Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 18




Chương 18: Thích

Đêm đã khuya.

Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du một tay níu vạt áo của nàng ngủ say như lợn con mà cười nhạt.

Thật đúng là tính cách trẻ con.

Một giây trước vẫn còn âu sầu, khổ sở, trong chớp mắt đã ngủ rồi, còn mang bộ mặt thỏa mãn, vui vẻ, thật là không thể hiểu nổi.

Nàng cúi đầu nhìn mặt của Tiêu Phong Du.

Quả thật là đã có nét mỹ nhân.

Em ấy còn nhỏ.

Tuy ở trong giới giải trí lâu như vậy rồi, nhưng trong lòng mọi người vẫn luôn xem em ấy là một đứa trẻ, nhưng mà...

Hà Vân Hàm không nhịn được nhớ lại trong nháy mắt khăn tắm rơi xuống, một bức phong cảnh kia, mặt nàng ửng đỏ.

Hừ, con đường diễn nghệ sau này của Nguyên Bảo chắc chắn sẽ rất rộng, bây giờ công ty định vị cho em ấy vẫn là thiếu nữ vui vẻ, xán lạn, theo tuổi tác gia tăng, dáng người của em ấy chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng.

Đã lâu lắm rồi không có cùng người khác ngủ chung như thế.

Trong ký ức, khi Hà Vân Hàm còn rất nhỏ đã từng cùng mẹ ngủ chung giường, khi ấy, ba mẹ còn rất yêu nhau, bầu không khí trong nhà vô cùng hòa thuận, sự nghiệp của ba vừa mới khởi đầu, mỗi ngày luôn rất bận rộn, mẹ không than phiền, cũng không quở trách, mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon chờ ba về nhà. Đợi sau khi ba trở về, sẽ hôn một cái lên trán nàng và mẹ. Đôi khi, nàng thể hiện ra tính khí trẻ con, một hai muốn ngủ cùng ba mẹ, mẹ sẽ ôm nàng vào trong lòng ngay, hơi ấm đó, mùi vị đó...

Hà Vân Hàm âm thầm thở dài.

Bây giờ có chăng, sợ rằng cũng chỉ còn là ký ức mà thôi.

Tiêu Phong Du lẩm bẩm một câu, mặt cọ lên chăn, vươn tay ôm eo nàng.

Cứng đờ trong nháy mắt, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du ngủ rất say, thậm chí bộ dáng còn nửa há miệng sắp chảy nước miếng.

Rốt cuộc thì cũng không nỡ lòng đẩy em ấy ra.

Đêm dài đằng đẵng.

Hà Vân Hàm vốn dĩ cho rằng mình sẽ trắng đêm không ngủ, nhưng mà dường như là kỳ tích, nửa đêm về sáng, nàng thế mà lại ngủ rồi.

Loại cảm giác không dựa vào thuốc đi vào giấc ngủ này, đối với nàng mà nói quá xa xỉ.

Tiêu Phong Du dậy trước, cô nhìn Hà Vân Hàm ở bên người mình, cũng sững sờ.

Nàng thế mà... thế mà lại để mình ôm ngủ cả đêm???

Giấc ngủ của Hà Vân Hàm rất nông, khi Tiêu Phong Du thức dậy cúi người nhìn nàng một khắc đó, thì nàng đã tỉnh rồi, để tránh xấu hổ, nàng không động đậy.

Ánh mắt của Tiêu Phong Du gần như tham lam lưu luyến ở trên mặt của Hà Vân Hàm, nàng hẳn là rất mệt, tuy đã ngủ, nhưng bộ dáng vẫn là tâm sự nặng nề, nhưng thật sự vẫn rất đẹp nha... Không biết vì sao đáy lòng dâng lên một luồng điện ấm áp, cùng với dục vọng bảo hộ, che chở trỗi dậy trước nay chưa từng có, từ bé đến lớn, Tiêu Phong Du luôn là người được các chị gái chăm sóc, dù có chuyện gì cũng không cần cô bận tâm.

Mà bây giờ, cô đã gặp một người, khiến cô muốn dốc hết tất cả mà quan tâm, chăm sóc, loại cảm xúc này quá mãnh liệt, mạnh mẽ đến tưởng chừng phải phá vỡ lòng ngực cô.

Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm hơn nửa ngày, khẽ nói: "Em sẽ làm được."

Nói xong, cô rón ra rón rén đứng dậy đi rửa mặt, tránh đánh thức Hà Vân Hàm.

Tiêu Phong Du loáng thoáng nghe đạo diễn K nói Hà Vân Hàm bên đó dường như đã có chút chuyện, sau đó, Mễ Tô lão sư cũng có lễ trao giải cực kỳ quan trọng phải tham gia, cho nên nhiệm vụ quay phim hôm nay rất nặng, phải đem nội dung của hai ngày nén vào, sau đó mọi người ngồi xe chuyển máy bay trong đêm.

Dạo này, đều là tổ đạo diễn bố trí người nấu cơm, vì chú ý khẩu vị của những người trẻ tuổi, cơm sáng đa phần đều là nhiều ngọt nhiều dầu mỡ, Tiêu Phong Du thấy mấy hôm nay Hà Vân Hàm đều không ăn được bao nhiêu, cô suy nghĩ sẽ nấu chút đồ ăn nhẹ nhàng cho nàng ăn.

Sáng tinh mơ, không khí rất tốt, Tiêu Phong Du xuống ruộng đào mấy củ khoai lang.

Về nhà, dùng nồi lớn hấp chín, sau đó cô lột vỏ, nghiền nát, xay nhuyễn, thêm một chút mật ong và bột mì, vo thành viên, bỏ vào dầu chiên chín, cô cố ý dùng giấy thấm dầu để hạn chế lượng dầu, vớt từng viên nhỏ vàng óng ra khỏi nồi.

Cô lại mua rất nhiều quả mơ từ nhà bên cạnh, toàn bộ nghiền vụn, để vào nồi lớn, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu nhừ.

Cái này vô cùng thử thách kiên nhẫn và độ lửa, một chút không chú ý sẽ dễ dàng nấu khét.

Chờ khi Hà Vân Hàm đã rửa mặt xong đi ra, mọi người đều đang ăn cơm, tất cả đều khen ngợi tay nghề của Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du ngồi ở bên trong mà lòng dạ để đâu đâu, trong khoảnh khắc thấy nàng ra tới, Nguyên Bảo lập tức đứng lên, trong mắt lóe sáng: "Hà lão sư đến rồi? Mau đến nếm thử."

Tương quả mơ ăn rất ngon.

Đặc mà không ngấy.

Dùng bánh bao nhỏ chấm, ngon miệng lại no bụng.

Viên nhỏ vàng óng cắn xuống một miếng, hàm răng sa vào trong đó, trong miệng sẽ tràn ngập mùi hương.

Tiêu Phong Du ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm yên tĩnh nhai kỹ một lúc, khẽ gật đầu với cô.

Trong nháy mắt, Tiêu Phong Du như là trẻ con được khen ngợi, cười như đóa hoa.

Đạo diễn K cười tủm tỉm: "Nhìn xem, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc vừa vào đoàn phim, chị nhớ rõ bé Nguyên Bảo còn sợ Hà lão sư của chúng ta lắm cơ mà."

Mễ Tô nhướng mày: "Ồ, thì ra bữa cơm này là Nguyên Bảo nấu cho Hà lão sư."

Đây là cô đang cố ý trêu chọc Tiêu Phong Du, nghĩ em ấy sẽ như người khác, thẹn thùng nói: "Cũng là nấu cho Mễ Tô lão sư nữa."

Ai biết Tiêu Phong Du cúi đầu, biểu cảm nhỏ kia, mang theo chút ngọt ngào và vui vẻ, "Vâng, chính là nấu cho chị ấy đấy."

Mọi người: ...

Tuy Hà Vân Hàm cúi đầu, nhưng khóe miệng cười khẽ thì ai nấy đều thấy được.

Ngày này đích thực rất bận rộn.

Mọi người cũng không có tâm thế chơi đùa.

Hoặc là cày cấy ở trên đất, hoặc là ở trên ruộng nô đùa, bọn họ còn phải tự mình hái trái cây rồi đem ra chợ bán.

Lâm Khê Tích và Lạc Nhan đều thuộc da mặt mỏng, lúc này chỉ trông cậy vào Tiêu Phong Du và Tô Mẫn.

Tô Mẫn thẳng thắn nhất, cô mặc một bộ váy đỏ, khoa tay: "Qua đây đi, ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ qua, hãy đến đây xem, trái cây tươi ngon đây~"

Tiêu Phong Du thở dài, "Mẫn Mẫn, mày tém tém chút đi, chúng ta là người buôn bán đứng đắn."

Tô Mẫn: "Chị không để mày xách khăn tay cho chị đã là may lắm rồi, ở đó còn kén cá chọn canh, mày cũng không thèm quan tâm dưới sự nỗ lực của tao đã làm ăn tốt nhường nào."

Thân người của cô vốn dĩ lớn lên đã quyến rũ, ánh mắt đào hoa, không nói chuyện điệu đà như vậy cũng đã cám dỗ người ta, càng không cần phô bày ra.

Cảnh chụp cuối cùng lấy hai người đấu võ mồm kết thúc.

Trên đường trở về, lộ trình vô cùng gấp rút, biểu tình của Hà Vân Hàm vẫn luôn rất nghiêm túc.

Thánh Hoàng bên đó xảy ra chút vấn đề, dường như có liên quan tới nàng.

Đây là Tiêu Phong Du mơ hồ biết được, cô vì nàng lo lắng, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống vắng.

Không biết bao giờ mới đến lần quay tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này, liệu bọn họ có thể gặp mặt nhau không?

Trải qua một ngày một đêm bận rộn, cuối cùng cũng lên được máy bay.

Tiêu Phong Du và Hà Vân Hàm ngồi cùng nhau, nhìn hai mắt nàng vì thức đêm mà đỏ lên, Tiêu Phong Du đau lòng theo, cô lén gửi một tin nhắn, sau khi nhìn thấy hồi âm, lòng cô an tâm một chút.

Bộ dáng Hà Vân Hàm vẫn là quen chịu đựng tất cả mọi chuyện, tuy sự tình gấp gáp, nhưng nàng cái gì cũng không nói, yên lặng giống như du khách bình thường.

Tới nơi.

Xuống máy bay, Tiêu Phong Du giúp nàng cầm hành lý để lên xe.

Giây phút đóng cửa xe, Hà Vân Hàm nhìn cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, cảm ơn."

Tiêu Phong Du nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Chị cũng thế."

Hà Vân Hàm gật đầu, nàng thật sâu nhìn vào mắt Tiêu Phong Du rồi ngồi lên xe chạy vụt đi.

Nàng quả thực rất sốt ruột.

Không hề nghỉ ngơi mà đến thẳng công ty, tuy Hà Vân Hàm rất mỏi mệt, nhưng vẫn ưu tiên xử lý chuyện cấp bách trước.

Giờ này trời tờ mờ sáng.

Na Na nhìn sắc mặt nàng tái nhợt: "Vân Hàm, chị thực sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

Hà Vân Hàm lắc đầu, nhìn bản báo cáo ở trong tay, "Là bên đó à?"

Tuy rằng nói như thế có chút tàn nhẫn, nhưng giờ phút quan trọng này Na Na cũng không dám dấu diếm chút gì, cô gật đầu: "Bác trai quả thật...quả thật có ý đồ chuyển nhượng cổ phần."

"Hừm." Hà Vân Hàm cười lạnh, "Chỉ là ý đồ thôi sao?"

Na Na là trợ thủ đắc lực của Hà Vân Hàm, lại còn giống như là người thân, nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dáng căng thẳng này của nàng cũng chỉ dám im lặng không dám hó hé.

Bận rộn cả ngày, nàng nơi nơi thăm hỏi, sau đó lại gặp Tiêu tổng của Thánh Hoàng, mãi cho đến 7 giờ rưỡi tối, Hà Vân Hàm mới về tới nhà.

Vừa đến cửa nhà, còn chưa đi vào, đã truyền đến tiếng gào to của Hà mẹ, "Ông có xấu hổ không? ?? Mấy ả tiện nhân ở bên ngoài của ông, tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, bây giờ đến đồ của con gái, ông cũng muốn cướp đoạt sao?"

Đẩy cửa ra.

Trong phòng khách không khí ngột ngạt.

Ba của Hà Vân Hàm ăn mặc chỉnh tề, tây trang giày da, ông cúi đầu, nhíu mày.

Mẹ của Hà Vân Hàm cũng là ăn mặc gọn gàng sang trọng, trên cổ đeo vòng cổ trân châu lớn lộng lẫy, nhưng chân mày lại nhíu thành chữ xuyên(川), vẻ mặt ác liệt.

Hà ba vẫn luôn im lặng, hai người nghe thấy tiếng động cùng nhau quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Hà Vân Hàm, vẻ mặt Hà mẹ ngạc nhiên mừng rỡ, còn Hà ba thì thê lương xám trắng.

"Vân Hàm, con xem như đã về rồi, con có biết cái lão già không biết xấu hổ này đã làm gì không???" Hà mẹ một tay nắm chặt cánh tay của Hà Vân Hàm: "Lương tâm của ổng bị chó ăn rồi, năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng là ai theo ổng trải qua những ngày cơ cực, bây giờ hay rồi, không có tiền nuôi đám người ở ngoài đó, muốn động vào cổ phần, con nói ổng có biết xấu hổ không chứ?"

Hà ba cúi đầu, nhíu mày.

Hà Vân Hàm vỗ tay của mẹ mình, nàng ngồi lên sô pha, yên lặng nhìn Hà ba một lúc, không nói một lời.

Trong lòng Hà ba chịu giày vò.

Mấy năm nay, ông đã làm gì, đứa con gái này hiểu rõ hơn ai hết, ông thừa dịp con bé không có mặt mà mưu tính những cái đó, sợ là con bé cũng đã biết rồi.

Không biết qua bao lâu.

Hà Vân Hàm khẽ hỏi: "Ba à, ba nghĩ kỹ chưa? Đây thực sự là điều ba muốn à?"

Không chờ đến lời quở trách như dự đoán, nói như thế càng làm Hà ba đau lòng, ông ngẩng đầu lên: "Vân Hàm..."

Trong Thánh Hoàng, nhà họ Hà có tổng cộng 30% cổ phần, trong đó, 10% ở trong tay Hà Vân Hàm, 20% còn lại chia ở trong tay Hà ba và Hà mẹ. Mấy năm qua, toàn bộ đều do Hà Vân Hàm quản lý.

Hà ba mấp máy một chút đôi môi khô khốc.

Hà Vân Hàm hờ hững: "Ba, con biết ba không tiện mở lời, những năm gần đây, chuyện này vẫn luôn chen ngang giữa hai cha con chúng ta, nói rõ một chút cũng tốt."

Hà ba ngồi thẳng, giọng ông khàn khàn: "Con đã chuẩn bị từ trước..."

Hà Vân Hàm: "Vâng, con đã chuẩn bị từ trước, nói đúng hơn là từ ba năm trước, con biết sẽ có kết quả như ngày hôm nay."

Giữa hai cha con, phải dùng giọng điệu đàm phán để trò chuyện, đúng là chuyện nực cười mà.

Hà Vân Hàm: "Theo lý, con sẽ không nhượng bộ, theo tình—"

"Không thể, Vân Hàm, con không thể ôm hi vọng với ông ta!" Hà mẹ có chút nóng nảy, Hà Vân Hàm khẽ thở dài, hỏi vặn lại: "Mẹ à, là ai cho tới nay vẫn ôm hi vọng với ba!"

Là ai lặp đi lặp lại chịu tổn thương, đồng thời lặp đi lặp lại nói phải rời khỏi, nhưng trước sau lại dây dưa ở bên nhau?

Lúc này, nàng cũng không cần thiết phải cất giấu nữa.

Trận đánh giằng co này kéo dài đến tận đêm khuya.

Cuối cùng, Hà ba cúi đầu ký tên lên thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Hà Vân Hàm ngồi ở một bên, Hà mẹ thì ánh mắt đờ đẫn, cũng không nhúc nhích.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Nhà bọn họ rốt cuộc cũng đi đến nước này, không phải sao?

Chuyện này của nhà họ Hà đã dẫn tới xôn xao không nhỏ ở Thánh Hoàng, quay đi quay lại, chuyện này phải bận rộn cả tuần.

Trong lúc này, Tiêu Phong Du nghe được một chút tin tức, lại đều là đôi câu vài lời.

Cô đã nghĩ rất nhiều lần qua đây nhìn xem, lại sợ Hà Vân Hàm vốn dĩ đã bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cô lại đổ dầu vào lửa.

Rốt cuộc, sau hai tuần chờ đợi, Tiêu Phong Du chịu không nổi, thừa dịp thời gian rảnh Viên Ngọc đi Thánh Hoàng tìm Tiêu tổng, cô quấn lấy đi qua theo.

Viên Ngọc ngạc nhiên nhìn cái túi cô xách trong tay, "Em gặp sư phụ còn tặng quà?"

Tặng quà?

Đây còn là canh cô tự nấu nữa chứ?

Tiêu Phong Du trợn trắng mắt, cô cảm giác chỉ số IQ của mình và Viên Ngọc bây giờ giống như hai đầu bất đồng trên một con đường vậy.

Viên Ngọc đi tìm Tiêu tổng, Tiêu Phong Du tranh thủ chuồn êm, đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Hà Vân Hàm, Na Na nhìn thấy cô rất kinh ngạc, đồng thời mang theo một tí vui vẻ: "Nguyên Bảo, em đến rồi, là muốn gặp Vân Hàm đúng không?"

Cô rất lo lắng, dạo này Hà Vân Hàm gắng gượng quá mức, trước đây cũng có tình huống bận rộn như vậy, nhưng cũng chỉ là trên thân thể thôi, không có bất cứ thứ gì khác, nhưng bây giờ đây là tình thân phản bội trắng trợn.

"Em tới rất đúng lúc." Tâm tình Na Na cũng vô cùng ảm đạm, "Chuyện này, mãi đến hôm nay mới làm xong, em đi gặp nàng đi."

Buổi sáng, Hà ba và Hà mẹ kí tên vào giấy thỏa thuận ly hôn.

Tình cảm đã dây dưa hơn ba mươi năm của hai người cứ như thế mà kết thúc.

Khi Na Na dẫn Tiêu Phong Du vào văn phòng, Hà Vân Hàm đang ôm cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hình bóng gầy gò ốm yếu quá.

Na Na hướng về phía Tiêu Phong Du nháy mắt một cái liền lui ra ngoài.

Bước chân của Tiêu Phong Du rất khẽ, Hà Vân Hàm nghe thấy, giọng nói lạnh nhạt: "Không phải bảo em ra ngoài sao?"

Nàng tưởng là Na Na.

Tiêu Phong Du nhẹ giọng nói: "Là em."

Thân mình không thể nhận thấy mà run rẩy, Hà Vân Hàm chậm rãi quay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trái tim Tiêu Phong Du hung hăng mà gom lại thành một nắm.

Nước mắt trên mặt Hà Vân Hàm chưa khô, nàng nhìn thấy là Tiêu Phong Du, ánh mắt hơi lệch đi: "Sao em tới đây?"

Tiêu Phong Du lòng dạ rối bời, nhưng cũng biết nàng không muốn để người khác biết nỗi đau ở trong lòng mình,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.