Thần Khống Thiên Hạ

Chương 917: Phong Gia Tộc Bội (2)




- Đừng vội, ai có thể nói cho ta một chút đây là chuyện gì xảy ra?

Một gã lão giả lông mày dài sâu kín hỏi.

Lăng Tiếu đem ánh mắt thả vào trên người lão giả này, hắn phát hiện lão giả này một thân tinh khí nội liễm, thoạt nhìn cùng lão nhân nhà bên không có gì khác nhau, nghĩ đến đúng là loại chí cao cảnh giới đạt đến phản phác quy chân.

Trường mi lão giả này là trưởng lão đời trước Phong Tường của Phong gia, địa vị ở Phong gia vô cùng cao.

Lăng Tiếu cũng không hiểu nổi, vì sao Cát Bối Hân có thể kinh động nhiều cao thủ Phong gia xuất động như thế.

Đừng nói là trong này có cái ẩn tình gì?

Lúc này một người trung niên khác ở bên cạnh Phong Tường nói:

- Tường trưởng lão, ngươi thấy được trên cổ của tiểu cô nương kia là đeo cái gì?

Phong Tường theo phương hướng mà trung niên nhân kia chỉ, nhìn một cái liền rơi vào trên người Cát Bối Hân, cuối cùng dừng lại ở trên cổ trắng nõn của nàng.

- Tộc... Tộc bội!

Phong Tường con ngươi mở lớn, thân thể không nhịn được nhẹ run lên.

Lúc này một gã lão giả khác ở bên cạnh Phong Tường cũng là lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.

Cát Bối Hân bị mọi người nhìn chằm chằm không có ý tứ núp ở phía sau Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt.

- Các ngươi đã xong hay chưa, mau dẫn chúng ta đi truyền thâu trận!

Lăng Tiếu cau mày quát to.

Ánh mắt nóng rực của Phong Tường thu trở lại, sau đó rơi vào trên người Lăng Tiếu nói:

- Đem người thả đi, ta bảo vệ các ngươi vô sự.

- Cam đoan của ngươi là hữu hiệu sao?

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào lão giả hỏi ngược lại.

- Càn rỡ, Tường trưởng lão nói các ngươi không có chuyện gì, các ngươi sẽ không phải chết.

Phong Hồng Chiêm hướng về phía Lăng Tiếu quát.

Hắn đối với đám người Lăng Tiếu cực kỳ tức giận, đã quyết định muốn đem đám người này giết chết, nhưng mà Tường trưởng lão mở miệng, hắn liền không tốt hạ thủ.

- Lời của ta ở chỗ này còn có mấy phần uy tín!

Phong Tường nhàn nhạt nói.

Lăng Tiếu híp mắt nhìn Phong Tường, do dự một chút đem Mã Dong ở trong ngực thả ra.

Ai ngờ hắn mới vừa đem Mã Dong thả ra, Mã Dong kia xoay người lại hướng về phía khố quần của Lăng Tiếu đá tới:

- Ngươi đi chết đi!

Một cước này vừa nhanh vừa mạnh, người bình thường muốn né tránh còn thật không dễ dàng.

Thân thể của Lăng Tiếu không động chỉ là dưới chân nhanh chóng phản kích một cước.

Phanh!

Hai cước đụng nhau, Mã Dong tự nhiên không phải là đối thủ của Lăng Tiếu, bị chấn đến loạng choạng té ngã về phía sau một cái.

Phong Hồng Chiêm khẽ vung ra một đạo khí mang đem Mã Dong nâng lên.

Sau khi Mã Dong ổn định thân hình, trong tay nhiều ra một thanh trường kiếm lại chuẩn bị hướng Lăng Tiếu giết đi qua.

- Đứng lại cho ta, ngươi đem lời nói của Tường trưởng lão bỏ ngoài tai sao?

Phong Hồng Chiêm hướng về phía Mã Dong quát lên.

Mã Dong không cam lòng thu hồi trường kiếm, sau đó hướng về phía Phong Tường khóc lóc kể lể nói:

- Tường trưởng lão ngài... Ngài phải thay ta làm chủ a, bọn họ những đám tiểu nhân này lại không để Phong gia trên dưới vào trong mắt, không chỉ đem người của Phong gia chúng ta đả thương, còn dám bắt ra, mặt mũi của Phong gia chúng ta ở đâu a....

- Đủ ra, đi qua một bên cho ta!

Phong Tường khó chịu quát lên.

Đối với tính cách của Mã Dong, Phong gia trên dưới đều biết, chuyện này nhất định là Mã Dong không đem nhân gia để vào trong mắt, đem người đắc tội đến hết sức mới làm cho nhân gia như thế.

Bất quá lão hiện tại không muốn vô ích cùng nàng dây dưa, lão còn có chính sự muốn giải quyết đây.

- Ngươi ta đã thả, các ngươi có thể để cho chúng ta rời đi sao?

Lăng Tiếu hỏi.

Hắn đã thời khắc chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người của Phong gia không nguyện ý, lập tức đem lam sắc Giao Long cùng Địa Liệt Viêm Hổ triệu hoán đi ra ngoài chuẩn bị đại náo Phong Đô.

- Không vội, ta có một số việc cùng vị tiểu cô nương kia hàn huyên một chút.

Phong Tường khoát tay áo nói.

- Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? Ta là nam nhân của nàng!

Lăng Tiếu sâu kín nói, hắn thật sự không rõ Phong gia là bởi vì cái gì mà một mực đối với Cát Bối Hân cảm thấy hứng thú như vậy.

Phong Tường một lần nữa nhìn kỹ Lăng Tiếu một cái, sau đó mới nói:

- Trên người nàng có tín vật của tộc ta, ta nghĩ nàng có thể là người của Phong gia chúng ta.

Lăng Tiếu đột nhiên hiểu ra, hóa ra là khối ngọc bội trên người của Cát Bối Hân có vấn đề.

- Ngươi có thể yên tâm, bất kể nàng không phải là người của Phong gia chúng ta, chúng ta tuyệt đối cũng sẽ không thương tổn nàng, điểm này Phong Tường ta vẫn là có thể bảo đảm.

Phong Tường lần nữa nói.

Lăng Tiếu do dự một chút, sau đó hướng Cát Bối Hân vẫy vẫy tay nói:

- Hân nhi tới đây một chút!

Cát Bối Hân có chút mất bình tĩnh đi tới trước mặt Lăng Tiếu.

Phong Tường cùng lão giả bên cạnh lão nhìn ngọc bội ở cỗ Cát Bối Hân, hai cặp mắt cũng chớp động lên vẻ kích động.

- Thật... Thật là tộc bội!

Hai người cùng kinh hô kêu lên.

- Hai vị lão tiền bối, đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lăng Tiếu hỏi.

Hai người cũng không để ý tới Lăng Tiếu, cũng là Phong Tường hiền lành nhìn Cát Bối Hân hỏi:

- Tiểu cô nương, ngọc bội trên cổ của ngươi là như thế nào có được?

Cát Bối Hân nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, nhận được khích lệ của Lăng Tiếu sau đó mới yếu ớt nói:

- Ta cũng không biết, nó từ nhỏ liền đeo ở trên cổ ta rối, gia gia của ta nói đó là tín vật mà cha mẹ ta để lại cho ta.

Phong Tường tiếp tục hỏi:

- Vậy cha mẹ ngươi là ai?

- Cha ta gọi là Cát Tiêu Chấn, mẹ ta là ai ta cũng không biết.

Cát Bối Hân lộ ra thần sắc khổ sở đáp.

Cát Bối Hân từ nhỏ đều chưa từng thấy qua cha mẹ nàng, cũng chỉ là nghe gia gia của nàng nói ra tên của cha nàng mà thôi.

Phong Tường cùng lão giả ở bên cạnh lão liếc nhau một cái, đều lộ ra vẻ phức tạp, nhưng mà trong lúc mơ hồ còn lộ ra mấy phần mừng rỡ.

- Hài tử, ngươi... Ngươi có muốn biết mẹ ngươi là ai hay không?

Phong Tường nhẹ nhàng hỏi.

Cát Bối Hân vội vàng gật đầu nói:

- Dĩ nhiên là muốn rồi!

Nàng từ nhỏ không có lúc nào là đều không muốn biết song thân của nàng ở đâu, đến tột cùng đã chết hay chưa, nàng dĩ nhiên khát vọng muốn biết tên của mẫu thân mình rồi.

- Vậy ngươi theo chúng ta đi thôi, chỉ cần xác nhận thân phận của ngươi, chúng ta sẽ nói cho ngươi biết mẫu thân của ngươi là ai?

Phong Tường tiếp tục nói.

Cát Bối Hân lộ ra vẻ hết sức khó khăn nhìn Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu nói:

- Lão tiền bối ngươi chẳng lẽ là đang lừa gạt nàng? Nàng từ nhỏ đều không biết cha mẹ của nàng là ai, các ngươi làm sao biết mẹ của nàng là ai được?

Phong Tường nói:

- Trên người nàng có tín vật của tộc ta, từ điểm này chúng ta đã suy đoán ra rồi, nhưng mà chúng ta nhất định phải nghiệm chứng thân phận của nàng, ta vẫn là câu nói kia, bất kể nàng có phải là người của Phong gia chúng ta hay không, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.