Phòng của Diệp Huân luôn được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, lần đầu Kha Dương đến nhà hắn trong nháy mắt ngập tràn cảm giác tội lỗi đối với cái phòng như ổ chó của mình, còn may cậu có cái phòng loạn đến kinh thiên động địa quỷ thần không dám bước vào của Ngốc Tam Nhi để tự an ủi.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Từ Siêu mặt mày tái mét đứng đợi ở hành lang rồi mở cửa ra, Kha Dương kinh hãi tới mức lắp bắp.
“Tôi nói nè chị hai, chuyện này là sao vậy?” Mặt Diệp Huân cũng trắng xanh quay đầu nhìn Từ Siêu.
“Chị không biết,” âm thanh của Từ Siêu vẫn run run, ” Chị nghe có tiếng động bên ngoài tưởng cậu trở lại nên mới ra xem, ai ngờ như vậy đó còn không thấy ai! Chị nghe ồn ào mấy giây nhưng vẫn không thấy người!”
Ngay cả sô pha trong phòng cũng bị di chuyển, ly tách rơi trên mặt đất, thảm cuốn lên một mảng lớn, đệm tựa văng khắp nơi, gạt tàn lăn đâu đó dưới đất, TV đang mở một bộ phim hoạt hình không biết nào đó của chương trình buổi sáng có một con quái vật đầu to màu xanh biếc vừa chạy vừa hét bắt ta đi, bắt ta đi…
Diệp Huân cảm thấy buồn bực đến mức không chịu nổi muốn đi lên đá TV một cái nhưng hắn vừa dợm người bước tới đã bị Kha Dương kéo lại: “Khoan đã…”
“Sao vậy?” Diệp Huân quay đầu nhìn lại thấy mày Kha Dương nhíu chặt.
“Không phải người làm,” Kha Dương buông Diệp Huân ra tự mình đi vào nhưng không nhìn thấy thứ kỳ lạ gì, cậu hơi khó hiểu mà lầm bầm một câu, “Không phải nói ký sinh thôi sao…..”
“Ý của cậu là?” Diệp Huân hiểu ra, sau lưng lập tức phát lạnh, hắn nhìn Từ Siêu, “Siêu Siêu, chị chắc chắn không có ai ra vào chứ?”
“Không ai không ai không ai hết á,” mặt Từ Siêu vẫn còn trắng ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn vào trong phòng, “Chị vừa thấy cảnh này đã chạy rồi, nếu đây không phải nhà cậu đánh chết chị cũng không giữ đâu, chị còn chưa hưởng thụ cuộc sống mà bị hù chết….”
Đang nói chuyện thì trong phòng ngủ vang lên tiếng động của vật gì rơi trên mặt đất, Từ Siêu sợ tới mức ôm cứng vai phải của Diệp Huân: “Báo nguy đi!”
“Ngài đang ôm cảnh sát đó.”Kha Dương quăng lại một câu rồi vọt vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng loạn thành một đống, chăn rơi trên đất, cửa tủ mở ra, rất nhiều quần áo của Diệp Huân rơi vãi trên đất, trên đất có cái bình hoa đang lăn có lẽ do nó phát ra tiếng động.
Kha Dương nghe được có tiếng vang thật nhỏ phía sau, vừa quay đầu lại lập tức thấy cái bóng đã phai đi rất nhiều đang lùi về phía sau cửa phòng ngủ.
“Đệch!” Cậu chạy tới đóng cửa lại nhưng phía sau chẳng còn gì cả.
Là một đứa nhỏ.
Diệp Huân gõ cửa phòng ngủ: “Tình huống sao rồi?”
“Buối tối tới nhà em ở đi,” Kha Dương mở cửa với vẻ mặt khó chịu, “Em nhìn thấy đứa nhỏ…..Anh không thể ở lại đây được.”
“…Là đứa nhỏ kia hả?” Diệp Huân nhìn phòng ngủ thành thảm họa của mình ôm một bụng tức giận không chỗ xả bèn đá một cái lên tủ, “Không phải sư phụ bán tiên của cậu nói nó không tỉnh sao, không phải chỉ ký sinh thôi sao, có thể rời ký chủ đi quậy phá thế này mà ký sinh à!”
“Ông ấy chỉ đoán thôi…..” Kha Dương nhìn chằm chằm sau cửa suy nghĩ coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chị chen vào một câu được không?” Từ Siêu còn đứng bên ngoài hành lang thò đầu vào la lên, “Chị đây phải về nhà.”
“Hồi sáng kêu chị về chị còn nói tôi không có lương tâm mà.” Diệp Huân xoay người lấy chìa khóa ra cửa định chở gã về.
“Không cần đưa, chút nữa Lương Tử lại rước,” Từ Siêu kéo Diệp Huân qua một bên, thấp giọng, “Chị nói, đây là thằng nhóc mà cậu nhắc tới à?”
“Ừ.”
“Chị không nói cái đứa đổi hồn với cậu, chị muốn nói đứa mà cậu muốn nuôi học đại học ấy.”
“Ừ, cùng một người.”
“Trọng điểm hơi sai sai,” Từ Siêu liếc nhìn bên trong một cái đột nhiên vỗ vỗ vai Diệp Huân, “Tuy còn nhỏ quá…….Nhưng không tệ, đúng kiểu dáng người cậu thích.”
“Chị hai, ngài không sợ sao?”
“Chị đi liền! Khỏi tiễn,” Từ Siêu chạy vào thang máy còn với thêm một câu, “Đi thỉnh đại sư nào đáng tin đi!”
Bởi vì vai Diệp Huân bị thương không tiện cử động nên nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa rơi hết lên người Kha Dương, Diệp Huân ngồi trên sô pha chỉ huy cậu đem đồ vật đặt ở đâu: “Vứt hết nệm với ra giường đi vào giỏ đi, còn quần áo thì dồn vào túi lớn chút nữa đem đi giặt luôn……”
“Em nhớ không lầm thì nêm ra giường mới đổi hôm em tới cách đây không lâu mà, giặt nữa à?” Kha Dương nằm sấp trên thảm tìm mấy mảnh thủy tinh vỡ, nghe xong lời này nhất thời cậu cảm thấy dọn dẹp phòng này nhất định làm không xong nổi.
“Ai biết bị cái gì đụng vào, mà còn rơi trên đất kìa, dơ rồi,” tay Diệp Huân chống thái dương nhìn Kha Dương bận việc chạy tới chạy lui, “Đời này của ngài chưa từng dọn phòng đúng không?”
“Tác dụng lớn nhất của dọn phòng là tìm đồ mà chờ tìm được rồi thì phòng lại bừa bộn tiếp.” Kha Dương lấy máy hút bụi vòng ra vòng vào.
“Hôm nay cậu thật sự muốn cúp học à?” Lúc Kha Dương dọn dẹp phòng trở về tình trạng sạch sẽ trước kia thì Diệp Huân đột nhiên nhớ ra người này còn là học sinh.
“Không phải anh cũng trốn làm đó sao.” Kha Dương đặt mông ngồi cạnh Diệp Huân rồi lấy thuốc ra châm, cậu cảm thấy chơi bóng cũng không mệt đến vậy, nếu cậu không lầm thì đứa nhỏ kia hẳn phải bất mãn vô cùng mới quậy phá được đến mức này.
“Sao giống nhau được, chắn chắn Tần Vĩ nói tôi đi tra hộ khẩu rồi.”
“Ngốc Tam Nhi sẽ nói em hôm nay bị sốt.”
Kết quả Kha Dương không đi học mà ở nhà Diệp Huân nhây tới nhây lui đến năm giờ chiều để kiểm tra từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần vì cậu cảm thấy không chỉ đơn giản là ký sinh.
Khi cậu moi ra được một cái bình dưới gầm giường Diệp Huân dường như cậu đã biết tại sao lại thế này, cậu xách theo cái bình chạy vào phòng khách: “Sao dưới gầm giường của anh lại có bình tro cốt thế?”
Diệp Huân đang xem TV bị cậu làm cho hoảng sợ mắng một câu: “Cút qua một bên đi, có mà bình tro cốt nhà cậu á!”
“Vậy đây là cái gì?” Kha Dương nghiên cứu thứ cầm trên tay, đó là cái bình xanh nhạt không có hoa văn nhìn rất bóng loáng, ôn nhuận, cậu không hiểu rõ mấy cái này nhưng nó mang lại cảm giác rất cổ xưa.
“Không biết, ba tôi cho đó, lúc trước còn thích lắm nên để trong phòng nhưng sau đó lại không biết để đâu nên đặt xuống gầm giường,” Diệp Huân gõ lên cái bình một cái, “Sao nó lăn ra vậy, cậu thích thì cho cậu đó.”
“Đồ cổ đúng không?” Kha Dương cầm cái bình lên áng chừng.
“Ừ, chắc cũng được kha khá tuổi nhưng không nhiều lắm đâu, nếu không ba đã không cho tôi,” Diệp Huân mất kiên nhẫn, “Cậu muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói có thể đứa nhỏ kia ở trong cái bình này,” Kha Dương đặt bình lên mặt đất rồi ngồi xổm nhìn, “Theo lý thuyết thì ký sinh sẽ không rời cơ thể anh, nhưng nếu bị đánh thức lại tìm được nơi thích hợp…..”
“Đập.” Diệp Huân đột nhiên đứng lên cắt ngang lời Kha Dương rồi xách cái bình vào phòng bếp.
“Chờ đã…..” Kha Dương nhảy dựng lên ôm ngang hắn về rồi đoạt lấy cái bình, “Đập rồi cùng lắm chỉ khiến nó quay lại trên người anh thôi, không diệt được đâu ngài đừng có xung động thế chứ.”
“Cậu chắc không?” Diệp Huân không giãy ra quay lại nhìn cậu.
Mặt Diệp Huân cách Kha Dương rất gần, thậm chí cậu có thể nhìn rõ lông mi, hơi thở mơ hồ của hắn vây quanh cậu khiến cậu như muốn nhũn ra, muốn buông tay nhưng lại luyến tiếc: “Chắc chắn, em đi theo bán tiên mà lớn lên đó……..”
“À, đúng ha,” Diệp Huân híp mắt lại nở nụ cười, “Cậu là một phần tư thần tiên, 0.25 thần tiên.”
Kha Dương phát hiện Diệp Huân thích cười híp mắt có vẻ rất mê người, nhưng biểu cảm này chính là thông báo hắn đang chọn kịch để đùa vui khiến cho người khác không biết nên phản ứng thế nào.
Vì vậy cậu cũng lười phản ứng mà chỉ nhìn chăm chú vào Diệp Huân.
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ nhìn thôi.” Kha Dương trả lời rất bình tĩnh.
Diệp Huân nâng tay phải ôm lấy cổ Kha Dương rồi sờ s0ạng men theo cổ áo mà vào, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lưng cậu: “Kha Tiểu Gia, nổi h@m muốn rồi sao?”
Kha Dương cảm thấy tư thế một tay cầm bình một tay ôm Diệp Huân thế này rất không tự nhiên, hơn nữa theo lẽ thường thì tình huống thế này không thể khiến người ta cảm thấy gì nhưng cậu vẫn không không chế được bản thân quay qua hôn Diệp Huân.
Cậu không biết mình bị cái gì rõ ràng vừa trải qua chuyện chưa tìm hiểu được lại vì một chút khiêu khích của Diệp Huân mà nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn.
Đầu lưỡi Diệp Huân xâm nhập vào miệng cậu nhưng rút ra rất nhanh, vừa m*t vừa cắn, mỗi lần đụng chạm đều khiến cậu y như bị điện giật trúng.
Kha Dương đối với cái hôn như gần như xa của Diệp Huân cảm thấy không đủ, cậu quăng cái bình lên sô pha để hai tay rảnh rỗi ôm hắn lại đối diện với mình.
Bởi vì có kinh nghiệm lần ở trong xe nên Diệp Huân có thể cảm nhận được Kha Dương tung ra rất nhiều động tác, cậu cởi qu@n áo của hắn nhanh gọn rồi vuốt v e lưng càng lúc càng nhiều.
Diệp Huân rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng vuốt v e thô bạo của Kha Dương dần khiến hắn như thiêu đốt, hắn bước tới dán lấy cậu, cảm nhận quần cậu đã căng cứng.
Diệp Huân vừa trượt tay xuống bóp một cái cách lớp quần vừa thổi nhẹ bên tai cậu: “Cứng rồi, muốn ra đúng không?”
Máu trên người Kha Dương chạy thẳng lên não, nếu không phải lý trí còn sót lại nhắc rằng Diệp Huân đang bị thương thì cậu đã sớm ném hắn xuống sô pha rồi. Diệp Huân đã cởi áo khoác, bên trong còn mặc cảnh phục khiến cho cậu có một thứ k1ch thích muốn chiến đấu chinh phục.
Cậu túm lấy cổ áo của hắn muốn gỡ nút thắt nhưng tay run run nên gỡ cả buổi mới được một nút, Diệp Huân cười cười: “Đừng để ý…..”
Lòng Kha Dương kinh hoảng không kịp nghĩ mà kéo một cái.
Nút áo văng ra, cơ thể Diệp Huân hiện ra trước mắt, cậu lấy tay mình vuốt v e làn da mềm mịn của hắn, cuối cùng khống chế không nổi chính mình mà đẩy hắn xuống sô pha.
Lúc Diệp Huân ngã xuống đụng vào vai hắn cau mày hít một hơi lạnh.
“Đụng trúng?” Kha Dương dùng tay chống lại không tiếp tục nữa.
“Tôi nói đừng để ý,” Diệp Huân cố di chuyển sao cho vai không đụng vào chỗ tựa của sô pha, “Cậu cởi qu@n áo đi.”
Kha Dương đang mặc đồng phục, đây là lần đầu cậu còn chưa kịp kéo khóa áo đã lôi luôn áo khoác với áo thun ra một lượt, tốc độ kinh người.
Từ Siêu nói không sai, Diệp Huân thích cơ thể của Kha Dương, tuy hắn thích đàn ông trưởng thành nhưng cũng không chống cự được cơ thể thanh xuân tràn đầy nhựa sống này. Cơ thể Kha Dương rắn chắc cân xứng, cơ bụng rõ ràng, cả người không có một cái sẹo lồi nào, tay hắn sờ s0ạng ngực Kha Dương đi xuống: “Đừng phân tâm.”
Kha Dương cúi người ép xuống dán lấy Diệp Huân, cơ thể nóng bỏng làm hắn hưng phấn vỗ vỗ vào quần cậu. Đồng phục mỏng hơn quần bò nên cậu bị k1ch thích đến rên nhẹ một tiếng, cậu cắn lên vành tai rồi lấy tay thăm dò vào trong quần của hắn.
Nhưng ngón tay vừa đụng tới qu@n lót của Diệp Huân thì cảm giác được một trận rung động rồi tiếng chuông di động của hắn vang lên.
“Má nó,” Kha Dương hoảng sợ ngây người chừng hai giây rồi mặc kệ tất cả tiếp tực sờ s0ạng, tay còn lại kéo khóa qu@n của hắn kéo quần xuống còn nhỏ giọng càu nhà, “Đừng bắt máy……”
Diệp Huân nhìn Kha Dương đang cầm của mình thì bị k1ch thích cùng lúc thị giác cùng xúc giác khiến hắn nhắm mắt lại.
Nhưng di động vẫn không để yên vừa ngừng lại vang tiếp, Diệp Huân cử động: “Chắc là có việc, đưa điện thọai cho tôi.”
Kha Dương đành lấy di động từ túi của Diệp Huân rồi tới tay hắn, một tay nhẹ nhàng vẽ trên lưng hắn, tay còn lại cũng không dừng động tác.
Là Trình Minh Vũ, Diệp Huân do dự nhíu mày nhưng vẫn bắt máy: “Đội trưởng Trình?”
“Cậu không có ở cục sao?” Giọng nói Trình Minh Vũ truyền ra nghe rất đứng đắn đúng chất lãnh đạo.
Kha Dương thấy bộ dạng nghiêng đầu lười biếng nghe điện thoại của Diệp Huân thì y như lửa trong lòng bị thổi lên, cậu nhẹ nhàng áp vào người hắn cọ cọ, động tác tay trở nên nhanh chóng.
“Hôm nay tôi có việc……..” Diệp Huân bị Kha Dương cọ đến mức hơi thở rối loạn, “………Có chuyện gì?’
“Chút nữa tôi mời lão Quan ăn cơm muốn gọi câu đi sẵn tiện bàn chuyện,” Trình Minh Vũ dừng một chút, “Cậu ở nhà?”
Kha Dương hôn dọc trên ngực Diệp Huân, còn quần đã bị kéo tới gần đầu gối rồi, cậu ngẩng đầu nhìn hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc để nghe điện thoại, thứ cảnh tượng này khiến cậu khó khống chế nhịn không được cúi xuống dùng miệng chạm vào phía dưới của hắn.
“Haa…”Diệp Huân đang muốn trả lời Trình Minh Vũ nhưng bị hành động đột nhiên của Kha Dương mà kéo dài giọng, hắn nhấc chân muốn bảo cậu ngừng lại.
“Cậu…..” Trình Minh Vũ bên kia sửng sốt một hồi, “Có phải không tiện lắm không?”
“Tôi không đi…….” Diệp Huân giật giật chân muốn Kha Dương dừng lại nhưng cậu đã bị tiếng rên của hắn khiến cho thần hồn điên đảo căn bản không chú ý tới, cậu hơi dừng rồi cúi đầu li3m li3m, dùng ấm áp cùng mềm mại bao vây lấy hắn.
Cơ thể Diệp Huân căng cứng, hắn cắn chặt răng mới không hét lên, cả buổi sau mới nói vào điện thoại một câu: “Cúp trước.”