- Ngày đó... Chỉ là hiểu lầm, ta...
Lăng Tiếu giải thích..
- Không... Ta không thích nghe, ta thích là ngươi!
Vũ Tư Tuyết bịt tai lại, không muốn tiếp nhận sự thật này.
Sau đó nàng lao vào ngực Lăng Tiếu khóc rống lên, nói:
- Lăng Tiếu, ta thích là ngươi!
Lăng Tiếu nghe Vũ Tư Tuyết khóc thì tâm loạn lên.
Cho dù hắn tâm ngoan thủ lạt với địch nhân, nhưng mà mỹ nữ khóc làm hắn mềm lòng.
Hắn khẽ cắn môi đẩy Vũ Tư Tuyết ra, nói:
- Ta đã có nàng ta, không thể tổn thương tiểu Quy và ngươi.
Trong đôi mắt Vũ Tư Tuyết hiện ra vô số ủy khuất, nàng không nghĩ tới chính mình vừa mới gặp một nam nhân khiến mình động tâm, nhưng lại lọt vào cự tuyệt vô tình như vậy!
- Lăng Tiếu, ta hận ngươi!
Vũ Tư Tuyết khẽ cắn môi nhìn qua Lăng Tiếu hô to một tiếng, che mặt chạy vào rừng rậm.
- Ai, lớn lên đẹp trai cũng là cái tội!
Lăng Tiếu nặng nề mà thở dài nói.
- Lão đại, ngươi làm vì với tiểu Tuyết vậy?
Hoa Hiểu Quế từ trong bóng tối chạy ra chất vấn.
- Ta có thể làm cái gì, ta chỉ giải thích với nàng, nàng không chụi nổi, chạy đi rồi, có thể nắm chắc hay không phải nhìn ngươi đấy!
Lăng Tiếu tức giận nói.
- A... Ta đây đi, nàng chạy hướng nào?
Hoa Hiểu Quế hỏi.
- Bên kia, mau đi đi, đừng làm nàng xảy ra chuyện.
Lăng Tiếu chỉ hướng Vũ Tư Tuyết chạy đi.
Lăng Tiếu vừa mới dứt lời, Hoa Hiểu Quế đã chạy thẳng về hướng của Vũ Tư Tuyết.
- Tiểu Quy, chúc ngươi may mắn, nếu không có nghề, đừng có trách lão ca!
Lăng Tiếu nói một câu, chậm rãi đuổi theo sau.
Hắn mới lo lắng Vũ Tư Tuyết cùng Hoa Hiểu Quế hai người, một người là Huyền Sĩ trung giai, một người là Huyền Giả trung giai, trong sơn cốc tràn ngập nguy hiểm này, nếu xảy ra chuyện gì thì phiền toái, hắn cũng không nhận ra những chấp sự cứu viện đã chạy theo từ trước rồi.
...
Trong nháy mắt lại qua hai ngày nữa, Hoa Hiểu Quế giống như kẹo da trâu theo sát sau lưng Vũ Tư Tuyết.
Vũ Tư Tuyết là Huyền Sĩ trung giai, nếu nàng muốn tránh né Hoa Hiểu Quế, Hoa Hiểu Quế căn bản không theo kịp nàng. Sở dĩ nàng thả chậm bước chân hoàn toàn là sợ Hoa Hiểu Quế có nguy hiểm gì đó, nhưng mà nàng cũng không có phát hiện Lăng Tiếu theo sau, trong nội tâm hận Lăng Tiếu.
Trên đường đi Vũ Tư Tuyết đều lấy linh thú làm bao cát, một ít linh thú cấp thấp bị nàng hành hạ mà chết.
Không thể không phủ nhận nữ nhân từ yêu sang hận rất đáng sợ.
Hoa Hiểu Quế rất ít khi chạy ra sính anh hùng, bởi vì hắn biết thực lực mình có hạn, chạy ra còn không giúp được nàng, còn có thể trở thành vướng víu của nàng.
Cho nên trên đường đi hắn vẫn thu thập một ít linh thảo, hai ngày nay hắn tìm được hơn mười gốc nhất giai cao cấp linh thảo, còn có một gốc nhị giai, thu hoạch không tính quá kém.
- Ngươi đừng có đi theo ta được không, ta chán ghét ngươi!
Vũ Tư Tuyết xoay đầu lại nhìn qua Hoa Hiểu Quế quát lên.
Trong mắt Hoa Hiểu Quế không có chút khí khái cường giả nào, lại thấp lại yếu, Hạ Hầu Sử còn tốt hơn hắn gấp bội, thật sự không khiến nàng có chút cảm giác nào, trong đầu của nàng chỉ toàn hình bóng Lăng Tiếu.
- Tiểu Tuyết, ta... Ta sợ ngươi đi một mình cảm thấy cô đơn!
Hoa Hiểu Quế ngại ngùng nói ra, trong nội tâm lại tràn đầy đắng chát.
- Ai cần ngươi lo, ngươi nhìn ngươi ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt như vậy, không có chút khí khái nam tử gì cả, ngươi chỗ nào xứng đôi với Vũ Tư Tuyết ta.
Vũ Tư Tuyết cảm xúc cực kỳ táo bạo, hoàn toàn không quan tâm cảm thụ của Hoa Hiểu Quế và nói thẳng.
Hoa Hiểu Quế bị nàng nói không đáng một đồng, trong nội tâm càng không phải tư vị.
- Được rồi, ta đi, ngươi... Ngươi một mình cẩn thận một chút.
Hoa Hiểu Quế khẽ cúi đầu nói nhẹ một câu, quay người muốn rời khỏi.
Thời điểm hắn đi vài bước, lại nghe tiếng thét chói tai của Vũ Tư Tuyết.
Hắn nhìn lại, đồng tử mở to ra, toàn thân lông tơ dựng đứng.
Chỉ thấy một con rắn thô to lộ ra nửa người, mở to cái miệng như chậu máu tấn công Vũ Tư Tuyết.
Đây là một đầu Tử Lân Xà nhị giai trung cấp, dài đến bảy mét, thuộc về linh thú kim thuộc tính.
Tử Lân Xà không biết xuất hiện từ đâu, kim thuộc tính bao phủ toàn thân, cái miệng máu trống rỗng, người bình thường nhìn thấy bị dọa không biết làm sao!
May mắn Vũ Tư Tuyết vốn là Huyền Sĩ trung giai, tuy bị kinh hãi nhưng không có gặp kết cục bị nuốt ngay.
- Súc sinh đáng chết, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta, ta giết ngươi!
Vũ Tư Tuyết thẹn quá hoá giận, nhuyễn kiếm trong tay chém vào hông của Tử Lân Xà.
Phốc!
Kiếm khí trong tay Vũ Tư Tuyết là nhị giai cao cấp, một kiếm đâm vào một nửa.
Hí!
Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể to lớn lật qua lật lại, giãy giụa khỏi nhuyễn kiếm, cái đuôi lớn của nó quất qua phía Vũ Tư Tuyết.
Vũ Tư Tuyết kinh hãi, đáng tiếc đã tránh không kịp, đành phải chém thêm vài kiếm.
Thế nhưng mà Tử Lân Xà vẫn liều mạng quất lên người Vũ Tư Tuyết.
Ah!
Thân hình mảnh mai của Vũ Tư Tuyết bị cái đuôi quét bay ra ngoài.
- Tiểu Tuyết!
Hoa Hiểu Quế kinh kêu một tiếng, rút bội kiếm ra, lao thẳng về phía Tử Lân Xà tấn công.
Hắn hoàn toàn quên thực lực của mình yếu ớt cỡ nào
Tử Lân Xà lại phát hiện có nhân loại đánh tới, trong miệng kêu Xi..Xiiii.. một tiếng, một đạo kim quang bắn ra ngoài.
Hoa Hiểu Quế kinh hô:
- Hết!
Kim quang tới thật nhanh, hoàn toàn không phải hắn một Huyền Giả trung giai có thể tránh được.
Ầm ầm!
Một đạo lam quang cứu Hoa Hiểu Quế một mạng.
- Không muốn chết thì cút!
Vũ Tư Tuyết ăn viên đan dược và quát Hoa Hiểu Quế.
Sau đó nàng lại tấn công Tử Lân Xà lần nữa.
Một người một xà triền đấu không ngớt, cây cối ở hiện trượng lật tung lên.
Hoa Hiểu Quế cũng không có rời khỏi, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh xinh đẹp trước mặt, trong nội tâm khẩn trương muốn chết, sợ Vũ Tư Tuyết sẽ phải chịu tổn thương gì.
Nhưng mà dưới tình huống bình thường, cấp bậc ngang nhau thì võ giả nhân loại ít khi đánh thắng linh thú, bởi vì linh thú thân thể cường tráng, chỉ bằng điểm này đã có thể quyết định sinh tử.
Tuy Tử Lân Xà bị Vũ Tư Tuyết chém vết thương đầy người, tuy nhiên lại đều không chí mạng, mà Vũ Tư Tuyết bị đánh cực kỳ nguy hiểm.
- Sóng Triều!
Vũ Tư Tuyết tụ tập tất cả huyền lực, từng đạo lam sắc quang mang hội tụ vào mũi kiếm.
Đây là sát chiêu chung cực của nàng.
XÍU...UU!!
Một đạo tiếp một đạo lam quang tập trung vào mũi kiếm, như sao băng chém thẳng vào Tử Lân Xà.
Tử Lân Xà dường như ý thức được chiêu này bất phàm, trong miệng phun kim quang.
Ầm ầm!
Cường chiêu đối kích phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Vũ Tư Tuyết thừa cơ vung kiếm chém một cái.
Hí!
Non nửa đoạn đuôi rắn bị kiếm của nàng đánh rơi xuống.
Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể nhanh chóng co rút lại, nó dùng toàn bộ sức lực lao thẳng vào Vũ Tư Tuyết.
Ah!
Tốc độ phản ứng của Vũ Tư Tuyết đã chậm chạp, căn bản không kịp lui ra phía sau, đã bị thân rắn ghìm chặt, sợ tới mức nàng bị dọa hoa dung thất sắc.
Hoa Hiểu Quế thấy thế, lập tức giết qua lần nữa.
- Con rắn đáng chết, đi chết đi!
Hoa Hiểu Quế giơ kiếm chém vào mặt con rắn.