“Dương ca, bữa nay đi học chung với em đi.” Ngốc Tam Nhi đu cửa sổ phòng Kha Dương, vẻ mặt nghiêm trọng ngó thấy cậu còn ngủ nướng trên giường.
“Lý do.” Kha Dương ôm quần áo chăn gối chất đống trên giường.
“Lưu Đạt hẹn em, nói lâu lắm không đi dạo với nhau……” Ngốc Tam Nhi vẫn nghiêm trọng.
“Ngưng,” Kha Dương trở mình, hé mắt, “NgốcTam Gia, nói đi, là Mặt To chặn em ở đầu ngõ phải không?”
“………..Không thể nào,” Ngốc Tam Nhi sửng sốt một chút rồi cao giọng, “Dương ca anh là cái đồ vô tâm, sao anh không nghĩ là em muốn bồi dưỡng tình cảm với anh hả hả hả…..”
Kha Dương bật người ngồi dậy trên giường, liếc mắt nhìn Ngốc Tam Nhi một cái, phất phất tay về phía nó: “Dẹp mọe em đi, bồi dưỡng tình cảm mười mấy năm trên mặt em viết cái gì đều hiện trên mặt kìa.”
“Viết cái gì?” Ngốc Tam Nhi sờ sờ mặt mình.
“Bốn chữ bự, rực rỡ lòe loẹt,” Kha Dương nhảy xuống giường, mặc đồng phục vào, “Dương ca cứu mạng.”
Lương Mặt To tên là Lương Lực, lớn hơn Kha Dương hai tuổi, bởi vì có đặc điểm mặt to nên từ nhỏ đã chết danh như vậy. Lúc Ngốc Tam Nhi còn nhỏ vừa thấy gã liền hét lên, tới coi tới coi, mặt tròn như trăng….
Dù Lương Mặt To có bộ dạng hơi khó tả nhưng lại có em gái như hoa như ngọc tên là Lương Ny.
Ngốc Tam Nhi thấy Lương Ny liền đơ người không thể động cả buổi, Lương Ny cùng Ngốc Tam Nhi coi như hợp nhau, bình thường hay nói chuyện mấy câu. Nhưng Lương Mặt To không đồng ý, bất kể là ai đến gần em gái mình đều bị gã phân đến nhóm bụng dạ xấu xa khó lường, đặc biệt là Ngốc Tam Nhi từ nhỏ đã mang vẻ không tin được này, gặp nhau liền đập lộn.
Thêm nữa Ngốc Tam Nhi là một đứa nhây, dù đó là anh hai của Lương Ny nó vẫn trả đũa bằng cách đánh lén hai lần hai lần sau lưng Lương Mặt To, nên cái xung đột này cứ như một vòng lẩn quẩn không dứt. Lương Mặt To chỉ cần có thời gian rảnh nhất định ngồi chờ Ngốc Tam Nhi ở đầu ngõ, chạy không kịp thì bị đập.
Nếu chỉ có mình Lương Mặt To thường Ngốc Tam Nhi sẽ trốn, trốn không được thì chịu, nhưng Lương Mặt To mang theo người nó sẽ tìm Kha Dương, theo lời nó cho dù không có tiền đồ cũng phải giữ mặt mũi, nếu anh không gọi người tôi không gọi, anh gọi người tôi cũng vậy, tuyệt không chịu thiệt.
Kha Dương xách cặp ra sân cùng Ngốc Tam Nhi, ra đến ngõ liền thấy Lương Mặt To ngồi xổm đối diện đường lớn hút thuốc, bên cạnh còn có bốn năm người.
“Ây da, hôm nay rảnh quá nhỉ Mặt To, mang nhiều người vậy luôn,” Kha Dương vui vẻ dựa vào tường, lấy tay búng vào trán Ngốc Tam Nhi một cái, “Anh nói chứ Tam Nhi, kiên cường lên, bị đám này chơi nhất định nhập viện.”
“Dương ca, anh đừng coi thường em, em lủi ra sau bọn họ đi là được.” Ngốc Tam Nhi hơi khiếp đảm quay đầu nhìn nhìn hướng ngõ nhỏ khác.
“Ăn hại,” Kha Dương khởi động cánh tay, “Hôm nay không được đi trễ, ông Trương trực đó, đi trễ còn không bằng để Mặt To đập cho đã đi, chút nữa đi qua em cứ chạy là được.”
“Vậy còn anh?” Ngốc Tam Nhi nhảy nhảy, trời lạnh quá nên phải kiếm cách tăng thân nhiệt.
“Anh mày khi nào cần quan tâm vậy, đâu phải đi đỡ đòn thay lần đầu.” Kha Dương thuận tay rút thanh gỗ từ cánh cửa sổ nát cạnh thùng rác, “Đi.”
Lương Mặt To nhìn thấy người từ trong ngõ đi ra là Kha Dương thì hơi do dự, gã sợ Kha Dương.
Mọi người quanh đây đều hơi sợ Kha Dương, không phải cậu là đứa hay đánh nhau, cậu không bao giờ tìm ai gây chuyện mà rất hòa nhã với người khác, sợ là cái khác.
Kha Dương hơi tà ma.
Lời đồn về Kha Dương rất nhiều, tuy không có chứng cứ xác thực nhưng mấy lời đồn cứ lan truyền khắp nơi trà dư tửu hậu khiến cho kẻ khác run sợ rằng cậu có thể thông linh.
Nếu chỉ là lời người khác nói, Lương Mặt To đã không tin nhưng lúc nhỏ gã từng chứng kiến một lần nhiều năm rồi vẫn không quên được. Có một tên côn đồ rượt Kha Dương trên phố, cậu quay đầu lại vung tay một cái về phía tên đó, nó ngã ngang y như bị quăng xuống đất dù mặt đường rất bằng phẳng, lúc đứng lên ngơ ngác nói rằng có người ngáng chân mình.
Đừng nói là chân của ai, rõ ràng là trên đường không có một cục đá nhỏ.
Cho dù sau này chả có chuyện lạ gì nữa nhưng gã vẫn không hề muốn tiếp cận Kha Dương.
Ngốc Tam Nhi chạy trốn rất nhanh, bản lĩnh khác thì không có chứ chạy trốn tuyệt không thua ai, vào được trung học số 17 cũng dựa vào năng khiếu thể dục này. Lương Mặt To còn đang sững sờ nhìn Kha Dương, Ngốc Tam Nhi đã lủi ra sau lưng cậu chạy ra đường lớn, hòa vào phố đông mất bóng.
Lương Mặt To với đồng bọn vừa thấy liền dập tắt thuốc trên tay, rượt theo.
“Anh Lực,” Kha Dương lảo đảo động đậy y như miếng gỗ mục sắp rớt ra từng mảnh, nói một câu khiến người ta không biết nói tiếp thế nào: “Chúng tôi trễ học rồi.”
Làm trò trước mặt đồng bọn nên Lương Mặt To tuyệt đối không muốn mất mặt, nét mặt gã đanh lại: “Liên quan đách gì tao.”
Nói xong liền bước về phía trước, tuy đi chậm hơn so với bình thường nhưng vẫn vọt tới trước mặt Kha Dương rất nhanh, quản con mẹ nó, gã giơ tay muốn đấm vào mặt Kha Dương.
“Ê, Tiểu Ny,” Kha Dương đột nhiên dừng thanh gỗ trên tay lại nhìn phía sau gã, trên mặt hơi xấu hổ, “Sao cô lại ở đây?”
Lương Mặt To ngẩn người một chút rồi nhanh chóng quay đầu lại, gã rất thương em gái, cái không muốn nhất là để cho cô thấy gã “hành hung” người khác. Vài người cũng quay lại nhìn nhìn, nhưng nào có bóng dáng của Lương Ny, Lương Mặt To sực nhớ hôm nay cô trực nhật nên đã đi học sớm.
Gã quay đầu lại, là Kha Dương diễn con mẹ nó trò, còn diễn chân thật ghê hồn.
Kha Dương đã chạy được mười mét, quay lưng về phía gã rồi nhảy qua bồn hoa, tay phải giơ chữ V hét lớn: “Xin lỗi anh Lực, tôi trễ thật rồi….”
“Tao đệch!” Lương Mặt To đá thanh gỗ một cái.
Đồng bọn gã cũng đuổi theo không kịp nên hơi khó chịu, sáng sớm đã ngồi đây canh cả buổi vậy mà thành công cốc: “Không thì chờ ngoài cổng trường bọn nó đi…”
“Nói sau đi,” Lương Mặt To nhìn theo bóng Kha Dương biến mất bên đường, “Ngốc Tam Nhi tìm Kha Dương, việc này hết suông sẻ rồi.”
“Không phải chỉ là học sinh trung học thôi sao, khó khăn gì chứ?”
“Kha Dương…….” Lương Mặt To dừng lại một chút, “Hơi khác thường.”
Lúc Kha Dương chạy đến trường thì Ngốc Tam Nhi đã ở phía trong cổng lớn nói nói cười cười với Lương Ny, nó thấy Kha Dương liền chạy qua đón: “Không sao chứ anh! Anh có sao không!”
“Lo tám chuyện của em đi.” Kha Dương nhìn thoáng qua lương Ny, cô cười khanh khách, cậu cười tươi đáp lại, Lương Ny rất xinh đẹp chẳng trách Ngốc Tam Nhi chết mê chết mệt cô.
Không đợi Kha Dương quay người đi, Lương Ny đã bước tới.
Trong các đồng phục của các trường ở Sa Hà, trường 17 khó coi nhất, rặt một kiểu đồ thể thao xanh lam, mùa hè coi còn được, mùa đông quấn một đống không khác gì cái bánh chưng. Lương Ny chính là số ít nữ sinh có thể mặc đẹp đám đồng phục này vì cô mảnh mai, Kha Dương mở to mắt quét về cô một cái.
“Kha Dương, sao hôm nay không đi chung với Tam Nhi vậy, tôi mang bữa sáng cho cả hai nè.” Lương Ny đưa túi nhỏ qua tươi cười như cũ, “Ăn nhanh đi, sắp vào học rồi.”
Trong lòng Kha Dương hơi nhộn nhạo, cắt gói bánh với Ngốc Tam Nhi, không biết xấu hổ mà nhìn mặt Lương Ny rồi quay về hướng phòng học: “Cảm ơn, tôi đi chép bài tập, hai người nói tiếp đi.”
Cả ngày nay Diệp Huân đều cảm thấy không yên, chuyện hai đứa bị gọi là lưu manh hôm qua vẫn còn khiến tâm tình tuột dốc, lại lo Kha Dương với mình đột nhiên hoán đổi nên khi làm việc cứ mơ mơ hồ hồ.
Buổi chiều, một người dân vừa vào cục đã há mồm nói: “Tao muốn độc lâp.”
Nếu như là bình thường Diệp Huân sẽ sửa lại, gọi là ra riêng mới đúng, nhưng hôm nay hắn không suy nghĩ mà nói tiếp: “Có đem tuyên ngôn độc lập theo không?”
Tần Vĩ cười muốn đau xóc hông, nói không ngờ Tiểu Diệp lại có lúc đáng yêu như vậy.
Diệp Huân không tâm tình hùa theo anh, chuyện hôm qua Tần Vĩ hỏi hắn không trả lời, tới bây giờ vẫn không được tự nhiên nhưng được cái tâm Tần Vĩ lớn, độ nhạy cảm với chuyện này thấp nên chưa biết chừng đã quên mất.
“Đại Vĩ, giúp giùm một chuyện.” Lúc tan tầm Diệp Huân cùng Tần Vĩ đứng hút thuốc với nhau.
“Hai ta không có gì giúp hay không giúp, có chuyện gì cứ nói cùng anh nè.” Tần Vĩ xoay quanh xe của cục trưởng, hình như bị rò xăng.
“Nếu tối nay anh rảnh thì trực giúp em, lần sau em đổi cho.” Diệp Huân có cái hẹn sáu giờ với Kha Dương, giờ mới nhớ là hôm nay.
“Ok, chuyện nhỏ, bạn gái anh đi công tác rồi, trực giùm một tháng cũng được.” Tần Vĩ không thèm ngẩng đầu đã đồng ý.
Lúc Diệp Huân lái xe đến trung học 17 đã tan học rồi, một tốp học sinh đang ra khỏi cổng chính. Diệp Huân ngồi trong xe một hồi, cảm thấy nam sinh đẹp trai hơn nữa mặc đồng phục vầy nhìn cũng muốn mù, nhìn nhàm rồi bèn tính vào trường tìm Kha Dương.
“Làm gì vậy?” Bảo vệ ở cửa ngăn Diệp Huân lại.
Diệp Huân tìm không ra lý do thích hợp, biết vậy đã không mặc thường phục rồi nên chỉ có thể lấy thẻ cảnh sát từ trong túi ra quơ quơ: “Tìm người.”
Bảo vệ nghiên cứu thẻ cảnh sát một hồi rồi trả cho hắn, thêm một câu: “Ban giám hiệu chắc tan tầm hết rồi…”
“Không cần, tìm người thôi.” Diệp Huân hỏi sân bóng ở đâu rồi không nói thêm nữa.
Không ít người vây quanh sân bóng rổ, Diệp Huân đoán chơi bóng mà Kha Dương nói là bóng rổ nên đến bên khán đài của sân ngồi xuống.
Kha Dương chính là kiểu liếc mắt liền thấy ở biển người nên rất dễ nhận ra, không chỉ vì đẹp trai không mà còn có khí chất rất cuốn hút ánh nhìn. Cậu vung tay đánh bóng hăng say còn Diệp Huân kéo cao cổ áo, thời tiết thế này mà vẫn chơi được đến thế không biết do thân thể tốt hay do thần kinh thô.
Kha Dương rất hút nữ sinh, chỉ cần bóng tới tay cậu các cô gái đứng ngoài sân liền thét gào chói tai tới mức Diệp Huân không thể không cúi đầu che tai lại.
Nhưng mà chính Diệp Huân cảm thấy mình với mấy cô bé này cũng không khác nhau lắm, hắn không xem Kha Dương chơi bóng, mà xem chính cậu. Đứa nhỏ này không tính là to lớn nhưng cơ thể rắn chắc màu da dễ nhìn, đặc biệt khi vận động vô cùng hấp dẫn.
Nhưng hứng thú của Diệp Huân chỉ đến vậy mà thôi, đây là học sinh trung học, một đứa trẻ con.
Kha Dương lúc nhận bóng từ Ngốc Tam Nhi trong nháy mắt đã nhận ra Diệp Huân, cậu hơi ngẩn người, quả bóng rổ theo tiếng gió nện vào mặt cậu.
“Đồ ngốc nhà em.” Kha Dương bụm mũi mắng một câu, bóng đập vào mặt rồi văng ra đường biên.
“Anh nghĩ cái gì không biết,” Ngốc Tam Nhi hét, “Đường chuyền vầy mà lấy mặt đỡ……”
Kha Dương không để ý tới nó, đối phương phát bóng rồi, cậu vừa chạy theo vừa liếc nhìn lại khán đài, xác định người lười biếng dựa người ra sau y như ông già đó chính Diệp Huân.
Thì ra khi anh không mặc cảnh phục là như thế này, thì ra có người có thể sinh ra sự khác biệt lớn như vậy khi mặc đồng phục và thường phục.
Kha Dương phất phất tay về phía hắn tỏ ý đã thấy, Diệp Huân hất cằm đáp lại.
Chơi bóng xong, Kha Dương nói chuyện với bạn bè cả buổi mới vắt quần áo lên vai chạy về hướng khán đài.
“Không phải hẹn sáu giờ sao, sao đến sớm vậy?” Mồ hôi trên mặt cậu còn chưa khô phản chiếu ánh trời chiều lấp lánh, cái đinh tai đã được tháo ra trước khi đến trường.
“Sợ kẹt xe, mặc quần áo đàng hoàng đi đừng để bị cảm.” Diệp Huân nhìn mồ hôi trên người cậu, “Cậu…..muốn tắm trước hay không?”
“Đi đâu tắm đây,” Kha Dương lấy đồng phục chơi bóng lau lau vài cái rồi mặc quần áo, “Vòi nước trường chúng tôi không đủ sử dụng, có cũng chen không nổi.”
“Mặc luôn như vậy không khó chịu hả?” Diệp Huân nhíu nhíu mày.
“Lau khô sẽ không sao,” Kha Dương cười vui vẻ rồi nhìn Diệp huân: “Anh không phải cuồng sạch sẽ chứ?”
“Dù sao cũng không thích lôi thôi.”
“Hay anh chịu khó chút, tôi về nhà tắm xong rồi trở ra….” Kha Dương nghĩ nghĩ.
“Bỏ đi,” Diệp Huân đứng lên, chỉnh lại áo khoác, “Mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì?”
Kha Dương chẳng có yêu cầu gì với ăn uống hơn nữa cũng ít ăn ở ngoài nên suy nghĩ cả buổi chả biết nên chọn gì: “Không biết, không đủ kinh nghiệm lãng phí, anh làm chủ đi chỉ cần đồ chín là tôi ăn được hết.”
“Đi.” Diệp Huân không khách sáo nữa.
Kha Dương cùng hắn bước ra khỏi trường, một đường im lặng, khi đến cổng trường cậu bỗng dưng quay lại hỏi Diệp Huân một câu: “Anh đang không vui phải không?”