Chương 13: Con khốn nhà ngươi
Lời chúc phúc nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, mì sợi ấm lòng.
Không biết đã bao rồi Hà Vân Hàm chưa trải qua một bữa tiệc sinh nhật như thế này.
Tiêu Phong Du đứng ở một bên, vô cùng đắc chí nhìn nàng ăn.
Hà Vân Hàm quá đỗi xinh xẻo, ngay cả ăn mà cũng đẹp như vậy.
Vả lại, nhìn nàng ăn mì mà mình làm, Tiêu Phong Du không hiểu sao, cảm giác sung sướng bùng nổ đến nỗi muốn tràn ra ngoài.
"Bọn họ đâu rồi?"
Hà Vân Hàm bị nhìn đến mặt có chút nóng.
Tiểu quỷ này.
Thường ngày, đôi mắt của Tiêu Phong Du thoạt nhìn luôn lấp lánh tựa như chứa ánh sáng, thế mà lúc này đây, khóe miệng mỉm cười, trong con ngươi hẹp dài mang theo một tia quyến rũ làm bỏng lòng người.
Tiêu Phong Du: "Họ còn đang ngủ cơ, mấy ngày nay quá khổ rồi, đạo diễn K cũng đã dẫn đoàn phim đi nghỉ ngơi, nói là tối nay lại sang đây."
Hà Vân Hàm gật đầu, yên lặng ăn mì sợi.
Chờ nàng ăn xong, Tiêu Phong Du thu dọn chén, dè dặt hỏi: "Em dắt chị đến một nơi được không? Nghe bà nội nói, ở nơi đó ước nguyện cho sinh nhật linh nghiệm lắm."
Hà Vân Hàm cũng không mấy hứng thú đối những lời ước nguyện.
Hai tay Tiêu Phong Du chà xát: "Xin chị đó~"
Hà Vân Hàm: ...
Đứa nhóc này, đúng là giỏi thả thính và làm nũng.
Đường núi không xa, sắc trời dần tối, trên đường đi, chiếu theo tính cách của Hà Vân Hàm, vốn dĩ phải yên tĩnh, nhưng vì có Nguyên Bảo, hết thảy đều không giống nhau, cô bé hát một đường không dừng "Chúc chị sinh nhật vui vẻ, vui vẻ vui vẻ vui vui vẻ, a vui vẻ a vui vẻ a vui vẻ vui vẻ vui vui vẻ~", khiến trái tim băng giá của Hà Vân Hàm bị lời hát này làm cho tan chảy, cuối cùng, nàng cau mày, không thể nhịn được nữa: "Em câm miệng đi."
"Dạ." Tiêu Phong Du lập tức ngậm miệng, cô lén nhìn Hà Vân Hàm, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, sắc mặt không có tuyệt vọng và thê lương như khi vừa vào nhà.
Đến đỉnh núi.
Vì trời còn chưa tối hoàn toàn.
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn còn chưa hiện rõ, sao trời mênh mông phảng phất tựa như được đính từng viên đá quý không thể chạm vào, thi thoảng phát ra ánh sáng lóa mắt.
Yên lặng ngắm sao như thế, Hà Vân Hàm đã lâu rồi chưa thử qua.
Lúc này, Tiêu Phong Du cũng không nói gì, cô lẳng lặng ngồi ôm hai chân của mình.
Đôi khi, năng lực trị liệu của thiên nhiên còn hơn hẳn ngôn ngữ của con người, ở dưới trời sao rộng lớn như vậy, con người quá đỗi mờ mịt, càng không cần lộ ra những muộn phiền vụn vặt đó.
Làn gió lướt nhẹ qua mặt, Hà Vân Hàm quay đầu nhìn Tiêu Phong Du, thời khắc này, cô bé thật đẹp, ngũ quan lập thể, ánh mắt thuần khiết, trong veo như ngôi sao.
Tiêu Phong Du cảm nhận được ánh mắt kia, nhếch miệng cười: "Hà lão sư, chị đã bắt đầu phát hiện vẻ đẹp của em rồi đúng không?"
Hà Vân Hàm: ...
Tiêu Phong Du che mặt giả vờ thẹn thùng: "Nói thiệt nha, Hà lão sư, trong mười dặm thôn làng của bọn em, từng nhà đều biết em là cô bé xinh đẹp nhất."
Ngay lúc này đây, Hà Vân Hàm nở một nụ cười thật sự, mái tóc dài bị gió tán loạn, không che giấu được ý cười duyên dáng đó, ngược lại dẫn theo toàn bộ chung quanh làm nổi bật nét cười này.
Trời sao, bãi cỏ, gió xuân.
Hết thảy hết thảy đều trở nên nhỏ bé.
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm đến ngây ngốc, cô muốn khoảnh khắc này dừng lại một giây để lưu giữ nụ cười ấy.
Thực sự... đẹp quá đi.
Hai người cứ như thế yên lặng nhìn nhau vài giây, Tiêu Phong Du vội vã cúi đầu: "E hèm... Hà lão sư, em còn chưa tặng quà sinh nhật cho chị."
Hà Vân Hàm nhướng mày, "Còn có quà?"
Chỉ chút thời gian, rốt cuộc con bé đã chuẩn bị bao nhiêu thứ?
Tiêu Phong Du gật đầu, cô giống như là ảo thuật lấy từ trong túi ra một vòng tay hồng lóa mắt, "Cho chị". Cô hơi ngượng ngùng, "Chuỗi vòng tay này là khi em còn bé xíu xiu, dùng nửa năm tiền dành dụm của mình đổi từ một bà cụ, nghe trưởng thôn nói, chuỗi vòng tay này có rất nhiều truyền thuyết, chị thích không?"
Hà Vân Hàm nhận lấy, giữa đêm khuya, mỗi một hạt châu của vòng tay đó đều như là có nhiệt lưu đang lưu động, cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ nhìn ánh mắt của nàng thôi, Tiêu Phong Du cũng biết nàng thích, loại cảm giác sung sướng và phấn khích này lại xuất hiện, nhất là khi Hà Vân Hàm đeo vòng tay ở trước mặt cô, Nguyên Bảo phấn khích hận không thể lộn mèo một cái.
Trên đường trở về, bầu không khí đã nhẹ nhàng nhiều.
Tuy Hà Vân Hàm không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn luôn chứa một nụ cười.
Nụ cười đó quá dịu dàng, quá đẹp, khiến Nguyên Bảo có cảm giác mình uống say đến mơ màng.
Trong sân, lửa trại tiệc tối đã được bắt lên, mọi người đều đang bận rộn.
Tiêu Phong Du lúc này không quên lén gọi điện thoại cho Viên Ngọc, nói kĩ càng tỉ mỉ việc hôm nay hai người đi ngắm sao, cùng với tâm lí biến hóa của mình.
Ở bên kia đầu dây, Viên Ngọc vừa ăn chuối vừa hưởng thụ spa: "Em nói em cực kỳ thích nhìn nàng cười? Sau đó, nàng đeo đồ của em, em cực kỳ vui vẻ? Không hiểu sao mà không muốn để nàng buồn? Này nha."
Viên Ngọc vung tay lên: "Cái này quá đơn giản, Nguyên Bảo, tinh thần nịnh hót trong nội tâm của em lại lộ ra rồi, không phải à, nịnh nọt được mấy câu, em đã vui vẻ, rất bình thường."
Tiêu Phong Du cúp máy, cô nghĩ lời Viên Ngọc nói, cảm thấy cực kỳ có lý.
Dê nướng nguyên con trên giá.
Đạo diễn K nâng ly: "Tới đây, mọi người cùng làm một ly."
Mọi người đều rất phối hợp.
Đạo diễn K: "Giai đoạn trước, biểu hiện của chúng ta không tệ, không phải sao, Mễ Tô lão sư vô cùng chuyên nghiệp, chị cũng không nghĩ tới cảm giác tổng nghệ của em ấy mạnh như thế, nhanh như vậy mà đã dẫn theo luyện tập sinh thể hiện kỹ năng nhảy tinh vi ở trước màn ảnh." Cô ấy nói kỳ thật là đoạn nhảy chung của Mễ Tô và Lạc Nhan, tuy chỉ thả ra một đoạn video tuyên truyền ngắn, lại dẫn tới không ít bàn luận xôn xao ở trên internet, thậm chí ##Lạc Nhan là ai?##, cái đề tài này đã bị đẩy lên hotsearch.
Đạo diễn K quay đầu nhìn Tiêu Phong Du đang ăn thịt dê: "Chờ ngày mai, chúng ta sẽ nhìn xem lần biểu diễn đầu tiên của tổ của Hà lão sư, ha ha, đúng rồi, Nguyên Bảo, em phải cố lên, bây giờ fans của em và fans của Vân Hàm có chút xu hướng véo nhau , mọi người đều nói Hà lão sư quá lạnh lùng, luôn áp chế em."
Không thể không nói, netizen đúng là "hỏa nhãn kim tinh" nha.
Tuy Tiêu Phong Du có hơi thấp thỏm, nhưng đang có nhiều người thế kia, cô cũng không thể nhát gan: "Đạo diễn K, diễn cái gì, tiện tiết lộ một chút không?"
Đạo diễn K: "Vân Hàm là nữ thần phim cổ trang, chúng ta cứ bắt đầu từ điểm mạnh này, netizen không phải vẫn luôn muốn xem em thế vai à? Cứ dựa vào đó, mượn bộ phim cổ trang trước đó không lâu Hà Vân Hàm chụp, nhưng chúng ta làm mới lạ chút, em phân biệt thế vai, nói cách khác, Nguyên Bảo, đầu tiên, em diễn một đoạn vai Hoàng thượng, lại tới một đoạn vai phi tử, hai loại chuyển biến hoàn toàn khác biệt như thế, vừa vặn có thể làm nổi bật kỹ thuật diễn của em lên. Ha ha, em thấy sao?"
Tiêu Phong Du: ...
Quá tổn thương.
Đạo diễn K: "Được rồi, hôm nay tạm thời thế thôi, các em trở về chuẩn bị chút đi."
Hà Vân Hàm gật đầu, bộ dạng rất tùy ý, Tiêu Phong Du lại hơi khẩn trương.
Về phòng.
Hà Vân Hàm cầm kịch bản đưa cho Tiêu Phong Du: "Đây là tôi chọn ra hai đoạn ngắn tương đối có tính đại biểu, có thể làm nổi bật kỹ thuật diễn của em, lời thoại không nhiều, nặng ở chỗ nghiền ngẫm cảm xúc, cho em thời gian nửa tiếng học thuộc, sau đó chúng ta diễn thử."
Tiêu Phong Du nhận lấy, cô nhìn lướt qua lời thoại, quả là không nhiều lắm, vả lại ánh mắt Hà Vân Hàm thật sắc bén, tuy lời thoại không nhiều, nhưng nội dung lại phong phú có thể hấp dẫn tròng mắt của người xem.
Một đoạn là đêm tân hôn ân ái nhất, ở đây, Nguyên Bảo sắm vai chính là phi tử.
Một đoạn là sinh ly tử biệt thê lương nhất, ở đây, Nguyên Bảo thế vai chính là Hoàng thượng.
Sự khác biệt giữa trời và đất, vướng mắc giữa ái và hận, quả thực vô cùng có sức khiêu chiến.
Tiêu Phong Du: "Hà lão sư, chị muốn xem cùng em không?"
Hà Vân Hàm lắc đầu.
Tiêu Phong Du sực nhớ, đừng nói dăm câu này, ngay cả lời thoại của cả quyển, Hà Vân Hàm đều thuộc nằm lòng rồi.
Đây giống như một loại kiểm tra.
Nửa tiếng này, Tiêu Phong Du cảm giác tóc đều phải rụng hết, trước nay, cô chưa từng nghiêm túc đến vậy, thậm chí là phim mà năm đó được giải thưởng "Tân binh xuất sắc" cũng không đến nỗi này, cô chỉ có một ý nghĩ, tuyệt đối không thể mất mặt ở trước mặt Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm ở bên cạnh yên lặng đọc sách, nàng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Tiêu Phong Du, trước khi đến, nàng đã xem kỹ càng điện ảnh mà Tiêu Phong Du diễn, trên kỹ thuật diễn, nàng có thể dùng hình dung "đầy màu sắc", nhưng so với tinh vi thì còn kém một chút để đưa vào cảm tình, có lẽ là vì tuổi còn nhỏ vẫn chưa từng trải nhiều, nhưng showbiz thay đổi nhanh như vậy, em ấy dù được xem là nghệ sĩ lưu lượng đang hot, nếu không rèn luyện ra kỹ thuật diễn thu hút một nhóm fans cứng, thì về sau rất có khả năng sẽ bị triều đại hay thay đổi này nhanh chóng đào thải rớt.
Thời gian nửa tiếng trôi qua.
Hà Vân Hàm buông sách: "Đến lúc rồi."
Tiêu Phong Du khép kịch bản lại, cô hít sâu một hơi, gật đầu.
Hà Vân Hàm: "Bắt đầu đoạn nào trước?"
Suy cho cùng, đêm tân hôn có chút làm người nhạy cảm, thẹn thùng.
Tiêu Phong Du chọn sinh ly tử biệt.
Lúc này, bảo kiếm mà Hà Vân Hàm tặng cho Tiêu Phong Du có tác dụng.
Tiêu Phong Du cầm bảo kiếm trong tay, vẻ mặt tuyệt tình, cô đứng thẳng lưng, khí chất lạnh nhạt, quả thực có vài phần dáng dấp của thiên tử.
Cảnh diễn chính ở đây là nhà mẹ đẻ của quý phi mà Hà Vân Hàm sắm vai ngày càng cường đại, cuối cùng, anh trai của nàng làm phản bị Hoàng Thương truy sát, sau đó liên lụy nàng. Hai người đều yêu nhau, nhưng một người oán hận không buông, một người tuyệt vọng trong lòng, liền đúc thành kết cục bi thương.
Hà Vân Hàm thì đang nằm bò trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
Tiêu Phong Du khoanh tay, kiên quyết quay người qua chỗ khác: "Chuyện đến nước này, ngươi còn mặt mũi đối mặt với trẫm sao? Còn gì để nói nữa hay không?"
Nước mắt Hà Vân Hàm chảy xuống, nàng biết ngày chết đã đến, nghẹn ngào nói: "Nếu hoàng thượng tin thiếp sẽ không buông lời cay độc, nếu hoàng thượng đã không tin thiếp, thiếp hà cớ gì phải giải thích."
Thái độ lạnh nhạt, tuyệt vọng như thế khiến Tiêu Phong Du nghiến răng nghiến lợi, cô rút bảo kiếm ra, kề vào cổ Hà Vân Hàm: "Ngươi dám trút oán giận lên đầu trẫm? Trẫm sủng ái ngươi, yêu ngươi nhiều năm như vậy, kết quả là lại bị người đầu ấp tay gối tính kế, ngươi biết lòng Trẫm đau đến nhường nào không? Lòng của ngươi không đau sao?"
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi, nàng đè nén cảm xúc thống khổ dạt dào, giờ phút này, nàng cuối cùng chịu ngước mắt nhìn Tiêu Phong Du, "Thần thiếp biết, cho nên thần thiếp mới không muốn làm Hoàng thượng khó xử."
Tay Tiêu Phong Du cầm kiếm khẽ run.
Hà Vân Hàm bắt được tay cô, giữ vững kiếm của cô: "Thần thiếp đã từng nói, nguyện dốc hết cả đời khiến hoàng thượng vui vẻ, nhưng giờ đây, nỗi đau của hoàng thượng lại đều do thần thiếp đem lại..." nàng lắc đầu tựa cười khổ, tựa bi ai âu sầu, tay nàng đang từ từ gia tăng độ mạnh.
Vai Hoàng thượng mà Tiêu Phong Du đóng khẽ nhíu mày, "Ngươi đi đi, từ nay về sau, trẫm và ngươi không..."
Chưa dứt lời, bảo kiếm rơi xuống đất kèm theo máu tươi, thân thể Hà Vân Hàm chậm rãi gục xuống, Tiêu Phong Du kinh hãi, một tay ôm nàng.
Đôi mắt của Hà Vân Hàm dần dần mất đi ánh sáng, nàng dùng chút sức lực cuối cùng xoa ấn đường của Tiêu Phong Du, "Thiếp từng nói, rời xa người, thiếp tồn tại cũng không có nghĩa lý gì, lúc này đây, người muốn đuổi thần thiếp cũng không được nữa rồi."
Vẻ bi thương cùng tuyệt vọng nằm trong đôi mắt kia, chạm đến linh hồn Tiêu Phong Du, cô ngây ngốc nhìn Hà Vân Hàm, không kìm được mà rơi nước mắt.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao không chỉ là diễn viên trẻ, mà ngay cả rất nhiều lão nghệ sĩ, lão tiền bối trong giới đều tán dương Hà Vân Hàm không ngớt lời.
Có khi, để tránh kỹ thuật diễn của một người ảnh hưởng đến diễn xuất của người khác, thậm chí là phải đuổi theo, nàng cũng phải chọn trạng thái phù hợp.
Giọt lệ cuối cùng rơi xuống.
Hà Vân Hàm ngồi dậy, nàng nhìn Tiêu Phong Du khoé mắt vẫn còn ướt, hờ hững nói: "Diễn xuất của em quá tệ."
Tiêu Phong Du nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Từ trong phim thoát ra, Hà Vân Hàm như một người hoàn toàn khác, nàng khoác thêm áo ngoài, lắc đầu: "Em căn bản không có lí giải ý nghĩa của nhân vật này, chỉ là đang diễn."
Lần đầu tiên Tiêu Phong Du nghe được lời nói như thế, diễn kịch không phải chỉ là diễn thôi sao?
Hai mắt của Hà Vân Hàm đen như mực: "Muốn diễn một người như thật, trước tiên em phải biến thành họ."
Giống như nàng, trong sinh hoạt hằng ngày, tuy rất khó chịu khi người khác đụng chạm, nhưng một khi đã đối mặt với màn ảnh, hết thảy cái tôi đều phải gạt bỏ, nàng chính là nhân vật đó, nhân vật đó chính là nàng.
Lòng Tiêu Phong Du chấn động.
Hà Vân Hàm thở dài, tựa như quá đỗi thất vọng: "Nghỉ ngơi đi."
Tiêu Phong Du: "Nhưng mà... còn có một đoạn ngắn khác là tân hôn chưa luyện tập..."
Hà Vân Hàm lắc đầu, lạnh nhạt thẳng thừng cự tuyệt: "Không cần thiết tiếp tục nữa."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Nhất thời, căn phòng trống không chỉ còn lại một mình Tiêu Phong Du, cô co rúm ở trên gường, không nói gì nửa buổi.
Từ bé đến lớn... cô luôn là thiên tài trong miệng của người khác, bất luận là ca hát, diễn tập, hay là khiêu vũ đều được mọi người ngợi khen, mọi lời công kích đều do Viên Ngọc, Tô Tần, và chị cô đứng ra dẹp loạn, tất cả lời đều là vì yêu thương cô, giờ đây, bị Hà Vân Hàm nói vậy, lòng tự trọng của cô vỡ thành bã vụn.
Trời đã tối.
Hà Vân Hàm đứng dựa vào tường, Mễ Tô ngậm thuốc lá, nhướng mày nhìn nàng: "Sao vậy? Đây là vừa nãy diễn thử vô tình giáo huấn người ta à?"
Ánh mắt của Hà Vân Hàm dừng lại ở trên người cô.
Mễ Tô nhún vai: "Đừng nhìn tôi, là do Mẫn Mẫn bọn họ muốn tìm Nguyên Bảo đi ngắm sao nhưng lại bị vẻ mặt rơi lệ của con bé dọa thôi."
Hà Vân Hàm không hề nhận ra mày của mình đang giật giật, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng.
Lúc này, tuyệt đối không thể tỏ ra thương xót, nếu luôn một mực khích lệ Tiêu Phong Du, sẽ làm con đường mà cô bé đi càng lúc càng hẹp.
Mễ Tô: "Hà tất gì." Cô nhả ra một vòng khói: "Nguyên Bảo là người thông minh, tiến bộ là chuyện sớm muộn thôi, con bé vẫn là trẻ con, chị đừng bức bách em ấy quá chặt, tội nghiệp lắm đó."
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm Mễ Tô: "Tình hình giữa em và Lạc Nhan thế nào rồi?"
Mễ Tô: ...
F*ck???
Có cần sắc bén vậy không, cô đã che giấu rất kĩ!
...
Một giờ sau, Hà Vân Hàm trở về phòng, nàng có tâm cho Tiêu Phong Du thời gian khóc nhè và điều chỉnh cảm xúc.
Người trẻ tuổi như vậy nàng thấy nhiều rồi, chắc chắn Tiêu Phong Du sẽ như tính trẻ con không để ý nàng, sau đó trằn trọc cả đêm đấu tranh tư tưởng, em ấy sẽ tự nghĩ suy rõ ràng, cuối cùng sẽ đến tìm nàng xin thứ lỗi, tỏ vẻ phải chăm chỉ học tập.
Chiêu cũ, Hà Vân Hàm đã tìm ra từ lâu, nên khi nàng kéo cửa ra, trong phòng một màn tối om, nàng cũng không bận tâm.
Nàng xoay người đang định đi bật đèn, thình lình, cổ tay bị ai bóp lấy.
Hà Vân Hàm lắp bắp kinh hãi, nương theo ánh trăng, nàng thấy Tiêu Phong Du hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Con bé muốn làm gì???
Tiêu Phong Du híp mắt, kéo Hà Vân Hàm về phía mình, "Con khốn nhà ngươi, đã trễ như vậy không lo hầu hạ trẫm, mà dám cùng tên thái giám kia hẹn gặp!"
Hà Vân Hàm: ...
Tiêu Phong Du xoay người đi về phía giường, Hà Vân Hàm lảo đảo, bị ép đi theo vài bước, nàng nghiêm giọng: "Em làm gì vậy?"
Tiêu Phong Du hơi dùng sức, đẩy Hà Vân Hàm ngã xuống giường, cô duỗi tay tiếp cận cúc trên cổ áo: "Bây giờ, trẫm sẽ nói cho ngươi biết, trẫm muốn làm gì?"
p/s: Lạy trúa, con còn lứa tuổi học sinh
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập