Tôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau.
Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình.
Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh.
Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể.
Cho đến một ngày, khi tôi đi làm và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô tình đập vào bàn và bị sưng lên.
Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến.
Anh ấy nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của tôi vậy!”
1
Giữa trưa nắng gay gắt.
Tôi đang ngồi ngoài phòng họp ăn cơm siêu cay, cay đến mức nước mắt tuôn rơi.
Trong khi đó, qua cửa kính, Phí Trân đang ngồi nghe thuyết trình PPT ở bàn họp.
Nhìn thấy giọt nước mắt to lăn dài trên má anh ấy, cuối cùng tôi bật ra tiếng cười đầu tiên trong ngày.
Nhân viên thuyết trình PPT chu đáo đưa cho Phí Trân một tờ khăn giấy, “Phí… Phí tổng, bài PPT của tôi cảm động đến thế sao?”
Phí Trân siết chặt đôi tay đang đan vào nhau trước bàn, chỉ lạnh lùng lau nước mắt và nói: “Tiếp tục.”
Nói xong, anh ấy quay đầu nhìn tôi.
Tôi đáp lại anh ấy bằng một ánh mắt khiêu khích, như muốn nói “có giỏi thì đuổi tôi đi,” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Thực ra, nhà tôi và nhà anh là bạn thân từ lâu. Tôi làm việc dưới quyền anh ấy cũng chỉ vì bố tôi thấy tôi lêu lổng nên mới sắp xếp vào đây.
Vậy nên, tôi rất muốn anh ấy đuổi tôi để tôi có thể về nhà mà không cần làm việc nữa.
Chưa kịp ăn thêm miếng nào, khuỷu tay tôi bỗng đau nhói.
Đôi đũa trong tay suýt bay ra ngoài.
Ngước đầu lên nhìn, tôi thấy Phí Trân đang cúi đầu xoa khuỷu tay, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi thật sự chịu thua rồi.