Diệp Dao Quang thở dài một hơi, Bạch Viên suy cho cùng cũng là người thay đổi giữa chừng, chưa hiểu rõ hết về việc tu luyện.
Phí mất cả nửa ngày, cuối cùng Bạch Viên cũng hiểu rõ sự khác biệt của mình.
Bạch Viên há hốc miệng: "
Tiểu thư, bây giờ nô tì là Linh Nhân giả ngũ phẩm sao?"
Diệp Dao Quang gật đầu: "
Ngươi là Linh Nhân giả ngũ phẩm, hơn nữa đã đả thông tám mươi mốt linh mạch, tương lai của ngươi vô cùng xán lạn."
Bạch Viên nở nụ cười xán lạn: "
Tốt quá rồi, sau này nô tì có thể bảo vệ tiểu thư."
Bạch Viên múa may nắm đấm của nàng ấy, ánh mắt chân thành không có chút giả dối nào.
Trong lòng Diệp Dao Quang cảm thấy ấm áp, quyết định đưa Bạch Viên đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa thật ngon."
Tiểu thư là tốt nhất." Bạch Viên luôn nhung nhớ vịt quay ở Thiên Hương Lâu.
Hai người chủ tớ rời khỏi phủ Tể tướng, đi đến Thiên Hương Lâu, yêu cầu một phòng bao.
Tố Võ Vọng phát hiện ra bọn họ, đem một đám hộ vệ đuổi theo.
Phòng bao tầng hai của Thiên Hương Lâu.
Bạch Viên mở cửa sổ ra, bên dưới là con đường phồn hoa tươi đẹp.
Diệp Dao Quang gọi hai con vịt quay, nàng và Bạch Viên mỗi người một con, không đủ thì gọi thêm.
Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, tiểu nhị bưng vịt quay nóng hôi hổi lên.
Bạch Viên kinh ngạc ngồi dậy, hai mắt chưa từng rời khỏi con vịt quay."
Không cần vội, không đủ chúng ta gọi thêm.""
Vâng, tiểu thư nói đều đúng."
Con mắt của Bạch Viên dán chặt lên thân vịt quay.
Vẻ mặt Diệp Dao Quang bất lực, bắt đầu đụng đũa.
Bạch Viên ngồi xuống, hai tay sạch sẽ giơ về phía vịt quay.
Bùm một tiếng, Tố Võ Vọng đem theo một đám hộ vệ xông vào phòng bao."
Diệp Dao Quang, hôm nay ta phải xả cục tức cho Tiên Nhi muội muội."
Tố Võ Vọng khí thế bừng bừng, một chân đá lật cái ghế, vịt quay nóng hổi rơi xuống đất.
Diệp Dao Quang không vui nói, hàn khí bộc phát: "
Ngươi là ai, tại sao không mời mà đến?"
Tố Võ Vọng dương dương đắc ý nói: "
Ta là nhi tử của Đại tướng quân Tố Võ Vọng."
Khóe môi của Diệp Dao Quang chậm rãi cong lên: "
Tố Ngữ Nhu là tỷ tỷ ruột của ngươi."
Tố Võ Vọng càng đắc ý hơn: "
Tỷ tỷ ruột, là ruột thịt cùng mẹ."
Sắc mặt Diệp Dao Quang nhanh chóng trầm xuống: "
Cút."
Tố Ngữ Nhu là bạn tri kỷ của Diệp Khuynh Tiên, đã bắt nạt nguyên chủ không ít lần.
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, Diệp Dao Quang không vui vẻ khi đối mặt với Tố Võ Vọng.
Tố Võ Vọng nhướng mày, giận giữ hỏi: "
Quả nhiên ngươi là một người kiêu ngạo bướng bỉnh, ở trong phủ Tể Tướng, ngươi nhất định bắt nạt Tiên Nhi muội muội không ít. Tiên Nhi muội muội là một nữ nhi ấm áp lương thiện biết bao, tại sao ngươi lại nỡ ức hiếp Tiên Nhi muội muội?"
Bạch Viên mắng lại: "Đồ heo béo chết tiệt, ngươi ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen."
Tố Võ Vọng nghe vậy, lúc này mới phát hiện trong phòng bao có một Bạch Viên vừa trắng vừa tròn.
Không biết là có chuyện gì, giống như có một dòng điện chạy quay toàn thân, cả người Tố Võ Vọng không khỏi run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, lòng bàn tay đổ mồ hôi như đang xông hơi.
Trong não Tố Võ Vọng vụt qua bóng hình xinh đẹp của Diệp Khuynh Tiên, quả quyết mắng trở lại: "Đồ heo béo chết tiệt, ngươi mới là đồ heo béo chết tiệt, cả nhà ngươi đều là đồ heo béo chết tiệt. Ngươi không chỉ là đồ heo béo chết tiệt, còn là người quái dị giống như Diệp Dao Quang."
Trên mặt Diệp Dao Quang đeo tấm vải, trước đây là để che đi vết bớt xấu xí trên mặt, mọi người trong ngoài kinh thành đều biết.
Bạch Viên lập tức tức giận: "
Ngươi mới là đồ heo béo chết tiệt, ngươi mới là người quái dị, tiểu thư nhà ta...""
Khụ khụ." Diệp Dao Quang khẽ ho nhẹ.
Bây giờ, Diệp Dao Quang vẫn mang tấm vải đó, quả thực là dung mạo minh diễm, xán lạn như sao trời. Nếu không che lại, ban ngày ban mặt Diệp Dao Quang cũng không dám một mình ra đường.
Bạch Viên cũng thấy Diệp Dao Quang minh diễm như hoa đào, khuôn mặt xinh đẹp phong tình vạn chủng, vừa mỉm cười một cái là nghiêng nước nghiêng thành, tiểu thư xinh đẹp như vậy tuyệt đối phải giấu thật kỹ."
Bạch Viên, không cần phí lời với hắn ta, đuổi hắn ta ra ngoài." Diệp Dao Quang nói.