Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1476: Tam đại thế đột kích (1)




- Trên đời không thiếu kỳ tài ngút trời, vốn tưởng rằng sư huynh thu hoạch đệ tử đã đủ biến thái, thể chất mạnh nhất của hỗn độn thân thể thuộc hạng vạn năm khó gặp nhưng lại cũng thua với thủ hạ của Lăng Tiếu tiểu tử. Xem ra sư huynh từ đầu đến cuối đều bị Tà Đế kia vượt một đầu. Chúng ta cũng không có cảm giác khó chịu gì. Hai tên nhãi ranh bọn chúng liền kệ bọn chúng đi thôi. Tin tưởng nhân phẩm của hai tiểu tử này vẫn còn không có trở ngại, không đến mức phản bội hai lão già chúng ta đây!

Phong Chinh nói.

...

Tại một nơi nào đó trong dãy núi ở Trung Vực, có một chỗ tất cả đều là địa bàn do loài hầu viên ( con vượn )chiếm lĩnh.

Nơi này khắp núi đều có hầu viên, căn bản sẽ không gặp các loại Linh Thú khác sinh sống ở chỗ này.

Một thác nước cao vài trăm thước xem ra cũng khá hùng vĩ tráng lệ, làm cho người ta nhìn thấy vui tai vui mắt, tâm tình trào dâng mênh mông.

Ở giữa thác nước có một hang núi do bị nước chảy che khuất, nơi đó có bồng lai khác.

Động phủ trong đó hẳn là chỗ ở của Hầu Viên Vương này.

Tuy nhiên hiện nay ở chỗ nầy cũng có một bóng dáng cao lớn nửa người nửa vượn đang ngồi.

Hắn cầm kim côn trong tay, đầu đội mũ lông, người mặc thánh y, dáng vẻ thật là uy phong nghiêm nghị.

Hắn rõ ràng đúng là Viên Chiến Thiên trước đây từng có đánh một trận cùng Lăng Tiếu.

Hai bên hắn có bốn vị Viên Vương cao lớn. Bốn Viên Vương này giống như hộ pháp, bảo vệ an nguy cho hắn.

Đứng ở trước mặt Viên Chiến Thiên chính là một nhân loại xem ra gầy yếu, kỳ thật hắn là Bát Giai Hầu Vương biến thành.

Viên Chiến Thiên mở miệng hỏi

- Hầu thúc ngươi thử nói cung Tiếu Ngạo của Lăng Tiếu bị người vây công, tình huống cũng khá khẩn cấp sao?.

Hầu Vương nhăn hết cả mặt mà cười nói

- Không sai, đây là những tiểu tử ở phía dưới nghe được một đôi điều nhân loại bàn luận. Ta biết điện hạ cùng kia Lăng Tiếu còn phải đánh một trận phân ra thắng thua, tin tưởng trong lòng điện hạ cũng sớm có bận tâm, cho nên đặc biệt đến báo cho biết.

Viên Chiến Thiên đứng lên, trong mắt phát ra một chiến ý lộ rõ, kim côn trong tay nện thình thịch xuống làm mặt đất chấn động mà nói

- Lăng Tiếu là đối thủ duy nhất của ta. Không có phê chuẩn của ta thì cũng không ai có thể giết hắn!

Lập tức hắn nói khe khẽ

- Hầu thúc, Tứ Vương theo ta cùng đi xuất sơn một chuyến!.

Ở trong trọng địa Cổ gia, Thái Thượng trưởng lão Cổ Ngải vốn đã từng bị Lăng Tiếu đánh cho đại bại phải quay về Cổ gia đang khom lưng gập cả người tại một chỗ ở trước cửa đá, dáng vẻ vô cùng cung kính có lễ.

Lão đã là Thái Thượng trưởng lão, những người có thể làm cho lão cung kính như thế cũng không nhiều. Nhưng ở bên trong cửa đá vừa khéo còn có người khiến cho lão thấy phải cung kính.

Két kẹt!

Cửa đá kia chậm rãi mở ra, một làn không khí ẩm ướt xông vào mũi.

Rất hiển nhiên nơi này đã lâu không hề mở ra, linh khí không được lưu thông, hơi thở trở nên vẩn đục ẩm ướt.

Một đạo âm thanh già nua từ bên trong truyền ra hỏi

- Cổ Ngải đến đây có chuyện gì?.

- Cổ Ngải đến đây xin Lão Tổ tông xuất quan, diệt đại địch mấy năm gần đây của Cổ gia chúng ta là cung Tiếu Ngạo. Hiện nay Âu Dương gia đã dốc lực toàn tộc đi đánh nhau với nó. Âu Dương gia hy vọng chúng ta có thể giúp bọn họ một tay thừa cơ diệt sạch cung Tiếu Ngạo, cùng trả oán thù!

Cổ Ngải nói.

- Cung Tiếu Ngạo là thế lực gì, làm thế nào lại trở thành kẻ địch của Cổ gia chúng ta. Lại vì sao dẫn đến gây chiến với Âu Dương gia như thế? Chẳng lẽ lão phu bế quan trăm năm nay thì Trung Vực xảy ra biến hóa gì lớn sao?

Âm thanh già nua kia lại vang lên lần thứ hai.

Cổ Ngải không dám chần chờ lập tức bẩm báo một lần những việc đã phát sanh từ mấy năm trước, kể hết cho vị Lão Tổ tông này.

- Vèo!

Một đám mây tím như cầu vồng bay ra từ trong hang đá.

Cổ Ngải còn không kịp phản ứng lại thì đã thấy một ông lão cao lớn đứng trước mặt mình. Một đôi mắt lóe ra những đám mây tím chèn ép lòng người như vậy, quanh thân lượn vòng những dòng điện nhè nhẹ nhấp nháy khiến cho tất cả không khí chung quanh như thể đã điện hóa cả chốn Hư Vô.

Cả người Cổ Ngải cúi gục càng thêm thấp, trong lòng âm thầm tự nhủ

- Tu vi của Lão Tổ tông e rằng lại tiến thêm một bước!.

- Ngươi nói là trong tộc bị chết đến mười mấy Huyền Đế, lại còn ngay cả Lôi Xà đều ngã xuống bởi tay đối phương?

Lão già kia quát lên vẻ phẫn nộ.

Cổ Ngải bị khí thế này ép tới khí huyết bốc lên, lúc này hoảng sợ đáp

- Vâng.. Đúng vậy Lão Tổ tông, ta sợ quấy rầy sự tu luyện thanh tĩnh của ngài, cho nên một mực không dám nói cho ngài. Hiện nay Âu Dương huy động toàn tộc, cũng chính là thời cơ tốt để chúng ta báo mối thù lớn!.

- Được, không nghĩ tới ngắn ngủi trăm năm thì Cổ gia chúng ta lại bị người ta bắt nạt đến loại tình trạng này.

Ông lão cắn răng nói, ngay sau đó trợn mắt liếc nhìn Cổ Ngải mà bảo

- Lập tức triệu tập trưởng lão bản tộc cấp Huyền Đế trở lên cùng lão phu tới chứng kiến một phen, xem cung Tiếu Ngạo này rốt cuộc có gì rất giỏi!.

Cổ Ngải vui mừng, lập tức đáp

- Vâng, Lão Tổ tông!

...

Trên đại điện của Hắc Ma Môn, một người nữ nhân trung niên tay cầm gậy chống Khô Lâu ngồi ở trên ghế môn chủ.

Nữ nhân trung niên này có sắc đẹp phi phàm, vóc người càng là cám dỗ mê người. Một bộ ngực khoe ra dưới chiếc áo đen khoét cổ rộng ở trên người, giống như một đóa hoa hồng đen, làm cho người ta có một loại cảm giác kích động, nếu ai dính vào lập tức phải khiến cho tay bị thương.

Nữ nhân này thực lực lại đã đạt tới Trung Giai Thánh Giả, tu vi như thế thật sự là đáng sợ.

Huống chi nàng ngồi ở trên ghế chủ tọa, nhưng những người ở phía dưới lại không có một người nào dám lên tiếng và bất mãn.

Nữ nhân này ở trong môn chỉ có nhân vật cao cấp mới biết được thân phận đích thực của nàng. Nàng đúng là chánh thê Mị Sát của môn chủ.

Nàng một mực ẩn cư phía sau màn, giúp Hắc Ma bày mưu tính kế, ít khi lộ diện.

Hắc Ma đi du ngoạn ra ngoài đã có hơn một trăm năm không về. Mọi chuyện trên dưới trong tông phái Mị Sát cũng rất ít để ý tới, đều là giao cho những đệ tử này của Hắc Ma đi xử lý.

Hiện nay Âu Dương gia tới cửa muốn liên hợp Hắc Ma Môn bọn họ cùng diệt cung Tiếu Ngạo. Đại sự thế này những người khác không dám làm chủ, không thể làm gì khác hơn là mời vị môn chủ phu nhân đứng ra làm chủ.

- Phu nhân, không biết Tông chủ khi nào mới có thể trở về?

Ở dưới đại điện, một ông lão đã còng cả lưng nhìn về hướng Mị Sát mà hỏi.

Vấn đề này hiển nhiên mọi người ở chỗ này đều muốn biết đáp án, vẻ mặt mọi người đều trở nên mong đợi.

Mị Sát nhìn thoáng qua lão già kia rồi đáp

- Tông chủ tìm kiếm cơ duyên đột phá, nên trong thời gian ngắn khó có thể trở về. Các ngươi đừng hy vọng hiện tại ngài có thể trở về gáp. Có chuyện gì liền nói với bản phu nhân đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.