa" giữa ngài ấy và Vi Tam Tuyệt. Nhiều người còn ngầm gia nhập "tà giáo" của cặp đôi này, vẽ ra từng giây từng phút câu chuyện "tình yêu và giết chóc" của hai người mấy trăm năm qua.

Điều khó hiểu nhất chính là Vân Kiếm Bình, nàng ta là người mắng nhiếc Khúc Duyệt vang dội nhất thời gian qua.

Quả thực, Vân Kiếm Bình không giấu được vẻ xấu hổ khi đứng trong đội, nàng ta hướng về bóng lưng của Khúc Duyệt cười lạnh nói: "Ta không tới giúp ngươi, ta chỉ muốn đối nghịch với Vi sư tôn một lần thôi!"

Khúc Duyệt không tranh cãi với nàng.

"Ngươi tốt nhất phải có chút bản lĩnh, đừng làm cho ta thua quá khó coi." Vân Kiếm Bình cảnh báo.

"Ừ." Khúc Duyệt đáp gọn.

"Làm sao ngươi biết hôm nay ta sẽ đến? Ta chưa bao giờ nói sẽ đồng ý với ngươi." Vân Kiếm Bình hỏi.

Nàng ta không chính miệng đồng ý nhưng mấy ngày sau khi Khúc Duyệt đề nghị, tiếng mắng chửi lảnh lót thường ngày không còn nữa, Khúc Duyệt tự nhiên hiểu ra.

"Ngươi nói gì đi chứ!" Vân Kiếm Bình hung hăng nói.

"Vân cô nương căng thẳng phải không?" Khúc Duyệt quay đầu liếc nhìn nàng ta, "Cho nên mới liên tục phân tán sự chú ý?"

"Ta..." Vân Kiếm Bình nghẹn ngào.

Quân Thư đang đứng ở giữa nàng ta và Trục Đông Lưu an ủi nói: "Vân sư muội đừng lo lắng."

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Kiếm Bình hơi ửng hồng, chờ Quân Thư nói một tiếng "có ta ở đây" nhưng nàng ta lại nghe được một câu: "Dù sao chúng ta cũng không thắng được."

Vân Kiếm Bình:...

Khúc Duyệt lại quay đầu cau mày tỏ ý không vui.

Quân Thư vội vàng cười làm lành: "Tiên sinh chớ trách, ta chỉ nói đùa để không khí bớt căng thẳng thôi!"

Trong chúng đệ tử lại nổi lên một trận thì thầm.

"Sao Khúc tiên sinh và Quân Thư lại có vẻ thân thiết vậy nhỉ?"

"A, không phải Khúc tiên sinh sẽ trở thành vương hậu tương lai của chúng ta đấy chứ?"

"Không cần bàn nữa, thực sự có khả năng này!"

"Vi sư tôn tới!"

Không biết ai tinh mắt nhìn thấy Vi Tam Tuyệt, trong học viện lập tức yên tĩnh.

Vi Tam Tuyệt lên sân khấu không mang theo chút phong thái cao nhân nào, trường kiếm có hắc long quấn quanh được giắt sau thắt lưng, tay trái đặt trên chuôi kiếm, dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa hắn cất bước đi tới. Ánh sáng mạnh trực tiếp chiếu thẳng lên mặt cũng không thể làm cho gương mặt trẻ trung mà lạnh nhạt ấy ấm áp thêm chút nào.

Hạ Cô Nhận đi theo sau Vi Tam Tuyệt, sắc mặt đen kịt. Hắn vô cùng tức giận, cả hai bên tỷ thí chẳng có bên nào chọn hắn chỉ vì cho rằng hắn quá mạnh. Mạnh thì sao, vậy mà lại bị người ghét bỏ!

Vi Tam Tuyệt tuy oai phong nhưng bước chân không lớn, đi một lúc lâu mới vào giữa sân. Hắn dừng lại trước ba gã kiếm tu mà hắn đã chọn, chờ mọi người hành lễ xong, không nói một lời dư thừa nào: "Bắt đầu đi!"

Chấp sự Chu Thành thay mặt Cư viện trưởng chủ trì cuộc tỷ thí, hắn run rẩy lấy ra một quyển trục. Bên trong quyển trục có một không gian, hai bên sẽ bước vào đó để bắt đầu cuộc đấu.

Tái hiện lại môi trường thi đấu đồng đội của Thí Luyện Cửu Quốc rất tốn kém. Trong khi huấn luyện, các quốc gia cũng thường dùng không gian bên trong pháp khí để thay thế.

Khi Chu Thành mở quyển trục, Nhất Tuyến Khiên trên tay Khúc Duyệt đột nhiên thắt lại, là Khúc Tống đang gọi nàng.

Hiện giờ Khúc Duyệt nào có rảnh, nhưng sợi dây lại càng ngày càng siết chặt giống như Khẩn Cô Chú*, khiến nàng phải cắn răng vì đau.

Khẩn Cô Chú: bài chú Tam Tạng đọc khi trừng phạt Tôn Ngộ Không, khiến vòng Kim Cô trên đầu siết chặt và gây đau đớn.

Trong khoảng thời gian ngắn gần đây nàng đã dùng Nhất Tuyến Khiên hai lần, hao tổn sức lực rất lớn, cần phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng mới có thể sử dụng tiếp. Khúc Tống biết rất rõ nhưng vẫn kiên trì muốn kết nối, chắc hẳn có chuyện rất gấp.

"Vi tiền bối!" Khúc Duyệt lên tiếng, "Tiền bối có thể đợi vãn bối một chút hay không, vãn bối muốn quay về đảo lấy đồ."

"Được." Hàng năm đều dành ra bốn tháng để câu cá ở Đại Tuyết Sơn, Vi Tam Tuyệt không phải người nôn nóng, hắn chỉ hơi nhíu mày, rồi đồng ý để nàng đi.

"Đa tạ tiền bối." Khúc Duyệt triệu tiên hạc rồi vội vàng quay về đảo, vào phòng, đặt cấm môn bảo vệ.

Khi hai con cá đen trắng* nhảy ra khỏi mắt nàng, trán Khúc Duyệt lấm tấm mồ hôi vì hao tổn sức lực.

Hai con cá đen trắng: đây là cách vận hành của Nhất Tuyến Khiên, khi người dùng truyền pháp lực vào vòng Nhất Tuyến Khiên, hai tia sáng đen trắng chui ra từ hạt châu, theo tay lan dần vào trong mắt, mỗi tia sáng chui vào một bên mắt và sau đó hai con cá trắng đen nhảy ra khỏi mắt, tiếp theo hai con cá cắn đuôi nhau xoay tròn, tạo thành lốc xoáy và hình ảnh của người cầm hạt châu mẹ sẽ xuất hiện trong lốc xoáy. Toàn bộ hình ảnh này chỉ có người mang Nhất Tuyến Khiên mới nhìn thấy, người ngoài không thấy được.

"Nhị Ca, chuyện gì vậy?"

Bóng ảnh của Khúc Tống bên trong lốc xoáy thật lâu không lên tiếng.

Vội vàng liên lạc với nàng, rồi lại không nói lời nào, điều này khiến tim Khúc Duyệt đập thình thịch, giọng nàng run run: "Có phải cha..."

"Không phải, đừng nghĩ lung tung." Khúc Tống lên tiếng ngắt lời.

"Làm muội sợ chết khiếp." Khúc Duyệt vuốt ngực, khi nãy lo lắng quá mức khiến nàng cảm thấy choáng váng. Chỉ cần không phải cha nàng hợp đạo thất bại bị tan vào hư vô là tốt rồi, "Vậy chuyện gì xảy ra?"

Giọng Khúc Tống trở nên trầm thấp: "Ta đã xác định được vị trí của muội."

Khúc Duyệt vô cùng ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"

Theo kinh nghiệm trước đây, sớm nhất cũng hơn sáu bảy tháng vậy mà bây giờ chỉ mới hơn một tháng.

"Bởi vì muội đang ở sát bên ta." Khúc Tống dừng một chút, "Muội và Giang Thiện Duy hiện giờ đang ở ngay trước mắt ta."

"Nghĩa là sao?" Lần đầu tiên Khúc Duyệt không hiểu Nhị Ca mình nói gì.

Bóng ảnh của Khúc Tống trong lốc xoáy hơi khom lưng, đôi tay nâng lên chiếc hộp làm bằng gỗ sét đánh ngàn năm: "Ý của ta là, muội và Giang Thiện Duy hiện giờ đang ở bên trong quả trứng trước mặt ta."

Khúc Duyệt trợn mắt chớp chớp mấy cái: "Huynh đang nói... thế giới muội đang ở chính là bên trong quả trứng mà Quân Chấp đã ném vào biển của chúng ta? Huynh phát hiện có sự sống bên trong trứng, chính là vì trong nó có cả một thế giới?"

Khúc Tống gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy."

Khúc Duyệt nhất thời không biết phải nói gì, nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũng chưa từng nghe cha mình nhắc tới, không có kiến thức liên quan, chỉ có thể nghe Khúc Tống nói.

"Ta xác định được vị trí của muội, nhưng không tìm được cách nào để đi vào." Giọng Khúc Tống càng ngày càng trầm, "Lúc này muội đừng hành động hấp tấp, đừng cố tiếp cận Quân Chấp, y tuyệt đối không phải người có tu vi cấp bảy như muội đã nói đâu. Chuyện đã vượt xa dự tính của ta, cha không ở đây, ta đã báo cho đại ca..."

"Vậy huynh nghĩ tiếp cần làm gì đi, muội phải đi thi đấu." Khúc Duyệt ngắt lời Khúc Tống.

Khúc Tống sửng sốt: "Muội có nghe ta nói gì không thế? Ta không tìm được cách nào đưa muội quay về, muội có hiểu ý nghĩa chuyện này không?"

"Hiểu mà, không phải huynh đang nghĩ cách sao, muội phải đi thi đấu trước, tối về lại nói tiếp." Khúc Duyệt trêu chọc thêm, "Không phải huynh hay nói tới đâu hay tới đó, hoảng sợ không giải quyết được gì sao?"

Khúc Tống:...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.