*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kha Dương làm sao nhìn ra hắn đang có tâm tình không tốt, Diệp Huân không biết, hoặc là chính hắn cũng quên mất hôm nay mình không vui, lúc Kha Dương hỏi hắn mới nhận ra bản thân có hơi không ổn lắm.
Đứa nhỏ này nhạy cảm quá dù bề ngoài nhìn rất tùy tiện vô tâm, Diệp Huân rút ra kết luận.
“Cậu gặp chuyện vậy mà vẫn vui được hả?” Diệp Huân hỏi xong một câu rồi nhớ tới bộ dáng khí thế ngất trời của Kha Dương ở sân bóng, “Cũng phải, tâm tình cậu tốt lắm…”
“Cái này anh không hiểu đâu, chúng ta khác nhau,” Kha Dương chỉnh sửa quần áo bên ngoài còn khóa cặp lại chưa kéo lên, Diệp Huân có thể nhìn thấy đống sách vở loạn xạ phía trong, “Sau này anh sẽ biết.”
Diệp Huân cười cười, hắn thật sự không hiểu ý trong lời của Kha Dương nhưng không nghĩ nhiều mà đưa tay kéo khóa cặp cho cậu: “Ăn món Thái hay món cay Tứ Xuyên?”
“Gì cũng được.”
“Hay là ăn thịt nướng? Lâu rồi không…..”
“Sao cũng được mà.” Kha Dương sửa xong quần áo, đút tay vào túi quần bước đi, túi xách sau lúc đung đưa theo từng bước của cậu.
Diệp Huân nhíu mày, hắn chán nhất là mấy người lúc hỏi chọn gì lại nói sao cũng được: “Kêu cậu chọn một cái, sao cũng được cái gì.”
“Tôi chọn?” Kha Dương nhìn hắn cười: “Bánh nướng, nhiều thịt chút.”
“Vậy thịt dê xiên đi.” Diệp Huân hình như không nghe lời cậu nói.
“Không phải quyết định rồi sao.” Kha Dương vui vẻ.
“Dạ dày cậu không tốt, hình như thịt dê bổ dạ dày đấy.”
Kha Dương không nói gì cho tới khi bước vào xe mới mở miệng nói câu cảm ơn, tiếng không lớn nhưng Diệp Huân nghe rất rõ ràng, cười cười không đáp.
Diệp Huân không quen đường ở thành bắc nên một đường toàn nghe theo Kha Dương chỉ trỏ ở ghế phó lái, ngón tay cậu vô thức phủi phủi cửa kính: “Xe của anh bao nhiêu tiền vậy?”
“Hả?” Diệp Huân nhìn chằm chằm mấy cái bảng hiệu hai bên đường, “Dưới hai trăm vạn.” (dưới 200.000NDT ~ 700 triệu VND)
“Anh chắc đi làm chắc cỡ hai năm là nhiều,” Kha Dương duỗi cẳng chân, “Cảnh sát có tiền vậy luôn?”
“Bớt nói xàm,” Diệp Huân cuối cùng cũng thấy cửa tiệm thịt dê xiên, buôn bán rất đắc, chắc mùi vị không tệ, “Tiền lương đương nhiên mua không nổi, là ba tặng.”
Kha Dương muốn nói tôi thấy quan hệ cha con hai người cũng đâu xấu lắm, còn tặng xe cho anh mà, nhưng lời tới miệng lại ngừng lại.
Trong tiệm không ít người, vị trí sát cửa sổ đã hết nên cuối cùng hai người chọn chỗ dựa tường trong góc tối, ngồi một hồi rồi vẫn im lặng y như họp hội băng nhóm xã hội đen.
“Hôm nay tìm cậu muốn nói chuyện hai ngày nay kỹ một chút, trước tiên là nói thời điểm xảy ra lần đầu….” Diệp Huân cởi áo khoác măng tô bên trong là áo lông xám, Kha Dương chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn hắn, người này lúc mặt thường phục không có sự lạnh lùng khi mặc cảnh phục, nhìn thật….
“Cho tôi một điếu.” Kha Dương tựa vào ghế đột nhiên nói một câu.
Diệp Huân đưa tay vào túi lấy thuốc hút nhìn thoáng qua đồng phục của Kha Dương, cậu đã nhanh chóng cởi áo khoác cuộn thành một cục quăng qua ghế trống bên cạnh.
“Cậu mấy tuổi…” Diệp Huân vẫn đưa điếu thuốc cho cậu.
“17, hút thuốc không liên quan tuổi tác, liên quan áp lực nhiều hay ít thôi.” Kha Dương ngậm điếu thuốc, híp mắt: “Đại ca, bật lửa.”
“Hôm đó tôi ngủ gật ở văn phòng, tỉnh lại đã ở trong phòng tối nhà cậu,” Diệp Huân đưa bật lửa cho Kha Dương, “Chắc là Ngốc Tam Nhi gọi dậy.”
“Tôi cũng buồn ngủ muốn chết, lúc tỉnh lại ở văn phòng của anh thì gặp một cảnh sát khác nhiệt tình thể hiện thâm tình cá nước hù chết tôi, tưởng mình mình mộng du bị hốt vào cục cảnh sát chứ.”
“Mấy lần sau đều là ngủ một giấc thì có chuyện,” Diệp Huân nghĩ nghĩ, “Sáng hôm sau lại tỉnh.”
“Ừ, khó chịu y như bị đập một trận vậy.” Kha Dương gật đầu.
“Cậu thường xuyên bị đập à?” Diệp Huân cười nhạt, biểu tình của Kha Dương dường như rất quen thuộc với chuyện này.
“Bị đập không ít,” Kha Dương không để ý, “Thay Ngốc Tam Nhi đỡ đòn thì khỏi nói, còn sư phụ tôi đánh người chính là luyện tập dài hạn, trong tay có cái gì xài cái đó, nếu không phải phòng tôi xa nhà bếp ông ấy nhất định dùng dao mà chẻ rồi, tôi bây giờ luyện được một thân công phu là nhờ vậy đó.”
“Sư phụ cậu……” Diệp Huân vẫn không rõ mối quan hệ của Kha Dương với lão bán tiên kia, “Là sư phụ thật à?”
“Đương nhiên không phải chỉ là sư phụ thôi,” Kha Dương rút một ngụm khói, nhả về phía mặt tường, “Ông ấy là cha của Ngốc Tam Nhi, trên nó còn có anh cả, anh hai, nhưng bọn họ đều đi làm cả rồi nên không thường đến viện nữa…”
Diệp Huân ấn ấn thái dương, nhiều khi nói chuyện với Kha Dương hao hơi tổn sức vô cùng, không biết là cậu cố ý giả ngu hay gì, “Tôi không hỏi chuyện này.”
“Ông ấy là chú tôi sống chung từ nhỏ, bắt kêu sư phụ thì kêu sư phụ thôi.” Kha Dương hớn hở cười nhe hàng răng trắng chỉnh tề.
“Cậu vẫn theo ông ấy? Cha mẹ đâu?” Diệp Huân hơi do dự rồi hỏi tiếp.
“Không biết, từ khi nhớ chuyện đã ở cùng sư phụ rồi,” nụ cười của Kha Dương hơi nhạt xuống nhưng nhanh chóng khôi phục như cũ, “Sư phụ nói tôi không có quan hệ với bọn họ, tôi do sét trên trời đánh xuống đó.”
“…..Sư phụ cậu hình như có tình cảm đặc biệt với sét đánh nhỉ.”
Diệp Huân hỏi Kha Dương mấy nghi vấn của mình, rất nhanh liền biết thân thế cùng những người bên cạnh cậu. Chưa từng gặp cha mẹ, sống với chú từ nhỏ, chú làm nghề nghiệp bán tiên đương nhiên là bán tiên hàng dỏm; bạn bè không nhiều, bình thường chỉ chơi cùng Ngốc Tam Nhi vì nó coi như hiểu cậu nhất; lúc bốn năm tuổi phát hiện có thể nhìn thấy quỷ hồn, người chú sau đó liền bắt kêu là sư phụ bắt đầu hành trình hỗ trợ giả quỷ gạt người………
Kha Dương là đứa trẻ có nhiều chuyện cũ, Diệp Huân mất chừng mấy phút liền hiểu tại sao cậu có thể bình thản đối diện với chuyện phát sinh mấy ngày nay.
“Cậu ở trong tôi….Trong thân thể, có cảm thấy có sao không?” Diệp Huân cảm thấy lời mình nói ra không tự nhiên chút nào, nhưng lại tìm không được từ thích hợp để nói.
“Không có,” Kha Dương cười cười, “Rất tốt.”
“Nếu như bị đổi tiếp thì nên làm cái gì bây giờ?”
“Cứ giả bộ không nghe không thấy, đừng nói chuyện nhiều với bọn họ.” Kha Dương trả lời rất nhanh.
“Tại sao?” Diệp Huân châm điếu thuốc.
“Rất……phiền, anh tuyệt đối không muốn biết đâu,” Kha Dương xoay mặt qua một bên, ánh mắt hơi bất đác dĩ, “Nói cho tôi biết chuyện nhà anh đi, đỡ phải bất cẩn gây chuyện bậy bạ.”
“Nhà tôi rất đơn giản, ba tôi mở công ty, mẹ ở nhà nội trợ, ba tôi muốn tôi kế thừa gia nghiệp nên phản đối tôi làm cảnh sát thành ra quan hệ căng thẳng.”
Kha Dương nhìn Diệp Huân chờ hắn nói tiếp nhưng phát hiện hắn đã lấy xiên thịt dê ăn, cậu nhướng mày, “Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“…………Qua loa vừa thôi.”
“Tôi thường không về nhà, cuộc sống đơn giản, cậu không cần lo nhiều vậy đâu.” Diệp Huân bỏ thịt dê vào miệng, không tệ thật.
“Thật không vậy?” Kha Dương nhớ tới người đàn ông mới sáng sớm đã sờ sờ mó mó, không tin lời Diệp Huân lắm.
“Muốn nói Vu Chiêu hả,” Diệp Huân cười cười, “Chuyện ngoài ý muốn thôi hơn nữa đã xong, ngại quá khiến cậu sợ rồi.”
“Không tới mức sợ gì, người tên đó sờ cũng không phải tôi…” Kha Dương cào cào đầu, lấy chiếc đũa đảo đảo đ ĩa tương, “Tôi muốn nói là anh còn bạn trai cũ hay bạn trai đương nhiệm gì không?”
“Không có,” Diệp Huân ngẩng đầu, cảm thấy Kha Dương khi nói mấy lời này rất tự nhiên, không hề tò mò tính hướng của hắn, cũng không tỏ ra xấu hổ khi hỏi nhiều, ánh mắt hắn không tự chủ lại dừng ở lỗ xỏ khuyên ở tai trái cậu: “Sao cậu lại xỏ khuyên trái thế?”
“Còn làm gì nữa, tăng độ đẹp giai đó.” Kha Dương sờ sờ lỗ tai.
“………Tôi hỏi sao cậu xỏ khuyên bên trái.”
“Sư phụ nói tai phải của tôi có phúc, không cho xỏ cả hai hoặc xỏ bên phải…”
“Sợ sét đánh à.”
Kha Dương cười vui vẻ hơn nửa buổi: “Anh còn biết nói vậy?”
“Sư phụ cậu là Thiên Lôi chuyển thế mà.”
“Có ý nghĩa gì sao? Tai trái tai phải?” Kha Dương ăn mấy đũa thịt dê mới nhớ hỏi tới.
“Cũng không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Diệp Huân cúi đầu ăn phần của mình, Kha Dương không phải, cái này hắn khẳng định nhưng ma xui quỷ khiến gì lại phải hỏi ra chứ.
Kha Dương dõi theo hắn một lúc lâu, đột nhiên phản ứng lại liền đâp mạnh xuống bàn một cái: “Á!”
“Cậu làm gì?” Diệp Huân bị hành động này của cậu dọa sợ, quăng luôn xiên thịt dê vào trong nồi chìm mất bóng.
“Ý muốn hỏi cái kia phải không?” Kha Dương nằm sấp lên bàn, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ý kia gì?” Diệp Huân giả ngu, Kha Dương phản ứng thẳng ghê.
“Nếu không anh hỏi tôi chuyện này làm gì, có nhiều người xỏ khuyên trái mà.”
“Cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với người chưa thành niên, đừng căng thẳng.” Diệp Huân quét mắt qua cậu một cái.
Kha Dương không hề nghĩ tới Diệp Huân có thể nói ra một câu như vậy, khác biệt quá lớn với bộ dạng nghiêm túc của hắn mà, cậu liếc mắt đảo qua mặt hắn trên đó dường như có một tia chế nhạo biến Kha Dương thành kẻ ngượng ngùng, há mồm cãi: “Tôi không phải chưa thành niên.”
“Ha,” Diệp Huân buông đũa, cười cười như không nhìn cậu, “Ý cậu là tôi có thể hứng thú với cậu phải không?”
Kha Dương phun miếng thịt dê còn chưa kịp nhai xong trong miệng ra, Diệp Huân nhìn miếng thịt bị phun ngược vào bát thì nhíu mày, Kha Dương thấy biểu tình này của hắn liền thoải mái không ít: “Anh nha anh nha, vừa cởi cảnh phục ra là tính tình biến thành vậy luôn.”
“Tôi thì làm sao, chỉ thuận miệng đẩy theo ý cậu thôi.” Diệp Huân ném túi giấy lau qua trước mặt cậu, “Lau đi.”
“Lau gì?” Kha Dương tự thấy mặt mình không bị dơ.
“Miệng cậu.”
Cơm nước xong rồi Diệp Huân lấy một cái di động trong túi ra, đặt trước mặt Kha Dương: “Lắp sim rồi, số của tôi cũng lưu xong, tiền cước này nọ cậu không cần lo.”
Kha Dương cầm di dộng trong tay áng chừng: “Nặng, đắc không?”
“Ừ, một cân tới mấy ngàn, tôi không mua được nhiều hơn nên chỉ lấy ba lạng thôi.” Diệp Huân đứng lên mặc áo khoác. (một cân = 500g, ba lạng = 300g)
Kha Dương xách áo khoác cùng túi xách theo hắn ra ngoài, lúc nhân viên vừa mở cửa Diệp Huân quay đầu lại chỉ áo khoác của cậu: “Mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm.”
Tốc độ nói chuyện của Diệp Huân không nhanh cùng giọng nói ôn hòa, mấy lời tùy ý này của hắn vào tai Kha Dương không hiểu sao lại thấy cảm động, giống y như có lông chim nhẹ nhàng lướt qua làn da.
Kha Dương không nói gì, thật ra cậu không thấy lạnh, có lẽ do ăn thịt dê nên toàn thân giờ nóng phừng phừng nhưng cậu vẫn nghe lời mặc áo vào. Sư phụ thường hay nhắc chú ý bị cảm nhưng theo lý giải của người bình thường thì không thể hiểu ông đang muốn nói cái gì – con thỏ nhãi nhép con cảm thấy mình trâu bò lắm đúng không, khiêng được cái nồi liền nghĩ mình ôm được lồ ng vàng, trán đập một cái liền nghĩ mở được thiên nhãn….
So ra thì Ngốc Tam Nhi nói chuyện còn dễ hiểu lắm, nó nói, Dương ca đừng để bị cảm, cảm rồi lây qua em.
“Tôi chở cậu về.” Diệp Huân khởi động xe nhưng cả buổi không chịu lái đi, một lát sau hắn mới quay đầu nhìn Kha Dương, “Hình như tôi không biết cái ngõ nhà cậu ở đâu…..”
“Vậy tôi lái?” Kha Dương còn nghiêm túc hỏi.
“Cậu đào ra suy nghĩ này từ đâu vậy?” Diệp Huân lái đến chỗ có thể đậu xe, “Tôi nhờ cậu chỉ đường.”
“Tới giao lộ phía trước rẽ trái, đi theo phố Thuận Bắc…..” Kha Dương cười cười, chỉ chỉ tay về phía trước, còn chưa nói xong đột nhiên dừng lại, tay sựng lại giữa không trung nhưng bỏ xuống rất nhanh, tiếp theo nhắm mắt lại dựa đầu vào ghế bất động.
Diệp Huân thoáng nhìn qua hướng ngón tay cậu vừa chỉ, không phát hiện dị thường gì nhưng vẫn buông nhẹ chân ga: “Làm sao vậy?”
“Không việc gì,” Kha Dương vẫn nhắm hai mắt, một bộ dạng mệt mỏi, một bóng người mơ hồ dính đầy máu dọa cậu nhảy dựng, cậu rất ít khi nhìn thấy kiểu này.
“Nhìn thấy cái gì rồi phải không?” Diệp Huân nhẹ giọng hỏi, dù trong xe có bật điều hòa nhưng hắn vẫn thấy sau lưng phát lạnh.
“Lái đi, không có gì đâu.”
Diệp Huân lái xe đến bờ đê ngoài ngõ nhỏ, xe không vào được. Kha Dương vẫn nhắm mắt như cũ, mím chặt môi, cau mày, bộ dạng nhìn như rất phiền chán, Diệp Huân không nói gì trầm mặc nhìn cậu.
Da Kha Dương không tính là trắng mà có màu tiểu mạch nhưng bây giờ sắc mặt đã hơi trắng xanh.
“Tôi vào nhà.” Kha Dương đột nhiên mở mắt nói một câu, ánh mắt của Diệp Huân dừng trên mặt cậu còn chưa kịp thu hồi.
“Tôi đưa cậu vào nhà.” Diệp Huân mở cửa xe, hắn lo lắng.
“Đừng xuống xe,” Kha Dương bật dậy tóm hắn lại, sức lực rất mạnh, “Anh quay về đi, đây là địa bàn của tôi.”
Kha Dương một đường chạy về, vừa vào cửa viện đã thấy Ngốc Tam Nhi múc nước đổ vào bồn, nhìn thấy cậu vào liền kêu lên: “Anh đi đâu vậy hả, em đệch, chơi bóng xong liền mất tích vậy!”
“Em về phòng đi,” Kha Dương phẩy phẩy tay, chạy vào mình đóng cửa rồi bổ nhào lên giường.
“Ba _______” Ngốc Tam Nhi hét lớn về phía phòng của Kha Lương Sơn, nó từng thấy Kha Dương như vậy khi gặp phải thứ khó chơi, tuy rằng ba nó không quản nhưng vẫn nên la lên để lấy thêm can đảm.
Tiếng khóc nức nở của cô gái cứ quẩn quanh bên tai Kha Dương không chịu dứt, từng đợt từng đợt âm thanh thật nhỏ cứ truyền đến mãi, cậu có thể cảm nhận sự đau đớn, thê lương cùng không cam lòng giống như xuyên qua thân thể chính mình.
“Đừng nói nữa, tôi không giúp cô được,” Kha Dương thở dài kéo chăn qua trùm lên đầu, “Nếu như tôi có bản lĩnh sẽ không như bây giờ rồi….”
……………………………………………………………..
Thịt dê nướng …………