Thần Khống Thiên Hạ

Chương 866: Người Trẻ Tuổi Rất Có Nghề A




Cát Bối Hân cũng không tốt hơn chút nào, nàng cùng Bạch Vũ Tích giống nhau liền muốn ngã xuống.

Lăng Tiếu trong lòng đau xót, vội vàng đem hai nàng đều ôm vào trong lòng.

Tiếp theo hắn đem hai nàng dựa vào thân cây đặt xuống, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cho các nàng, sau đó lại đút cho các nàng hai khỏa chữa thương đan dược cao cấp.

Sau đó hắn mới nhẹ nhàng thở dài nói:

- Có phải cảm thấy ta đối với các ngươi quá dữ tợn hay không?

Bạch Vũ Tích từ bên cạnh khoát tay nói:

- Thiếu gia, ngươi không sai, là chúng ta sai rồi!

Cát Bối Hân khẽ lắc đầu nói:

- Tiếu, ta biết ngươi nói đúng, là chúng ta quá ngây thơ rồi, nếu không phải là có các ngươi ở chỗ này, nói không chừng chúng ta còn làm liên lụy tới mọi người, thật xin lỗi!

- Ân, các ngươi có thể biết được điểm này là tốt, các ngươi cũng là lần đầu tiên giết người, là ta ép các ngươi quá chặt, nhưng mà đây là một cái thế giới nhược nhục cường thực, sau này đi lại Trung vực, lấy dung mạo bế nguyệt tu hoa của hai người các ngươi khẳng định rất dễ dàng gặp phải rắc rối tới, vạn nhất có đôi khi ta không có ở bên cạnh các ngươi, vậy thiệt thòi chính là các ngươi rồi, tốt lắm, hiện tại các ngươi cũng có thể hiểu được khổ tâm của ta, cũng không còn uổng phí một phen diễn xuất của ta.

Lăng Tiếu rất là nhu tình nói.

Hắn bây giờ là khi nắm khi buông mà giải thích, làm cho các nàng hiểu được thực tế tàn khốc, làm cho các nàng minh mạch pháp tắc sinh tồn.

Nhìn hai nàng bị thương, hắn không đau lòng mới là lạ.

Mấy người phụ nhân nơi này đều là mệnh căn của hắn!

Hai anngf cảm nhận được dụng ý thực sự của Lăng Tiếu, trong lòng lại trở nên vui vẻ, phảng phất vết thương trên người đã không còn đau như vậy rồi.

Người ở không xa cuối cùng đều hiểu được chuyển biến lúc trước của Lăng Tiếu rồi.

Bọn họ mỗi người đều suy tư lời nói kia của Lăng Tiếu một phen, cảm thấy Lăng Tiếu nói được rất chính xác.

Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Vi Đại Nhi đều biết trách lầm Lăng Tiếu rồi, vội vàng đều đi tới hướng Lăng Tiếu nói xin lỗi.

Lăng Tiếu nhẹ ôm lấy các nàng nói:

- Nhớ lấy, các ngươi đều là người mà ta thích nhất, ta không muốn lại thấy các ngươi có nửa điểm thương tổn, cho nên ngày sau thời điểm ta không có ở bên cạnh các ngươi, nhất định phải học được bảo vệ mình, như vậy ta cũng sẽ không vì các ngươi mà lo lắng.

- Phu quân ngươi yên tâm, đám tỷ muội đều biết rồi, ngày sau ta cùng Vận muội nhất định sẽ hảo hảo dạy các nàng không bị người khác khi dễ.

Thải Hà Nguyệt là người có tuổi lớn nhất trong chúng nữ, nàng cũng được chúng nữ xưng là đại tỷ, nàng dĩ nhiên muốn đưa đến tác dụng dẫn đầu.

- Đúng vậy, các nàng còn nhỏ, chớ ép đến quá gấp, nếu là các nàng hủy đi, đau lòng còn là ngươi, Vi Đại Nhi liếc mắt nhìn Lăng Tiếu một cái nói.

- Tốt lắm, mấy người các ngươi mang theo các nàng, đi đến phía trước một chút nữa lại nghỉ ngơi.

Lăng Tiếu cười mỉm một chút nói.

Chúng nữ đồng ý, Vi Đại Nhi lập tức cõng Bạch Vũ Tích.

Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt thì tranh giành Cát Bối Hân.

Cuối cùng hai người chỉ có thể mỗi người lùi một bước, một người cõng một đoạn đường.

Lão giả cùng nữ tử trẻ tuổi kia ở không xa đem một màn này cũng nhìn vào trong mắt.

Lão giả nắm râu mép khen nói:

- Người trẻ tuổi rất có nghề a!

Nữ tử trẻ tuổi ở một bên ý kiến càng gia tăng, lập tức nghiêng đầu nói:

- Hắn chính là một cái nam nhân vô tình, liền lừa gạt mấy cái tỷ tỷ xinh đẹp, trở về ta nhất định khiến phụ thân đem mấy tỷ tỷ này đoạt đến làm tỷ muội cho ta.

- Tiểu... Thiếu gia ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để cho nhân gia nghe được sẽ không tốt, ngươi bây giờ vẫn là nói ít một chút đi, chúng ta có thể trở về Diệp thành hay không còn muốn dựa vào nhân gia.

Lão giả từ bên cạnh thấp giọng nói.

- Vi gia gia chính là sợ phiền phức.

Nữ tử trẻ tuổi khó chịu nói.

Lão giả cười khan một chút không nói gì nữa.

Lão ở trong lòng thầm than:

- Hầu hạ tiểu thư thật là một chuyện khổ sai a!

Tiếp theo, đám người Lăng Tiếu tiếp tục lên đường.

Thần sắc của Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích so với tối hôm qua đã tốt hơn rất nhiều rồi, hơn nữa các nàng kiên trì chính mình bước đi, không cần những nàng kia hỗ trợ.

Một phen của Lăng Tiếu tối hôm qua đã cho các nàng bài học rất lớn.

Các nàng phải học được kiên cường cùng độc lập mới có thể sinh tồn được.

Các nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục kéo chân nam nhân của mình rồi.

- Hai vị tỷ tỷ, ta đỡ các ngươi đi thôi.

Một nữ tử xa lạ bộ dạng thanh lệ thoát tục xuất hiện ở trước mặt của hai nàng nói.

Nhị nữ lập tức cảnh giác, các nàng nhưng chưa từng thấy nữ tử này.

Đứng ở trước hai nàng là một nữ tử trẻ tuổi tư sắc không thua gì các nàng.

Nữ tử này hai mươi tuổi, ngũ quan xinh xắn mỹ lệ, vóc người yểu điệu như bông hoa nở rộ ra làm cho người ta nhìn mà vui tai vui mắt.

Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích nhìn nữ tử này chỉ cảm thấy quen mặt, nhưng mà cá nàng lại nhất thời nhớ không ra đã thấy qua ở đâu.

Nữ tử trẻ tuổi kia nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

- Hai vị tỷ tỷ không nhận ra ta sao?

Nàng nói lời này cố ý đè nén một chút thanh âm, ngữ điệu giống như là nam tử.

Nhị nữ bừng tỉnh đại ngộ, Bạch Vũ Tích nói:

- Ngươi là... Ngươi là Diệp công tử?

- Hắc hắc, đáp đúng rồi, thật ra ta là nữ giả trang nam.

Nữ tử trẻ tuổi khẽ cười nói.

Nữ tử này chính là "Tiểu tử giả trang" cùng với một lão giả gia nhập vào trong đoàn người Lăng Tiếu.

Nàng gọi là Diệp Thủy Thanh, mà lão giả kia cũng không phải là gia gia của nàng, mà là một cái cung phụng trưởng lão của nhà nàng.

Sau khi Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích biết Diệp Thủy Thanh là thân nữ nhi, thái độ liền tốt lên rất nhiều, rất nhanh liền cùng nàng thân quen.

Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Vi Đại Nhi cũng gia nhập vào trong đội ngũ tán gẫu.

Sau khi Diệp Thủy Thanh cùng với chúng nữ thân quen, nàng ở trong lòng hạ quyết tâm:

- Nhất định phải thuyết phục được mấy vị tỷ tỷ này rời đi nam nhân vô tình kia!

Lăng Tiếu dĩ nhiên không biết kế hoạch của Diệp Thủy Thanh, sau khi hắn thấy tên tiểu tử giả trang kia hoán đổi thành nữ nhân thì trong lòng thầm than:

- Cô nàng này bộ dáng không tệ, chỉ tiếc tính tình thối một chút.

Lão giả đi tới trước mặt Lăng Tiếu cười khan nói:

- Tiểu ca, cháu gái kia của ta cũng là vạn bất đắc dĩ mới nữ giả trang nam, ngươi chớ để ý a!

Lão giả tên gọi là Vi Lâm Nghiệp, lão sợ Lăng Tiếu sẽ bởi vì bọn họ giấu diếm mà tức giận.

- Quên đi, thuật ngụy trang của các ngươi thật sự quá bình thường, người sáng suốt vừa nhìn liền biết rồi:

- Lăng Tiếu khoát tay áo nói, tiếp theo còn nói:

- Lão trượng có thể cùng ta nói chuyện của bên kia không?

- Bên kia? Ngươi nói là Trung vực?

Vi Lâm Nghiệp sửng sốt một chút hỏi ngược lại.

Lăng Tiếu khẽ gật đầu nói:

- Ừ, chúng ta còn là lần đầu tiên đi Trung vực nên không phải là rất hiểu rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.