Chương 4: Hôn thư có sự nhầm lẫn?
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Vì tiết kiệm một trăm tệ mà Giang Thiếu Bạch phải ngồixe lửa hơn tám giờ đồng hồ, cuối cùng tới thủ đô rồi.
Lúc Giang Thiếu Bạch đến nơi thì trời đã chạng vạng tối.
Giang Thiếu Bạch lấy ra hôn thư mà sư phụ đã đưa cho, quyết định dựa theo trên địa chỉ trên này để tìm đến đó xem sao.
Giang Thiếu Bạch còn cảnh giác cải trang một chút, cậu ta tự nhủ nếu người mà lão đạo sĩ tìm cho cậu ta là một cô gái xấu xí, hắn liền làm bộ tìm lầm người. Còn nếu là một cô gái xinh đẹp, cậu ta nhất định tìm cách tiếp cận, rồi cân nhắc một chút về việc ở rể.
Giang Thiếu Bạch dựa theo địa chỉ đi tới một trước cửa một tòa nhà, thiếu niên này bị ngôi nhà trước mặt làm cho hoảng sợ.
Giang Thiếu Bạch nói không nên lời đứng từ xa chằm chằm nhìn vào ngôi nhà đó mà quan sát một hồi.
Nhìn trước ngôi nhà cổ trước mặt, Giang Thiếu Bạch tim đập liên thình thịch, bán tiên sư phụ cho hắn này địa chỉ, một ngôi nhà cổ ở trên đất thủ đô. Nơi đây tấc đất tấc vàng, có được một ngôi nhà cổ như này, tài lực tất nhiên không hề tầm thường.
Giang Thiếu Bạch đột nhiên có cái nhìn khác về sư phụ của cậu, thật không ngờ bán tiên sư phụ lại quen biết được người có tiền a! Đương nhiên, cũng có lẽ là địa chỉ này bị sai rồi.
Có điều trên bức hôn thư có nhắc đến một cái tên: Diệp Khôn, tòa nhà này ngoài cửa cũng đề Diệp phủ, hẳn là không bị sai.
“Anh bạn, cậu tới đây làm gì?” Ngôi nhà cổ này cong có hai người canh gác, hai người đó thân thể cường tráng đằng đằng sát khí, nhìn như là binh lính xuất ngũ đã trải qua khổ luyện.
“Tôi tới tìm Diệp nhị tiểu thư.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Nhị tiểu thư?” Người gác cổng có chút nghi hoặc.
Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Không sai, nhị tiểu thư, con gái thứ hai của Diệp Cẩn Chi tiên sinh.”
Thủ vệ vẻ mặt phẫn nộ nói: “Đi đi, Cẩn Chi tiên sinh chỉ có ba người con, căn bản không có con gái, cậu muốn đến đây kiếm chuyện à?”
Giang Thiếu Bạch: “……” Không có con gái, chỉ có con trai? Bán tiên sư phụ chết tiệt này quả nhiên không đáng tin cậy, cậu ta quả nhiên không nên chờ mong gì ở lão.
Cũng điều cần biết đều đã biết, Giang Thiếu Bạch cũng không hỏi gì thêm liền trực tiếp rời đi.
Giang Thiếu Bạch lấy ra bức hôn thư mùi dưa muối, do dự một chút, vẫn là không ném đi.
Có lẽ sẽ có lúc dùng đến, nghĩ vậy, Giang Thiếu Bạch tiện tay đem hôn thư nhét vào bên trong hành lý, chuẩn bị tìm cái nhà nghỉ nhỏ ngủ tạm một đêm, chuẩn bị cho ngày mai khai giảng.
Giang Thiếu Bạch rời đi không lâu, một chiếc xe Mercedes-Benz chạy tới.
Diệp Miểu mở cửa xe bước xuống hỏi: “Vừa có khách đến chơi à?”
“Tam thiếu gia, đúng là có người tới, có điều không biết cậu ta tới có mục đích gì, nói là tới gặp nhị tiểu thư, nhà chúng ta làm gì có nhị tiểu thư chứ.”
Diệp Miểu gật đầu: “Đúng là không thể hiểu được, dạng người nào cũng có.”
Diệp Miểu vừa hướng vào phòng khách bước được hai bước, bỗng nhiên chạy lại ra cửa hỏi: “Người đó đâu rồi?”
“Tam thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Thủ vệ nhìn bộ dạng gấp gáp của Diệp Miểu cảm thấy thật khó hiểu.
“Người ban nãy hỏi nhị tiểu ? Mau đi cho thư đâu rồi? Mau đi tìm lại cho tôi.” Diệp Miểu nói.
Thấy vẻ hấp tấp của Diệp Miểu, hai người gác cổng cuống quýt chạy ra ngoài tìm, có điều không không thể tìm thấy.
“Đi rồi?” Diệp Miểu vô cùng tức giận.
“Vâng! Người vừa ở đó mà ra tìm đã không thấy đâu.” Người gác cổng nói. “Tam thiếu gia, người đó có cái gì vấn đề sao?”
Diệp Miểu lầm bầm nói: “Ắt hẳn có liên quan đến lão thần côn hồi trước, lão bán tiên lừa người chết tiệt còn dám xuất hiện.” Diệp Miểu ngẫm lại một chút, tự cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi, khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi. “Không liên quan đến các người, đi lấy video an ninh tới cho tôi.”
Người gác cổng có chút kinh ngạc nói: “Video giám sát?” Thực sự cần phải làm đến mức đó sao?
Diệp Miểu cau mày nói: “Bảo các người làm thì mau làm đi! Hỏi như vậy nhiều làm cái gì?”
…………
Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không hay biết việc bị Diệp Miểu để ý đến, không biết một chút gì cả.
Nhưng vì trước đó Giang Thiếu Bạch đã cải trang nên dù có biết chuyện này thì cũng chẳng có gì đáng ngại, có lẽ phần nhiều sẽ là tự ca ngợi bản thân tính toán như thần.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thiếu Bạch thần thái phấn chấn kéo va li đi đến học viện.
Bên trong học viện đâu đâu cũng đều là tân sinh viên, đa phần đều là có cả người nhà đi cùng khích lệ. Giang Thiếu Bạch một mình như vậy có chút cảm giác cô đơn, cũng có chút hành xử khác người, lại còn có chút đáng thương.
“Bạn học, cậu cũng đến để báo danh à?” Một nữ sinh đảm nhiệm trọng trách tiếp đón tân sinh viên nhiệt tình tới bắt chuyện.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Vâng!”
“Gia đình cậu không ai đi cùng sao?” Hoàng Lăng Duyệt hỏi.
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Họ đều có việc bận, nên tôi đến một mình.”
Hoàng Lăng Duyệt nhìn Giang Thiếu Bạch với vẻ rất đồng tình: “Hậu bối, cậu thật tự lập a!”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi thầm nghĩ, đi một mình thật khiến người khác chú ý, nhưng mà nếu để thế ngoại cao nhân sư phụ ăn mặc rách rưới đưa tới, hẳn sẽ càng khiến người ta chú ý hơn nữa. Huống hồ lộ phí cũng rất đắt a! Bán tiên sư phụ kiếm tiền cũng không phải dễ dàng, vẫn là nên tiết kệm thì hơn.
Hoàng Lăng Duyệt nhiệt tình dẫn Giang Thiếu Bạch đến khu kí túc xá nam, Giang Thiếu Bạch nhìn số điện thoại trên tay, lại nhìn nhìn theo bóng dáng Hoàng Lăng Duyệt mà đầy vẻ mãn nguyện.
Nữ sinh trong học viện này quả nhiên tràn đầy nhiệt huyết a! Hắn vẫn là được hoan nghênh a! Vừa mới tới học viện đã được đàn chị để mắt tới, đúng là người đẹp trai càng dễ dính phải drama. Thế mà lão đạo sĩ chết tiệt cứ mặc định cho rằng hắn không thu hút, thật là bảo thủ, lão phải biết rằng con gái thời nay đều tự lập tự cường, phụ nữ bây giờ chẳng phải rất nhiều ngườ bao nuôi tiểu bạch kiểm đó sao.
“Chị Lăng Duyệt, tân sinh viên khóa mới này tư chất không tồi a! Dường như đã phát hiện đến mấy nam sinh tuấn tú.”
Hoàng Lăng Duyệt gật đầu: “Đúng vậy! Chị vừa rồi đón tiếp một cậu khá đẹp trai, lớn lên chắc hẳn là không tồi a!”
Viên Giai Giai cau mày: “Chị nói cậu kia hả, hình như em cũng gặp qua, có điều cậu ta có phải hơi quê mùa không, quần áo trên người cậu ta nhìn như mấy bộ đồ cũ rẻ tiền.”
Hoàng Lăng Duyệt cười nói: “Em không chịu hiểu đó thôi, ăn mặc quê mùa mà đã đẹp trai thế này, thử hỏi nếu ăn mặc chỉnh tề vào thì sẽ đẹp đến mức nào!”
Viên Giai Giai nghiêng đầu, nói: “Chị tôi nói có lý a! Có điều, kiểu người đẹp trai mà nghèo như vậy, chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn đâu.”