Lưu tông chủ, thành ý của ngươi chưa đủ!
Lăng Tiếu lắc đầu thất vọng nói một câu.
- Ngươi...
Lưu Việt không rõ ý của Lăng Tiếu, lúc này bán đế bên cạnh kéo góc áo của hắn, dùng ánh mắt hiểu ý một cái.
Lưu Việt rốt cuộc hiểu nên làm thế nào.
Hắn do dự một chút, quỳ một gối trước mặt Lăng Tiếu, nói:
- Lưu Việt bái kiến cung chủ!
Thuận theo Lưu Việt quỳ xuống, đám người Lưu Dương Tông sau lưng cùng quỳ trước mặt Lăng Tiếu.
- Bái kiến cung chủ!
Âm thanh này ở xa xa vang lên không dứt.
Trên mặt Lăng Tiếu tươi cười hài lòng, nói:
- Ân, đều đứng dậy đi, ngày sau các người sẽ không hối hận vì quyết định này!
Lúc này nói:
- Thả hai vị trưởng lão của bản cung ra.
Lưu Việt bảo thả người, Lưu Quần cùng Quan Xương đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, cũng cởi dây thừng đặc chế trên người bọn họ.
Lăng Tiếu cho bọn họ ăn đan dược trị thương, cũng đồng thời cho Lưu Húc ăn đan dược trị thương luôn.
- Ngày sau hắn pử bêm cạnh ta, phong hắn làm trưởng lão trong cung a, bản cung sẽ không đối đãi không công bằng với hắn!
Lăng Tiếu chỉ vào Lưu Húc nói.
- Này... Này sao được!
Lưu Việt quá sợ hãi nói.
Hắn còn trông cậy vào con mình mạnh lên thay thế Tiếu Ngạo Cung đấy, nếu con của mình ở bên cạnh Lăng Tiếu, sự kiện này sôi bỏng hỏng không sao?
- Như thế nào? Không vừa ý bản cung sao? Hắn chỉ có đi theo bản cung mới có thể đi xa hơn!
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc bá đạo, giống như chỉ cần Lưu Việt dám nói không thì hắn sẽ trở mặt không nhận người.
Lưu Việt im lặng lại, chỉ có thể than thở trong lòng.
- Hy vọng con của ta ngày sau thoát khỏi ma chưởng của tên này!
Không giống như những người hắn chiêu lãm trước kia, cho dù hắn dùng đan dược có thể trợ giúp bọn họ cường đại lên, bọn họ tiến giai thong thả, nhưng mà thành tựu ngày sau có hạn.
Ở bên cạnh hắn có Huyền Diệu, Diệp Vân Phong, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Lãnh Xà, Độc Hạt Tử cùng với bát tướng đều là người trẻ tuổi, hắn cần cho bọn họ thời gian trưởng thành.
Mỗi người đều có thiên phú không kém, nhưng mà so với Lưu Húc trước mặt còn kém quá xa.
Còn nữa, Lăng Tiếu rất vui vẻ với cảm giác có thiên tài phủ phục dưới chân của mình, nếu như Lưu Húc này trời sinh không cam lòng khuất phục người, Lăng Tiếu cũng muốn dẫm hắn dưới chân.
Đánh bại Lưu Húc, Lưu Dương Tông quy hàng Tiếu Ngạo Cung, mà Tàn Báo, Dương Tiên Phong và Diệp Vân Phong cũng thuận lợi suất lĩnh thủ hạ của mình đánh hạ các thế lực khác.
Hôm nay Tiếu Ngạo Cung chưởng quản năm thế lực ngũ phẩm và mười thế lực lục phẩm, tổng cộng chiếm lĩnh ba trăm năm mươi tòa thành.
Nhìn thế lực thì rất lớn, thế nhưng mà cũng chỉ tương đương thế lực tứ phẩm mà thôi, so với địa phương mười tám thế lực chiếm cứ thì nhỏ hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu dẫn Lưu Húc cùng Lưu Quần cùng Quan Xương trở về tới Tiếu Ngạo Cung.
Đan điền và kinh mạch của Lưu Húc đã bị phong ấn, thương thế cũng không có hoàn toàn tốt, trên mặt còn sưng không ít, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nhưng mà tất cả những chuyện này Lăng Tiếu không nhìn, hắn đã nói với Lưu Húc, nếu hắn không phục thì sẽ đánh phế hắn.
Điểm này Lưu Húc cần suy nghĩ.
Lưu Húc tự nhiên không muốn cả đời cứ như vậy, hắn xác thực không cam lòng thuần phục Lăng Tiếu, nhưng mà hắn không có đường lui, đành phải giả bộ thuần phục, nếu ngày sau hắn cường đại lên, nhất định phải rửa sạch chiến bại và nhục nhã hiện tại.
Nhưng mà Lăng Tiếu vừa mang theo Lưu Húc trở về, Huyền Diệu xem xét Lưu Húc thì biến sắc, nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Thiếu gia, vị này là?
Lăng Tiếu nói:
- Con trai tông chủ Lưu Dương Tông, Lưu Húc, hắn là chiến tướng ta mang trở về.
Lưu Húc khó chịu, trong nội tâm nói thầm:
- Trước để ngươi đắc chí, có một ngày ngươi sẽ khóc.
Huyền Diệu lúc này nói:
- Thiếu gia, người này giữ lại không được, chém ngay lập tức!
Huyền Diệu ngữ khí vô cùng kiên định, Lăng Tiếu cùng Lưu Húc lúc này bị dọa kêu to một tiếng.
Lăng Tiếu kinh ngạc vì sao Huyền Diệu cừu thị Lưu Húc như vậy, mà Lưu Húc thì sợ Lăng Tiếu thực sự nghe lời người trước mặt này, khi đó hắn chết rất oan!
- Vì sao nói vậy?
Lăng Tiếu hỏi.
Hắn biết rõ Huyền Diệu sẽ không phải là người nói loạn, hắn đã như vậy thì khẳng định có đạo lý của hắn.
- Người này tướng mạo đường đương, hoàn toàn có vài phần hạo nhiên chính khí, bản thân phải là người đại nghĩa, thế nhưng mà trán của hắn nhô ra, phá hoại mệnh cách của hắn, biến thành tướng mệnh trời sinh phản cốt, mặc kệ ai chiêu lãm hắn, cuối cùng hắn sẽ phản chủ mà thôi, dưỡng hổ gây họa, cho nên thiếu gia, người này không thể giữ lại.
Huyền Diệu cũng không sợ đắc tội Lưu Húc, lúc này trực tiếp nói với Lăng Tiếu.
Huyền Diệu thân là thiên cơ tử, trên xem thiên mệnh, dưới xem lý mệnh, có thể bói quẻ chiêm tinh, phong thủy trận pháp, xem mặt biết người... Cái gì cũng tinh thông.
Hắn vừa nhìn đã nhận ra Lưu Húc là người có dã tâm, là kẻ không bao giờ khuất phục người, đây là loại hình phản đồ trời sinh.
Cho nên hắn mới cầu Lăng Tiếu chém Lưu Húc ngay lập tức, dùng tuyệt hậu hoạn!
Lăng Tiếu nghe Huyền Diệu nói như vậy ánh mắt nhìn qua Lưu Húc.
Nói thực hắn vẫn rất tin tưởng Huyền Diệu, nhưng mà từ diện mạo mà đoán định Lưu Húc là kẻ bất trung, chuyện này đúng là quá qua loa.
Thật vất vả tìm được trợ thủ, nói chém là chém thì Lăng Tiếu thấy tiếc.
Lưu Húc nghe Huyền Diệu nói chuyện này thì tâm tư chấn động, nhưng mà ánh mắt có dị quang, lúc này đại nghĩa nói:
- Có bản lĩnh bây giờ giết ta đi!
- Hừ, mang xuống chém hắn!
Huyền Diệu không quan tâm Lăng Tiếu có mặt ở đây, lập tức ra lệnh cho thủ hạ.
Dùng thuật xem mệnh của hắn, hắn tuyệt đối không nhìn lầm người trước mặt này.
Nhưng mà Lăng Tiếu khoát tay nói:
- Tính toán thần côn, hắn ở trước mặt ta không thể nổi sóng gió gì, giữ hắn lại ta còn có chỗ hữu dụng.
- Thiếu gia không tin ta?
Huyền Diệu có chút lo lắng nói.
Lăng Tiếu nói:
- Ngươi nghĩ nhiều, việc này ta đã có chủ trương!
Huyền Diệu thấy Lăng Tiếu kiên định, lắc đầu không nói gì.
Nhưng mà Lưu Húc lại vụng trộm nhìn qua Huyền Diệu, như ghi nhớ dáng vẻ của Huyền Diệu, trong lòng nói thầm:
- Một ngày nào đó ta có cơ hội, ta sẽ lập tức chém ngươi!
Lăng Tiếu xác thực có vài phần ái tài, thế nhưng mà Huyền Diệu nói hắn không thể không lưu tâm.
Nhưng mà Lăng Tiếu vẫn không hạ tinh thần chú ấn cao cấp với Lưu Hú, dẫn tới ngày sau suýt thành đại họa!
Cách đại điển khai tông càng ngày càng gần, trên dưới Tiếu Ngạo Cung bận rộn.
Mười tòa núi chính giăng đèn kết hoa, tình hình vô cùng vui vẻ.
Hôm nay nhân thủ không đủ, Lăng Tiếu bảo Huyền Diệu từ Phong Vân Thành điều người tới, cùng tham dự đại điển khai tông lần này.
Tôn chỉ của Lăng Tiếu chính là long trọng đại khí, để những thế lực khác biết uy thế của Tiếu Ngạo Cung.
Người khác làm việc thì Lăng Tiếu đang tham tường Cửu Dương Phần Thiên Công do Lưu Húc giao ra.
Hai ngày trước Lưu Húc đã chọn thuần phục Lăng Tiếu, nguyện ý đảm đương chức trưởng lão nội môn của Tiếu Ngạo Cung.
Hắn làm như vậy đương nhiên là gây tê lực chú ý của Lăng Tiếu, hắn sợ hằng ngày mộng nhiều, nếu quân sư kia thật sự chém hắn, hắn không có thực lực chống cự, đây là không được.
Nhưng mà vì tiêu trừ cảnh giác của Lăng Tiếu, hắn vẫn chủ động mang Cửu Dương Phần Thiên Công giao cho Lăng Tiếu.
Hắn cảm thấy người khác học Cửu Dương Phần Thiên Công cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ tinh hoa như hắn, hắn còn giữ lại truyền thừa cuối cùng, cũng khắc sâu áo nghĩa cao nhất của Cửu Dương Phần Thiên Công.
Hắn cũng không ngốc đi sữa chữa tâm pháp này, nếu làm vậy càng khiến Lăng Tiếu nghi kỵ, vậy hắn cách cái chết không còn xa.
Hắn trước mắt cần làm chính là ẩn nhẫn, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, tuyệt đối trước kia Lăng Tiếu thành đế tiến thêm một giai, đến lúc đó trong Đế giai hắn không có địch thủ nào cả, hắn muốn giết Lăng Tiếu cũng dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên Lăng Tiếu không cách nào biết rõ suy nghĩ và dã tâm của Lưu Húc, hắn cảm thấy dùng năng lực của hắn sẽ vĩnh viễn áp chế Lưu Húc không phải vấn đề, cho nên không quá chú ý.
Qua vài ngày liên tục, Lăng Tiếu đã tìm hiểu Cửu Dương Phần Thiên Công đại khái, cũng lĩnh ngộ tinh yếu chừng bảy tám phần.
Hắn tạm thời không có thời gian đi tu luyện, bởi vì cách đại điển khai tông chẳng còn xa, hắn phải đi ra ngoài nghênh đón khách quý.
Lăng Tiếu cần nghênh đón khách quý đầu tiên chính là Phong Lâm Cốc luyện dược sư thế gia, Cốc gia.
Hơn bốn năm trước Lăng Tiếu đại biểu Cốc gia tham gia thi đấu Đan Minh, sau đó thành minh hữu của Cốc gia, lại thêm Cốc Kiều Kiều đã gả cho Diệp Vân Phong, xem như nhà mẹ đẻ của Diệp Vân Phong, mà Diệp Vân Phong chính là tiểu đệ của hắn, từ quan hệ mà tính thì Cốc gia cùng Lăng Tiếu xem như minh hữu trung thành.
Thân làm Cốc gia lão tổ Cốc Tần tự mình dẫn đội tới đây, hiến lên rất nhiều linh thảo cao giai, xem như chúc mừng Tiếu Ngạo Cung khai tông lập phái.
- Chúc mừng Lăng lão đệ, không nghĩ tới qua vài năm ngươi đã là cung chủ một phương, thực sự khiến lão đầu tử ta xúc động!
Cốc Tần nhìn thấy Lăng Tiếu sau đó thập phần khách khí nói với Lăng Tiếu.
Nhớ tới hơn bốn năm trước, Lăng Tiếu không chỉ giúp Cốc gia bảo trụ vị trí top mười trong Đan Minh, còn giúp vị trí của bọn họ tăng lên không ít, mà Cốc gia mấy năm nay được lợi không ít, trong lòng Cốc Tần cảm kích Lăng Tiếu nhiều.
Hắn không dám xem Lăng Tiếu như hậu bối, dùng uy danh hiện tại của Lăng Tiếu hắn phải xưng Lăng Tiếu một tiếng "Lăng lão đệ" đã xem như chiếm tiện nghi.
- Cốc lão ca, ngươi quá khách khí, ngươi tới là tốt rồi, vì sao còn mang theo lễ vật nhiều như vậy!
Lăng Tiếu cũng khách sáo nói.
- Ha ha, lễ vật mỏng không thành ý, Cốc gia ta có hôm nay còn nhờ Lăng lão đệ nhiều lắm!
Cốc Tần cười nói, sau đó di chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, ta nghe nói Ô Phục huynh cũng đầu nhập vào ngươi, tại sao không thấy hắn?
Lăng Tiếu còn không nói chuyện, trong đại điện có tiếng của Ô Phục nói vọng ra.
- Cốc huynh biệt lai vô dạng nha.
Cốc Tần đứng dậy nghênh đón, lúc này thấy Ô Phục tinh thần phán chấn, đã biết rõ cảnh giới Ô Phục đã cao hơn hắn một trù, hắn cười nói:
- Ô huynh đã thành Đế vị, thực sự là đáng mừng!
Ô Phục cúi người chào Lăng Tiếu một cái, nhìn Cốc Tần nói:
- Tất cả vẫn nhờ thiếu gia, bằng không Ô Phục cũng khó có ngày hôm nay!
Lúc đó Ô Phục đã có tu vị bán đế, hắn muốn dựa vào chính mình đột phá Đế giai quá khó khăn, hắn tăng tu vị lên cần không ít đan dược, căn cơ cũng không ổn, còn may có Lăng Tiếu tặng cực phẩm Huyền Đế đan, lúc này mới thành tựu đế vị.
Cốc tần cùng Ô Phục hàn huyên một hồi, Diệp Vân Phong cũng dẫn Cốc Kiều Kiều đi tới chỗ Cốc Tần và người Cốc gia thăm hỏi.
Lăng Tiếu thiết yến đãi đám người Cốc Tần, liền do Ô Phục dẫn Cốc Tần đi tham quan Tiếu Ngạo Cung.
Cốc Tần nhìn thấy cung điện trên đỉnh đại khí bàng bạc, cảm nhận khí thế khiến hắn rung động, trong nội tâm kinh ngạc không thôi.
- Ô huynh, chiếu theo ngươi nói thì trong Tiếu Ngạo Cung hiện tại ngươi làm các chủ Dược Tông các?
Cốc Tần hỏi Ô Phục.
Ô Phục lúc này gương mặt cao hứng, nói:
- Không sai, đều là thiếu gia ưu ái, để ta gánh vác trách nhiệm này.
Hắn cao hứng không phải vì làm các chủ, mà là được Hàn Khai thu làm đệ tử ký danh, lúc này mới là chuyện hắn hưng phấn nhất.
Có một thánh dược sư chỉ điểm, ngày khác nói không chừng bắn cũng có cơ hội đi tới một bước kia.
- Không nghĩ đến Lăng lão đệ trưởng thành nhanh như vậy, xem ra Cốc gia chúng ta còn quá bảo thủ!
Cốc Tần cảm khái một câu, lại nói tiếp:
- Ngươi nói Cốc gia chúng ta muốn gia nhập Tiếu Ngạo Cung, Lăng lão đệ sẽ đồng ý không?
Ô Phục nghe lời này thì sững sờ, nói:
- Đây là chuyện tốt, thiếu gia hắn khẳng định đáp ứng, nếu như Cốc huynh ngươi nguyện ý làm vậy, ta tin tưởng Cốc gia các ngươi sau này nhất định còn hưng thịnh hơn trước.
Những người đầu nhập vào Tiếu Ngạo Cung nhanh nhất, bọn họ đương nhiên sẽ được trọng dụng nhất.
Nếu bọn họ là thế lực của Tiếu Ngạo Cung, vậy hôm nay Tiếu Ngạo Cung sắp tổ chức đại điển khai tông, bọn họ làm thế chính là đưa lễ vật triều bái tốt nhất rồi, để Tiếu Ngạo Cung có ấn tượng tốt với bọn họ, ngày sau của bọn họ mới tốt lành.
Mặt khác còn có không ít trưởng lão tông môn tứ phẩm cũng phái đại biểu tới đây, bọn họ không nghĩ đắc tội Lăng Tiếu, nhưng cũng không hy vọng quá thân cận với Lăng Tiếu, chỉ cho người ta chút mặt mũi, đồng thời nhìn xem Tiếu Ngạo Cung có nội tình gì.
Lăng Tiếu đã sớm chiếm lĩnh không ít địa phương chung quanh Phong Vân Thành, chuyện này tạo chỗ đứng cho thế lực của bản thân.
Những người này ban đầu không ai nhìn tốt Tiếu Ngạo Cung, chỉ có như Cốc gia quan hệ các nhân tốt với Lăng Tiếu, hoặc là nhân tài tới từ mười tám thế lực muốn quan sát Tiếu Ngạo Cung.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, dù sao Tiếu Ngạo Cung chỉ làm việc của mình.
Một ngày này rốt cuộc nghênh tiếp thời gian trọng đại của Tiếu Ngạo Cung, đại điển khai tông.
Phong Vân Thành chìm đắm trong không khí yên vui, mỗi một thương hộ đều đốt pháo, tiếng pháo không ngừng vang lên, dân trong thành bộ dáng vui mừng.
Người trong Phong Vân Thành tấp nập, thật sự là cảnh tượng rất náo nhiệt.
Đám người Lăng Tiếu đều chờ đón khách nhân trong phủ thành chủ Phong Vân Thành.
Trước thời gian khai tông thì phải có chỗ ở lại cho khách thăm viếng, điểm này chính là Tiếu Ngạo Cung tôn trọng khách nhân.
Trừ không gian chi địa của Tiếu Ngạo Cung là nơi không thể công khai với người ngoài, chỉ có thể thông qua truyền thâu trận mới tới được, đây là nguyên nhân đám người Lăng Tiếu phải đón khách nhân trong Phong Vân Thành.
Không biết người nào không biết Phong Vân Thành chính là đại bản doanh của Tiếu Ngạo Cung.
Nghênh đón một ít thủ lĩnh thế lực lân cận và người của thế lực tứ phẩm, Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không tự mình đi, hắn phái Huyền Diệu cùng Diệp Vân Phong ứng phó.
Cách đại điển khai tông càng gần, tổng cộng có gần bốn mươi thế lực phái đại biểu tới đây.
Lăng Tiếu nghe hồi báo, thần sắc có chút khó nhìn.