Thần Hộ Mệnh

Chương 1




Gần đây Hạ Phồn đang gặp rắc rối.

Cậu buồn rầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang bay lơ lửng, mang cái vẻ mặt vui tươi hớn hở kia.

Đúng vậy, tất cả là do tên Hồ Nhất Phàm này hết.

Linh hồn này đã bám theo cậu gần hai năm rồi. Mới đầu cậu còn lo lắng đề phòng  nhưng giờ thì cậu không quan tâm nữa. Tại tên này cả vì hắn......vì hắn…

Thôi được rồi, vì trông hắn chẳng giống quỷ chút nào hết.

Hắn ỷ người ta không thấy mình, ban ngày bám theo cậu đi làm. Lúc cậu bận, hắn sẽ ngồi xổm kế bên cười hì hì, ngắm cậu làm việc. Khi cậu đi làm về, hắn sẽ giúp cậu quét dọn nhà cửa, giặt quần áo và nấu cơm với tốc độ thần sầu, trông hắn như một người đàn ông của gia đình vậy. Hắn cũng không hút tinh khí hay làm gì gây hại tới cậu cả, dần dà Hạ Phồn cũng …. thành thói quen.

Kết quả của việc không quan tâm là giờ tên này trèo hẳn lên giường cậu.

Thằng cha này còn không thèm nhả nửa chữ về gốc gác của mình. Thêm nữa, ngoài việc điều khiển được nồi niêu xoong chảo ra, chẳng hiểu hắn làm kiểu gì mà chỉ có Hạ Phồn mới có thể nhìn thấy và chạm được vào hắn, còn người khác thì không.

Một điều nữa là bên trong hắn vừa căng chặt, vừa nóng lại còn mềm. Lần nào cũng khiến cậu kích thích không thôi, mà thằng cha này còn cố tình nhún lên nhún xuống nữa chứ, đòi thêm mấy lượt. 4

Đáng ghét thật mà! 

Không được, mình không thể để chuyện này xảy ra nữa! 

Đủ loại suy nghĩ khiến Hạ Phồn xấu hổ đỏ cả mặt, cậu tức giận trừng mắt nhìn tên kia. Hồ Nhất Phàm rướn người tới hôn chụt vào má cậu như dỗ dành rồi cười hì hì như tên lưu manh.

Hạ Phồn thấy chỗ này không có ai. Cậu không kiêng dè gì, táng hắn một phát, giận dỗi quay qua chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa: " Em nói rồi tuần này không  làm! Không muốn làm! Anh hết hy vọng đi."

Hồ Nhất Phàm nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, mắt chứa chan ý cười. Hắn lén lút liếm lòng bàn tay trắng mịn của cậu.

Hạ Phồn: Σ(っ//// °Д °///;)っ!!!!!

" Anh cút đi cho em!!!"

… … … … … … ….

… … …

… … … … …

Hồ Nhất Phàm cười ha ha theo sau người thương, nhìn cậu vừa xấu hổ đỏ mặt vừa tức giận, mà thấy đáng yêu gì đâu.

Dường như lồng ngực trống rỗng lạnh lẽo của hắn cũng đã khôi phục nhiệt độ vốn có của nó.

Chỉ là…..

Hắn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt hơi nheo. Khi hắn không cười, trông hắn rất âm u lạnh lùng.

Nhưng mà luôn có mấy kẻ không có mắt, thích tới quấy rầy không khí vui vẻ của hắn và Phồn Phồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.