Thân Công Báo Truyền Thừa

Chương 1611 : Con ma đen đủi phá rối




"Thực sự là đại thủ bút"

Tam thập tam trọng thiên, Càn Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế đế vương, một đôi nhãn pháp tra xét Đại Thiên, nhìn rõ rành rành màn tranh đấu ở hạ giới.

"Vì đối phó với hòa thượng Tam Tạng, Địa phủ, Long tộc, các vị Giáo Tổ của nhân tộc cũng nhau liên thủ, hôm nay nhất định đưa hòa thượng Tam Tạng vào chỗ chết, đội hình như này làm ta nhớ tới tên Độc Tú năm đó, nhớ tới lần thứ nhất các vị vô thượng cường giả liên thủ để đối phó với con ma đen đủi kia, mà lần liên thủ thứ hai chính là tiêu diệt tên Tam Tạng này." Sự cảm khái xuất hiện trong con mắt Càn Thiên.

Mà đối phó với Ngọc Độc Tú lần trước chỉ là quyết định trong nội bộ Giáo Tổ nhân tộc mà thôi, sức hấp dẫn của thần dược trường sinh bất tử quá lớn, những người còn lại chỉ là đi theo phía sau để đánh nhau.

"Giỏi tính toán a." Trong Linh Sơn, mặt A Di Đà đều tái đi.

"Cũng tốt, đây cũng là ý trời quy về, bây giờ lá bài tẩy của ngươi đã dùng hết, không còn biện pháp trở mình." Thái Dịch Lão Tổ sắc mặt bình tĩnh nhìn A Di Đà.

"Mối thù này của chúng ta đã kết." Lúc này khuôn mặt vẫn bất động như núi của A Di Đà sát cơ trùng thiên, một bàn tay mang theo phật quốc trong lòng bàn tay, hướng về Thái Dịch lão tổ.

"Ầm."

Một trận đại chiến chấn động thế gian cứ như thế nổ ra, giờ đây sát cơ trong lòng A Di Đà bốc lên, nếu bản tôn thật sự bị luyện hóa, hết thảy mưu tính sẽ hóa thành hư vô, trở thành ảo ảnh trong giấc mở.

"Sát."

Ngộ Không vung vẩy Kim Cô Bổng trong tay, trong nháy mắt làm nổ tung cả mặt sông, biến mọi thứ thành hỗn loạn.

"Hừ, Phật ĐÀ không nên hoảng loạn, ta đến giúp người một tay."

Một đạo khí cực hàn phóng lên trời từ núi Côn Luân. Nó đi qua chỗ nào thì vạn vật đều bị đóng băng, hóa thành những tượng băng trông rất sống động.

Hàn Ly ra tay rồi. Hàn Ly và Ngọc Độc Tú từng có giao dịch nên đối với kế hoạch của Ngọc Độc Tú có nhất định suy đoán cũng hiểu rõ, thậm chí trong sự suy đoán của Hàn Ly, tên pháp sư Tam Tạng này vô cùng có khả năng là chuyển thế thân của Ngọc Độc Tú. Nếu thế thì Hàn Ly há có thể khoanh tay đứng nhìn.

"Hàn Ly, ngươi muốn làm địch với nhân tộc ta?" Sắc mặt Thái Dịch Giáo Tổ khó coi, một chỉ điểm ra, mang theo khí tức hủy diệt, bắn về phía Hàn Ly.

"Giáo Tổ cùng ta giao thủ, cũng dám phân tâm xem hắn?" Sắc mặt A Di Dà trong nháy mắt dịu đi, một chưởng đem thân thể Thái Dịch Giáo Tổ đánh nổ, chỉ còn một mai rùa màu hỗn độn trôi nổi ở trong hư không.

"Vạn Phật triêu tông."

Chỉ thấy trong giây lát, vô số lực lượng Phật Gia trong tay A Di Đà bắn tới, giam cầm sức mạnh Thái Dịch Giáo Tổ, thiên địa nguyên khi xung quanh mai rùa kia vặn vẹo, muốn ngưng tự ra chân thân Thái Dịch Giáo Tổ, thế nhưng lại bị A Di Đà đánh đổ thân thể chưa hình thành của Thái Dịch Giáo Tổ trong nhát mắt, cùng trong lúc đó, thiên địa linh khí cũng bị Phật quang độ hóa.

Đúng thế, ngươi không có nhìn lầm, ở dưới sức mạnh chúng sinh triêu tông của A Di Đà, Thiên địa nguyên khí đề bị A Di Đà độ hóa trong nháy mắt, mà Thái Dịch Lão Tổ trở thành một cái cây không rễ, căn bản không thể mượn dùng sức mạnh của đất trời, chỉ có thể sử dụng lực lượng vận mệnh để liên tục phản kháng.

Lúc này, sau khi tạm thời áp chết Thái Dịch Giáo Tổ, A Di Đà phóng tầm nhìn ra, đã thấy phía nhân tộc lại một lần nữa xuất hiện thêm bốn vị Giáo Tổ, ngăn ở trước người Hàn Ly.

"Thái Dịch, ngươi nói không sai, bản tọa không muốn cùng nhân tộc là ddihcj, mà là đối địch với Tứ Hải, hễ là chuyện Tứ Hải Long tộc muốn làm, bản tọa đều muốn phá hoại, việc này là giữa Long tộc và Phật gia, nhân tộc của người cũng chỉ là một kẻ viện trợ thôi, làm sao bản tọa làm địch của nhân tộc được? Lão già ngươi cũng bá độ quá mức." Âm thanh Hàn Ly lạnh lẽo, băng trùy trong tay bắn về phía bốn vị Giáo Tổ đứng đối diện.

"Bộp bộp bộp, thật không tới chuyện lại náo nhiệt như thế, nhưng việc náo nhiệt làm sao thiếu Yêu Tộc ta được." Khuôn mặt của Hồ Thần kiều mị mang theo tiếng cười vang lên trong hư không, đã thấy một bàn tay trắng mịn phá tan hư không, ở tại sự gia trì lực lượng một thế giới, trong chớp mắt bắn về con sông kia.

"Hồ Thần, Long Tộc và Mãng Hoang giao hảo, tại sao ngươi muốn phá đại kế của Long Tộc ta." Đông Hải Long quân lúc này đang chiến đấu không phân thắng bại với Nguyên Thủy Thiên Tôn, những đòn tấn công mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ tạo nên từng trận cuồng phong.

"So với giao hảo với Long Tộc, bản tỏa coi trọng Phật gia hơn chút, Phật gia ít nhất còn làm bản tọa yên tâm một ít, mà Long Tộc bọn ngươi là lũ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, ăn hết lợi tích từ trên xuống dưới. Trăm vạn năm này, bản tọa nhìn ngươi đủ rồi." Hồ Thần sắc bén, không chút do dự liên cắt đứt với Tứ Hải Long Tộc, trong nháy mắt đá Tứ Hải Long Tộc xuống chiến xa.

Đối với Yêu Tộc Mãng Hoang, từ khi Hàn Ly xuất thế, Tứ Hải Long Tộc đã bị vứt bỏ hoàn toàn vì không còn giá trị để đáng lôi kéo.

Nghe xong Hàn Ly, khuôn mặt Đông Hải Long Quân đột nhiên trắng bệch ra. Long Tộc đã cắt đứt với Nhân tộc, giờ này lại bị Yêu Tộc vứt bỏ, những tháng ngày sau ở Chư thiên vạn giới có thể tưởng tượng ra được, tất nhiên là bước đi liên tục khó khăn.

"Hồ Thần, nếu đây là việc giữa Long Tộc và Phật Gia, chúng ta cần gì phải tranh đoạt vũng nước đục này." Hổ Thần và Sư Thần khẽ thở dài, xòe tay ra, ngăn ở trước người Hồ Thần.

"Các ngươi cũng phải ngăn cản ta sao? Phải biết rằng con khỉ điên kia chưa khôi phục thực lực, nếu tên hòa thượng Tam Tạng chết đi, con đường trở về của con khỉ điên kia sẽ trở nên xa vời, mọi chuyện sẽ trôi theo dòng nước." Hồ Thân rụt bàn tay trắng nõn về, đôi mắt nhìn về phía Hổ Thần và Sư Thần ở đối diện.

Nghe vậy, Hổ Thần thở dài, " Con đường thông thiên của Phật gia chính là muốn đoạt lấy chín phần mười số mệnh đại thế giới, chính là muốn đạp lên thi thể nhân tộc và Mãng Hoang ta để đăng lâm thần đàn, nếu Phật gia hưng thịnh, Mãng Hoang ta và Nhân tộc tất nhiên suy yếu, khí số trong thiên hạ có định sổ, bây giờ Mãng Hoang ta thật vất và mới chờ đến cơ hội tranh đấu lớn, cơ hội quật khởi, liền muốn bị chém ngang hông như này."

Nghe xong những lời Hổ Thần nói, Hồ Thần đâu thể nói thêm gì, đôi mắt nhìn về thông thiên chi lộ, khe khẽ thở dài: "Tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi, nếu không được thì chuyển thế đầu thai lần hai thôi."

"Hay, hay thật." A Di Đà tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết nói cái gì.

"Thật là náo nhiệt, thật là náo nhiệt." Trong hư không một luồng khí thế mịt mờ khuếch tán ra, một giọng nói khàn khàn vang lên, luồng khí thế đó trong nháy mắt che ngợp cả bầu trời.

"Con ma đen đủi "

Cảm thụ cỗ khí thế này, các vị Vô thượng cường giả đều sởn cả tóc gáy, ngơ ngác lên tiếng, mà cái mai rùa, thứ đang yên bình dưới sự trấn áp của Phật quang, phát ra lực lượng hỗn độn cuồn cuộn muốn thoát trói buộc của Phật Quốc, nhưng nó vẫn không được như ý muốn.

"Con ma đen đủi " Nhóm người Thái Bình Giáo Tổ, Tứ Hải Long quân ở một bên cùng nhau run lập cà lập cập.

"Không ngờ là lão bất tử này, lão ta thật sự nghịch thiên trở về." Bên trong Âm phủ, thân thể Quỷ chủ được chiếc áo bào đen bao phủ run một cái :" Rắc rối rồi, mặc kệ là chuyện gì, có lão già này quấy nhiễu, chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu, thực sự là một kẻ chọc gậy bánh xe."

"Ha ha ha, ha ha ha, xem các ngươi sợ kìa, lão tổ ra chưa đến thời điểm chuyển thế trở về, hôm nay nhìn thấy các ngươi bố trận lớn như này chỉ để tiêu diệt một tiểu hòa thượng chưa thành Tiên đạo, trong lòng có chút xấu hổ, cố ý đến đây góp vui thôi." Trong hư không, một đạo khí thế tối nghĩa lan truyền ra.

"Vù "

Nhìn cái khí thế xám xịt kia, dù là Vô thượng cường giả hay chuẩn Vô thượng cường giả cũng dồn dập tản ra, không dám trêu chọc.

Tiếp đến, vô số khí thế màu xám rơi vào trong dòng sông, đồng thời nó dùng tốc độ mà mắt thường cũng quan sát được, xâm nhiễm về hướng chín vị Giáo Tổ của Nhân tộc, Tứ Hải Long Quân cùng Yêu Thần của Mãnh Hoang.

"Mau tránh ra "Âm thanh Thái Dịch Giáo Tổ như sấm rền, vang vọng toàn trường, xuyên thấu qua Phật quang, truyền ra bên ngoài.

Tuy nhiên đã chậm, cỗ khí thế tối nghĩa kia biến mất không còn chút dấu vết nào, lúc này ở giữa trường nhiều hơn một loại không khí không tên.

"Ầm "

Chỉ thấy Hải Ba lăn lộn, tên Chuẩn Long Quân của Tứ Hải đó bị một gậy của con khỉ điên đập bay, đánh rơi vào lòng sông, mà lò luyện đan bị cây bổng đánh nứt ra.

"Mẹ kiếp, rõ ràng ta đã né tránh cái kia, làm sao lại xui xẻo chạy đúng chỗ cây bổng đánh xuống, số thật đen đủi mà." Bốn viên Long Châu của tên Chuẩn Long kia bay lượn trong không trung, ý đồ gây dựng lại huyết nhục.

"Muốn phục sinh? Các người đều chết đi cho ta." Lòng con khỉ nóng nảy, sức mạnh vô cùng to lớn bắn ra, những viên Long châu hư ảo đều bị một gậy của con khỉ điên đập nát.

"Chết đi."

"Đại Thánh lưu thủ." Đúng lúc này, trong hư không một bàn tay duỗi ra ngoài, một chưởng hóa thành vạn tượng, bao la vô cùng, có vô tận thần uy ấp ủ trong đó.

"Ngăn trở ta sao? Muốn chết." Nhìn bàn tay kia, con mắt Ngộ Không càng trở ên đỏ thẫm như máu, một đóa sen màu đen sẫm hiện lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.