Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 4




Chương 4: Quá chân thành

Hà Vân Hàm không thèm đếm xỉa tới, nàng thản nhiên giơ ly rượu lên uống một ngụm.

Tiêu Phong Du cực kỳ xấu hổ, kịch cũng đã diễn rồi, không thể bỏ ngang, cô xoa xoa cái bụng, nhíu mày: "Người ta no căng đến nỗi đau dạ dày luôn hà, ghét quá chời quá đất, hay là mình gói đem về ta?"

Cô uốn éo cái eo nhỏ, đi catwalk trở về, trong nháy mắt đi ngang qua người Hà Vân Hàm, Tiêu Phong Du ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.

Chị gái này xinh xẻo phết chứ chả đùa...

Tiêu Phong Du cảm khái, cô híp mắt len lén nhìn Hà Vân Hàm, từ bé cô đã lớn lên cùng với mỹ nữ, có bộ dạng gì chưa thấy qua, đẹp thì đẹp đó, nhưng luôn là thiếu chút nét riêng. Nhìn xa thì Hà Vân Hàm trông có vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng nếu nhìn gần lại, thực chất lại có mùi vị phụ nữ dịu dàng.

Hà Vân Hàm nhìn thấy bộ dáng nhìn trộm của Tiêu Phong Du, khóe môi hơi gợi lên.

Điều này khiến cho trợ lý Na Na đi ra ngoài sững sờ, trời ơi, cô không nhìn lầm chứ? Vân Hàm cười? Nàng đang cười?

Kết thúc yến hội.

Dựa theo quy tắc cũ, dù trễ đến mấy Tiêu Phong Du cũng trở về ký túc xá, những người khác đều ngủ rồi, chỉ còn Tô Mẫn giữ cửa cho cô.

Bật một cái đèn nhỏ.

Tô Mẫn hà hơi, "Tối nay như nào mà mày trang điểm lộng lẫy dữ dị?"

Tiêu Phong Du soi gương tẩy trang, than thở, "Thật ra tao không thích trang điểm, tao là điển hình cho kiểu mỹ nhân đẹp tự nhiên, thoa mấy thứ vật phẩm hóa học này lên mặt, chỉ là để che giấu một chút vẻ đẹp lung linh lóng lánh lồng lộn này."

Tô Mẫn trợn mắt trắng: "Tâm trạng mày tốt quá ha, còn có sức lực chém gió nữa, tối nay ăn vụng phải không?"

Tiêu Phong Du:...

Trong gia đình của Tô Mẫn đều theo con đường nghệ thuật, mẹ là ca sĩ dân ca, ba là diễn viên hài nổi tiếng, có thể xem như gia đình làm nghệ thuật, tính cách tùy tiện, body nóng bỏng, mặt mũi đúng kiểu hồ li tinh, ở giữa học sinh cực kỳ có sức hút.

Tiêu Phong Du lau phấn nền trên mặt, "Haizz, đúng rồi, Mẫn Mẫn à, mày đoán coi tối nay tao đã gặp ai?"

Tô Mẫn: "Ai vậy?"

Tiêu Phong Du ngừng một chút, nhìn chính mình trong gương: "Hà Vân Hàm."

Tô Mẫn liền bừng tỉnh, hai mắt cô phát sáng nhìn Tiêu Phong Du: "Rồi sao nữa? Mày biểu hiện tốt không đó?"

Cô biết Tiêu Phong Du sắp tham gia quay "Thanh Thông go!", cũng biết Hà Vân Hàm sẽ là một trong các huấn luyện viên trong đó, hai người cần phải có mối quan hệ tốt. Gần đây, trong nhà cũng đang vì cô mà tranh thủ xem gameshow này, còn chưa biết kết quả thế nào, cô không muốn nói cho Phong Du quá sớm, để dành cho nó một bất ngờ.

Tiêu Phong Du tẩy trang xong, rửa mặt, mặc vào áo ngủ Maruko-chan của mình, cột tóc lên: "Cũng tạm được."

Tô Mẫn: "Hai người gặp nhau sao dọ, kể nghe đuy."

Tiêu Phong Du ho một tiếng: "Thì là lúc tao đang ở trên boong tàu thưởng trăng thì nàng đột nhiên xuất hiện, còn về trò chuyện? Chắc lẽ là do tao quá đẹp, thế là nàng không nói nên lời."

Lòng Tô Mẫn chợt lạnh: "Mày làm hỏng chiện đúng hong? Đang ăn vụng bị người ta bắt gặp chứ gì?"

Tiêu Phong Du:...

OMG!

Con quỷ này có phải sắp thành tiên tri rồi không trời!

Tô Mẫn rất muốn vặn cổ Tiêu Phong Du, "Cơ hội tốt như vậy, mày đừng làm hỏng! Nguyên Bảo, tao nói cho mày nghe, dì ba của tao nói, bạn của dì quen biết Hà Vân Hàm, nói nàng là một người đặc biệt lạnh lùng, đặc biệt hà khắc, lại còn đặc biệt sắc bén nữa, hơn nữa nàng người là không nể nang ai, mày tiết chế lại dùm tao chút đi!"

Liên tiếp mấy cái "đặc biệt" dọa cho Tiêu Phong Du xém vỡ mật. Khiến cho cô hết dám ngủ, vội vàng cầm di động lên mạng tìm tư liệu về Hà Vân Hàm, thuận tiện len lén nghía một chút Weibo của người ta. Quả thật, đánh giá của người trong giới đều thiên hướng về những từ ngữ như nghiêm túc, hà khắc, đối với bản thân còn đặc biệt nghiêm khắc hơn, thực lực có thừa,... Ngay cả ở dưới Weibo fans của nàng bình luận đều là kiểu này: "Huheo, nữ thần của chúng ta thật là lạnh lùng, nữ thần của chúng ta thật khác với người thường! Nữ thần của chúng ta chính là khí phách như vậy!"

Tiêu Phong Du xem mà khiếp vía, lướt nửa ngày mới tìm được một tấm ảnh tự chụp của Hà Vân Hàm ở dưới Weibo.

Ảnh chụp gam màu rất u ám.

Nàng mặc váy dài màu trắng, ngồi ở một góc, bên tay phải là một ly rượu vang đỏ, một quyển sách.

Suối tóc dài chảy xuống, che khuất đi biểu cảm trên gương mặt nàng.

Một bức ảnh cực kỳ có tính nghệ thuật.

Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm nửa ngày, rất lâu sau đó, cô khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Bộ buồn đến mức vậy ư?"

Không biết có phải do trời sinh tính nhạy cảm hay không, Tiêu Phong Du cảm thấy ảnh chụp này quá u ám, giống như cô giơ tay là có thể chạm đến lớp bụi kia.

Đêm hôm ấy, Tiêu Phong Du nằm mơ thấy Hà Vân Hàm.

Trong mơ, nàng vẫn nguyên tư thế khi chụp ảnh, một mình ngồi co ro ở trong góc.

Tiêu Phong Du không biết bản thân mình bị làm sao, chậm rãi bước về phía trước, ngồi xổm xuống, ôm nàng vào trong lòng giống như ôm lấy một con mèo vậy, thân thể Hà Vân Hàm cứng đờ, sau một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong Du, hai mắt đỏ hoe.

Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy.

Tiêu Phong Du ngồi bần thần trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà cả nửa buổi, cô xoa xoa mặt mình.

Cô... sao lại mơ thấy cái điều xấu hổ như vậy chứ.

Còn ôm người ta nữa?

NoNoNo!

Cô không phải loại người đó, nhất định là do cô thấy Hà ảnh hậu sầu muộn nên nảy sinh cảm thông thôi.

Đúng vậy!

Tiêu Phong Du vỗ vỗ mặt mình: "Nguyên Bảo à, mày thật là tốt bụng, mày là một anh hùng!"

Anh hùng Nguyên Bảo hoàn toàn không để ý tới giấc mộng đó, lập tức hoà mình vào bầu không khí học tập vui tươi, mấy ngày sau, ngay cả gương mặt của Hà Vân Hàm bị cô bỏ quên ở nhà bà ngoại cmnl rồi, mãi đến khi đàn chị Lâm Khê Tích đến tìm cô.

Lâm Khê Tích là ca sĩ đang rất hot, cô nổi tiếng trên internet vì một bài hát đơn ca ở "Thanh khiếu", sau đó liền trực tiếp ký hợp đồng với công ty giải trí. Cô là hình mẫu lý tưởng con nhà người ta, dịu dàng ít nói. Tính cách hướng nội khiến cô bị huấn luyện viên nhắc nhở rất nhiều lần, cần thay đổi chính mình, từng bước thích ứng với hoàn cảnh chung của giới giải trí. Nhưng chung quy tuổi trẻ, tính cách trời sinh như thế, chẳng hề biến hoá là bao.

Khi cô tìm thấy Tiêu Phong Du ở sân thể thao, vẻ mặt có chút e dè: "Phong Du, em giúp chị một việc được không?"

Tiêu Phong Du đang ngồi trên bãi cỏ, thong dong nhìn kịch bản, cô ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Khê Tích: "Đàn chị hả, có chuyện gì thế?"

Ôi, nụ cười ấy.

Khóe mắt cô vốn dĩ có chút quyến rũ, nụ cười lại thêm phần trong sáng, cứ thế mà làm cho con tim người ta loạn nhịp.

Lâm Khê Tích cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng: "Chiều nay chị phải làm khách mời diễn một đoạn ngắn ở Thánh Hoàng, chị... nghe nói em đã từng qua Thánh Hoàng rồi, chị có hơi sợ, em đi cùng chị nhé?"

Diễn khách mời mà còn sợ á?

Tiêu Phong Du chăm chú nhìn vào Lâm Khê Tích, Lâm Khê Tích cúi đầu, dùng chân đá hòn đá nhỏ trên mặt đất: "Đạo diễn là gió lạnh."

Gió lạnh?

Hà Vân Hàm á?

Đừng có doạ bé bi dị chứ.

Tiêu Phong Du gật đầu: "Dạ, không thành vấn đề."

Cô dường như trời sinh không quen cự tuyệt người khác, nhất là mấy người có vẻ ngoài nhu nhược đáng thương như vầy.

Lâm Khê Tích ngẩng đầu cười, một sợi tóc dài rơi xuống, cô chăm chú vào mắt Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, cảm ơn em."

"Chị đừng khách sáo!"

Tiêu Phong Du luôn luôn phóng khoáng như thế, bất kể là ai đến tìm cô, cô đều mỉm cười như vậy, tựa mặt trời tỏa ra ánh nắng ôn hòa, làm người không nhịn được mà tới gần.

Buổi chiều, đến hậu trường quay phim của Thánh Hoàng, Tiêu Phong Du đi dạo khắp nơi quan sát, nơi này nếu so với tổng công ty Tần Ý của cô thì lớn hơn nhiều, toàn là trai xinh gái đẹp, với lại bọn họ đều là lớp người trẻ.

Lâm Khê Tích diễn chính cho một bộ phim cổ trang tên "Tầm" (Tìm), thuộc thể loại cung đấu đang rầm rộ dạo gần đây. Đoạn phim ngắn mà cô diễn khách mời tương đối có tính đột phá cao, vai chính là một vị phi tần bị hậu cung vùi dập trong thời gian dài, chán nản, mất hết ý chí. Người phi tử đầu tiên dám nói "Không" với hoàng thượng.

Lâm Khê Tích hồi hộp đến mức tay chân cứng đờ, "Nguyên Bảo, làm sao giờ, chị sợ diễn không tốt, nghe nói Hà ảnh hậu đặc biệt hà khắc."

Tiêu Phong Du an ủi: "Có em ở cạnh chị, không có việc gì đâu."

Cô lén lút nhìn thoáng qua, Hà Vân Hàm cũng là khách mời trong phim của chính mình. Lúc này, nàng vẫn chưa tẩy trang, đang chuyên tâm nhìn chăm chú vào máy quay, không hề phát hiện ra cô.

Lâm Khê Tích thay trang phục diễn kịch xong bước lên sân khấu, trang điểm cổ trang của cô cực kỳ đẹp, tay cầm chén trà, tay còn lại phe phẩy một cái quạt hoa, cảm giác cổ phong che trời lấp đất lập tức ập đến.

Nam chính diễn vai Hoàng thượng dù còn khá trẻ, nhưng tốc độ nhập vai của anh rất nhanh. Một tay túm lấy tay của Lâm Khê Tích, híp mắt cười lạnh: "Nàng dám cự tuyệt trẫm sao, trong thiên hạ này, không ai dám cự tuyệt trẫm!" Nói xong, hắn liền duỗi tay xé rách quần áo trên người Lâm Khê Tích.

"Người buông tay!" Lâm Khê Tích nheo mắt, dùng tay cố đẩy hắn: "Buông ta ra! Không... Người buông ta ra!"

Tiêu Phong Du nhíu mày, diễn như không diễn vậy, chẳng có miếng tình cảm nào bên trong.

Quả nhiên.

Hà Vân Hàm hô một tiếng "Cut", nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Khê Tích: "Mới có bấy nhiêu câu thoại mà em đã lơ là rồi sao?"

Câu nói không có quá nặng.

Nhưng là ánh mắt và khí thế của nàng lại vượt quá câu ấy.

Lâm Khê Tích ngay lập tức đỏ mặt, cô cúi đầu.

Lại lần nữa.

Lâm Khê Tích có tiến bộ một chút, nhưng vẫn chưa nhập vai hoàn toàn.

Sau ba lần diễn lại.

Sắc mặt Hà Vân Hàm biến đổi, Lâm Khê Tích không dám ngẩng đầu lên, nàng nhìn Lâm Kê Tích, bực bội xua tay: "Em tránh sang một bên đi."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ tâm tình hôm nay của Hà Vân Hàm khá tốt, không có làm cho người ta bẽ mặt ngay tại chỗ, Lâm Khê Tích vội vàng lui về sau.

Hà Vân Hàm bước qua, nàng thuận tay tháo cây trâm cài tóc, mái tóc dài tựa suối lập tức xoã xuống.

Toàn bộ khí thế bộc phát.

Nàng chỉnh lại quần áo cho xộc xệch, làm cổ áo có hơi hở ra, nằm bò xuống đất, mắt ngân ngấn nước, cắn môi, chịu đựng và ánh mắt căm hận nhìn Hoàng thượng: "Không..."

Chỉ một tiếng "Không" đã đủ làm người khác run rẩy, đau khổ tột cùng.

Tiêu Phong Du ở dưới sân khấu cũng phải rùng mình một cái.

Hà Vân Hàm lắc đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Buông ta ra! Không... Ngươi buông ta ra!"

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Váy trắng trải ra trên mặt đất, Hà Vân Hàm cứ như thế mềm yếu nằm bò, hai chân thon dài ẩn dưới tà váy, xương quai xanh gợi cảm run lên bần bật, nước mắt của nàng dường như có thể nói.

__ mạnh mẽ mà điềm đạm, lại thêm đáng yêu.

Nam diễn viên đóng vai Hoàng thượng thoáng đỏ mặt, bàn tay vốn dĩ phải xé quần áo nhịn không được mà run lên.

Quá... quyến rũ.

Tất cả diễn viên trẻ có mặt ở đấy đều nghiêm túc xem, chỉ thiếu vỗ tay nữa thôi, ngay cả Tiêu Phong Du người luôn đề cao kỹ năng diễn xuất của mình còn bị nàng chinh phục.

Có sự chỉ dạy của tiền bối, cảnh quay này Lâm Khê Tích rốt cuộc cũng hoàn thành, tuy chỉ là tạm chấp nhận, nhưng Hà Vân Hàm cuối cùng cũng đành gật đầu.

Khi kết thúc quay.

Lâm Khê Tích có đến gặp tiền bối để chào hỏi, Tiêu Phong Du yên lặng đứng một bên chờ, có người đi ngang qua quen biết cô liền chào hỏi, cô đều vẫy tay mỉm cười, vô cùng vui vẻ.

Hà Vân Hàm có chút mỏi mệt, đang muốn đi tháo trang sức, tầm mắt đột nhiên thấy Tiêu Phong Du cười giống hệt hoa khiên ngưu, có chút giật mình.

Dù sao cũng là tiền bối, mấy lần gặp mặt trước đây đều không có gì vui vẻ, nhưng Tiêu Phong Du vẫn cố gắng nở nụ cười tươi như hoa của mình: "Chào chị."

Hà Vân Hàm gật đầu, nàng nhìn Tiêu Phong Du: "Em..."

Tiêu Phong Du cười nhẹ: "Em đi cùng chị Khê Tích."

Hà Vân Hàm ngẫm nghĩ, nàng nhấp môi: "Dắt người đến để thêm can đảm à?"

Người phụ nữ này thật nhạy bén.

Tiêu Phong Du vội vàng lảng sang chuyện khác: "Hà lão sư nè, diễn xuất chị đúng là đỉnh của đỉnh."

Hà Vân Hàm khoanh tay nhìn cô, "Ừm."

Tới nữa rồi... Khí chất mạnh mẽ này...

Một cái liếc mắt của nàng dường như có thể chọc thủng câu nói ba hoa của Tiêu Phong Du.

Hà Vân Hàm nhướng mày, cười như không cười, nhìn trừng trừng vào Tiêu Phong Du: "Đỉnh? Đỉnh như thế nào?"

Kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Phong Du được xem là xuất sắc nhất trong dàn diễn viên trẻ tại thời điểm này. Đối với lời khen của cô, trong lòng Hà Vân Hàm biết rõ đó chỉ là miễn cưỡng, bị nàng hỏi đến cùng chắc rằng Tiêu Phong Du sẽ trả lời những đáp án cũ rích, nào là vai phi tử đó diễn quá xuất thần, khiến cô cảm động rơi nước mắt, là tấm gương để cô học tập, vân vân và mây mây, những lời ấy nghe nhàm cả tai.

Lòng bàn tay Tiêu Phong Du bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô biết hôm nay nếu nói không lọt tai thì sau này cô đừng mong từ chỗ Hà Vân Hàm tìm được con đường sống, trở về quay gameshow cũng đừng mơ đến những ngày tháng tốt lành.

Đại não nhanh chóng chuyển động, Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn vào mắt Hà Vân Hàm, trung thực và chân thành trả lời: "Thật đó, đỉnh đến nỗi em muốn diễn vai Hoàng thượng luôn."

Hà Vân Hàm:...

Edit: Cá Mặn

Beta: Mèo Mập

p/s: Nguyên Bảo khi mà search ra thì nó là đĩnh vàng gì gì đó, bên Việt mình hay gọi là Cục Vàng á mấy bồ. Nghe sến đựu quá nên thôi tui để Nguyên Bảo nhưng nếu các bác thích tui sẽ đổi thành Cục Vàng cho mấy bác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.