Bóng người nói xong liền hóa thành ánh sáng biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Phong Viêm cả ngày bận rộn cái gì đó, vì sao luôn phái ra chân thân xuất hiện, tại sao chân thân hắn không hiện thân?
Có lẽ đang trùng kích Tứ Cực cảnh, muốn trở thành đại năng cấp Giáo Chủ?
Có khả năng, cho nên, hắn hiện tại mười phần ẩn nhẫn, bởi vì chỉ cần trở thành cấp Giáo Chủ, Thái Cổ Chân Quân là kình địch thì thế nào?
Một hồi xung đột đã được hóa giải như thế, nhưng bầu không khí không thể trở lại như lúc ban đầu, sắc mặt những người đến từ bên ngoài rất khó coi, bị một tên Tầm Bí cảnh áp chế, bọn họ làm sao ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng trong chiến đấu cùng giai, bọn họ thật không phải là đối thủ của người ta.
- Hừ, Tầm Bí cảnh cùng giai vô địch thì có ý nghĩa gì?
- Đúng thế, vượt qua Tiên môn, thiên tài vẫn lạc còn ít sao?
- Chỉ có thể đắc ý tới hiện tại, chờ vượt qua Tiên môn, lại đánh nhau cùng cấp, ta giết dễ như trở bàn tay.
- Trúc Cơ mới là thời điểm bắt đầu tu luyện, Phàm cảnh không có chút ý nghĩa nào.
Không qua bao lâu, những người đến từ bên ngoài lại nói chuyện, cũng bắt đầu gièm pha Lăng Hàn.
Đám người này rất đáng giận, rõ ràng đánh nhau cùng cấp không địch lại, hiện tại lại trào phúng người khác.
Lăng Hàn không nói chuyện, hắn bày những bảo vật vừa thắng lên bàn.
Lúc này đám người bên ngoài im lặng không nói nữa.
Những tiền đặt cược này chính là sỉ nhục của bọn họ, cũng là chiến tích của Lăng Hàn, bọn họ còn có thể nói cái gì?
Yến hội tiếp tục nhưng mỗi người không có hào hứng.
Đám người ngoài cầu mong yến hội kết thúc nhanh chóng, khi đó bọn họ có thể rời đi, thần tử Huyền Bắc quốc lại sum xoe Lăng Hàn, quả nhiên, bệ hạ vẫn xem trọng thiên tài này, có phải nên tìm nữ tử trong gia tộc gả vào trong Ngoại Vụ phủ hay không?
Nhân vật chính trên yến hội rõ ràng là đám người Đại hoàng tử, hiện tại lại bị Lăng Hàn cướp mắt ánh hào quang, tâm tình của mỗi người lại khác nhau mà thôi.
Mã hoàng hậu nhìn vào trong mắt, cũng cảm thấy yến hội có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nàng đứng lên và tuyên bố yến hội kết thúc.
Nhưng vào lúc này, oanh, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao băng.
A, thật quen mắt.
Không tốt, là tiểu la lỵ Đường Vân Nhi lại lái phi toa đụng tới.
Lăng Hàn vừa muốn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai rời đi, lại phát hiện sao băng kia bay một đường thẳng, vô cùng quỷ dị dừng giữa không trung, cách đỉnh đầu bọn họ khoảng mười trượng.
Không phải Đường Vân Nhi.
Lăng Hàn nói thầm một tiếng, tiểu la lỵ vừa đến không có kỹ thuật tốt như vậy, nói ngừng là có thể ngừng, thứ hai, dáng vẻ phi toa có khác nhau.
- Rất tốt, nhiều người ở đây như vậy, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho ta.
Trong phi toa có giọng nói vang lên:
- Ta chính là sứ giả Kim Nguyên Thánh Địa, ta đến đây vì Kim Nguyên quả hội một năm sau.
- Kim Nguyên Thánh Địa!
- Kim Nguyên quả hội!
Lúc này đám người đến từ bên ngoài rất kích động, bọn họ tự nhiên biết bốn chữ Kim Nguyên Thánh Địa đại biểu cho ý nghĩa gì.
Thánh Địa, chỉ có thế lực xuất hiện Thánh Nhân mới có tư cách xưng là Thánh Địa.
Phi toa chậm rãi dừng lại, sau đó một nam tử trung niên xuất hiện, ánh mắt của hắn rất cao ngạo, nghĩ lại cũng phải, đến từ thế lực Thánh Nhân, ánh mắt của hắn mọc trên đầu cũng có thể hiểu.
- Bái kiến đại nhân!
Đám người đến từ bên ngoài cùng nhau hành lễ, trên mặt bọn họ đều tươi cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, đám người Huyền Bắc quốc có ngu xuẩn cũng biết Kim Nguyên Thánh Địa cực kỳ trâu bò, Kim Nguyên quả hội cũng là thịnh hội vô cùng long trọng, có thể đạt được chỗ tốt rất lớn.
Nam tử trung niên vô cùng thận trọng, mặc dù hắn chỉ là Trúc Cơ cảnh, tăng thêm lai lịch của hắn, cho dù là cường giả Sinh Đan cảnh cũng phải khách khí với hắn.
Hắn hết sức hài lòng nhận đãi ngộ như thế, nhưng lại cố ý nghiêm túc, thản nhiên nói:
- Ta phụng mệnh tới đây tìm kiếm thiên tài, ban cho tư cách tham gia Kim Nguyên quả hội, không nghĩ tới nơi xuống dốc như nơi đây lại có nhiều anh tài như vậy.
- Đại nhân, ngươi có chỗ không biết, ta cũng không phải người Thiên Hải tinh, ta là Đan Hà tinh Phi Vũ tông.
- Ta là Lạc Nhật tinh Cửu Trầm giáo.
...
Đám người tự giới thiệu mình, vội vàng rũ sạch quan hệ với Thiên Hải tinh, bọn họ cũng không muốn bị xem thành thổ dân lạc hậu.
- Hóa ra như thế.
Nam tử trung niên gật gật đầu, hắn tên là Vạn Tử Bình, sau khi được mọi người vuốt mông ngựa, tự nhiên cũng báo họ tên, sau đó đám người mở miệng là gọi Vạn đại nhân, nội tâm sẽ thoải mái hơn.
- Không cần quan tâm nhiều, ta phụng mệnh tìm kiếm thiên tài, không nhìn xuất thân, chỉ cần đủ thiên phú là được.
- Tới đi, mọi người cùng tiến lên, chỉ cần đưa tay đặt lên phi toa, pháp khí tự động có thể phán đoán ngươi có tư cách đi Kim Nguyên Thánh Địa hay không.
Hắn có chút giọng khách át giọng chủ, sau khi hắn ném ra hai chữ Thánh Địa, người bị nện ngất chính là Mã hoàng hậu, Đại hoàng tử cũng không dám đứng ra quát bảo ngừng lại, mà là trước phái người đi điều tra tình huống một chút.
Sau khi biết địa vị Kim Nguyên Thánh Địa, bọn họ càng không dám nói gì.
Thánh Nhân!
Đó là tồn tại cao cao tại thượng, căn bản không cần xuất thủ, một ý niệm trong đầu cũng có thể làm Thiên Hải tinh vỡ nát.
Đương nhiên, Thánh Nhân của quá khứ và Thánh Nhân tọa trấn là hai chuyện khác nhau, cho dù Kim Nguyên Thánh Địa đã không có Thánh Nhân, nội tình có ai có thể so sánh hay sao?
Thánh Địa khẳng định có Thánh khí trấn áp, cho dù Tôn Giả cũng mất mạng.
Tất cả mọi người ngoan ngoãn xếp hàng, không người nào dám lớn tiếng ồn ào, sợ bị hủy bỏ tư cách.
- Dưới Tiên đồ không cần tham gia náo nhiệt.
Vạn Tử Bình nói, hắn kéo một đám người ra khỏi đội ngũ, trên mặt đầy khinh bỉ.
Cái gì, muốn thu hoạch được tư cách yêu cầu thấp nhất đều là Trúc Cơ cảnh?
Việc này làm chín mươi chín phần trăm người nơi đây bị loại bỏ.
Đám người đến từ bên ngoài cười lạnh, các ngươi xem Kim Nguyên Thánh Địa là địa phương nào, a miêu a cẩu đều có tư cách đi?
Ánh mắt không ít người nhìn sang Lăng Hàn, ngươi yêu nghiệt hơn nữa thì thế nào?
Không thành Trúc Cơ, còn không có tư cách khảo nghiệm.
Ha ha, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại cơ duyên bay đi, nội tâm nhất định rất khó chịu.
Khảo thí đang tiến hành, người thông qua sẽ bị một tia sáng bao phủ, in dấu một cái ấn ký, đây chính là tư cách tham gia Kim Nguyên quả hội.
Người thông qua có vẻ mặt hớn hở, người không thông qua sắc mặt rất khó coi.
Từ tình huống trước mắt, muốn thông qua cũng phải là thiên tài nhất tinh.
Bích Tiêu công chúa đi về phía trước, khẽ chào Vạn Tử Bình, nói:
- Bích Tiêu bái kiến Vạn đại nhân.
Ánh mắt Vạn Tử Bình sáng lên, nữ nhân đẹp thế này rất hiếm thấy, cho dù đặt ở Kim Nguyên Thánh Địa, chỉ dung mạo đã có thể đứng trong hàng ngũ thánh nữ.
Hắn cũng ôn hòa hơn trước, nói:
- Chuyện gì?
- Bích Tiêu nghĩ khẩn cầu đại nhân phá lệ một chút.
Bích Tiêu công chúa nói, nàng chỉ tay về phía Lăng Hàn:
- Vị này là Lăng Hàn, hiện tại là Tầm Bí cảnh, đánh nhau vô địch cùng cấp, hắn chỉ cách Tiên đồ một bước, thời gian một năm đủ để cho hắn Trúc Cơ.
- Ngươi muốn ta phá lệ vì hắn, ban cho hắn tư cách sao?
Vạn Tử Bình nói.
- Đúng.
Bích Tiêu công chúa vén áo thi lễ.
Vạn Tử Bình cười ha ha:
- Chỉ là thổ dân lạc hậu còn dám khoe khoang vô địch cùng cấp? Quy củ chính là quy củ, không thành Trúc Cơ, làm sao có thể đi Thánh Địa?