Diệp Huân ném điện thoại lên thảm nhìn Kha Dương không nói gì.
Kha Dương bị hắn nhìn tới mức không hiểu chuyện gì xảy ra nên dừng động tác: “Sao vậy?”
“Tiếp đi,” Diệp Huân cười cười nắm lấy vai cậu, “Dùng miệng.”
Kha Dương ngẩn người, mặt nóng như phát sốt, động tác vừa rồi của cậu là do không khống chế được mới phát sinh, còn đối với đề nghị này của hắn cậu nhíu mày rồi trả lời rất kiên định: “Không.”
Trong đầu cậu nghĩ hành vi này chỉ có nữ làm cho nam nên muốn cậu làm vậy cậu không làm được.
“Không?” Diệp Huân cau mày, hắn sớm biết Kha Dương sẽ nói như vậy, đừng nói hiện giờ hoàn toàn động bản năng cho dù là người đàn ông mình thích cũng chưa chắc muốn là được.
Chính Diệp Huân cũng không tự nguyện.
“Ừm, không,” Kha Dương đứng thẳng dậy cởi qu@n ra sáp lại phía trước khiêu khích, “Không thì anh làm mẫu cho em đi.”
Diệp Huân không trả lời mà nắm lấy, dùng ngón tay vẽ một vòng trên bụng, Kha Dương cúi đầu rên một tiếng vịn vào sô pha để chống đỡ. Diệp Huân nở nụ cười, quả nhiên vẫn còn là trẻ ranh nhạy cảm ghê chịu không nổi khiêu khích thế này mà, nếu không phải vai mình bị thương chắc còn khiến Kha Dương quỳ gối trên người mình.
Kha Dương rất muốn nói gì đó nhưng bụng dưới dâng lên từng cơn kh0ái cảm khiến cậu th ở dốc mà từ bỏ rồi không phát ra được âm thanh nào. Cậu không có kinh nghiệm, tất cả hiểu biết trên phương diện này đều dựa vào phim 18 + với Diệp Huân, cậu cúi người nói bên tai hắn một cách rối loạn: “Khó chịu…..”
“Khó chịu?” Diệp Huân quay đầu vừa lúc chạm vào môi cậu.
Kha Dương lập tức hôn hắn, dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy một cách điên cuồng từng hơi thở phả dồn dập vào mặt khiến hắn không thể không cắn nhẹ một cái lên môi để câu buông ra.
Kha Dương không trả lời câu hỏi của hắn mà cứ dùng tay di chuyển xống phía dưới cầm lấy anh em của hắn, lúc cậu nghe tiếng thở của Diệp Huân dần tăng tốc thì chen tay vào giữa hai ch@n hắn.
Diệp Huân lập tức hiểu cậu muốn làm gì, cũng hiểu khi cậu nói khó chịu là gì.
“Không được.” Diệp Huân nói nhẹ một câu co chân muốn tránh tay cậu.
“Sao lại không được chứ.” Kha Dương dùng lực tay nâng một chân Diệp Huân lên dán thẳng vào, làn da nóng bỏng của cậu tiếp xúc với bụng hắn khiến hắn dấy lên một cơn hưng phấn.
Nhưng hắn không thể để người khác tiến vào, đặc biệt là người hắn muốn đè dưới thân.
Kha Dương đã không còn để ý hắn vì vai đau mà không giãy giụa được, cậu đã bị d*c vọng làm cho mất khống chế, làn da bóng loáng cùng hô hấp rối loạn của hắn làm cho cậu vội vàng muốn tiến vào, muốn trải nghiệm kh0ái cảm hoàn toàn dược bao lấy này.
Hiện giờ dù Diệp Huân tát cậu một cái cũng không thể khiến cậu dừng lại.
Cậu đè chân Diệp Huân, đẩy mạnh về phía trước.
“Á……” Tiếng kêu đau của Diệp Huân bật ra từ kẽ răng, thái dương cũng lấm tấm mồ hôi.
Không có bôi trơn, không có mở rộng, thậm chí không có dừng lại, động tác vừa trúc trắc vừa hung tợn của cậu làm hắn đau đến mức muối chửi người, Kha Dương ngây ra một chút rồi hỏi nhỏ bên tai hắn: “Đau lắm sao?”
Diệp Huân nói không nên lời, cảm giác bị xé rách thô bạo làm hắn đau đến thở không thông, hắn thở gấp, đau quá.
Nhưng tiếng thở dồn dập này vào tai Kha Dương càng khiến cậu trở nên hưng phấn, đừng nói cậu dừng lại mà chỉ chậm lại thôi cũng khó khăn rồi, cậu giữ chặt vai Diệp Huân để tiếp tục đi vào.
Chặt quá, bởi vì không bôi trơn nên thứ ma sát cản trở đi về phía trước này khiến cậu cũng thấy hơi đau.
“Kha Dương,” cuối cùng Diệp Huân lên tiếng được, hắn dùng ngón tay cào vào chân Kha Dương, “Cậu chết chắc rồi….”
“……Chặt quá.” Kha Dương thở hổn hển bên tai hắn, giọng nói vì hưng phấn quá mức mà khàn khàn.
“Như vậy không được…….” Diệp Huân cau mày đẩy chân cậu, “Không thể làm tiếp…cậu lấy ra trước đã…..”
Kha Dương thật sự không muốn lui ra ngoài nhưng vào tiếp thì khó quá, đau, hơn nữa cậu thấy thái dương của hắn đổ mồ hôi vì thế đành cắn răng lui ra.
“Tôi đệch…..” Diệp Huân lại hét lên, lúc Kha Dương rút ra dũng mãnh như lúc tiến vào, đau đến mức hắn hít một hơi lạnh, điểm không tốt của nít ranh chính là cái gì cũng không biết.
“Rút ra anh cũng la,” Kha Dương hôn một cái lên trán hắn, “Làm sao bây giờ?”
“Dùng tay đi, để tôi làm….” Diệp Huân cử động bất tiện lại không muốn mạnh bạo với cậu ngay lúc này.
“Vâng.” Kha Dương coi như phối hợp, dựa vào bên người giữ lấy hắn.
Cơ thể Kha Dương rất nhạy cảm, đối với Diệp Huân mà nói thì giúp cậu cũng không phí sức gì, hắn nghe tiếng thở của cậu càng lúc càng nặng nề bên tai khiến trong lòng hắn nổi lên cảm giác, động tác của cậu chẳng có kỹ thuật nhưng thứ phương pháp vừa vụng về vừa trực tiếp này làm hắn rất hưởng thụ.
Cuối cùng chất lỏng nóng rẫy của Kha Dương phun lên người hắn cùng lúc hắn không kiềm chế được ra luôn trong tay cậu.
“Đi lấy giấy.” Diệp Huân vừa nhắm mắt vừa sai bảo.
“Chút nữa đi.” Kha Dương ôm hắn không nhúc nhích, hơi thở dường như vẫn gấp gáp.
“Nhanh.” Tuy Diệp Huân cũng đang rã rời muốn nhũn ra nhưng đối với việc cả hai đều bắn lên người mình hắn vẫn không chịu nổi.
Kha Dương không tình nguyện mà ngồi dậy, vừa mặc quần vừa lấy ngón tay sờ sờ bụng Diệp Huân, hắn mở mắt ra: “Di động của tôi đâu?”
“Anh phải ra ngoài à?” Kha Dương lấy điện thoại rơi trên thảm đưa cho hắn.
“Ờ,” Diệp Huân do dự nhìn số của Trình Minh Vũ, thật không biết nên giải thích phản ứng khi nãy của mình như thế nào, “Chút nữa chở cậu về trước, về trễ coi chừng bị sư phụ đánh.”
“Khoan đã, đưa em về?” Kha Dương ngạc nhiên, “Em nhớ em đã nói là anh không thể ở đây một mình mà!”
“Lý do,” Diệp Huân ngồi dậy cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, “Lại đây phụ một chút.”
“Chú cảnh sát, ngài có được hay không vậy, nghe lời em một lần thì chết sao,” Kha Dương chỉ vào cái bình trên sô pha muốn nói gì đó lại đổ mồ hôi lạnh, “Đệch, cái bình này nằm đây nãy giờ à.”
“Tội lỗi quá, không phù hợp với trẻ em.” Diệp Huân không thèm quay đầu đi vào phòng tắm.
Không phải hắn không lo lắng nhưng càng không muốn vì chuyện này mà làm loạn cuộc sống, hơn nữa hắn không muốn mang phiền phức đến cho Kha Dương, dù gì thì đứa nhỏ này nên theo hắn chứ không phải hắn theo cậu.
Lúc Kha Dương giúp Diệp Huân tắm rửa vẫn khuyên hắn không ngừng nhưng cậu cũng biết người này cứng đầu cứng cổ thêm nữa còn để ý nhiều chuyện, kêu hắn ngủ trên cái giường như ổ chó của mình nhất định mất ngủ dài dài.
“Được rồi, nếu không thì em hy sinh một chút,” Kha Dương đóng vòi nước, “Tối nay em ở lại đây.”
“Khỏi, tôi không cần người khác bảo vệ vậy đâu.” Diệp Huân cười cười.
“Đây không phải chuyện thường, không lo lắng sao được,” Kha Dương nhỏ giọng lầm bầm, “Không phải anh không thấy trạng thái của quỷ nhỏ kia với lại đây không phải chuyện của mình anh, sao anh cứ không chịu hiểu lời em chứ.”
“Hiểu rồi mà,” Diệp Huân tát một cái lên lưng Kha Dương, “Cậu về trước đi, buổi tối xong việc thì gọi cho cậu, chắc sẽ trễ tại Quan Sở là tên dây dưa, uống rượu nói chuyện không qua 12 giờ không xong.”
Kha Dương không nói nữa, cậu chờ Diệp Huân ra khỏi phòng tắm thì tự vào tắm rửa lúc đi ra vừa lúc nghe hắn nói chuyện điện thoại.
“Tôi sẽ đến khoảng 7h30, Thanh Uyển không xa lắm,” Diệp Huân nói câu này xong thì cúp máy, hắn thấy đầu tóc Kha Dương ướt sũng thì tóm cái khăn ném qua, “Lau đi, tôi đưa cậu về trước.”
“Không cần, anh có việc thì đi trước đi, đưa em về sẽ bị trễ em cũng biết đường mà.” Kha Dương vừa cầm khăn vừa châm thuốc, cậu có quyết định của mình, cậu biết nếu Diệp Huân phải tiệc tùng quá nửa đêm nhất định không tìm cậu, hắn là một người cứng nhắc.
Thanh Uyển là nhà hàng có phòng riêng rất có tiếng ở Sa Hà.
Vậy cứ bướng tiếp đi, Kha Dương cắn môi.
“Không cần lo cho tôi.” Diệp Huân nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu.
“Em không lo chuyện anh đối phó với quỷ nhỏ đó được không,” Kha Dương thấy Diệp Huân hao hơi mặc quần áo, vui lên, chạy qua mặc giúp, “Em lo một hồi nữa ngài lái xe xuống mương.”
“Thế cậu chuẩn bị đi, nếu tôi xui xẻo lao xuống mương thật sẽ báo cậu tới thăm trước tiên.”
Diệp Huân không đưa Kha Dương về, cậu vừa xuống lầu còn chưa kịp đợi hắn lấy xe đã lủi mất nên hắn đành chạy thẳng tới Thanh Uyển.
Trình Minh Vũ và Quan Sở đã ngồi sẵn trên ghế, ngoài ra còn hai người Diệp Huân không quá quen biết, chỉ biết một người là đội trưởng đội hình cảnh, người còn lại hẳn cũng thuộc đội Phòng ngừa bạo động, hắn có thấy người này đi chung với Trình Minh Vũ trong vụ bao vây bệnh viện lần trước.
“Tiểu Diệp tới đây, ngồi đi,” Quan Sở ngoắc ngoắc hắn rồi cười cười với hai người kia, “Đây là người có tố chất chuyên nghiệp nhất trong đợt khảo hạch lần này, cảnh sát mới, Diệp Huân, tiếc là bị tên Trình Minh Vũ để ý rồi, chắc không giữ được mấy ngày nữa….”
Diệp Huân vừa cười vừa gật đầu với hai người, nhưng lời của Quan Sở vào hắn lại thành cảm giác khác, hơn nữa Trình Minh Vũ vừa có vẻ đăm chiêu lại nhìn hắn cười khiến cả người hắn mất tự nhiên.
“Vị này là đội trưởng Lý của đội hình cảnh, chắc cậu biết,” Trình Minh Vũ giới thiệu từng người nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn, “Còn đây cậu gặp rồi, chính ủy Tiếu của đội Phòng ngừa bạo động chúng ta.”
“Đội trưởng Lý, chính ủy Tiếu,” Diệp Huân chào hỏi, hắn không thích xã giao nên hơi buồn bực, Trình Minh Vũ nói chỉ có Quan Sở nên hắn mới lái xe đến không ngờ lại mọc thêm hai vị, xem ra không tránh được rượu chè, hắn lấy ly rượu, “Tôi có việc nên đến trễ……”
Bữa cơm này ăn vô cùng mệt mỏi, toàn là lãnh đạo, Diệp Huân vừa phải uống rượu vừa phải cười hùa, cơ mặt muốn cứng lại.
“Tiểu Diệp, cậu vào đội Phòng ngừa bạo động đi, theo đội trưởng Trình cho tốt, một đám già cả bọn ta quen biết lâu như vậy tôi toàn bị coi thường, cậu phải giành mặt mũi đó!” Quan Sở uống đến hưng trí nói nhiều, bắt đầu tiến vào trạng thái chim công xòe đuôi.
“Tôi già rồi sao? Tôi cách mọi người cả hai thế hệ đó, đừng có gộp chung tôi vào chứ….” Trình Minh Vũ cười cười, Diệp Huân phát hiện người này uống rất có kỹ xảo, anh ta uống ít nhất nhưng vẫn khiến người ta không nhìn ra được thiếu sót, “Trước mặt mọi người tôi vẫn là vai nhỏ, tôi còn đang giai đoạn trưởng thành tráng niên đó.”
“Lời này tôi nói mới đúng…..” Diệp Huân tiếp một câu, nâng ly với Trình Minh Vũ, ” Đội trưởng Trình, để thể hiện sự ngưỡng mộ của tôi, mời cạn ly.”
“Tốt tốt tốt!” Chính ủy Tiếu vui vẻ, mặt mày đỏ bừng ồn ào, gã không biết chi tiết về Diệp Huân nhưng đây là lần đầu Trình Minh Vũ mở miệng đòi người từ cục cảnh sát nên nhất định có nội tình, gã rất nể mặt Diệp Huân, “Tiểu Diệp này cậu giỏi lắm đó, không bị tên này đàn áp từ đầu!”
“Là đàn áp tôi mới đúng,” Trình Minh Vũ nâng ly của mình lên cong miệng cười, âm thanh càng về cuối câu càng thấp, “Tôi còn muốn đè cậu ta xuống……”
“Phải xem bản lĩnh thôi.” Giọng Diệp Huân cũng rất thấp, cụng ly với Trình Minh Vũ một cái rồi ngửa đầu cạn sạch.
Ý cười của Trình Minh Vũ sâu hơn, anh ta thích Diệp Huân như thế này, rất kiêu ngạo, không chừa cho anh ta chút mặt mũi nào cả, anh ta uống cạn ly rượu rồi quay đầu vế hướng Quan Sở: “Anh Quan, người này tôi nhất định phải có, lúc đoánh đừng giữ chặt không buông.”
“Yên tâm, không cản đâu còn gói thật đẹp tặng cậu.” Lưỡi Quan Sở bắt đầu líu lại, nói chuyện không suy nghĩ nen mỗi câu ông nói ra đều khiến Diệp Huân vô cùng khó chịu.
Cũng may bữa cơm này ăn cũng gần xong, Trình Minh Vũ nói phải đi lúc 10h hơn, Quan Sở còn uống chưa đã nên đòi kiếm chỗ uống tiếp làm anh ta moi luôn điện thoại của ông: “Chị dâu, tôi là Trình Minh Vũ, anh Quan uống hơi nhiều…..Thanh Uyển, được, tôi hứa giao anh ấy an toàn cho cháu.”
“Nhóc ranh cậu học xấu rồi.” Quan Sở chỉ anh ta.
“Rồi rồi.” Trình Minh Vũ đỡ ông ra ngoài, Diệp Huân theo sau đội trưởng Lý với chính ủy Tiếu canh chừng hai người uống cũng khá nhiều này.
Trình Minh Vũ xử lý loại chuyện này rất quen thuộc lão luyện, đem Quan Sở vào phòng nghỉ chờ con tới rước, lại gọi người của đội Phòng ngừa bạo động đón hai người còn lại rồi tự dìu Quan Sở ra nhét vào xe người nhà ông.
Diệp Huân tựa vào xe của mình hút thuốc, thấy Trình Minh Vũ đi tới cũng không buồn nhúc nhích.
“Tửu lượng không tệ.” Trình Minh Vũ nhìn hắn.
“Còn được,” Diệp Huân mở cửa xe định chạy lấy người, hỏi một câu cho có, “Đội trưởng Trình về bằng cách nào?”
Trình Minh Vũ giữ cửa xe: “Đi nhờ.”
“Không an toàn, tôi có uống rượu,” Diệp Huân cự tuyệt thẳng thừng, không phải hắn muốn trồn anh ta nhưng chút nữa biết đâu còn gặp Kha Dương, dù sao thì còn một đống chuyện lạ chưa xử lý xong, “Tôi gọi xe giùm anh.”
“Thế nào, sợ tôi à?” Trình Minh Vũ nhíu mày, đòng sầm cửa xe lại, chống tay lên thành xe lướt qua người Diệp Huân, “Lúc ăn cơm còn kiêu ngạo lắm mà, giờ không dám cho tôi đi nhờ sao?”
Diệp Huân híp mắt nhìn anh ta định nói, đột nhiên nghe tiếng người vỗ một cái vang dội lên nóc xe, hắn tức giận quay đầu nhìn qua.
Có một người đứng bên xe khiến Diệp Huân giật mình.
Giọng nói của Kha Dương truyền tới: “Lên xe.”