*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huân biết nếu ra ngoài một mình trong tình huống này Kha Dương nhất định sẽ lo lắng.
Lữ Đông hẹn gặp nói chuyện, hắn nên từ chối, phải từ chối mới đúng. Thế nhưng không có, thậm chí hắn còn đồng ý không hề do dự.
Diệp Huân nhìn Kha Dương đang đứng hút thuốc trong sân viện nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Kỳ thật đối với hắn bây giờ, Lữ Đông y như trang giấy cũ nằm ở góc sâu trong trí nhớ, nếu không cố tình nhắc tới hắn sớm không nhớ rõ.
Mà khi bị phơi bày lại phát hiện cả chuyện cùng người đều mới mẻ y như xảy ra ngày hôm qua.
Hắn không còn cảm giác lúc trước với Lữ Đông, nhưng mong muốn gặp mặt anh vẫn rất mãnh liệt, hắn bước ra sân viện đến sau lưng Kha Dương: ” Kha Dương…”
“Anh phải ra ngoài à?” Kha Dương quay đầu lại nhìn hắn, từ lúc hắn nhận cuộc gọi kia cậu đã nhìn ra đây không phải do bạn bè bình thường gọi tới.
“Có người bạn mới từ nước ngoài về, hẹn lát nữa gặp.” Diệp Huân không biết mắc cái gì mình phải giải thích với cậu giống như đứa con nít xin ra ngoài vào ban đêm, dường như không chỉ đơn thuần sợ cậu lo lắng.
Kha Dương ngậm thuốc nhìn hắn, cả buổi sau mới gạt tàn thuốc xuống đất: “Tối anh có về đây không?”
“Tất nhiên về chứ.” Diệp Huân ngẩn người không biết nên nói gì thêm nên vào phòng lấy áo khoác chuẩn bị đi.
“Đừng lái xe,” Kha Dương còn đứng trong sân, “Lúc về anh bắt xe đi hoặc gọi cho em tới đón.”
“Ngài đừng nghiêm túc thế, ngài Kha.” Diệp Huân cười cười lấy chìa khóa trong túi ném cho Kha Dương.
“Gọi xe đi, anh chắc chắn uống rượu.” Kha Dương xoay nhẹ chìa khóa trong tay, lúc nghe đó là bạn từ nước ngoài về cậu lập tức liên tưởng tới tấm hình trong ngăn tủ lúc mình đi đốt tem.
Địa vị người này trong lòng Diệp Huân khiến cậu cảm thấy ê ẩm, nhưng cậu không nói thêm câu gì, Diệp Huân lớn tuổi hơn, làm việc cẩn thận hơn, cậu không có lý do đi lắm lời việc riêng của hắn.
“Trước khi về sẽ gọi cho cậu.” Diệp Huân muốn nói gì đó nhưng rồi giữ lại, hắn vỗ vỗ vai cậu rồi rời đi.
Ngốc Tam Nhi còn dính đầy bọt xà phòng trên hai tay chạy ra từ nhà bếp: “Anh để anh ấy đi? Một mình?”
“Chứ không lẽ anh đi theo,” Kha Dương nhìn tay nó, “Anh ấy đi gặp bạn, anh đi theo thế nào đây…”
“Lỡ gặp chuyện không may thì sao?”
Kha Dương cắn mối đá vào bàn một cái, cậu nghiến răng thêm hai cái nữa: “Gặp chuyện không may? Chính anh ấy còn không sợ kìa! Không đụng chuyện một lần anh ấy sẽ không biết lợi hại! Mẹ nó anh ấy nghĩ mình là Diêm Vương thật à!”
“Thế ngài bỏ qua thật chắc.” Ngốc Tam Nhi liếc xéo cậu một cái.
Kha Dương im lặng ngồi xổm xuống châm thuốc nhưng không hút, cậu chỉ cầm trên tay mà nhìn tới ngây ngẩn.
“Anh nghĩ gì thế?”
“Anh không hỏi anh ấy hẹn ở đâu,” Kha Dương phẩy phẩy khói thuốc, “Giờ muốn theo cũng không được.”
Ngốc Tam Nhi xoay người về phòng bếp: “Rửa chén xong chơi CS với em đi.”
Trình độ chơi CS của Ngốc Tam Nhi không cao, phòng Kha Dương giờ bị tiếng nó lấp đầy, phía sau kìa! Cửa bên kia cửa bên kia! Em đệch lấy không được! Em bị đánh lén! Ở đây ở đây! Em đệch bị nổ rồi! Muốn chết à!
Đầu óc Kha Dương bị nó la hét đến phát đau, cậu ném chuột chạy qua phòng nó vừa bóp cổ vừa lắc: “Em có thể im lặng được không hả, mẹ nó hét tới mức anh muốn liệt luôn!”
“Anh chơi CS còn chơi được tới dựng cờ à,” Ngốc Tam Nhi thà chết không phục hả họng gào thét cãi cùn, “Ngài nghẹn tới mức nào rồi!”
“Tới tới tới,” Kha Dương vui vẻ, tóm tay nó đè lên giường, “Hôm nay anh cho em biết nghẹn tới mức nào luôn!”
“Em sai rồi em sai rồi, cầu ngài tha thứ…” Ngốc Tam Nhi bị Kha Dương ép lên giường, nó ôm gối che đầu.
“Trễ rồi!” Cậu khóa tay nó lại rồi đặt mông ngồi lên lưng nó.
“Á…” Ngốc Tam Nhi đập giường hét lên.
“La cái lông.”
“Gãy rồi đệch….”
“Anh có dùng sức đâu! Lưng em là loại gì thế!”
“Gãy cái đó rồi.”
“Cút đi…” Kha Dương ngã ra giường đạp Ngốc Tam Nhi một cái.
“Anh đang lo à?” Ngốc Tam Nhi đang chôn dưới gối chợt hỏi một câu.
“Ừ,” Kha Dương cười cười, “Hỏi thừa vậy.”
“Anh lo đứa nhỏ kia đi theo hay lo anh ấy cùng một chỗ với người khác?”
“… Đều lo.”
Ngốc Tam Nhi trở người cười hềnh hệch, ngồi lên đùi Kha Dương rồi vỗ vỗ: “Thích anh ấy tới vậy luôn?”
“Không biết, trước giờ anh chưa từng thích ai hết,” Kha Dương cào tóc, “Chính là vô cùng lo lắng về anh ấy, sợ anh ấy gặp chuyện không may, lúc thấy anh ấy thân mật với người khác anh sẽ không vui, không có việc gì cũng lo nghĩ tới… Chắc là vậy đi?”
“Đúng rồi,” Ngốc Tam Nhi thở dài, “Y chang em đối với Ny Nhi ấy.”
“…. Đệch.”
Lúc di động Kha Dương reo đã 12 giờ kém 15 phút, cậu gần như không chờ điện thoại reo xong tiếng chuông thứ nhất đã bắt máy: “Về rồi?”
“Đón tôi.” Giọng Diệp Huân vẫn rất tỉnh táo, chắc không uống nhiều rượu.
Kha Dương nhảy từ giường Ngốc Tam Nhi xuống, tình trạng hiện giờ của Diệp Huân hẳn gọi xe về không thành vấn đề: “Xảy ra chuyện gì? Hình như anh đâu có uống nhiều lắm đâu?”
“Không có chuyện gì hết,” Diệp Huân trả lời chậm chạp, âm thanh có vẻ mất hết sức lực: “Còn nói chuyện được, chỉ là không nhìn rõ đường đi…”
Lòng Kha Dương có ngọn lửa giận vô danh chợt bùng lên, cậu trả lời điện thoại không hề nể nang: “Hai người mười tuổi à, cộng lại cỡ năm mươi hết rồi, uống rượu phải uống tới như vậy mới xong sao! Cho địa chỉ!”
Bên kia báo chỗ, cách nhà Kha Dương không xa, xem ra lúc Diệp Huân chọn chỗ vẫn nghĩ tới chuyện về nhà cậu, chỉ là không ngờ hắn sẽ uống rượu ở một nơi như quán ăn lề đường.
Khi Kha Dương tìm được quán ăn đó, hắn đang ngồi trên cái ghế bày cạnh đường của quán nhìn cậu xuống xe cũng không nhúc nhích. Người bên cạnh hắn đứng lên coi như còn tỉnh vì ít ra đi đứng không sao.
“Kha Dương đúng không, tôi là Lữ Đông… Ngại quá, cậu ấy không cho tôi chở về mà kêu cậu tới đón.” Lữ Đông nhìn đồng phục của Kha Dương mà giật mình, anh không ngờ tới rước Diệp Huân là một học sinh.
Kha Dương nhìn mặt người này xong thì lòng thắt lại một cái, đây là người cùng cười ngây ngô với Diệp Huân trên bức hình nọ, không có thay đổi gì nhiều.
“Không sao, tôi xử anh ấy sau.” Kha Dương cười cười.
Nhìn bộ dạng hắn dường như không uống nhiều lắm, ánh mắt vẫn còn trong vắt, Kha Dương đi tới trước mặt hắn: “Anh sao rồi, đi được không?”
“Đi.” Diệp Huân nở nụ cười thoạt nhìn rất bình thường nhưng cậu chợt thấy một tia cô đơn xẹt qua nơi đáy mắt của hắn.
Điều này khiến cậu cảm thấy đau lòng, lúc kéo Diệp Huân từ trên ghế lên cậu có xung động muốn ôm hắn thật chặt.
“Anh tự gọi xe đi, tôi phải đưa anh ấy về.” Kha Dương nhét Diệp Huân vào xe rồi nhìn Lữ Đông còn đứng phía sau.
“Ừ, tôi sẽ gọi,” Lữ Đông hơi do dự, anh không thể đoán mối quan hệ của Kha Dương với Diệp Huân, “Cậu ấy… Tâm trạng…”
“Tôi biết rồi,” Kha Dương cắt ngang lời anh, kéo cửa xe nói một câu, “Anh đừng bận tâm.”
Lữ Đông cười cười, có vẻ anh đoán không sai lắm: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ lâu rồi không gặp nên uống mấy ly thôi.”
“Tôi không hiểu lầm,” Kha Dương lên xe, nói thêm một câu sau lớp kính, “Có một số việc tôi không biết rõ lắm, nhưng nếu anh thấy rồi thì sau này cách xa anh ấy một chút.”
“Được.” Lữ Đông ngẩn người gật đầu, xoay người đi về hướng ngược lại.
“Ngài Kha thật giỏi.” Diệp Huân ở một bên cười nhẹ, hắn dựa đầu vào cửa kính nói một câu.
“Anh im miệng!” Kha Dương quay đầu hét lại với hắn, Diệp Huân không nói nữa.
Lúc xe đến nhà, Diệp Huân vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở miệng: “Dừng xe chút đi.”
“Muốn ói sao?” Kha Dương dừng xe ven đường.
“Lữ Đông là bạn học cấp ba của tôi.” Hắn mở hệ thống sưởi trong xe rồi hé kính xe ra một khoảng.
“Vâng.” Kha Dương lấy một điếu thuốc từ túi hắn đưa qua.
Diệp Huân hút thuốc chậm rãi nhả khói, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ: “Hai chúng tôi là bạn bè thân thiết, là anh em…Anh em chân chính nghĩa trên mặt chữ, không có quan hệ khác.”
“Vâng.”
“Tôi không biết mình thích cậu ấy khi nào,” Diệp Huân híp mắt suy nghĩ, điếu thuốc trong tay sau khi được hút một lần thì không đụng tới, cứ tự cháy như vậy, “Lúc đầu tôi đã tính không nói cho cậu ấy biết, sợ rằng ngay cả bạn bè cũng không làm được.”
Kha Dương cầm tay lái mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, một mặt cậu rất muốn biết quá khứ của Diệp Huân, mặt khác lại sợ mình nghe được những gì không muốn nghe.
“Nhưng cứ giấu mãi thì mệt quá, tôi nhịn không được bao lâu đã nghĩ yêu thế nào thì nói thế ấy, nói không được còn khó chịu hơn cái chết,” Diệp Huân quay đầu nhìn cậu cười cười, “Sau đó tôi đã nói ra.”
“…. Anh ta phản ứng thế nào?” Kha Dương không muốn nói, nhưng vẫn nhịn không được.
“Cậu ấy nói, Diệp Huân chúng ta là anh em, chính là anh em, chỉ là anh em.” Diệp Huân hút thật mạnh một ngụm thuốc, đầu thuốc thoáng sáng rực lên rồi lụi tắt nhanh chóng.
Kha Dương nhìn Diệp Huân, không biết mình có cảm giác gì, cậu nghĩ người có thể làm cho Diệp Huân chú ý nhất định có một đoạn chuyện cũ không tầm thường với hắn, không ngờ chỉ là một lần đơn phương không kết quả.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy xuất ngoại học đại học, liên lạc qua lại mấy lần rồi mất hẳn.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Kha Dương nằm sấp lên tay lái không biết nói gì cho phải, hồi lâu sau mới phun ra một câu: “Là như vậy à, chuyện cũ hết rồi, tối nay anh sao thế…”
“Cậu ấy sắp kết hôn.”
Diệp Huân mở cửa xuống xe, hắn chống vào cái cây ven đường bắt đầu ói. Kha Dương nhanh chóng lấy chai nước nhảy xuống theo, cậu vỗ nhẹ sau lưng hắn: “Anh vẫn uống nhiều ha…”
“Tránh chỗ,” Diệp Huân cau mày, “Ói trúng cậu bây giờ.”
“Ói đi, em không để ý nhiều như anh đâu,” Kha Dương không động đậy, tay còn vỗ vỗ lưng hắn, “Trước kia Ngốc Tam Nhi vừa ngồi vừa tiểu lên người em em cũng không ngại.”
Diệp Huân muốn cười nhưng dạ dày khó chịu, hắn bất lực: “Cậu đừng khiến tôi muốn ói nữa.”
Tay Kha Dương lần lên trên nhéo nhéo cổ Diệp Huân: “Chuyện này nếu đổi lại là em, em nhất định không gặp lại anh ta, một một số người là vậy đấy, vĩnh viễn không gặp vĩnh viễn không sao, nhưng gặp rồi sẽ y như bị dao cắt trúng.”
“Hiểu rõ quá vậy,” Diệp Huân đứng thẳng dậy lấy nước súc miệng, “Không phải ngài ngay cả thầm mến cũng không có hả.”
“Anh nhìn là biết người thông minh như em còn phải đem mình ra thí nghiệm sao.”
Diệp Huân ói xong cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, hắn ngẩng đầu hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể khiến hắn thở nhẹ ra rồi vỗ vỗ Kha Dương: “Không sao rồi.”
“Thật sự không sao rồi?” Kha Dương cau mày nhìn hắn một hồi, không biết hai người bọn họ có nói cùng một chuyện không nữa.
Diệp Huân nở nụ cười, nhéo nhéo mặt cậu: “Cậu thích cái gì của tôi?”
Câu hỏi này quá đột ngột hơn nữa còn hoàn toàn lạc đề với nội dung câu chuyện nãy giờ khiến Kha Dương đơ ra, nhưng cậu vẫn trả lời rất nhanh: “Không biết.”
“Không biết?”
“Vâng, không biết, vậy anh nói coi sao anh thích Lữ Đông?” Kha Dương đút tay vào túi quần, cậu đá đá mấy viên sỏi nhỏ dưới chân.
Bây giờ tới lượt Diệp Huân sửng sốt, hắn cười: “Cũng đúng.”
“Em cảm thấy thích chính là thích, sao phải phí công suy nghĩ phức tạp thích vì cái gì.”
Diệp Huân liếc nhìn Kha Dương một cái, hắn từng nhìn vô số dáng vẻ của cậu, hắn luôn nghĩ ở các phương diện khác Kha Dương rất trưởng thành, còn ở phần tình cảm thì chậm tiêu lắm.
Câu trả lời như lơ đãng của cậu khiến hắn thấy đứa trẻ mười bảy tuổi trước mắt này đã không còn giống cảm giác trước kia nữa, thứ tình cảm thuần túy giản đơn này y như hắn của năm đó.
Bắt đầu từ khi nào, trong hai chữ tình cảm này lại chứa thêm nhiều thứ khác như vậy?
Diệp Huân ôm vai Kha Dương, hôn nhẹ lên cổ cậu: “Nói rất hay, còn gì nữa không?”
“Có, anh muốn nghe không.” Kha Dương đỡ thắt lưng hắn.
“Nói nghe thử.” Diệp Huân cúi đầu đặt lên vai cậu.
“Em biết anh cảm thấy em chỉ là đứa con nít, anh không nói em cũng cảm nhận được đó,” giọng Kha Dương rất nhẹ, nhưng tay cậu lại dùng lực ôm Diệp Huân vào lòng, “Nhưng anh đừng nghĩ con nít không phân rõ chuyện tình cảm, lúc anh lớn cỡ em chẳng lẽ chưa từng thích người khác sao, chuyện thế nào lòng anh hiểu rõ mà.”
“Ừ,” Diệp Huân cười cười, “Rồi sao nữa.”
“Anh không ghét em chứ?”
“Rất thích mà.”
“Không phải như vậy,” Kha Dương buông Diệp Huân ra, đưa tay nâng cằm hắn, “Anh nhìn em, em rất thật lòng, sao anh không thử một lần thôi?”
“Thử cái gì?”
“Thử xem anh có thích em như em thích anh hay không.” Kha Dương gãi gãi đầu, dù cố gắng nghiêm túc nói mấy lời này nhưng cậu vẫn thấy ngượng hết người.
“Thử mà không được thì sao?”
“Ông đây chấp nhận hết.”
……………………………………………………………………………………………………………………………..
Game CS