Liệt Như Ngọc biết rõ tổ tiên nhất mạch nàng cùng Liệt gia tuy có quan hệ huyết thống, nhưng tổ tiên mình cũng là bị người trong nhà ức hiếp mới xông ra một con đường, nếu không phải tổ tiên nàng nhớ tình cũ thì hôm nay Liệt gia đã không có khả năng gia nhập vào Liệt Viêm Thương Minh rồi.
Mà Liệt Ngân Xuân này là người cùng thế hệ với nàng, theo lý thuyết là quan hệ đường huynh muội, nhưng giữa hai nhà không biết cách nhau bao nhiêu đời rồi, huống hồ Liệt gia cho tới nay đều tự cho mình là chính thống, muốn chuyển biến nắm giữ vị trí chủ đạo ở Liệt Viêm Thương Minh, chuyện này càng khiến Liệt Như Ngọc cực kỳ chán ghét mấy người gọi là tộc nhân này.
- Vâng... vâng, Như Ngọc tiểu thư, ta... Ta không quấy rầy ngươi nữa, ta xin rời đi!
Liệt Ngân Xuân tự biết mình không chiếm được chỗ tốt, tranh thủ thời gian lên tiếng, liền quay người rời đi thật nhanh.
Hắn biết rõ nếu chọc giận vị tiểu thư này, cho dù là tộc trưởng cũng không bảo hộ được hắn
Rất hiển nhiên Liệt Như Ngọc không muốn chấp nhặt với hắn, rất khinh thường nói:
- Thứ gì chứ, luôn ở trong thành gây chuyện, trở về ta nhất định phải bảo tỷ tỷ hảo hảo giáo huấn những người kia mới được.
Bọn người Thái Nghĩa biết rõ không còn chuyện của mình nên thi lễ một cái liền lui ra.
Chu Chỉ Tĩnh nhìn Tiêu Linh trốn ở sau lưng Lăng Tiếu cười nói:
- Vị muội muội này lớn lên thật xinh đẹp, khó trách có thể khiến Lăng Tiếu trưởng lão yêu thích.
Liệt Như Ngọc cũng đã sớm thấy Tiêu Linh, cho dù về dung mạo Tiêu Linh không được hoàn mỹ như nàng, nhưng cũng không kém hơn nàng bao nhiêu, quan trọng nhất là khí chất thuần khiết kia của Tiêu Linh khiến người rất dễ dàng sinh ra hảo cảm, vừa nhìn qua đã khó mà quên được.
Đây là lần đầu Liệt Như Ngọc có cảm giác bị thất bại về mặt tướng mạo.
- Hai vị tỷ tỷ mới xinh đẹp đấy!
Tiêu Linh nhìn thoáng qua Chu Chỉ Tĩnh và Liệt Như Ngọc nhỏ giọng khen.
Hai nữ nghe được Tiêu Linh trực tiếp ca ngợi, trong lòng ngược lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
- Đa tạ tiểu thư thay ta giải vây!
Lăng Tiếu chắp tay nói với Liệt Như Ngọc, tiếp theo lôi kéo Tiêu Linh nói:
- Linh Nhi chúng ta đến nơi khác xem đi!
Lăng Tiếu thật sự không muốn dây dưa quá nhiều với các nàng, miễn cho lại xảy ra chuyện gì đó không vui.
- Đi gấp như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi ghét nhìn thấy chúng ta như vậy sao?
Liệt Như Ngọc ủy khuất nói.
Lăng Tiếu cười nói:
- Sao thế được, ta chỉ là muốn mang theo Linh Nhi dạo chơi bốn phía, không quấy rầy hai vị thôi.
- Vậy thì thật là tốt, Liệt Viêm Thành là địa bàn của ta, ta đi dạo cùng các ngươi, như vậy cũng sẽ không có những gia hỏa mù mắt kia đến trêu chọc các ngươi nữa!
Liệt Như Ngọc đề nghị nói.
Lăng Tiếu đang muốn cự tuyệt, nhưng Tiêu Linh ở một bên lại nói:
- Lăng Tiếu ca ca, chúng ta đi dạo cùng hai vị tỷ tỷ đi, nhiều người cũng náo nhiệt hơn mà.
Tiêu Linh đã nói vậy rồi, Lăng Tiếu còn cách nào nữa, nói thêm gì cũng đều lộ ra hắn hẹp hòi cả
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Được rồi, toàn bộ theo ngươi!
Thấy Lăng Tiếu nghe lời Tiêu Linh như vậy, Liệt Như Ngọc cũng có chút ghen ghét.
Chu Chỉ Tĩnh lại truyền âm cho nàng nói:
- Trước thân quen với hắn đã tính sau, bằng vào tư sắc của Tiểu sư muội, hắn rất nhanh sẽ bị ngươi mê hoặc cho choáng váng đầu óc thôi.
Liệt Như Ngọc nghe Chu Chỉ Tĩnh nói thế, trong lòng thầm động viên "Ta cũng không tin bổn tiểu thư không bắt được ngươi! "
Liệt Như Ngọc bình thường không tiếp xúc với quá nhiều nam nhân, nhưng cũng không ít, đại đa số trong đó đều là người cung kính hoặc nịnh bợ nàng khiến cho nàng không thấy chút gì mới mẻ, ngược lại còn cảm thấy chán ghét. Mà Lăng Tiếu lại không giống, hắn dám chống đối nàng, dám đánh nàng, dám khinh bạc nàng, giống như hắn căn bản không quan tâm đến thân phận nàng vậy, hơn nữa hắn còn từng cứu nàng, cho nên trong lòng nàng đã sinh ra một loại tình cảm không hiểu đối với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lại không biết cách nghĩ của Liệt Như Ngọc, mà hắn tạm thời cũng không muốn dính vào những chuyện nhi nữ tình trường này.
Đều nói ba nữ nhân hợp thành cái chợ!
Lăng Tiếu lúc đi dạo cùng các nàng mới hiểu thật sâu sắc lời này.
Tiêu Linh ngây thơ khiến người ưa thích, Liệt Như Ngọc tuy có chút ít điêu ngoa, nhưng tính tình lại hào sảng thiện lương, mà Chu Chỉ Tĩnh lại tâm tư trầm ổn giỏi giao tiếp.
Tam nữ cùng một chỗ liền dễ dàng tụ lại với nhau, nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Ngược lại Lăng Tiếu đã hoàn toàn bị các nàng bỏ qua, chỉ giống như một hộ hoa sứ giả cùng các nàng đi dạo bốn phía.
...
Trong căn cứ Liệt Viêm Thương Minh, Liệt Như Ý đã quay về.
- Như Ý ngươi trở về rồi, sao không mang theo Như Ngọc về luôn?
Liệt Vô Địch lộ ra một dáng cười miễn cưỡng nói.
Từ lúc trở về từ Hỗn Loạn Chi Lĩnh, Liệt Vô Địch chưa từng cao hứng lần nào.
Vốn bên phía Kim tộc đã có lời, sau này sinh ý của Liệt Viêm Thương Minh bọn hắn ở Thiên Long Môn sợ rằng phải giảm bớt đi nhiều, mặt khác tiểu nữ nhi của hắn còn cả ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, khiến hắn cảm thấy thương tâm không dứt, còn cả trong Thương Minh rõ ràng bắt được mấy tên nội gian, chính là do bọn hắn bán rẻ cơ mật của Thương Minh mới khiến cho đám Thị Huyết lưu khấu cướp được hàng hóa, càng khiến bọn hắn tổn thất không ít hảo thủ.
Từng chuyện không vui cứ nối tiếp nhau, khiến hắn phiền muộn không thôi.
- Phụ thân, Lăng Tiếu trở về rồi, muội muội tâm tình cũng tốt rồi, bên phía Kim tộc chúng ta cũng có câu trả lời rồi.
Liệt Như Ý lập tức nói tin tức Lăng Tiếu trở về cho hắn biết.
Liệt Vô Địch tinh thần chấn động nói:
- Thật sao? Tiểu tử kia đã trúng một kích của Thị Huyết, ngay cả Lăng Phi cũng cho rằng hắn khó mà sống nổi, mà chúng ta cũng đã từng tìm hắn mấy ngày mà không thấy a!
Lúc trước bọn hắn và người Kim tộc đã tìm kiếm ở nơi xảy ra chuyện vài ngày, phạm vi mười mấy vạn dặm đều bị bọn hắn lật tung lên, cũng không phát hiện ra thi thể Lăng Tiếu, cho nên bọn hắn kết luận Lăng Tiếu chỉ sợ là ngay cả hài cốt không còn nữa.
Hôm nay nghe được Lăng Tiếu tự mình trở về rồi, điều này sao có thể không khiến Liệt Vô Địch kinh hỉ cho được.
Chỉ cần Lăng Tiếu không có việc gì, vậy liền có thể bớt đi không ít phiền toái rồi!
- Thật sự, ta đã thăng hắn lên làm khách khanh trưởng lão của Thương Minh chúng ta rồi rồi, cũng ban thưởng hắn không ít thần vật, tin rằng cũng đủ để đền bù lỗi của chúng ta với hắn rồi.
Liệt Như Ý nói, tiếp theo nàng còn nói:
- Phụ thân, ngươi không phải chuẩn bị đến Thiên Long Môn một lần sao? Hôm nay Lăng Tiếu trở về rồi, vừa vặn mang hắn đến, lần này chúng ta cũng không thất tín với Kim tộc, vậy tất cả đều sẽ được vãn hồi rồi!
- Ân, ta cũng đang có ý này, bên phía Kim tộc đối với tiểu tử này rất là quan tâm, những chuyện này phải xử lý nhanh một chút, ngày mai, ngày mai ngươi dẫn hắn tới gặp ta, đến lúc đó trực tiếp đến Thiên Long Môn đi!
Liệt Vô Địch không thể chờ đợi được nói.
- Cha, không vội nhất thời, con gái đã sớm an bài, ngươi nghe ta nói đã!
Liệt Như Ý nói một tiếng, lại nói tiếp:
- Muội muội vì Lăng Tiếu thương tâm gần chết ngươi đã thấy được, nàng chỉ sợ đã thích Lăng Tiếu rồi, cho nên ta bảo Lăng Tiếu ở lại vài ngày, để hắn và muội muội tiếp xúc nhiều một chút
- Ý của ngươi là ý định tác hợp muội muội cùng Lăng Tiếu?
Liệt Vô Địch hỏi.
Liệt Như Ý gật đầu nói:
- Nếu như lựa chọn thông gia thì Kim tộc không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất, ngươi thấy thế nào?
- Thế nhưng, bên phía gia gia ngươi nói đã sớm thay nàng sắp xếp xong xuôi hôn sự, nếu giờ lại thay đổi chỉ sợ không dễ, ngươi cũng biết gia gia của ngươi là người nói một không hai mà!
Liệt Vô Địch băn khoăn nói.
- Chuyện này phải dựa vào ngươi rồi, gia gia thương muội muội như vậy, chắc chắn sẽ không bắt buộc nàng đâu, hơn nữa tính tình muội muội rất bướng bỉnh, nàng thích Lăng Tiếu, gia gia nếu lại bức nàng gả cho người khác, chỉ sợ nàng sẽ nháo lên mất!
Liệt Như Ý cười nhạt nói.
Liệt Vô Địch nói:
- Cũng đúng, như vậy tùy ý ngươi đi, bất quá chúng ta cũng không thể thiệt thòi muội muội của ngươi được, nếu như hắn ở Kim tộc được coi trọng, vậy thì quan hệ thông gia cũng không phải là không thể, nếu như hắn không được coi trọng, vậy cũng không thể tiện nghi tiểu tử kia được, con gái của Liệt Vô Địch ta cũng không dễ dàng gả cho bất kỳ ai.
- Cha cứ yên tâm đi, Lăng Tiếu đã thành tựu huyết nhục thần hồn rồi, mà hắn hiện giờ đại nạn không chết, thực lực lại lên một tầng lầu, tốc độ tiến giai như vậy cũng không kém bất luận một thần thể nào cả, thành tựu ngày sau chắc chắn sẽ không thấp.
Liệt Như Ý khẳng định nói.
- Ân, vậy ngươi mau chóng an bài hắn vào đi, trễ một ngày Thương Minh chúng ta ở Thiên Long Môn sẽ tổn thất thêm một ngày sinh ý đấy!
Liệt Vô Địch nói.
...
Liên tiếp mấy ngày, Liệt Như Ý và Chu Chỉ Tĩnh một mực lôi kéo Tiêu Linh đi dạo, cũng nói cho nàng đủ loại kiến thức.
Lăng Tiếu cũng không ngăn cản, như vậy ngược lại khiến Tiêu Linh nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, thích ứng với sinh hoạt ở ngoại giới, miễn cho ngày sau bị lừa gạt.
Liệt Như Ngọc cũng nhân cơ hội hữu ý vô ý bắt chuyện với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã không còn thành kiến với Liệt Như Ngọc nữa, cũng không ngại đối đãi với nàng như bằng hữu.
Bốn người cũng bởi vậy nên quan hệ càng gần một bước.
Sau khi Lăng Tiếu mang theo Tiêu Linh trở về trang viện, Liệt Như Ngọc và Chu Chỉ Tĩnh còn thường xuyên đến chơi nữa.
Phong Thanh Duyên là người từng trải, biết rõ hai nữ nhân xinh đẹp này chỉ sợ lại là do Lăng Tiếu trêu chọc đến a, sự ưu tú của Lăng Tiếu, coi như là người mù mắt cũng thấy rõ.
Nàng thân là trưởng bối nên rất nhiệt tình khoản đãi các nàng.
Mà Ngọc Nhu Phỉ lại lành lùng một chút, hiển nhiên không có nữ nhân nào thích nam nhân của mình bị những nữ nhân khác câu dẫn cả.
Lăng Tiếu chẳng muốn để ý đến những nữ nhân này, hắn đi tìm Tiên Vu Dã đang bế quan.
Tiên Vu Dã sau khi từ sào huyệt của Địa Thứ Long lấy được đại lượng vạn thổ nhưỡng liền không ngừng hấp thu những lực lượng này, tranh thủ sớm ngày đạt tới đỉnh phong khiến hắn có thể bước vào cảnh giới Thần Vương.
Tiên Vu Dã vốn đã là cao giai Thánh Hoàng hậu kỳ, lại trải qua đoạn thời gian này cố gắng, Tiên Vu Dã rốt cục cũng đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, muốn thành tựu Thần Vương cảnh chỉ là việc trong tầm tay.
Bất quá có rất nhiều người cuối cùng vẫn bị kẹt ở bước này, có thể một bước lên trời hay không, còn phải xem ngộ tính và cơ duyên của hắn nữa.
- Lão Dã thực lực của ngươi rất tinh tiến ah, thật sự là thật đáng mừng!
Lăng Tiếu cười nói với Tiên Vu Dã.
Tiên Vu Dã vừa định khiêm tốn hai câu, nhưng lập tức đã trợn mắt nhìn Lăng Tiếu hoảng sợ nói:
- Ngươi đạt tới cao giai rồi sao?
Lăng Tiếu nhẹ gật đầu cười nói:
- Ân, may mắn đột phá một giai!
Tiên Vu Dã đến trước Lăng Tiếu đánh hắn một quyền nói:
- Khá lắm, ngươi quá biến thái đi nha, lúc trước lúc ta ở tộc địa, người khác đều nói ta là dũng sĩ thiên tài xuất sắc nhất, nhưng so với ngươi, thật sự là tự thẹn không chịu nổi ah!
- Đừng nói như vậy, ngươi chỉ kém một bước nữa là sẽ thành Thần Vương, chênh lệch giữa ta và ngươi rất lớn a!
Lăng Tiếu khó được khiêm tốn nói.
Tiên Vu Dã khẽ lắc đầu thở dài:
- Muốn thành Thần Vương chỉ sợ không dễ dàng ah!
Thần, có thể xưng hô như vậy đã là tồn tại vượt qua phạm trù bình thường rồi.
Nếu như nói, Thánh giả là tuyệt thế cao thủ, mà Thánh Hoàng là tuyệt đỉnh cao thủ, như vậy Thần Vương có thể nói là vô thượng, mà Thủy Thần chính là tồn tại chí tôn.
Muốn trở thành cao thủ vô thượng, ngoại trừ lực lượng tích lũy ra, còn phải hiễu rõ triệt để với cảm ngộ Thiên Địa, hiểu rõ bản thân càng thêm triệt để, vận dụng đối với thuộc tính lực lượng đạt tới tình trạng Quỷ Thần khó lường, khiến bản thân cùng thuộc tính triệt để dung hợp lại với nhau, có thể vừa sử dụng thuộc tính lực lượng, còn có thể tạo ra sự vật thuộc tính, đó mới là Thần.
Tiên Vu Dã thiên phú tu luyện không kém, nhưng hắn đối với cảnh giới Thần Vương lại hoàn toàn không biết gì cả, muốn tiến thêm một bước rất khó, bởi vậy mới thở dài.
- Lão Dã ngươi đại khái có thể yên tâm, nếu ngươi đã lựa chọn cùng ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ xin Thương Minh phái một Thần Vương đạo sư đến chỉ đạo ngươi, tin rằng ngươi bước vào Thần Vương cảnh là chuyện dễ dàng.
Lăng Tiếu cổ vũ nói.
Tiếp theo, Lăng Tiếu lấy hoàng nghiệt trúc đấu giá được ở hắc thị cho Tiên Vu Dã.
- Cái này... Đây là đồ tốt ah!
Tiên Vu Dã liếm đầu lưỡi hưng phấn nói.
Bất luận một loại thần vật nào giá trị cao cỡ nào Tiên Vu Dã cũng biết, Lăng Tiếu có thể xuất ra một cây thần thảo cho hắn, trong lòng của hắn đương nhiên cảm kích vạn phận rồi.
- Đương nhiên, ta có thứ tốt tự nhiên sẽ không quên huynh đệ ngươi đâu, mau chóng đột phá Thần Vương đi, ta sẽ rất nhanh đuổi kịp đấy!
Lăng Tiếu nói.
Nửa tháng rất nhanh qua đi, Lăng Tiếu bị Liệt Như Ý triệu hoán đếm Không Gian Cơ Địa của Liệt Viêm Thương Minh.
Có thể đi vào Không Gian Cơ Địa của Liệt Viêm Thương Minh đây là vinh hạnh đặc biệt lớn lao.
Rất nhiều người gia nhập Liệt Viêm Thương Minh cũng khó mà tiến vào được Không Gian Cơ Địa này.
Nên biết rõ chỉ có đệ tử Liệt Viêm Thương Minh cùng với thân phận ngoài nội môn chấp sự mới có tư cách đi vào, ngoại môn chấp sự hoặc hộ vệ bình thường đều không có tư cách này.
Lăng Tiếu không biết Liệt Như Ý an bài cho hắn nhiệm vụ gì, rõ ràng lại long trọng như thế.
Bất quá, hắn gần đây đều mang theo cách nghĩ nhập gia tùy tục, cũng không vì chuyện này mà đau đầu, bởi vì rất nhanh sẽ biết rõ đáp án thôi mà.
Lăng Tiếu vào trong Không Gian Cơ Địa của Liệt Viêm Thương Minh, phát hiện hoàn cảnh ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, các loại kiến trúc xa hoa so với Liệt Viêm Thành càng thêm xa xỉ, hơn nữa trình độ rộng rãi ở đây cũng ngoài dự liệu của hắn.