- Bằng không thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi là tông chủ tông môn sao? Đầu óc ngươi bị nước vào à? Chúng ta là do chấp sự đại nhân gọi tới tham gia khảo hạch, không phải tới nghe ngươi la hét, dập đầu với ngươi, ngươi xứng sao? Ngươi gọi ta là gia gia, ta còn ngại cháu trai quá nhỏ tuổi, tướng mạo chẳng khác gì đống cứt, chỉ là cẩu nô tài ỷ thế hiếp người, thật không biết phụ mẫu ngươi là người thế nào mà sinh ra đứa con mất dạy như thế, nếu ta là phụ thân của ngươi chắc xấu hổ đập đầu chết rồi đấy.
Lăng Tiếu tinh thần lực mở ra, đè nặng Lao Phạm Nhân.
Lao Phạm Thanh chỉ cảm thấy khí thế mạnh mẽ đè ép bản thân mình không thở nổi, lại nghe Lăng Tiếu mắng chanh chua như thế, cơn túc bùng lên, tuy không cách nào phát tiết, nhưng mà khó chịu nghẹn một bụng.
Sau khi Lăng Tiếu trách mắng xong, hắn chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên, suýt nữa thổ huyết.
Tất cả mọi người há hốc mồm!
Bọn họ không ai nghĩ tới Lăng Tiếu ở trước mặt mọi người nhục mạ đệ tử nội môn, tuy họ cảm thấy Lăng Tiếu mắng có lý, hả giận, nhưng mà cũng không tránh được cảm thấy Lăng Tiếu ngu xuẩn.
Trong đám người Hoa Hiểu Quế nhìn thấy Lăng Tiếu "Hiên ngang lẫm liệt", càng sùng bái không thôi.
- Không nghĩ tới lão đại mắng người lợi hại như vậy!
Trong lòng hắn thở dài.
Vũ Tư Tuyết dùng đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, trong nội tâm xuất hiện cảm giác khó hiểu, chỉ cảm thấy Lăng Tiếu hiện tại rất có khí khái nam nhân.
Ngọc Liệt Diễm khép mở đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm.
- Mắng thật thống khoái, nhưng mà quá xúc động, chỉ sợ...
Một đạo thân ảnh tuyết trắng khác nhìn qua Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện ra dị sắc.
- Ta giết ngươi!
Lao Phạm Nhân bị Lăng Tiếu triệt để chọc giận, hắn hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết phải giết chết Lăng Tiếu trước mặt mới rửa được nhục này.
- Giết!
Lao Phạm Nhân hét to một tiếng, quanh người có hào quang lóe lên, hai tay của hắn vung lên phía trước, mười đạo thanh đằng đánh thẳng về phía Lăng Tiếu, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Lăng Tiếu còn không có phản ứng bị cuốn lấy.
Ngay sau đó chúng như lưỡi đao sắc bén cắt thành về phía Lăng Tiếu, dường như muốn tươi sống quắn chết Lăng Tiếu.
- Đây là Thanh giai huyền kỹ của Lao gia, Đằng Sát Quyết!
- Thanh giai huyền kỹ? Xem ra tiểu tử kia cũng bị xoắn giết chết rồi.
- Đây là kết cục của xúc động, sau này chúng ta nên ít xuất hiện một chút, đệ tử nội môn cũng không phải đèn cạn dầu.
- Cũng không phải vậy, sau khi chúng ta trở thành đệ tử nội môn, chúng ta sẽ phong quang như thế.
...
Phốc phốc!
Thanh mang cắt quần áo của Lăng Tiếu, toàn bộ cuốn lấy thân thể Lăng Tiếu.
Lao Phạm Thanh cùng mặt rỗ như nhìn thấy thảm trạng chia năm xẻ bảy của Lăng Tiếu, trên mặt tươi cười dắc ý.
Đúng lúc này kim quang trên người Lăng Tiếu hiện ra, xoắn nát những đạo lục quang trên người.
- Hộ minh khải? Không có khả năng, nhất định là ảo giác!
Lao Phạm Nhân biến sắc, hơn mười đạo thanh quang đánh ra.
Những thanh quang này như có linh tính, rậm rạp chằng chịt chen chúc Lăng Tiếu.
- Mẹ kiếp, là ngươi bức ta!
Lăng Tiếu thầm mắng một câu, vận chuyển bộ pháp "Vân Tung Mị Ảnh", lập tức né qua thanh quang, cũng ngưng tụ nắm đấm màu vàng nện vào Lao Phạm Nhân .
Lao Phạm Nhân không nghĩ tới tốc độ của Lăng Tiếu nhanh chóng như vậy, lập tức bị đánh hai quyền, thân thể bay ra phía sau.
- Ồ, không ngờ mặc nội giáp phòng ngự.
Lăng Tiếu hơi sững sờ.
Vừa rồi hắn đánh lên người Lao Phạm Nhân, chỉ cảm lực phản chấn, rất hiển nhiên đối phương mặc nội giáp phòng ngự.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Lăng Tiếu lại phản kháng, còn đánh lui Lao Phạm Nhân.
Lao Phạm Nhân và mặt rỗ kinh hãi, trong nội tâm đều nghi hoặc:
- Chẳng lẽ tiểu tử này lợi hại như vậy!
- Tiểu tử, ngươi triệt để chọc giận ta rồi!
Lao Phạm Nhân thần sắc dữ tợn quát một tiếng, sau lưng xuất hiện thanh quang.
Hắn đã dùng vũ khí, rất hiển nhiên muốn đánh chết Lăng Tiếu mới cam tâm.
Hắn đường đường là đệ tử nội môn, rõ ràng bị một gã đệ tử chưa trở thành đệ tử ngoại môn đánh lui, thể diện ném mất. Nếu như hôm nay không giết tiểu tử này, về sau mặt mũi mình đặt ở đâu.
Trong tay Lao Phạm Nhân cầm mộc côn huyền khí, mỗi kích đánh ra mang theo công kích thuộc tính mạnh mẽ, uy lực thật sự kinh người.
Đám người trẻ tuổi nhượng bộ lui binh, để tránh bị tai bay vạ gió.
Mà Lao Phạm Nhân đối chiến Lăng Tiếu càng không đánh trả, chỉ lợi dụng Phong thuộc tính tránh né.
Trong mắt người khác, giờ phút này Lăng Tiếu đang vô cùng nguy hiểm, chỉ thấy hắn lần này côn chiêu đánh qua, thiếu chút nữa trúng chiêu.
Thế nhưng mà người khác cũng không biết, Lăng Tiếu chỉ cố ý làm như vậy mà thôi, hắn hiện tại còn muốn xem thực lực chân chính của mình.
Mặc dù như thế mọi người vẫn cảm thấy Lăng Tiếu lợi hại.
Muốn tranh cử đệ tử ngoại môn, người này tuyệt đối là đại địch.
- Dừng tay cho ta!
Một âm thanh to lớn vang lên.
Lăng Tiếu rất nghe lời, lập tức dừng lại.
Thế nhưng mà Lao Phạm Nhân giống như không nghe thấy, một côn nặng nề đánh lên người Lăng Tiếu.
Ah!
Trúng một con này, Lăng Tiếu giống như đạn pháo bay đi vài chục trượng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
- Lão đại!
Hoa Hiểu Quế kinh hô một tiếng, lập tức đuổi theo Lăng Tiếu.
Vũ Tư Tuyết do dự một chút, đang muốn đi ra ngoài, ai biết bàn tay Hạ Hầu Sử cầm lấy tay nàng.
- Tiểu Tuyết, ngươi không thể đi.
- Thả ta ra, chuyện tacủa ta không cần ngươi quản!
Vũ Tư Tuyết vung khỏi tay Hạ Hầu Sử, chạy về phía Lăng Tiếu.
- Lớn mật, không ngờ dám giết người trước mặt bản chấp sự!
Giọng nói vừa rồi vang lên lần nữa, bóng người lập tức hiện ra trước mặt mọi người, đằng sau còn có vài tên đệ tử và Hoàng Dật Phong.
Nói chuyện là một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi, thân hình của hắn cao lớn hùng tráng, vẻn vẹn mặc áo ba lỗ, thân thể tràn ngập tính bạo tạc hiện ra ngoài, từng gân xanh hiện ra, giống như những con rắn mạnh mẽ.
Khí thế toàn thân của hắn cường đại, đám người trẻ tuổi thở không nổi.
Người này tối thiểu cũng là Linh Sư đỉnh phong.
Người này là chấp sự nội môn Tử Thiên Tông, Hình Chiến Thiên, chưởng quản toàn bộ đệ tử ngoại môn mới vào.
Chấp sự của Tử Thiên Tông chia làm nội, ngoại hai phần, chấp sự nội môn lưu thủ trong tông môn, quản lý sự vụ hàng ngày, mà chấp sự ngoại môn chưởng quản sự vụ bên ngoài Tử Thiên Tông, ví dụ như tuyển đệ tử mới, bảo hộ sản nghiệp...
Chấp sự nội, ngoại môn khác nhau, nhưng mà chấp sự nội môn địa vị cao hơn nhiều.
Sau lưng Hình Chiến Thiên còn có sáu tên chấp sự ngoại môn, trong đó Mạc Khắc cũng đi theo.
- Nói, đã xảy ra chuyện gì?
Hình Chiến Thiên lạnh lùng nhìn qua Lao Phạm Nhân quát lên.
Uy danh của Hình Chiến Thiên trong tông môn không người không biết, không người không hiểu, cho dù hắn không phải trưởng lão, thế nhưng mà hắn thiết diện vô tư, tính tình như lửa cháy bừng bừng, khiến đệ tử sợ hãi hắn.
Lao Phạm Nhân không nghĩ tới tông môn cho người tới nhanh như vậy, lúc này bất mãn nhìn qua Hoàng Dật Phong, Hoàng Dật Phong buông buông tay, tỏ vẻ chính mình hết sức.