Diệp Huân cảm thấy ông trời nhất định biết ý định muốn vào đội Phòng ngừa bạo động của hắn chỉ không biết ngài ấy tán thành hay phản đối nhưng hôm nay nhất định phải chơi hắn một cú buồn nôn mới vừa lòng.
Hắn định cùng Tần Vĩ chiều nay đi tra hộ khẩu nhưng còn chưa tới giữa trưa đã có báo nguy, khu dân cư thuộc địa bàn bọn họ quản lý có người tự sát.
Hắn với mấy đồng nghiệp khác thấy mình may mắn vì chưa kịp ăn cơm vì nghe người báo nguy nói ông lão tự sát đã chết cách đây vài ngày…..
“May quá hồi sáng anh ăn rồi.” Tần Vĩ vừa lái xe vừa nói.
Diệp Huân nhìn anh một cái: “Sao nào, ý anh là chút nữa còn cái để ói đó hả.”
“Tiểu Diệp, tố chất kiểu gì vậy,” Tần Vĩ cười, “Anh sợ lỡ như cơm chiều ăn không vô thì sao, ít ra không đói đó.”
Diệp Huân vô cùng bội phục, người này sắp đối diện tình huống đáng sợ vậy mà còn tâm tình nghĩ tới chuyện ăn cơm chiều, còn mình gặp phải chắc hẳn nhịn luôn mấy ngày khỏi ăn.
Người của cục cảnh sát là nhóm đầu tiên đến hiện trường, trước khi đội hình cảnh đến bọn họ phải bảo vệ hiện trường, duy trì trận tự, kiêm luôn việc đem người xuống.
“Mấy ngày trước còn thấy tình trạng thầy Trần rất tốt mà, sao đột nhiên lại…….Bữa nay nhà đối diện ông ấy ngửi thấy mùi lạ, gõ cửa không ai mở……..”
Hàng xóm xung quanh mồm năm miệng mười kể lại tình huống cho đám Diệp Huân nghe, tóm lại ông lão này là giáo viên về hưu vẫn sống một mình, hàng xóm mấy ngày không thấy người lại có mùi lạ nên phá cửa vào xem thử thì phát hiện thầy trần đã treo cổ trong nhà mình.
Diệp Huân không nói gì, đứng ở hành lang thôi đã ngửi được mùi rất kinh, lúc đi tới cửa chỉ còn cảm giác muốn ói ngay.
“Người đâu?” Tần Vĩ vào phòng, phát hiện không có ai.
“Trong WC…..” Hàng xóm phát hiện thi thể của thầy Trần mặt mày trắng bệch chỉ chỉ WC, “Đồng chí cảnh sát, đáng sợ lắm đó, đáng sợ lắm…..”
Diệp Huân theo Tần Vĩ vào WC, lúc anh đẩy cửa thiếu chút nữa hắn quay đầu bỏ chạy, mùi vị thối rữa xộc tới khiến hắn phải nén nhịn sự kinh tởm để nhìn.
Ánh sáng trong phòng rất kém, phòng khách đã mù mờ rồi còn WC y như phòng tối luôn, hắn chỉ thấy có thứ gì đỏ ở giữa WC: “Đèn đâu?”
“Không biết, tìm coi.” Tần Vĩ bịt mũi dợm bước vào.
Mấy đồng nghiệp đi cùng đều có tuổi nghề lâu hơn Diệp Huân, ở cục, hắn chỉ là tiểu bối thôi, trong tình huống thế này Tần Vĩ đã vào rồi hắn không thể đứng bên ngoài được nên đành theo vào sờ tường tìm công tắc đèn.
“Kiếm ra chưa?” Tần Vĩ nói một câu, sau đó tạch một tiếng, đèn sáng.
Đây hẳn là lần kinh hãi lớn nhất của Diệp Huân từ trước tới giờ, khoảnh khắc đèn sáng lên hắn thấy thi thể đã phân hủy ở giữa WC.
Mà vô cùng không may chính là lúc hắn nói chuyện với Tần Vĩ đã vô tình đi tới gần thi thể, hiện giờ cách ngực hắn không tới 10cm, hắn cắn răng mới không khuỵu xuống luôn mà dừng lại rồi lùi về sau từng bước một: “Có mà một tuần rồi ấy.”
“Đệch, ra ngoài ra ngoài……” Tần Vĩ đứng trong WC nhìn một vòng rồi chịu không được bịt mũi chạy ra.
Chạy tới hành lang, hai người mới coi như thở được một hơi, Diệp Huân châm thuốc đứng dưới tàng cây, bọn họ giờ chỉ chờ người của đội hình sự qua rồi hỗ trợ công việc sau đó bàn giao hậu sự cho người nhà.
Sớm nghe rằng mọi người trong cục đều là ông lớn để cho bọn họ chờ một hai tiếng đồng hồ mới tới như đi chơi. Cả tiếng sau Quan Sở mới tới nhìn mấy người của đội hình sự đang gom đồ với điều tra này nọ.
Gan Tần Vĩ lớn, lại không sợ mấy thứ ghê tởm, thấy đội người ta vào đã muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng còn chưa kịp bước đã bị Quan Sở gọi đi duy trì trật tự.
“Thiệt mất hứng,” Tần Vĩ dùng cánh tay huých huých Diệp Huân, “Tiểu Diệp Diệp, sáng anh nghe nói cậu định vào đội Phòng chống bạo động phải không?”
“Nghe nói?” Diệp Huân liếc một cái, cười cười, “Lỗ tai của ngài để ở cục này quá đáng tiếc.”
“Nói nghiêm túc, đi được thì tốt rồi, cậu ở mãi đây thì được gì, coi anh đi cả thanh này đã cống hiến hết cho đám cô dì chú thím ở khu quản lý rồi.” Tần Vĩ trưng biểu cảm ưu thương làm Diệp Huân muốn cười.
“Có chuyện chưa yên lòng, để nói sau đi.”
“Nhưng mà dưới trướng Trình Minh Vũ hơi khó nhai, tên đó rất ngoan độc.”
“Đó là đội Phòng ngừa bạo động đó, anh cứ làm như nói tới xã hội đen vậy.”
“Cậu không biết đó thôi, quăng tên Trình Minh Vũ đó vào xã hội đen tuyệt đối chính là lão Đại,” Tần Vĩ vỗ vỗ vai hắn, “Nếu chịu khổ được thì vào đội Phòng ngừa bạo động vẫn không tệ chút nào, còn trẻ nên nắm chắc cơ hội đi!”
Diệp Huân vừa định nói cảm ơn chú Tần chỉ dạy thì đột nhiên Quan Sở bên kia gọi một câu: “Tiểu Diệp, gọi mấy anh em lại đây gỡ người xuống!”
Diệp Huân nghe xong muốn dựng lông gáy, vừa nghĩ tới hồi nãy muốn đụng vào thi thể đã thấy cả người khó ở rồi, giờ còn phải gỡ người xuống, mà xung quanh lại không có ai để nhờ cậy nên hắn chỉ đành nhìn mấy đồng nghiệp phía sau: “Đi thôi anh em….”
Lúc vào nhà liền thấy Quan Sở đang tán gẫu với mấy thành viên của đội hình sự, vừa nhìn thấy bọn họ lập tức nói theo: “Có kinh nghiệm không, người chết hơn tám ngày rồi, cẩn thận đừng làm rã ra.”
Diệp Huân nhanh chóng nghĩ tới hình ảnh thi thể thối rữa nát ra từng mảnh, hắn cảm thấy Quan Sở nhất định cố ý khiến người ta kinh tởm mà, vừa nói xong mọi người đều dừng tay, Tần vĩ cau mày: “Nếu không thì xin mời ngài Quan Sở có kinh nghiệm đi gỡ người đi ha?”
“Làm việc đi!”
Đồng nghiệp lớn tuổi nhất là ông Lưu đi đầu vào WC, nhìn thoáng qua rồi quay lại phân công: “Chút nữa tôi đi gỡ dây thừng, hai người ôm thi thể, một người giữ chân, người chết không như người sống, ôm cho cẩn thận.”
“Chút nữa cậu giữ chân đi,” Tần Vĩ vỗ vai Diệp Huân, anh biết hắn chịu không nổi, “Đừng nhìn mặt, cúi đầu giữ là được.”
Mấy người theo phân công của ông Lưu chia ra giữ người, ông ta bắt đầu cắt dây thừng. Diệp Huân ôm chân thi thể, bởi vì thi thể bị dao động qua lại nên hắn có cảm tưởng như say xe, nhưng cái khiến người ta không chịu nổi nhất chính là quần áo của thi thể ẩm ướt mà Diệp Huân lại không dám buông tay.
Thật ra trường hợp thế này không mấy người thấy được, tất cả đều nhịn thở không lên tiếng, không khí trong WC rất khẩn trương.
Ngay lúc ông Lưu cắt được đoạn dây thừng khảm sâu vào trong cổ thi thể thì đột nhiên di động của Diệp Huân vang lên, tiếng động bất chợt khiến dây thần kinh bị căng đến cực hạn của mọi người sợ đến run lên.
Ông Lưu cũng run người, ghế bị đạp dưới chân vang lên răng rắc.
“Đỡ chắc!” Tần Vĩ hét lên.
Chân ghế bị gãy ngay sau đó, ông Lưu quăng luôn thi thể vào đám người khiến bước chân bọn họ rối loạn thiếu chút nữa người này nối người kia làm hỏng thi thể.
Trong lúc hỗn loạn Diệp Huân nhanh chóng ôm thi thể chạy về phòng khách, mới đi hai bước lại cảm thấy tay hơi lạnh, hắn quay đầu nhìn lại thấy tay thi thể khoát lên hắn không biết từ lúc nào.
Hắn cố nén không ném thi thể xuống đất ngay lập tức, nói gì thì nói, dù xác khó coi tới đâu người cũng chết rồi, hắn không thể vô phép với người chết được.
Cơm trưa cuối cùng cũng bị bỏ qua, Quan Sở cho phép bọn họ về nhà tắm rửa thay quần áo.
Diệp Huân đứng trong phòng tắm chà tới chà lui mấy tiếng đồng hồ mới không cam lòng bước ra, giờ có dội thêm một lọ khử trùng hay chai sữa tắm cũng không khiến hắn bình tĩnh nổi, cả người đau rát vì bị kỳ cọ quá nhiều….
Ngồi trong phòng khách cả buổi hắn mới nhớ cú điện thoại bị bỏ qua kia, liếc một cái không ngờ là Kha Dương gọi.
Hắn gọi lại cho Kha Dương, bên kia bắt máy rất nhanh, chuông đổ chưa xong một tiếng đã nghe được tiếng Kha Dương: “Anh, xin anh chút chuyện.”
Trong nhận thức của Diệp Huân, Kha Dương không phải người dễ dàng nhận ý tốt của người khác, lại càng không bao giờ cầu xin ai, giờ dùng một câu đi thẳng vào vấn đề như thế khiến lòng hắn hơi trầm xuống, xảy ra chuyện rồi.
Tạm thời hắn không có ý nghĩ tiến thêm một bước gì với Kha Dương nhưng hắn thật sự rất thích đứa nhỏ này và thật tâm mong muốn những điều tốt đẹp cho cậu cho nên vừa nghe Kha Dương nói xong hắn đã sốt ruột: “Làm sao vậy?”
“Ngày mai em muốn mượn xe anh.” Kha Dương nói thẳng.
“Cái gì?” Diệp Huân hoảng sợ, đứa nhỏ này không có bằng lái mà dám đi mượn xe à?
“Em phải về nhà cũ một chuyến nhưng không biết đi như thế nào mới mượn xe anh dùng,” Kha Dương nói chuyện như không yên lòng, “Tối mai trả lại anh.”
“Khoan đã, tôi chưa hiểu ý cậu, cậu còn còn không biết đi như thế nào thì mượn xe làm gì, tính lái đi đâu,” Diệp Huân mơ mơ hồ hồ, hắn hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Ở trường.”
“Tôi lái xe qua đón cậu.”
Kha Dương ngồi xổm hút thuốc cạnh đống rác ở cửa sau trường học, cậu nhìn chằm chằm xuống đất không biết đang nghĩ cái gì, Ngốc Tam Nhi ở phía sau đi qua đi lại lo lắng không yên.
Xe Diệp Huân dừng trước mặt bọn họ, Ngốc Tam Nhi nhìn hắn còn mặc cảnh phục bước xuống thì đá mông Kha Dương một cú, hét lên: “Dương ca, xảy ra chuyện gì mà anh báo cảnh sát vậy?”
Kha Dương lúc này mới hồi phục tinh thần mà ngẩng đầu: “Anh, anh đến rồi.”
Diệp Huân liếc một cái lập tức nhìn ra Kha Dương có tâm sự, vẻ mặt rõ ràng rất khác với bình thường, không còn loại cười đùa nhàn nhã.
Diệp Huân nhíu nhíu mày đánh giá Kha Dương một hồi mới ngửi ra mùi vị đống rác kế bên trong nháy mắt liền nhớ tới chuyện phải đỡ thi thể khi nãy: “Lên xe rồi nói…..Hai đứa trốn học đúng không.”
“Vâng, Dương ca thấy mấy thứ này nọ…” Ngốc Tam Nhi gật đầu, nó muốn nói Kha Dương nhìn thấy mẹ cậu nhưng không biết Diệp Huân có sợ hay không nên im lặng.
Kha Dương đứng lên, tay vừa đụng cửa xe đột nhiên xoay người: “Anh, hôm nay anh làm việc bên ngoài phải không.”
“Nói nhảm, ngày nào chẳng bị kêu réo.”
“Em muốn nói, có người chết.”
Diệp Huân đang muốn mở cửa lên xe bị lời này ghim chặt tại chỗ, sau lưng rét run: “Sao cậu biết?”
“Thấy được.” Kha Dương thản nhiên nói một câu rồi lên xe ngồi ở chỗ phó lái.
Ngốc Tam Nhi vốn chịu không nổi việc này nhưng hiện giờ người Kha Dương thấy là mẹ cậu, lại thấy có thứ tà ma theo, chân nó phát run nhưng cũng chạy tới chỗ ghế phó lái: “Dương ca, em ngồi lên đùi anh hả?”
“Em có mặt mũi không vậy, lớn già đầu mà còn…..” Kha Dương bất lực, cậu biết Ngốc Tam Nhi sợ nên không muốn nó đi theo, nhưng cũng biết tình huống này có hù chết nó vẫn cắn răng bám dính y như hàng khuyến mãi kem đánh răng mua một tặng một.
Cuối cùng Kha Dương ở phía sau dính với Ngốc Tam Nhi y chang cặp tình nhân thất lạc nhiều năm giờ mới được gặp lại. Diệp Huân nhìn mà buồn cười, lúc khởi động xe còn quăng lại một câu: “Chút nữa hai đứa có cần diễn màn ôm nhau cùng khóc không?”
“Chú cảnh sát, chú không hiểu đâu, Kha Dương không giả bộ như cha con, anh ấy nhìn thấy thì nhất định có rồi,” Ngốc Tam Nhi ôm cánh tay phải của Kha Dương không buông, “Đếm xem coi có bao nhiêu người, coi chừng xung quanh còn nữa á.”
“Anh, anh có chỗ nào không thoải mái không,” Kha Dương ngồi phía sau ghế lái, rầu rĩ hỏi: “Anh bị người đó đụng trúng à.”
Diệp Huân nhớ tới cảm giác lạnh như băng khi cánh tay thi thể khoác lên người mình, cả người run lên dựng hết tóc gáy: “Hình như đụng trúng tay, có sao không?”
“Cảm thấy có gì bất thường thì nói cho em biết,” Kha Dương không động đậy, cúi đầu dựa vào ghế phía trước, tay chống lên gối, “Ví dụ cảm thấy lạnh hay như có nước lướt qua người mình.”
Diệp Huân định chở Kha Dương đến quán cà phê nào đó rồi hỏi cậu chuyện mượn xe, hắn nhớ ngay ngã rẽ có một quán cách trường bọn họ không xa.
Chưa lái được bao xa, Diệp Huân chợt thấy cổ mình ê ẩm, tiếp theo không biết có phải bị lời Kha Dương ám ảnh hay không mà hắn cảm thấy như có lông chim xẹt qua.
“Kha Dương.” Diệp Huân đạp thắng, đỗ xe ven vệ đường.
Kha Dương không trả lời, tư thế ngồi cũng không đổi y như cậu đã ngủ rồi, Ngốc Tam Nhi nhìn ra Diệp Huân hơi kỳ lạ nên dùng tay khều khều cậu: “Dương ca, chú cảnh sát hình như…..Không phải chứ…..”
Ngay lúc Diệp Huân đang nghĩ có phải Kha Dương ngủ rồi hay không, Kha Dương đột nhiên nâng tay vỗ vào vai hắn dùng âm thanh lạnh ngắt nói một câu: “Tránh ra.”
Nhưng tay Kha Dương còn lạnh hơn giọng của cậu, da cổ Diệp Huân có thể cảm nhận từng hơi lạnh từ tay cậu truyền tới y như cái đặt trên vai hắn là một khối băng vậy.
“Đây là…..” Diệp Huân nhìn về phía Ngốc Tam Nhi.
“Đừng nhúc nhích.” Môi Ngốc Tam Nhi tái xanh, nó nhìn chằm chằm tay của Kha Dương, nó không biết tình huống của Diệp Huân như thế nào nhưng đối với việc toàn thân Kha Dương tỏa ra hơi lạnh thì ký ức còn mới lắm dù chỉ mới thấy qua có một lần.
Kha Dương bị tà ma quấn thân.