*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường cấp ba 17 có hai cổng lớn trước sau, cổng trước đặt ở đường lớn nhìn rất có phong thái trường lớn, đặc biệt sau này còn xây thêm cái cổng chào nổi bần bật tới mức có thể che hết phân nửa cổng trường thì càng có vẻ hấp dẫn mê người.
Nhưng cổng sau không được vậy, nó kế bên con đường nhỏ đầy đủ thể loại ăn uống chơi bời hỗn tạp, chính Kha Dương cũng không muốn đi bằng cổng sau này. Không phải cậu ngại bẩn hay hay ngại loạn, mà có một trường nghề đối diện hơi xéo với cổng sau, một đống nam sinh rỗi hơi thì kiếm chuyện gây gổ hoặc trêu chọc nữ sinh, còn coi đây là hoạt động hàng ngày.
Đáng ra giữa trưa là thời điểm yên tĩnh, chứ tới chiều tan học ở đây mới trở nên nhộn nhịp cao điểm.
Nhưng hôm nay Kha Dương vừa dừng sau lưng Bành Na Na vừa ngẩng đầu đã thấy bốn tên ngồi chờ phía bên kia đường.
Cậu không biết mấy tên này nhưng đã từng thấy, bọn chúng là một trong mấy kẻ cảnh cổng cho trường cấp ba 17 siêng năng nhất.
Vốn dĩ bọn chúng có canh cổng hay không cũng không liên quan đến Kha Dương nhưng cậu nhận ra điểm bất thường khi Bành Na Na vừa ra cổng thì mấy người nọ lập tức đứng lên đi qua bên này.
“Bắt được cậu rồi?” Kha Dương đứng sau Bành Na Na hỏi.
“Về mau về mau,” Bành Na Na xoay người lôi cậu vào trong trường, giọng nói kích động đến cuối gần như hét lên, “Chạy chạy chạy chạy…..”
Kha Dương bị tiếng hét rất có nhịp điệu cùng với kiểu vừa xô đẩy vừa lôi kéo của cô khiến cho không kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn rất phối hợp mà chạy theo, nhưng chưa được vài bước đã nghe tiếng la của Bành Na Na nên cậu đành quay đầu lại nhìn.
Một gã trai mặc áo khoác đen cầm điếu thuốc nắm lấy tóc của cô sau đó kéo mạnh một cái khiến cô lùi mấy bước rồi té xuống đất, cú ngã không nhẹ nên cô vừa ôm đầu vừa mắng: “Lô Chí Quân! Mày có bệnh à!”
“Em thích thằng nhãi này sao?” Lô Chí Quân liếc nhìn Kha Dương.
Kha Dương nhíu mày, cậu chợt hiểu đây là chuyện gì nên bước qua.
Một người chắn trước mặt cậu hai lỗ mũi phập phồng phun khí không nói lời nào, Kha Dương không suy nghĩ mà đẩy qua môt bên: “Ngài nhường đường cho.”
Lúc cậu kéo Bành Na Na đứng lên đã biết tình huống không tốt nên nhỏ giọng nói một câu gọi Kha Mãnh, sau đó đẩy cô vào trong cổng trường, cô phản ứng mau lẹ nhanh chân chạy mất.
Lô Chí Quân chửi một câu, đệch! Quăng điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giẫm mạnh muốn rượt theo nhưng Kha Dương chắn ngang mặt gã. Lô Chí Quân bước hơi nhanh, mặt gã thiếu chút nữa đã dán vào mũi cậu: “Đệch ông nội mày!”
“Ông nội tao không có khẩu vị giống mày.” Kha Dương cười cười.
Lô Chí Quân không nói nhiều mà vung thẳng một quyền tới.
Kha Dương nhìn chằm chằm bả vai gã, vừa thấy vai hơi nâng đã cúi đầu nên một quyền này đấm vào khoảng không, tiếp đó Lô Chí Quân cảm thấy bụng mình trúng một đấm vào ngay chỗ dạ dày.
Gã lui lại hai bước, cảm giác muốn ói trào lên mãnh liệt, gã nhìn Kha Dương với ánh mắt muốn bốc lửa, thằng nhãi này không trả một quyền khi nãy mà chỉ thuận tay đẩy gã một cái!
Kha Dương không muốn chuốc rắc rối nên không hề dùng sức đàng hoàng, nếu cậu đấm thật chắc chắn Lô Chí Quân đã phải ôm bụng bò càng rồi.
Nhưng cảm tưởng duy nhất của gã bây giờ là đã bị vũ nhục rất lớn, gã dùng hết sức vung ra một quyền thế mà đối phương lại đáp lại bằng cái đẩy nhẹ nhàng như không!
“Nhãi con, mày đừng ép tao,” Lô Chí Quân đang đứng ở cổng trường cũng không dám gây ra ồn ào quá lớn nên đành cắn răng trừng mắt nhìn Kha Dương, “Đụng vào cô gái mà tao coi trọng sao, mày nghĩ đẹp quá.”
Kha Dương muốn nói chỉ là hiểu lầm, lại muốn nói tao không thích Bành Na Na nhưng do dự một hồi vẫn cười cười không nói, cậu cũng khó chịu, không muốn gây chuyện với tên này nhưng càng không muốn giải thích vô nghĩa.
“Cười cười con mịa mày!” Lô Chí Quân vừa định xông tới thì phía sau có người lôi lại, giám thị vừa cầm hộp cơm vừa đi tới.
Mấy người đứng im nhìn giám thị cầm hộp cơm với vẻ mặt rất thỏa mãn với thức ăn mà bỏ qua bọn họ như không khí, đi mất.
“Không còn chuyện gì thì tao đi trước, chưa ăn đây.” Kha Dương ngửi được mùi đồ ăn thì thấy đói bụng.
“Nhãi con, kiêu ngạo lắm,” đột nhiên Lô Chí Quân nở nụ cười, cười đến phát dại, Kha Dương sợ gã bất chợt lên cơn thì gã cười cả buổi rồi lạnh mặt, “Chưa từng có ai dám đụng tới gái ông mày thích!”
Kha Dương rất phiền chuyện có người so bì độ hung hãn với mình, đặc biệt lý do vì tranh gái, cậu cảm thấy quá nhàm chán bèn đút tay vào túi: “Tao đụng đó, thì sao?”
“Mày chờ đó!” Cơ mặt Lô Chí Quân co giật, “Hôm nay mày đừng mong về nhà!”
“Chờ chờ con mịa mày!” Phía sau Kha Dương chợt truyền tới tiếng hét to, tiếp theo một cái ghế dựa bay tới sượt qua cánh tay cậu rơi xuống ngay bên chân Lô Chí Quân.
Kha Dương hoảng sợ, quay đầu lại thấy Ngốc Tam Nhi bừng bừng tức giận vung cánh tay tới, cậu dở khóc dở cười, thấp giọng: “Em đó, muốn ném anh mà ném trật phải không…”
“Trật con mịa anh!” Ngốc Tam Nhi nghe không hiểu lời cậu mắng ngược một câu, hai ngày nay nó ôm một đống buồn bực không chỗ xả, vừa hay có cơ hội.
Lô Chí Quân chỉ chỉ Ngốc Tam Nhi: “Tụi mày muốn chết chung đúng không, ông mày thành toàn hết.”
“Đúng đó, ông nội Tam của mày muốn chết mà không được đây, cầu ngài thương xót cho! Mau chỉa chết tao đi!” Ngốc Tam Nhi trưng vẻ mặt khinh thường, bình thường nó không điên thế này mà nhất định tìm cách trốn mất, Kha Dương chả được mấy lần thấy nó bước lên chắn trước thế này.
Lô Chí Quân còn muốn nói gì đó thì giám thị đang ăn cơm đã chú ý tới cả bọn, vừa bưng hộp cơm vừa la: “Mấy em đang làm gì đó! Không phải học sinh trường này thì ra ngoài nhanh! Đi ra ngoài! Còn hai đứa em lớp nào khối nào, đừng để tôi đi gặp chủ nhiệm mấy đứa!”
Kha Dương xoay người ôm lấy vai Ngốc Tam Nhi kéo về, nó rất không cam tâm giãy hai cái mới lùi lại theo cậu, Lô Chí Quân ném một câu tan học chờ đó rồi bỏ đi.
“Ngốc Tam Gia, hôm nay ngài thiệt dũng mãnh nha…” Kha Dương vỗ vỗ vai nó, thấy Bành Na Na chạy tới bên cạnh cậu chợt nhớ ra mấy câu mình vừa nói với Lô Chí Quân, muốn đau dạ dày.
“Đang kiếm chỗ xả tức mà, đệch,” giọng Ngốc Tam Nhi đã không còn hung dữ như khi nãy, “Một hồi tan học làm sao giờ?”
“Chạy, không phải ngài luôn lấy chạy trốn làm kiêu hãnh sao.” Kha Dương vui vẻ.
“Anh cút đi.”
Bữa cơm này ăn không được nên Bành Na Na đành ra cổng trước mua bánh bao về, ba người ngồi ăn cạnh sân học thể dục. Cả buổi sau cô mới nói chuyện xảy ra với Lô Chí Quân, drama như phim truyền hình dài tập, gã theo cô về nhà trong thời gian rất lâu rồi, cô càng từ chối gã càng theo đuổi hăng say còn tuyên bố Bành Na Na là bạn gái gã.
“Sao thằng đó biết cậu thích Kha Dương?” Ngốc Tam Nhi cau mày.
“…Cái này trách tôi,” Bành Na Na cắn môi, “Tôi không có cố ý, hôm đó cậu ta làm tôi không còn cách nào nên tôi nói đã thích Kha dương để đừng làm phiền tôi nữa.”
Ngốc Tam Nhi uống ngụm nước nuốt miếng bánh bao xuống: “Cậu xác định là nói thích Kha Dương chứ không phải cặp kè anh ấy luôn đấy chứ?”
“Chắc mà,” Bành Na Na vuốt vuốt chỗ bị Lô Chí Quân kéo tóc, “Tôi đâu ngu vậy… Xin lỗi cậu, Kha Dương.”
“Không sao đâu,” Kha Dương ngồi bệt cúi đầu ăn bánh bao, “Dù sao cũng coi như tôi thừa nhận, nó muốn gì thì chiều đó thôi.”
Ngốc Tam Nhi xoay qua nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.
“Tôi nói nè Kha Dương, hôm nay cậu tìm tôi là vì chuyện này đúng không? Từ chối tôi?” Bành Na Na ngồi kế bên nhìn cậu, trên mặt Kha Dương rất bình tĩnh, cô thích nhất chính là vẻ mặt thản nhiên như không để ý đến bất kỳ điều gì của cậu.
“Ừ.” Kha Dương cười cười.
Lúc hết tiết cuối buổi chiều, Ngốc Tam Nhi lượn một vòng từ cổng trước ra cổng sau, lúc trở về nó nói với Kha Dương: “Kêu gọi được lắm, cổng trước cổng sau toàn là người trường thằng đó.”
“Ờ.” Kha Dương dựa vào trên bàn.
“Rồi tụi mày tính sao? Hay lát nữa tao đi ngang qua nhà nói chú của mày tới đón?” Cao Yến chọt chọt cánh tay Kha Dương.
Nhắc tới sư phụ làm Ngốc Tam Nhi im lặng lập tức, lòng Kha Dương rút một cái: “Không cần.”
“Vậy giờ mày tính làm sao?”
“Ngồi chờ trong phòng học thôi.” Kha Dương ôm một chồng sách kê đầu để ngủ.
Nói thì nói vậy nhưng cậu không muốn ngồi ngu trong phòng, cậu thật sự không muốn gây to chuyện với Lô Chí Quân, giờ cậu không có sức lực đó nhưng phải kiếm cách…
Lúc Diệp Huân lái xe đến cổng trường 17 ngay thời điểm tan học, từng tốp học sinh tuôn ra khỏi cổng, hắn nhìn lướt qua đám người có ngồi có đứng ngoài cổng nhìn thì biết là học sinh nhưng vẫn nhận ra trong túi bọn chúng có giấu đồ.
Đúng là muốn gây chuyện. Diệp Huân thở dài, lấy đi động ra đọc tin nhắn của Kha Dương, anh, tới trường rước tụi em, đừng thay cảnh phục, có rắc rối nhỏ.
Hắn gọi cho Kha Dương: “Ra đi, cổng trước.”
Hắn cúp máy rồi mở cửa bước xuống hút thuốc, vừa hút vừa dựa vào xe nhìn đám người kia. Đám đó chú ý tới Diệp Huân mặc cảnh phục ngay lập tức, bọn chúng bắt đầu bất an mà đi qua siêu thị kế bên.
Còn non quá, Diệp Huân muốn cười, hắn đã gặp loại học sinh hỗn tạp hơn, bình thường thì anh hùng hổ báo nhưng đa số vừa thấy xe cảnh sát đã lùi mấy bước chứ đừng nói bị cảnh sát nhìn chăm chú, vô dụng.
Lúc Kha Dương cùng Ngốc Tam Nhi mang theo một cô gái bước ra, mấy người kia động đậy muốn tiến lên nhưng thấy bọn Kha Dương bước về phía cảnh sát thì ngừng lại.
“Bạn học của em… Bành Na Na,” Kha Dương chỉ Bành Na Na rồi mở cửa xe giúp cô, “Đây là anh của tôi.”
“Chào anh ạ, làm phiền anh rồi.” Bành Na Na chào hỏi ngọt ngào rồi ở ghế sau.
Diệp Huân liếc Kha Dương một cái, miệng hắn còn treo nụ cười nho nhỏ, lúc cậu lướt qua hắn qua bên kia để lên xe, hắn cười hỏi nhỏ giọng: “Là cô ấy phải không?”
“… Vâng.” Kha Dương rầu rĩ trả lời, cậu vẫy tay với Ngốc Tam Nhi, ” Em ngồi ghế trước đi.”
Diệp Huân nhìn Bành Na Na bằng kính chiếu hậu, vẻ ngoài rất xinh đẹp, dáng người quyến rũ dù mặc đồng phục cũng không che được.
“Diệp ca hôm nay ở lại nhà tụi em đi,” sau khi đưa Bành Na Na về nhà Ngốc Tam Nhi chợt nói một câu, “Về nhà không an toàn.”
“Được,” Diệp Huân châm thuốc, trước khi Ngô Hiển giải quyết xong đứa nhỏ kia hắn cũng không muốn về nhà ở, gan dù lớn hơn vẫn không nên đi mạo hiểm, sau cùng thì hắn không yên tâm để hai tên nhóc này ở nhà một mình vào thời điểm như vậy, “Hôm nay gặp tình địch tới đánh ghen hả?”
“Khỏi nói chứ, Dương ca rất trêu chọc ong bướm đó.” Ngốc Tam Nhi thả lỏng thì bắt đầu nhiều chuyện.
“Cút qua một bên đi.” Kha Dương lấy tay mò thuốc hút trong túi Diệp Huân.
“Nhưng mà sau này Lô Chí Quân chắc an phận, đệch, Diệp ca, anh quá phong cách, anh nên lái xe cảnh sát luôn ấy,” Ngốc Tam Nhi vui vẻ, nó nhớ tới vẻ mặt của Lô Chí Quân liền hết giận, “Mà Dương ca nè, vậy thành ra trong mắt người ta anh với Bành Na Na là một đôi đó.”
“Anh tự mình biết là được, quản người khác làm gì.”
“Anh chỉ có điểm này là khiến người thích thôi,” Ngốc Tam Nhi mở cửa sổ xe, quay qua cười cười với Diệp Huân, “Anh nói đúng không, Diệp ca.”
“Đúng vậy.” Diệp Huân gật gật đầu.
Cơm chiều vẫn do Kha Dương làm, Diệp Huân với Ngốc Tam Nhi chơi cờ phi hành trong sân, ai thua thì chạy tới phòng bếp nói với Kha Dương một câu, tiểu nhân xin thỉnh an ngài, ngài vất vả rồi.
Lúc Diệp Huân chạy vào thỉnh an lần thứ tư, Kha Dương thật sự chịu không nổi: “Anh thiệt là, sao có thể xui tới mức này, anh phải làm cho Ngốc Tam Nhi tới thỉnh an em chứ! Nó còn chưa từng thắng em một lần nữa kìa…”
“Coi như tôi rèn luyện thân thể đi.” Diệp Huân cười cười, xoay người ra ngoài. Hắn lớn như vậy rồi đâu còn chơi mấy trò con nít này nữa, nhưng giờ hắn dùng hết sự nhẫn nại của mình bởi hắn lo cho hai đứa nhỏ đang trong tình trạng căng thẳng từng dây thần kinh.
“Tiểu Huân Tử.” Kha Dương trong phòng bếp hô một câu.
“Đây.” Diệp Huân vào phòng bếp.
“Bưng đồ ăn do bổn đầu bếp vào phòng khách đi.”
Kha Dương làm nhiều món, vì ăn trưa không thoải mái nên bữa tối phải bù lỗ. Hai ngày nay Ngốc Tam Nhi ăn cơm không ngon nên giờ thấy đói đến hoa mắt, nó cúi đầu càn quét.
“Trước kia tôi nghĩ cậu nói biết nấu ăn là tán phét,” Diệp Huân chậm rãi gắp một đũa thịt, “Thật không nghĩ tới.”
“Nếu anh thích ăn thì sau này cứ đến đây, anh ấy nhất định tình nguyện nấu cho anh.” Ngốc Tam Nhi vừa vội vàng ăn vừa ngẩng đầu nói một câu.
Diệp Huân liếc nhìn Kha Dương một cái, cười cười: “Tôi thích ăn Cá hoa cúc.”
“Nhớ rồi, mai em làm.”
Bữa này coi như ăn trong yên ổn, không ai nhắc tới chuyện của Kha Lương Sơn, nhưng ánh mắt Kha Dương cứ nhìn cái dấu tay lộ ra mỗi khi hắn kéo tay áo, lòng cậu nghẹn đến hốt hoảng.
“Em rửa chén.” Lúc ăn xong Ngốc Tam Nhi nhanh chóng dọn dẹp chén đũa.
Diệp Huân ngồi trên ghế muốn rút thuốc ra hút thì di động chợt vang lên.
Hắn lấy ra xem thấy dãy số xa lạ, hắn nghĩ lại hoàn toàn không có ấn tượng: “Xin chào.”
“Diệp Huân?” Bên kia hỏi một câu.
Hô hấp của hắn dừng lại trong nháy mắt, âm thanh này như một dòng điện xet qua người, hắn hít vào một hơi mới từ từ lên tiếng: “Phải.”
“Tôi là Lữ Đông.”
“Cậu về rồi?”
“Ừ, cậu đổi số nên liên lạc không được, mấy ngày nay bận quá, vừa rồi Từ Siêu cho số của cậu,” âm thanh của Lữ Đông rất nhẹ nhàng, lộ ra sự thoải mái, “Nhãi con cậu biết tôi về cũng không chủ động liên lạc gì hết.”
“Tôi cũng bận, hơn nữa cứ thế gọi cho cậu thì tôi mất mặt lắm.” Diệp Huân cười cười cầm điếu thuốc chưa châm.
“Cuối tuần hẹn gặp đi.”
“Được.”
“Chúng ta lâu rồi không gặp, nếu không thì tối nay gặp trước một lần đỡ phải lúc tụ tập nguyên đám lại không biết làm sao nói.”
…………………………………………………………………………………………………………………………
Cờ phi hành/cờ cá ngựa.
Không biết chơi cờ này O.o
………………………………………………………………
Em trai bán anh trai nhiệt tình, sale chạm đáy combo khuyến mãi thế mà người ta vẫn không hốt, buồn Ọ w Ọ