Thân Công Báo Truyền Thừa

Chương 1610 : Vô thượng liên thủ Diệu Tú tử kiếp




"Hay quá, ba vị ca ca đến rồi, con khỉ này thực sự quá mạnh mẽ, lần này Tứ Hải ta tổn thất lớn, không biết bao nhiều binh tôm tướng cua hóa thành tro bụi, bao nhiều nghiệp lực cũng bị huynh đệ chúng ta gánh lấy, nếu mà không có thu hoạch, vậy về sau không có cách nào chơi tiếp." Một người trong Chuẩn Long quân cười khổ, dứt khoát xoay người, trực tiếp đem quần áo của Ngọc Độc Tú hóa thành bột mịn, rồi gọi ra một dòng nước để tẩy sạch đống bụi đó, làm tầm vài ba lần thì hắn đưa chúng vào trong chiếc đỉnh lớn ở đằng sau lưng, tiếp đến vô số đan dược rơi vào trong lò luyện đan, mà Long quân Thiêm Sài gia tăng thêm lửa, trong nháy mắt nhen lửa cho lò luyện đan kia.

Trong lò luyện đan, Ngọc Độc Tú sắc mặt tái nhợt: "Thằng khốn này thật sự nổi sát tính, nếu không cũng vội vàng như này, không để ý đến thanh danh bản thân, trực tiếp ném ta vào trong lò luyện đan. Đám rùa con chết tiệt này cũng dám ăn tiểu gia."

Ngọc Độc Tú nhất thời không thể bình tĩnh lại được, hắn đột nhiên ngồi dậy, bóng người hắn truyền ra bên ngoài thông qua lò luyện đan: "Yêu ma to gan, còn không mau thả bần tăng ra, các người thiêu không chết được ta, lúc còn nhỏ, bần tăng đã ăn một hạt thần dược bất tử trường sinh, có thần dược trường sinh bất tử hộ thể, đám các người căn bản không thể giết chết ta được."

Lúc này, quanh thân Bạch Ngọc Tú hình thành một đạo màu vàng sáng óng ánh, lực lượng bất hủ của thần dược trường sinh bất tử che chở vững chắc cho Ngọc Độc Tú.

Bên ngoài lò luyện đan, bốn Chuẩn Long quân nhìn qua lỗ thủng quan sát tình huống của lò luyện đan, sau khi nhìn thấy vòng sáng hộ thể quanh thân Ngọc Độc Tú, cả bọn ngay lập tức sững sờ:

"Trước đây cũng không nghe người ta nói rằng thần dược bất tử có loại diệu dụng này, không ngờ nó còn chống được sự thiêu đốt của ngọn lửa." Một Chuẩn Long quân gãi đầu.

"Làm sao bây giờ?" Một Chuẩn Long Quân khác nói.

"Việc này chỉ có thể báo cáo cho Cẩm Lân Long Quân." Một vị Chuẩn Long Quân khác lên tiếp.

Lời vừa nói ra, họ liền thấy hư không vặn vẹo một hồi, Cẩm Lân đã xuất hiện ở giữa sân, đôi mắt y nhìn về lò luyện đan kia, chỉ thấy ở trong lò luyện đan Ngọc Độc Tú, người bị vô số chất lỏng dược liệu bao lấy, đang tinh lực dồi dào, y liền khẽ cau mày: "Thật phiền phức, muốn luyện chết tên Tam Tạng này vẫn cần tới bảy ngày để phá tan dược tính của thần dược trường sinh bất tử. Ta không thể ra tay bởi nếu bị bọn Di Đà nắm lấy nhược điểm thì sẽ kết quả không tốt. Các người tạm thời trốn ở đấy, tuyệt đối không nên chọi cứng với con khỉ điên này, chỉ cần quá bảy ngày, dù tên Phật gia kia không cam tâm, cũng chỉ có thể ngã xuống, đến lúc đó, một người trong các người tất nhiên có thể chứng thành Trường Sinh Quả Vị, vĩnh sinh bất tử."

Nghe xong lời của Câm Lân, sắc mặt bốn vị Chuẩn Long Quân ngay lập tức hiện nét đau khổ, đây không phải bị cho ăn quả lừa sao?

Cây côn của cái con khỉ điên kia quấy đảo cả dòng sông đến độ long trời lở đất, lúc nào có cũng có thể nện xuống chỗ này, ngươi lại bảo bọn ta chịu thêm bảy ngày sao? Đứng nói là bảy ngày, cho dù chỉ kiên trì thêm ba ngày nữa cũng đã không dễ dàng.

Nếu kẻ trước mặt không phải là Cẩm Lân Long Quân, chỉ sợ bốn bị Chuẩn Long Quân này đã nhào tới trở mặt.

Nhìn sự khó chịu trên mặt bốn chuẩn Long quân, Cẩm Lân bất dắc dĩ nói: "Việc đã đến nước này đã không còn đường lui, thành công thì một người trong các ngươi có thể trường sinh bất lão, các ngươi hãy suy nghĩ thật kí đi."

Sau khi nói xong, thân hình Cẩm Lân biến mất.

"Không được, nhanh nhanh triển khai thần thông dịch chuyển động phủ, cây bổng của con khỉ đánh tới đây rồi." Cảm nhận được nước sông dậy sóng, đất đá bay tán loạn ở phía xa, một chiếc bổng lớn chống cả trời đang đập xuống, bốn vị Chuẩn Long Quân sợ mất mật, trong nháy mắt thi triển thần thân dịch chuyển động phủ đến một chỗ khác.

"Ồ?" Lúc này, ánh mắt của Ngộ Không sáng lên:" Tuy rằng khí cơ kia chỉ chợt lóe, nhưng lão Tôn đã bắt được, các người chết hết cho ta."

Thần quang trong mắt Thái Dịch Lão tổ của Thái Dịch Đạo quay vòng, hai tay lão nhẹ nhàng đẩy ra, một đóa hỏa diễm màu hỗn độn trong nháy mắt rơi vào trong chiếc vỏ rùa kia, ngay lập tức màu sắc hỗn độn trên mai rùa bắt đầu diễn sinh ra vô số hoa văn.

"Tam Tạng" Thái Dịch Lão tổ cười gằn."Dược tính hộ thể của thần dược trường sinh bất tử, không nghĩ tới nó còn có loại công hiệu này, đã vậy ta liền giúp người một tay, ngày mai chính là giờ chết của ngươi."Không thể không nói sức mạnh của Thái Dịch lão tổ quá quỷ dị.

Sức mạnh vận mệnh khiến lòng người kiêng kị, mặc dù người mạnh như A Dì Đà cũng không thể bắt lấy quỹ tính vận mệnh của Thái Dịch Lão tổ, trừ khi Thái Bình Giáo Tổ tự chủ động ra tay với hắn, nếu không A Di Đà tuyệt đối không phát hiện được khí thế ra tay của Thái Dịch Lão Tổ.

"Ồ? Có chuyện gì với ngọn lửa vậy? Không đúng! Không phải sức mạnh của lửa, mà một loại sức mạnh từ nơi sâu xa không ngừng áp chế tai kiếp đại đạo của bản tọa, muốn suy yếu tai kiếp đại đạo của ta, khiến ta hóa thành tro tàn trong ngọn lửa." Trong mắt Ngọc Độc Tú lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đây là sức mạnh gì? Vô hình vô tích, không thể phòng bị, quả thật rất quái dị, là kẻ nào đang ra tay tính toán ta?"

Giống như năm đó Cẩm Lân lần đầu tiên nhìn thấy nguyên thần Ngọc Độc Tú xuất khiếu, trong lúc vô tình y đã câu thông lực lượng thiên kiếp, thì lúc này đây Ngọc Độc Tú lần thứ nhất chân chính đụng tới lực lượng vận mệnh, hiển nhiên hắn không hiểu rõ nó, thành ra không biết đây là loại sức mạnh nào.

"Hoa khai bát phẩm quá yếu, lực lượng này vô cùng mạnh mẽ thâm độc, trừ phi ta đạt đến Hoa khai cửu phẩm, hoàn toàn bất tử bất diệt, mới không sợ tính toán của kiếp số này." Ngọc Độc Tú cau mày "Khoảng khắc nguy hiểm trên con đường lên trời của bản tọa cuối cùng đã đến."

Nhìn kiếp số không ngừng buông xuống trong hư không, con ngươi Ngọc Độc Tú co lại, kiếp buông xuống 'không lớn' lắm, nhưng 'không lớn' là so với thiên địa đại kiếp trước đây. Mà kiếp số lúc này của Ngọc Độc Tú không kém thiên kiếp Hóa Hình cá chép vượt long môn của Cẩm Lân.

"Là ai muốn đưa ta vào chỗ chết" Ngọc Độc Tú nhắm mắt lại, không ngừng hóa giải kiếp số, trì hoãn kiếp số tích lũy buông xuống

Linh Sơn, Vô Lượng Tịnh thổ

'Bản thể Ngọc Độc Tú gặp kiếp nạn' Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong lòng A Di Đà: "Tứ Hải long tộc, đúng là càng ngày càng vô liêm sỉ, thật sự coi bản tọa là Nê Bồ Tát sao. Một chút lửa giận cũng không có."

Sau khi nói xong, A Di Đà duỗi bàn tay ra, đang muốn bình định độ hóa bốn vị chuẩn Long quân của Tứ Hải kia thì hư không vặn vẹo, Thái Dịch lão tổ giáng lâm: A Di Đà chúng ta cũng đã siêu thoát cảnh giới kia, không bằng cùng ngồi đàm đạo một chút?"

"Cùng ngồi đàm đạo? Tốt thôi!" Nhìn Thái Dịch Giáo Tổ, A Di Đà ngồi xuống, thu tay về, thần quanh trong mắt lóe sáng.

"Cheng"

Linh đài Phương Thốn Sơn, một chiếc chuông lớn có phong cách cổ xưa mang theo hỗn độn khí mông lung xuyên qua hư không buông xuống, chỉ thấy Tứ Hải Long Quân xuất hiện trong hư không, Tứ Tượng đại trận lưu chuyển, trong nháy mắt đánh ra vô hạn thần thông, Pháp Tướng Thiên Địa, chế trụ chiếc Hỗn Độn Chung kia.

"Tứ Hải vì sao ngăn trở ta." Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn khó coi, thu hồi Hỗn Độn Chung, đứng ngạo nghễ ở giữa bầu trời. Hiện tại Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là vô thượng cường giả chân chính.

"Không có gì, chỉ là mời đạo hữu ngồi đàm đạo thôi." Đông Hải Long Quân cười khẽ.

Bên trong Âm Phủ, Đại Tạng Vương biến sắc: "Không tốt."

Trong lòng Huyết Ma sinh ra ý nghĩ, trong nháy mắt A Tị Nguyên Đồ phóng lên trời, nhưng nó nhanh chóng bốn vị Chuẩn Vô thượng cường giả bên trong Âm Phủ ngăn cản đường đi.

Cùng lúc đó, thân hình Quỷ Chủ xuất hiện trong hư không, đứng ở bên ngoài đạo trường của Địa Tàng Vương: "Tiểu hòa thượng, bản tọa không muốn gây khó khăn cho ngươi, nếu ngươi ngồi yên ở chỗ này, bản tọa coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Thần thông của Địa Tàng Vương thật sự nghịch thiên, trong chốn Âm Phủ này, ngoại trừ Quỷ Chủ, không ai có thể ngăn chặn tiểu hòa thượng này tại Thì Quang Trường Hà*.

(* Dòng sông thời gian)

Nhìn thấy Quỷ Chủ, gương mặt trắng nõn của Địa Tàng nhất thời trở nên tái nhợt, sát cơ trong đôi mắt trở nên mạnh mẽ: "Quỷ chủ, chuyện này chúng ta không để yên."

"Con ma đen đủi năm đó cũng đã nói như này." Sự cười nhạo hiện đầy trên mặt Quỷ chủ.

"Huyết Ma, tốt hơn là ngươi tạm thời dừng bước đi." Bốn vị cường giả Âm phủ liên phủ chặn hắn ở bên ngoài Huyết Hải."Con đường Thông thiên thực sự quá nghịch thiên, cướp đoạt hơn nửa khí số của đại thế giới, ngươi nói chúng sinh còn lại phải sống như nào."

"Hừ." Đại Phong Châu, Phù Diêu ra tay trong nháy mắt, một cái túi gió màu xám buông xuống từ trong hư không.

"Phù Diêu, dừng tay lại." Bức Hoàng Đồ* của Thái Bình Giáo Tổ chậm rãi trải ra, chặn đường Triêu Thiên

(*Hoàng Đồ: bức tranh màu vàng.)

"Hôm nay Tam Tạng nhất định phải viên tịch."

"Thật sao? Đây không phải là chuyện ngươi có thể mưu tính." Ngước nhìn lên bầu trời, một bàn tay của Triêu Thiên trong nháy mắt che kín cả bầu trời, nó hướng về Thái Dịch Giáo Tổ với mục đích trấn áp ông ta, tế đàn màu trắng chạm rãi bay lên trên không trung.

"Triêu Thiên, bản tọa chơi với ngươi." Thái Ất Giáo Tổ cùng Thái Hoàng Giáo Tổ cùng nhau đi tới, cùng nhau triển khai thần thông chặn lại một chưởng của Triêu Thiên.

"Đáng chết, không ngờ các ngươi lại có thể ngấm ngầm mưu tính nó." Thái Tố Giáo Tổ biến sắc, một ngón tay của lão ngay lập tức xuyên qua hư không, nương theo khí thế trắng thuần, hướng về dòng sông kia, định đè nén nó xuống.

"Dừng bước đi, tử cục của Diệu Tú đã định, không ai có thể thay đổi."

Từ trong hư không lại xuất hiện thêm hai vị Giáo Tổ.

"Điều này không thể nào, không ngờ bọn họ liên thủ với nhau." Trong lò luyện đan, sắc mặt Ngọc Độc Tú tái đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.