Diệp Huân muốn về nhà ở nhưng Kha Dương không đồng ý vì chuyện sư phụ mất tích một cách kỳ bí còn chưa giải quyết, cậu không chịu được sự kinh sợ nào nữa.
“Tôi về lấy quần áo tắm rửa được không? Hôm qua tới giờ không thay đồ cũng không có tắm, sắp điên rồi.” Diệp Huân hơi do dự nhưng khi nhìn ánh mắt của Kha Dương hắn vẫn thỏa hiệp.
“Em về lấy với anh.” Giọng Kha Dương rất kiên quyết.
“Để Ngốc Tam Nhi ở đây một mình có sao không?” Diệp Huân hỏi.
“Hiện giờ chỉ có nó là người không liên quan nhất, hơn nữa cảm xúc cũng ổn định hơn rồi,” Kha Dương nhìn thoáng qua phòng nó thấy nó lại mở game chém giết tưng bừng bèn bước vào thảy di động lên trước mặt, “Anh với Diệp Huân về nhà lấy đồ, có gì thì gọi điện.”
“Được,” Ngốc Tam Nhi lấy di động nhét vào túi, “Hai người cẩn thận…. Đừng để có chuyện nữa.”
Diệp Huân lái xe với tốc độ rất nhanh, Kha Dương hạ cửa sổ làm gió lạnh thổi vào đến mức mặt tê rát. Hắn đóng cửa lại, cậu lập tức mở ra: “Cho gió thổi em một lúc đi, thanh tỉnh đầu óc.”
“Cậu nghĩ nữa cũng vô dụng, giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ thôi.” Diệp Huân không đóng cửa sổ nữa mà kéo khóa áo khoác cao hơn.
“Còn hai ngày nữa là cuối tuần, tới cuối tháng anh cả anh hai sẽ đến thăm sư phụ,” Kha Dương từ từ nhắm mắt lại, “Em phải giải thích sao với bọn họ đây? Trừ khi sư phụ đi mua đồ ăn hay đi hành nghề mới không có ở nhà, em phải giải thích sao bây giờ?”
“Tới đó rồi tính, còn hai ngày nữa mà, biết đâu trong hai ngày này giải quyết xong luôn rồi không chừng.” Ngón tay Diệp Huân gõ gõ lên tay lái, hắn nói rất thản nhiên nhưng ý tứ bên trong lại không giống với Kha Dương, nếu chuyện này không xong sớm thì còn phiền toái tới bao giờ nữa.
Trong nhà đều bình thường, Diệp Huân mở cửa sổ cho thông gió rồi vào phòng tắm, hiện giờ vai hắn đã tốt lên không ít, nếu như tắm rửa không phải hoạt động có yêu cầu cao hắn nhất định không muốn nhờ ai giúp.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, cuối cùng Kha Dương phải vào tắm giúp: “Trời lạnh muốn chết, không tắm một ngày có sao đâu, tắm xong rồi tới lượt em ngứa thì anh gãi giùm hả…”
Diệp Huân không để ý cậu mà vào phòng ngủ lấy quần áo.
Mới đi được mấy bước từ phòng ngủ ra phòng khách bỗng dưng hắn cảm thấy cả người rét run, lông tóc dựng thẳng, toàn thân lẩy bẩy. Hệ thống sưởi trong phòng được mở mức vừa đủ, hắn mặc không ít quần áo nhưng thứ hơi lạnh tỏa từ trong ra ngoài, từ chân bốc lên khiến hắn không thể hiểu nổi.
Hắn ngồi xuống sô pha một lúc rồi thấy hơi bất thường bèn nhanh chóng vén ống quần lên nhìn một cái sau đó cứng hết người.
Trên mắt cá chân phải có thêm một dấu tay.
Kha dương đang cúi đầu nhắm mắt đứng dưới vòi sen hưởng thụ nước ấm một cách thoải mái thì cửa phòng tắm bị mở ra bất chợt, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa uống luôn một ngụm nước đang ngậm trong miệng.
Lúc quay lại thấy Diệp Huân đang cau mày, vẻ mặt bất an đứng phía sau, lòng cậu trầm xuống: “Sao vậy anh?”
Diệp Huân nhấc chân lên cho cậu cúi xuống xem cái dấu tay, cậu mặc kệ việc chưa mặc đồ còn để một thân ướt nhẹp chạy vào phòng khách.
Có một đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Kha Dương nhìn thấy nó, trước đó cậu thấy qua đủ kiểu ma quỷ, có xinh đẹp có xấu xí, có kinh khủng có bình thường, nhưng chưa từng có kẻ nào nhỏ đến vậy, cậu đứng giữa phòng khách hơi sợ hãi.
Thân hình đứa nhỏ mơ hồ, không có gì dọa người hay có chỗ nào khiến người ta không thoải mái, nó lẳng lặng nhìn cậu, không chạy trốn như lần trước nhưng cũng không tiến thêm bước nào.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Kha Dương đi từng bước về phía trước, đứa nhỏ này mang lại cảm giác quỷ dị không nói nên lời khiến cho cậu cảm thấy vừa phiền vừa loạn, “Muốn thân thể này sao? Thật xin lỗi, tao không cho mày được, nếu mày muốn hận ai thì hận ba của mày đi!”
Đứa nhỏ vẫn nhìn cậu, ánh mắt trống rỗng khiến người khác khó chịu, lúc Kha Dương muốn mở miệng nói tiếp, nó bỗng dưng giơ tay chỉ về phía sau cậu: “Muốn anh ta…”
Âm thanh này rõ ràng như vang lên bên tai, giọng nói chói tai lại không hề có ngữ điệu toát ra sự âm u lạnh lẽo.
Kha Dương quay đầu lại thấy Diệp Huân đứng phía sau mình. Diệp Huân không nhìn thấy đứa nhỏ, hắn còn cầm khăn tắm muốn bước lại nhưng nghe được mấy lời của cậu cùng với vẻ mặt khác thường khi nhìn phía mình, hắn dừng chân.
“Anh có nhìn thấy không?” Kha Dương hỏi, giọng cậu lộ ra sự căng thẳng.
“Không thấy,” Diệp Huân đứng im nhìn lướt qua hướng phòng ngủ, “Ở đâu?”
“Cửa phòng ngủ của anh,” Kha Dương quay lại, đứa nhỏ kia vẫn ở đó, chỉ thay đổi từ thế từ ngồi xổm thành bò tới giống như không biết lúc nào sẽ nhào ra, cậu nhăn mặt: “Hiện giờ cái nó muốn là thân thể anh.”
Diệp Huân ngẩn người nhưng khôi phục sự bình tĩnh rất nhanh, hắn nhướng mày nói một câu mang theo mấy phần khinh thường: “Còn phải coi bản lĩnh tới đâu.”
Kha Dương không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, cậu đổ mồ hôi lạnh, Diệp Huân kiêu ngạo quá rồi!
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc chói tai, âm thanh rất lớn xuyên qua màng nhĩ khiến huyệt thái dương của Kha Dương phát đau còn Diệp Huân phải nhíu mày che kín tai lại.
Hắn nghe được tiếng khóc vừa nức nở thê lương vừa chói lói.
Đứa nhỏ không có nhào tới như lo sợ của Kha Dương mà xoay người vào phòng ngủ rồi biến mất.
Kha Dương đứng sững cỡ 30 giây mới phục hồi tinh thần, cậu chạy vào phòng ngủ nhìn một lượt nhưng không thấy gì bất thường.
“Đi rồi hả?” Diệp Huân vẫn còn ù tai.
“Vâng,” Kha Dương cũng xoa xoa tai mình rồi lấy khăn tắm từ tay hắn để quấn quanh thắt lưng, “Anh nghe được sao?”
“Được.”
“Anh, anh không thể nói như vậy, nói vậy là tự chuốc rắc rối đó! Vừa nãy nó mà nhào qua em cũng bó tay luôn! Sau này anh đừng làm thế, nó không phải người mà là con quỷ đầy oán hận…”
Diệp Huân cười cười, ngã vào sô pha: “Tôi biết rồi.”
Kha Dương ngồi xuống bên chân hắn nhìn cái dấu tay trên mắt cá, dấu tay này màu đen đậm hơn cái dấu tay xanh xanh trên cánh tay nhiều, cậu cắn môi: “Không biết Ngô Hiển chọn ngày nào nữa…”
Kha Dương ngủ không sâu cả đêm, vừa nhắm mắt là thấy hình ảnh sư phụ dần trong suốt nơi ngõ nhỏ giăng đầy cờ phướn trắng, nếu không thì là mấy dấu tay trên người Diệp Huân khiến cậu dâng lên từng cơn hốt hoảng.
Trời còn chưa sáng cậu đã trừng mắt ngắm trần nhà một lúc lâu.
Xem ra Diệp Huân vẫn còn ngủ say, cậu có thể nghe tiếng thở đều đều của hắn ngay sát bên mình. Kha Dương quay đầu nhìn gương mặt lúc ngủ rồi vươn tay vuốt nhẹ lên môi của hắn, cậu nhớ tới câu nói của Ngốc Tam Nhi, lạnh nhạt quá…
Lạnh nhạt? Đúng vậy.
Từ đầu tới giờ Kha Dương vận luôn cảm thấy Diệp Huân đối xử với mình bình thản quá, anh ấy rất quan tâm mình nhưng trong quan hệ của hai người trước sau đều tồn tại cảm giác như gần như xa, cho dù mình đã nói thích nhưng anh ấy chưa từng trả lời thẳng thắn.
Điều này khiến Kha Dương buồn phiền, cậu chợt nhớ bức ảnh trong ngăn tủ của Diệp Huân.
Cậu duỗi tay bóp bóp chóp mũi của hắn.
“Còn muốn sờ ở đâu nữa?” Đột nhiên Diệp Huân mở miệng, hé mắt nhìn.
“Em đệch, anh dậy rồi à!” Kha Dương rút tay về ngay lập tức, hơi xấu hổ, mới sáng sớm đi ngắm say sưa thằng đàn ông khác còn bị người ta phát hiện, kiểu như đi rình lén nhà tắm nữ mà trượt chân té, quá sức nhục.
“Tôi không ngủ nguyên đêm, cậu trở người mấy cái tôi biết hết.” Diệp Huân cười cười, mắt vẫn khép hờ.
“Em tưởng anh ngủ say lắm luôn,” Kha Dương lật người dựng chân lên, cậu quay nhìn hắn, tự nghĩ tự vui, “Anh không sờ trộm em đấy chứ?”
Diệp Huân im lặng rồi dùng tay sờ từ trên bụng cậu sờ xuống một đường: “Chạm mấy cái tính là gì, giờ mới gọi là sờ nè.”
“Mịa nó,” người Kha Dương rút một cái, cậu nhanh chóng tóm lấy tay hắn rồi xoay lưng lại, “Đừng quậy, không có chút hình tượng anh lớn nào hết… Một hồi đi học chắc ngủ gật mất.”
Một ngày mới bắt đầu, Diệp Huân quăng Kha Dương với Ngốc Tam Nhi vào trường rồi đi làm. Kha Dương vừa cầm hộp sữa vừa chạy về phòng học, vừa mới bước tới cửa đã nghe tiếng người ồn ào, cậu khó hiểu rồi tự nhìn lại mình, vẫn đẹp trai lắm, có gì mà để la hét vậy đâu.
“Ối da…” Ngốc Tam Nhi chợt dùng tay khều cậu một cái, nó hất cằm về phía chỗ cậu ngồi.
Hộp sữa trên tay thiếu chút nữa rớt luôn xuống đất, trên bàn cậu có cái hộp cơm hồng nhạt, đã vậy còn thắt nơ bướm nữa chứ… Cậu lập tức ra khỏi phòng học nhìn qua lớp số 6, quả nhiên, Bành Na Na tựa vào hành lang cười với bên này, lúc thấy cậu cô còn dùng tay vẫy vẫy.
“Má ơi.” Kha Dương quay ngược vào phòng học, đang làm cái gì vậy nè?
“Bữa sáng tình yêu nha, mau mở ra cho tao mở rộng tầm mắt coi, để tao bắt chước làm tặng crush coi.” Cao Yến vừa thấy Kha Dương bước lại lập tức xoa xoa tay muốn coi bên trong hộp cơm.
“Đừng đừng đừng,” Kha Dương không quen bị cả lớp chú ý, cậu bèn nhét hộp cơm vào hộc bàn, “Mày đừng có bắt chước nếu không người đó của mày sẽ bị mày gi3t chết.”
Ngốc Tam Nhi ngồi ghế sau đột nhiên rướn tới ôm chặt vai cậu, chậu chưa kịp phản ứng đã bị nó giật lấy hợp cơm, nó gỡ nơ bướm rồi mở ra trong nháy mắt, sau đó hét lên hết cỡ: “Em — đệch!”
Bành Na Na là gái đẹp gợi cảm, nhìn bề ngoài kiểu gì cũng không ra kiểu người sẽ làm một hộp bánh ngọt hình thỏ trắng.
Cao Yến cũng đơ người, lúc lâu sau mới nói nổi một câu: “Ôi mẹ nó ơi, thì ra Na Na còn có tay nghề đến thế… Tao không chơi nữa, yêu cầu này quá cao rồi…”
Có 11 cái bánh con thỏ, Kha Dương vừa ngồi sụp xuống đã bị người xung quanh giành hết, mỗi người một hai cái ăn như bị bỏ đói cả mười ngày nửa tháng.
“Không đúng,” Kha Dương nghĩ không ra, quay đầu nhìn Cao Yến, “Cô ấy có ý gì?”
“Tuyên bố mạnh hai người hợp đôi,” Cao Yến nuốt xong miếng bánh, vỗ vỗ ngực, “Ngon thật đó.”
“Hợp đôi? Tao hợp đôi với cô ấy hồi nào?” Kha Dương hoảng sợ, tuy rằng cậu có ý nghĩ muốn tìm bạn gái, cũng biết Bành Na Na rất xinh đẹp nhưng chưa từng nghĩ sự tình sẽ đi theo hướng này.
“Ngài chưa từ chối đúng không?” Cao Yến liếc cậu, “Na Na là kiểu chủ động, mày không từ chối thì người ta cứ tiến tới thôi.”
“Ngày hôm nay của tao,” Kha Dương nằm sấp lên bàn, vô cùng bất lực, “Chuyện như vậy không lẽ còn phải tìm người ta nói, không được, cậu không phải kiểu hình tôi thích? Tao không trả lời không phải chính là thể hiện rõ ràng nhất sao…”
“Ăn ngon quá đi…” Cao Yến không để ý cậu, vừa cười vừa vuốt bụng.
“Mập chết mày.”
“Rầu chết mày.”
Lúc tan học giữa trưa Ngốc Tam Nhi vẫn còn nằm sấp ngủ gục trên bàn, Kha Dương muốn gọi nó dậy nhưng sau khi do dự thì đành thôi, dù sao bọn họ cũng không cần về nhà.
Ngủ và chơi game là chuyện Ngốc Tam Nhi hay làm khi tâm tình không tốt.
Kha Dương đút tay trong túi quần bước ra khỏi phòng học, cậu có chuyện cần làm trước khi đi mua đồ ăn, cậu muốn nói chuyện rõ ràng với Bành Na Na, cứ tiếp tục thế này cậu chịu không nổi.
Nhưng khi cậu tới lớp mới phát hiện lớp người ta còn chưa tan học.
Phòng học lớp 6 ở nơi rất hẻo lánh, lớp khác không cần đi ngang qua nên Kha Dương trở nên rất nổi bật, học sinh trong phòng nhốn nháo chờ tan học chưa gì đã thấy cậu trước tiên.
Năm cuối cấp ba là một năm vô cùng nhàm chán và giống như đang chịu tội, bất kì k1ch thích nhỏ nào cũng chọt trúng thần kinh, hơn nữa chuyện hẹn hò yêu đương bị trường cấp ba cấm cản càng có sức hấp dẫn tuyệt vời.
Bành Na Na quay đầu cười nhẹ trong tiếng bàn tán, vừa nhìn thấy cậu cô lập tức cười rộ lên. Kha Dương không đi cũng không đứng chờ đó được mãi, một cảm giác xui xẻo mãnh liệt bao trùm lấy cậu.
Giáo viên trên bục chờ một hồi rồi quay qua cậu nói một câu: “Kha Dương, em lòng vòng ở đây làm gì!”
“Em đi dạo…” Kha Dương nhanh chóng quay đầu chạy xuống cầu thang.
Tới tầng dưới, cậu muốn hút thuốc theo thói quen, cho đến đi đặt tay trong túi mới nhớ đây là trường học nên đành ngồi xổm bên bồn hoa nghĩ coi phải làm cái gì bây giờ, hay nhờ Cao Yến nói với Bành Na Na giúp mình đây.
Mới nghĩ được tới đó thì chuyển kênh tới đứa nhỏ kia.
Vị đó mới là chính chủ, là chủ nhân của cơ thể này, Kha Dương nhíu mày trong lòng không biết có tư vị gì, cậu không biết mình là ai, mà chuyện này không thể lảng tránh cũng rất khó đối mặt.
Nhưng có vẻ vấn đề đáng sợ nhất của bây giờ không phải cậu hay đứa nhỏ đó ai mới là Kha Dương, mà là sư phụ khóa hồn của cậu nên nó chuyển mục tiêu thành Diệp Huân rồi.
Cậu nhéo nhéo mi tâm (chỗ giữa hai đầu chân mày), cố gắng không nghĩ tới tình huống Diệp Huân bị cướp cơ thể, bởi vì chỉ cần nghĩ tới chút thôi là tay chân cậu run hết cả lên.
“Đợi tôi à?” Lúc giọng Bành Na Na vang lên thì người đã đứng trước mặt, dù Kha Dương muốn trốn cũng không còn kịp.
“Ừ, có chuyện muốn nói,” Kha Dương đứng lên, lúc đứng dậy ánh mắt của cậu vô tình lướt qua bộ ng ực đầy đặn của Bành Na Na làm tim đập liên hồi, cậu quay đầu đi ngay, “Là thế này…”
“Ăn cơm chung đi, vừa ăn vừa nói,” Bành Na Na cắt ngang, chỉ chỉ cổng sau, “Bên kia mới khai trương quán mới, nghe nói bánh tai mèo rất ngon, đi thử đi.”
“Tôi còn mua cơm cho Kha Mãnh…” Kha Dương cảm thấy cô hiểu lầm ý của cậu rồi.
“Ăn xong mua cho cậu ấy một phần.”
Kha Dương vì muốn tránh hiểu lầm với Bành Na Na nên không đi song song với nhau mà đi theo phía sau như cận vệ, nhưng cô vừa mới bước ra cửa sau đã dừng lại, cậu ngẩng đầu lên lập tức muốn xoay người quay về.