Diệp Huân nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn nhìn không thấy Kha Dương vì cậu cúi đầu cụng vào sau ghế của hắn nên chỉ có thể thấy tay của cậu. Tay Kha Dương nắm lấy vai hắn hoàn toàn không còn huyết sắc mà tái nhợt y như thi thể đụng phải sáng nay, nhưng lực tay rất lớn, mấy ngón tay bấu vào cách mấy lớp quần áo vẫn thấy đau.
Trong xe rất tĩnh lặng, ba người không lên tiếng, Ngốc Tam Nhi không dám đụng vào Kha Dương vì ba nó nói không thể đụng, thời điểm này mà đụng vào coi chừng Kha Dương bị tà ma chiếm luôn.
Điều duy nhất nó không thể hiểu chính là sau khi lần đầu bị quấn thân, Kha Dương vô cùng kháng cự đối với chuyện này, cơ thể cậu cũng rất chống cự với việc bị bám.
Nhưng Ngốc Tam Nhi cảm thấy lần này Kha Dương lại tự nguyện, còn về lý do là gì, nó nhìn thoáng qua Diệp Huân vẫn lẳng lặng ngồi không nhúc nhích ở phía trước…..
Diệp Huân lấy đồng hồ canh thời gian, thứ chờ đợi lâu dài thế này thật sự khiến người ta hít thở không thông, mà thời gian chỉ mới qua có năm sáu phút thôi. Phút thứ bảy, tay Kha Dương giật giật, hơi lạnh dọa chết người dần dần tan đi, Diệp Huân có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trên tay cậu, hắn không biết đó là lỗi giác hay gì nhưng mà lực tay Kha Dương giảm bớt rồi dần dần trở lại màu sắc bình thường.
“Anh có từng gặp tình huống này chưa?” Cuối cùng Kha Dương buông tay, ngẩng đẩu lên, sắc mặt nhìn rất bình thường.
“Không có.” Lúc này Kha Dương mới cầm thử tay Diệp Huân, ấm lên rồi.
“Anh…..Thật sự không nhìn thấy thứ gì à?” Kha Dương nhíu nhíu mày, hình như rất khó hiểu.
“Không nhìn thấy,” Diệp Huân khởi động lại xe lái đi, “Lúc tôi với cậu đổi hồn có nhìn thấy một lần, nhưng không xác định lắm.”
“Kỳ quái thật.” Kha Dương cắn môi.
Ngốc Tam Nhi nhích nhích lại bên người Kha Dương: “Dương ca, anh bị ma đè hả?”
“Em mới bị đè, bị anh đè.” Kha Dương vỗ đầu nó một cái.
“Anh vô lại cũng phải chọn thời điểm chứ,” Ngốc Tam Nhi hét lên, “Anh mới dọa chết người đó, lỡ như giống lần trước thì sao, anh có bệnh chắc!”
“Anh không sao…….” Kha Dương nhìn cạnh mặt của Diệp Huân, “Chỉ có hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái gì?” Ngốc Tam Nhi cũng nhìn Diệp Huân.
Diệp Huân bị bọn họ nhìn bèn lấy tay sờ sờ mặt mình: “Nói tôi hả?”
“Vâng,” Kha Dương cọ cọ tới, đặt cằm lên lưng ghế, “Anh còn thu hút ma quỷ hơn cả em, mà anh lại nói chưa từng nhìn thấy gì ngoại trừ lần đổi qua em, việc này không đúng.”
“Tôi nói thật.” Diệp Huân bị Kha Dương nói cho cả người sợ run.
“Em biết.”
Ba người vào quán cà phê, Kha Dương kể nguyên nhân sự việc ra: “Em không dám khẳng định trăm phần trăm nhưng dù bà ấy không phải mẹ em cũng nhất định là người có quan hệ mật thiết, có thể bà ấy muốn em về xem nhà cũ.”
“Cậu muốn đi?” Diệp Huân nhìn Kha Dương đang nhíu chặt mày, không biết nên xử lý việc này thế nào.
“Dạ, em không biết ở đâu nhưng em biết đi thế nào,” Kha Dương cắn cắn môi nhìn qua Ngốc Tam Nhi ngồi một bên không lên tiếng, “Em cũng không nhớ rõ mấy chuyện trước kia, nhưng em biết làm sao để đi tới đó…..”
“Cậu nói sao với sư phụ cậu rồi?” Diệp Huân hỏi một câu.
“Ngốc Tam Nhi sẽ nói giúp em, không xa đâu, em thấy sáng đi tối về là được rồi.”
“Về không kịp thì sao?”
Ngốc Tam Nhi bên cạnh ỉu xìu bổ sung một câu: “Về không kịp thì em nói anh ấy đi chơi, ở nhà bạn học, bạn gái,……Dù sao nói cái gì ba cũng không tin……..”
Ngốc Tam Nhi rất không tình nguyện, nó lo chuyện Kha Dương đi nhà cũ một mình, không nói việc chưa biết nhà cũ là cái dạng gì, chỉ tính việc chạy tới trong tình huống quỷ dị thế này mà theo lời ba nó nói cha mẹ Kha Dương xảy ra chuyện ở nhà cũ đó, giờ mà về kiểu gì cũng nguy hiểm.
Nhưng nó nói không lại Kha Dương, chuyện cậu quyết định không ai thay đổi được, cậu muốn đi thì dù về có bị ông già treo lên đánh chết cậu vẫn đi.
Diệp Huân trầm mặc thật lâu, chuyện này không dễ quyết định như vậy, tuy nói mượn xe không phải chuyện to tát gì, chuyện Kha Dương không có bằng lái không phải điều khiến hắn do dự.
Kha Dương vẫn còn là học sinh, ở cái tuổi này vừa dễ xúc động vừa có lá gan to, thôi thì bình thường, nhưng mình là người trưởng thành nên hắn không có khả năng để một đứa nhỏ làm cái chuyện đầy bất trắc này được.
“Nhất định phải đi? Nếu tôi không cho mượn thì sao?” Diệp Huân châm thuốc, nghĩ nghĩ rồi ném bao thuốc tới trước mặt Kha Dương.
“Em cũng thấy tám phần mười là anh không cho mượn, chỉ thử may thôi,” Kha Dương cười cười, cầm điếu thuốc rồi hất cằm với Ngốc Tam Nhi, “Tiểu Tam Tử, châm thuốc cho gia coi.”
Ngốc Tam Nhi liếc cậu trắng mắt, không tâm tình nói nhảm nên lấy hộp quẹt châm thuốc cho cậu xong lại nằm sấp lên bàn: “Chú cảnh sát, chú không cho mượn xe cũng ngăn không được anh ấy đâu, dù đi bộ vẫn phải đi cho tới, con hiểu mà.”
Diệp Huân cười cười, cúi đầu suy nghĩ: “Định khi nào đi?”
“Ngài mai.”
“Tôi đi với cậu.”
Diệp Huân tự thấy mình bị ma quỷ che mắt rồi, việc này có can hệ gì với hắn đâu, Kha Dương với hắn không có mối quan hệ bền chặt không thể dứt bỏ gì cả thế mà hắn có thể ra quyết định này trong vòng có mấy giây.
Lời này nói ra khiến hắn tự giật mình còn Ngốc Tam Nhi chớp lấy rất nhanh, nó mặc kệ Diệp Huân nghĩ cái gì nhưng chỉ cần Kha Dương không đi một mình thì thế nào cũng được, nó vỗ tay ba cái: “Chú, lời này của chú đáng tin lắm đó, chú đi chung với anh ấy đi, có gì giúp đỡ nhau được.”
“Ngày mai cậu để di động lại cho Ngốc Tam Nhi đi, sáng tôi qua đón cậu,” Diệp Huân nhìn Kha Dương, không biết lòng mình dâng lên tư vị gì, “Trước khi trời tối mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải quay về.”
“Anh……….” Kha Dương do dự, nếu là lúc trước cậu sẽ không nghĩ nhiều nhưng vừa nãy cậu phát hiện trên người Diệp Huân không bình thường, nếu hắn đi thật sợ gặp chuyện không may.
“Cậu không được đi một mình, nếu khôi cho tôi theo tôi sẽ xách cậu về đồn, có bản lĩnh thì trốn khỏi cục cảnh sát coi,” Diệp Huân hút thuốc, nói cứng rắn, “Cậu lựa chọn đi.”
“Sao phải vậy chứ?” Kha Dương cau mày, cậu không muốn người khác vì cậu mà xảy ra chuyện, cậu sợ mình hại Diệp Huân.
“Đưa lỗ tai lại đây.” Khóe miệng Diệp Huân nhếch nhếch, vươn ngón tay ngoắc Kha Dương một cái.
Kha Dương ngẩn người, lấy tay chống bàn rướng tới trước mặt Diệp Huân, hắn nói nhỏ vào tai cậu: “Để khiến cậu lấy thân báo đáp đó.”
Giọng Diệp Huân mang theo ý cười, rót vào tai cậu một cách mềm mại nhẹ nhàng giống như dòng điện thật nhỏ từ cổ xuyên qua thân thể, thiếu chút nữa Kha Dương nhũn ra nằm úp sấp lên bàn, cậu nghiêng đầu đi: “Anh còn mặc cảnh phục đó, mẹ nó nói gì vậy…..”
Buổi sáng lúc Ngốc Tam Nhi cùng Kha Dương ra khỏi cửa đều biểu hiện rất bình thường, hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn phối hợp lừa người khác không biết bao nhiêu lần, đã tu luyện đến cảnh giới nhất định rồi, thậm chí Ngốc Tam Nhi lúc ra khỏi cửa viện còn nói sang nay đi thay đổi khẩu vị, ăn tàu hũ đi.
Kha Lương Sơn không ra khỏi phòng, gã ngồi xếp bằng trên giường nghe giọng của hai đứa nó biến mất trong ngõ nhỏ, chậm rãi nhắm mắt lại để hai hàng nước mắt chảy xuống: “Lão Tứ, người anh em à….Đây là kết quả chú muốn sao, chú coi như nhìn Kha Dương lớn lên, đem đứa trẻ gì cũng không biết kia đổi về thì thành con chú sao……Chú muốn chuyện này xong thế nào đây…….”
Diệp Huân dừng xe ở ngã tư phố Đinh Gia, Ngốc Tam Nhi nhìn Kha Dương lên xe rồi hướng về Diệp Huân bàn giao người: “Chú cảnh sát, Kha Dương không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể, mong ngài chăm sóc anh ấy, nếu có gì xảy ra con chịu không được, ba con cũng chịu không được……”
“Cậu giữ di động có gì tôi sẽ gọi, đi học đi.” Diệp Huân khởi động xe.
Kha Dương vươn tay khỏi cửa xe vỗ vỗ mặt Ngốc Tam Nhi: “Tam Nhi, yên tâm đi anh có cân nhắc.”
Ngốc Tam Nhi đứng bên đường nhìn cho tới khi xe biến mất mới quay về phía trường học, nó vốn không thích đi học, bây giờ còn phải đi mà không có Kha Dương khiến nó không biết phải làm sao mới sống qua được hôm nay.
“Đi theo phía tây rồi ra khỏi thành phố..” Kha Dương ngả ra ghế sau tìm tư thế thoải mái để ngồi rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Huân.
Diệp Huân hôm nay ăn mặc rất bình thường, áo lông màu xám làm làn trắng của hắn vô cùng nổi bật, Kha Dương rất ít khi chú ý tới con trai nhưng hắn lại không giống người khác, cậu luôn thấy hắn có một ánh mắt đặc biệt dễ dàng thu hút đến mức có bước vào biển người cũng bị chú ý.
“Đẹp không?” Diệp Huân vẫn nhìn đường phía trước bỗng hỏi một câu.
“Cái gì?”
“Ngắm tôi hết năm phút rồi,” Diệp Huân cười cười nhin cậu một cái, “Đẹp không?”
“Rất dễ nhìn.” Kha Dương quay đầu nhìn phía trước, cậu nhớ mấy lời của mình lúc nắm tay Diệp Huân khi hắn hôn mê thì có hơi ngượng ngùng.
“Vậy sau này đi theo bổn đại gia đi.” Diệp Huân gõ gõ lên tay lái.
“Anh,” Kha Dương muốn cạn lời, “Bình thường anh cũng cợt nhã thế hả?”
“Nghĩ cái gì thế, chọc cậu vui hơn chọc người khác nhiều, chọc chút cũng đỏ mặt không thì nổi giận, có cảm giác thành tựu lắm luôn.” Diệp Huân vui vẻ.
Kha Dương không vui nhìn Diệp Huân đem mình ra làm trò vui, cậu liếc mắt nhìn hắn: “Em cho anh biết cái có cảm giác thành tựu hơn nè, hôm qua em muốn lột anh luôn đó, thích lắm luôn.”
“Thật không,” Diệp Huân giật mình quay đầu nhìn cậu, không đợi cậu vui vẻ sau khi trả được thù đã nói tiếp một câu, “Lầ tới thử xem xem, so với tự mình lột chắc vui hơn nhiều.”
“Em đệch!” Kha Dương mắng một câu, cậu phát hiện một khi Diệp Huân muốn đùa giỡn lưu manh thì đừng ai nghĩ tới việc chiếm lợi từ hắn.
Diệp Huân cười đến mức thở không nổi rồi mò bao thuốc ra: “Kha Dương, cậu còn trong trắng lắm, chưa đủ trình cao thấp với tôi đâu.”
“Ngài là chuyên gia rồi….. Lần tới đừng nói trước mặt Ngốc Tam Nhi, lỡ nó nghe được em sống không nổi, nó còn gọi anh là chú đó.”
“Được thôi, hai đứa đều là con nít,” Diệp Huân vòng xe ra ngoại thành, “Ngốc Tam Nhi thua cậu có nửa tuổi, tên này thật đáng giá.”
Ngoại thành đầu xuân rất đẹp, hoa dại ven đường nở rộ một mảnh trời đất mênh mông rực rỡ như tấm thảm trải dài, xe chạy như bay trên quốc lộ, Kha Dương dựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, những hình ảnh về nhà cũ thỉnh thoảng nảy ra trong đầu, đoạn trí nhớ không biết từ đâu xuất hiện này đem lại cảm giác ấm áp cho cậu.
Nửa tiếng sau xe dừng lại bên đường, trước mặt là ngã ba mà nhất thời Kha Dương lại không biết đi bên nào.
“Đừng sốt ruột, suy nghĩ từ từ thôi,” Diệp Huân xuống xe đứng ven đường hoạt động cơ thể, “Dù nghĩ không được cũng không sao, coi như đi dạo ngoại thành một chuyến.”
Kha Dương không nói gì, cậu biết Diệp Huân chọc cười cậu suốt một đường, không nhắc tới chuyện nhà cũ vì sợ cậu khẩn trương, Diệp Huân là người tốt, dù miệng lưỡi luôn không đứng đắn nhưng thật sự là người rất tốt.
Cậu nhìn Diệp Huân đang đứng giữa những tia nắng ban mai, bất cứ lúc nào hắn đều đứng thẳng cao ngất, nhìn rất thoải mái.
“Anh, anh đi học trường cảnh sát mới có dáng đứng như vậy hay trước giờ vẫn thế.” Trong đầu Kha Dương không nhớ được ngã ba này đi bên nào nên đành tán dóc với Diệp Huân thử coi có đột nhiên nhớ tới gì hay không.
“Trước giờ đều vậy, ba tôi từng nhập ngũ, đứng không thẳng thắt lưng ông sẽ rút dây lưng ra quất,” Diệp Huân quay đầu lại, “Nếu cái bộ dạng phất phơ này của cậu vào nhà tôi sớm bị đánh chết rồi.”
“Anh, sao anh lại thích con trai?” Kha Dương gối tay tựa lên ghế xe.
“Không biết, vốn vậy rồi, không chọn được.” Diệp Huân đi tới dựa vào cửa xe.
“Anh nói…….” Kha Dương do dự, việc này như cái gai ghem trong lòng cậu, không hỏi sẽ bị chết nghẹn mất, “Sao em lại……..cái đó…..là……rõ ràng em coi phim 18 + mà…….”
“Mà nghĩ tới tôi mới lên đạn?” Diệp Huân nở nụ cười, không phải cười trêu cợt nữa mà là cười ôn hòa.
“Vâng, kỳ cục thật,” Kha Dương cào cào tóc, “Vấn đề là vậy mà cũng bắn được, gặp quỷ chắc.”
“Lo lắng?”
“Không tới mức lo nhưng có hơi không hiểu được.”
“Trước giờ ngay cả hôn cậu cũng chưa hôn cô gái nào mà thử với tôi, cậu có liên tưởng tới đều bình thường thôi,” Diệp Huân vỗ vỗ đùi cậu, “Có gì nghĩ không ra, không phải cậu tự nói mình khí huyết phương cương nhìn người ta hôn môi cũng cứng được sao, dễ hiểu.”
“Em sẽ không……..”
“Phải thử mới biết.” Diệp Huân đột nhiên xoay người bước vào xe, chống tay cạnh đầu Kha Dương.
“Thử cái gì?” Nhất thời Kha Dương cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
Chuyện đời chứng minh, không chơi lửa sẽ không chết cháy ┐( ̄∀ ̄)┌