Thần Côn Quân Tẩu

Chương 14: Lần theo dấu vết




Bói quẻ, thông qua sự mâu thuẫn và thống nhất của Ngũ Hành, kiềm chế, chuyển hóa, cân bằng cùng mất cân bằng, có thể sinh ra thiên địa vạn vật, có thể sinh ra cát, hung, họa, phúc.

Phía đông là Thanh Long, phía tây là Bạch Hổ, phía nam là Chu Tước, phía bắc là Huyền Vũ, lấy màu vàng làm trung tâm.

Trong Huyền Môn dựa theo âm dương Ngũ Hành phối hợp năm màu sắc cho Đông Tây Nam Bắc, mà mỗi màu sắc lại phối hợp với một thần thú cùng một thần linh. Phía đông là màu xanh, phối long, phía tây là màu trắng, phối hổ, phía nam là màu đỏ son, phối tước, phía bắc là màu đen, phối võ, màu vàng là chính sắc trung ương.

Trong một căn phòng cũ kỹ, Khương Nhã khẩn trương nhìn chằm chằm mấy đồng tiền xu trong tay Vương Chi Sùng, trán thấm ra chút mồ hôi, cô lại không thèm để ý chút nào, đợi đến khi ba đồng tiền trong tay Vương Chi Sùng rơi trên mặt bàn phát ra âm thanh thúy, Khương Nhã theo phản xạ ngước mắt nhìn sắc mặt Vương Chi Sùng, khẩn cấp mở miệng nói: "Thế nào rồi ạ?"

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Hung, phía đông nam, nơi đông người." Vương Chi Sùng sắc mặt nghiêm túc, rũ mắt nhìn Khương Nhã, do dự một lát mới tiếp tục mở miệng nói: "Khương Nhã, nếu không cháu vẫn nên ở lại chỗ này đi, những chuyện khác giao cho ông là được."

"Không được." Khương Nhã quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Vương Chi Sùng, lập tức cảm thấy mình trả lời có chút quá nhanh, liền mở miệng giải thích: "Không phải cháu không tin ông, cháu là chị ba của Khương Tùng, cháu không có khả năng an tâm ngồi ở chỗ này chờ, cháu phải đi, huống chi quẻ tướng vừa rồi của ông không phải nói, nếu là" hung "cháu làm sao có thể để cho ông đi mạo hiểm?"

"Tiểu nha đầu ngược lại biết phân biệt nặng nhẹ rõ ràng, cháu đi cũng được, nhưng mà ông vẫn phải dặn dò cháu vài câu, chuyến này, nếu cháu kiên trì muốn đi, như vậy phải nhớ kỹ, trên đường chuyện nhàn rỗi không được để ý, đặc biệt là gặp phải người nào đó, có chuyện gì đó, có thể mặc kệ thì đừng nhúng tay vào."

"Cháu nhớ kỹ rồi, ông ở chỗ này chờ tin tức, chắc là không lâu nữa người trong thôn sẽ tới bên này báo cảnh sát, đến lúc đó phiền ông nói cho ba mẹ cháu một tiếng, liền nói cháu sẽ nhanh chóng cùng em cháu trở về."

Nói xong, Khương Nhã không chút do dự xoay người rời đi, chuyện cô và Vương Chi Sùng cùng nhau rời khỏi thôn nhất định sẽ bị người ta nhìn thấy, hơn nữa chuyện Khương Tùng bị bắt đi Khương Nhã nhất định phải tự mình đi, lưu lại Vương Chi Sùng báo tin cho người trong thôn là quyết định chính xác nhất.

Vương Chi Sùng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rời đi, trong mắt hiện lên một đạo thần sắc hài lòng, ông cũng không phải nhất định phải ở tại chỗ này, kỳ thật ông cũng có thể cùng Khương Nhã đi cứu người, nhưng lần này xuất hành Vương Chi Sùng đã tính toán qua, dĩ nhiên Khương Nhã là quý nhân, như vậy Khương Nhã vận mệnh không cố định, như vậy cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nhất định có thể gặp hung hóa cát (gặp dữ hóa lành).

Ai cũng không nhất định phải trợ giúp những người khác, nếu vừa rồi Khương Nhã đồng ý để Vương Chi Sùng đi cứu người mà mình thì lưu lại, như vậy Vương Chi Sùng có thể cảm thấy mất mát, dù sao đối mặt với sống chết của người thân đều có thể nhát gan như vậy, tương lai làm sao có thể có thành tựu?

Chính cái gọi là, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cùng một lý do, trong lòng có điểm mấu chốt, bảo vệ tốt điểm mấu chốt này, tương lai mới có thể chống cự càng nhiều hấp dẫn, bản tâm là rất trọng yếu.

Nhưng mà thông qua chuyện này Vương Chi Sùng đối với tiểu nha đầu Khương Nhã này lại càng thêm coi trọng, trước kia nhìn Khương Nhã luôn cảm thấy cô bé này có chút quá mức coi trọng vật ngoài thân, ham tài, lại càng có chút tâm tư của mình. Vương Chi Sùng quan sát qua, trên người Khương Nhã có bí mật, cho dù là người Khương gia cũng hoàn toàn không biết gì cả, Khương Nhã đem bí mật của mình gắt gao che lại, không tín nhiệm bất luận kẻ nào.

Nhưng hôm nay Khương Nhã có thể vì chuyện của Khương Tùng mà mạo hiểm, chỉ từ điểm này xem ra có thể biết Khương Nhã cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, so với những tiểu nhân đê tiện trước kia ông từng quen biết, sau lưng lại âm thầm đâm đao tiểu nhân đê tiện tốt hơn nhiều.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Mỗi người đều có thất tình lục dục, có tư tâm cũng không phải là sai, có lẽ có người chính là quá mức coi trọng thanh danh, cái gọi là vị tha cũng chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, nghiêm túc mà nói, ai có thể làm được thật sự một chút tư tâm cũng không có?

* * *​

Bên này, Khương Nhã đi về phía đông nam hơn mười phút, đột nhiên nhớ tới không xa có một nhà ga xe lửa, mà vừa rồi trong miệng Vương Chi Sùng bốn chữ "nơi đông người" làm cho Khương Nhã mơ hồ cảm thấy nơi đó chính là nhà ga.

Lúc bước nhanh tới ga xe lửa, Khương Nhã bị chen chúc trong đám người, hành khách muốn lên xe mỗi người đều đeo túi lớn túi nhỏ, một đám hướng cửa tàu bên kia chen tới, Khương Nhã bị đám người chen chúc lên tàu, trong toa xe càng chen chúc, trên hành lang cơ bản đều đứng đầy người, đủ loại hương vị làm cô bị hun đến choáng váng.

Khương Nhã giơ tay lau mồ hôi trên trán, tầm mắt nhìn xung quanh, trong lòng cô mơ hồ có một loại cảm giác, Khương Tùng ở cách mình không xa.

"Này, cô bé nhường đường chút, cháu chắn giữa đường để chúng tôi đi qua như thế nào." Một người phụ nữ thô kệch cao lớn mở miệng hướng Khương Nhã nói.

Phía sau người phụ nữ có mấy người đàn ông, trên mỗi người đàn ông đều mang theo hai cái rương lớn

* * *​

Ngay khi tầm mắt Khương Nhã bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía, khóe mắt bất ngờ đối diện với tầm mắt của một người đàn ông, người đàn ông kia mặc một thân âu phục thẳng tắp, mang theo một cặp kính viền màu bạc, thoạt nhìn giống như là một nhân sĩ thương nghiệp thành công.

Người đàn ông giống như cũng phát hiện tầm mắt Khương Nhã nhìn qua, cùng Khương Nhã nhìn nhau hai giây anh ta thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu sửa sang lại ống tay áo của mình, lần nữa ngẩng đầu đã cùng cô gái xinh đẹp bên cạnh nói chuyện.

Nhìn thấy động tác vô ý thức của người đàn ông, linh quang trong đầu Khương Nhã chợt lóe, bỗng dưng nghĩ tới cái gì, cất bước đi về phía anh.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Thân thể nho nhỏ đứng trước mặt người đàn ông, anh ta quay đầu lại phát hiện Khương Nhã đứng bên cạnh, tầm mắt của anh ta chỉ lặng lẽ đảo qua trên người Khương Nhã, giống như cũng không thèm để ý tới cô.

"Chú ơi, chú không phải nói đưa cháu đi tìm ba ba sao?" Khương Nhã vừa dứt lời liền phát hiện cô gái xinh đẹp vốn đang ngồi bên cạnh người đàn ông lập tức nhìn qua.

Cô gái xinh đẹp kinh ngạc nhìn Khương Nhã một cái, mở miệng hỏi người đàn ông: "Giang Nghiêm, Phó đại ca nhà các anh thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nhưng lại có một đứa con lớn như vậy?"

Người đàn ông cũng bị lời nói của Khương Nhã làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn lập tức hoàn hồn, cảnh cáo trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh một cái, mở miệng hời hợt giải thích một câu nói: "Khụ khụ, đừng nói bậy, Phó ca nhà chúng tôi mới hai mươi tuổi, làm sao có thể sinh ra đứa con lớn như vậy?"

"A, xin lỗi, lão đại các anh lớn lên quá soái, cả người lạnh như băng, lại còn đen như một khối carbon. Thoạt nhìn thực không giống người trẻ mới hai mươi tuổi, ngược lại càng giống ông chú trung niên ba mươi tuổi, cho nên tôi nhất thời hiểu lầm." Người phụ nữ xinh đẹp không có thành ý xin lỗi, sau đó nhìn cô bé trước mặt.

Cô gái đưa tay hướng Khương Nhã tới, xoa xoa đầu đầy gai nhím của Khương Nhã, cười đến vẻ mặt ôn nhu: "Em gái nhỏ, em thật xinh đẹp, có phải em cùng người nhà đi lạc rồi không?"

Khi tay cô gái tiếp xúc với đỉnh đầu Khương Nhã, trong đầu cô trong nháy mắt hiện ra một mảnh màu đỏ tươi diễm lệ, chỉ là màu đỏ tươi kia, Khương Nhã dường như cảm giác cô có thể ngửi được mùi tanh ngọt này, nhìn thấy mà giật mình.

Khương Nhã ngẩng mặt lên nhìn thần sắc ôn nhu của cô gái trước mặt, da đầu không khỏi tê dại, sống lưng hơi nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Quả nhiên có một câu nói không sai, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm.

Khương Nhã cảm thấy, hình như cô mới tránh thoát một cái hố, chủ động nhảy vào một cái hố khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.