Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 103: Tận thế cầu sinh (1)




“Ta lại bị xuyên tới nơi nào nữa đây?”

Mê man thanh âm cứ vang lên trong đầu của Dũng. Khi hắn mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Rầm rầm rầm!

Ngô Văn Dũng bị một hồi mãnh liệt tiếng đánh chỗ bừng tỉnh, mãnh liệt mở hai mắt ra, bên tai là một ít nhỏ vụn nam nữ nói chuyện phiếm thanh âm, mà khắc sâu vào tầm mắt là một bộ quen thuộc và lạ lẫm cảnh tượng.

Quen thuộc vì đây là một cái rộng lớn phòng học, ánh mặt trời theo ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào bóng loáng trên sàn nhà, lại để cho trong phòng ánh sáng sung túc, không khí chính giữa tràn ngập một cổ nhàn nhạt họa nước sơn mùi, hai bên treo trên vách tường rất nhiều tinh mỹ bức tranh cùng phác hoạ ảnh chân dung, trên mặt đất tắc thì chỉnh tề bày biện từng dãy giá vẽ.

Các học sinh tại điều lấy thuốc màu, tẩy trừ lấy bút vẽ, đang chuẩn bị làm luyện tập dùng tĩnh vật làm mẫu.

Mà lạ lẫm là bởi hắn chẳng quen một ai trong đây cả.

“Rốt cuộc Thiên Mệnh không gian là có ý gì? Chẳng lẽ thí luyện là đưa ta về tiếp tục làm học sinh?”

Dũng ngơ ngác nhìn xung quanh, bỗng có cánh tay đập đập lên bả vai của hắn.

“Dũng … Dũng …!”

“Hả …?”

“Cậu đang nghĩ ngợi cô nào mà thất thần thế?”

“Hửm …?”

Trước mắt hắn là một em nữ sinh ….. Ách, quá xinh đẹp!

Cấp bậc hoa khôi giảng đường chứ không kém.

Tên gì nhỉ... Tra cứu hệ thống một hồi.

Trần Ngọc Như! Ô... Tên hay vãi lều.

Như là mỹ giáo ban 9 lớp trưởng, mỹ thuật tạo hình hệ hoa khôi của hệ, tại dùng mỹ thuật tạo hình hệ làm chủ trong trường học, nàng đã trở thành mỹ thuật tạo hình hệ hoa khôi của hệ, trên cơ bản tựu là trường học hoa hậu giảng đường nhân vật. Nàng mặc một bộ T-shirt áo sơ mi cùng quần jean, chải lấy đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái đuôi ngựa, trên trán giữ lại đáng yêu dí dỏm nghiêng tóc cắt ngang trán, làn da của nàng thập phần trắng nõn, thân thể nổi bật, linh Lung hấp dẫn, lông mi thật dài, hai mắt thật to, đầy mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuyệt mỹ, có một loại thiết tha xứ Huế nữ tử chỉ mỗi cô có dịu dàng khí chất.

“Tích … tiếp xúc nhân vật thế giới … Nhiệm vụ phát động trong lúc!”

“Đến rồi sao?”

Dũng thì thầm. Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì một loạt tin tức tràn vào đầu.

Thiên Tuyển giả: Ngô Văn Dũng

Chủng tộc: Nhân loại

Huyết thống: Nhân tộc ( thấp kém nhất)

Linh hồn: Chưa tu luyện – Cảnh giới: Không

Tu vi: Không có ( nói rõ ngươi là một người bình thường, yếu đến mức chả có gì để mô tả!)

Năng lực: Không ( ngươi quá phế!)

Kĩ năng: Không ( vẫn còn cùi lắm … Thiên Tuyển cũng cần cố gắng nhiều!)

Công pháp: Không

Vũ Khí: Không.

Đặc biệt: Không

Năng lượng điểm: 0

Đại gói quà: * 1 (chưa mở)

Nhiệm vụ:

1. Sống sót bảy ngày ( nói rõ thiên địa sắp gặp tai biến lớn. Cố gắng sinh tồn đi chàng trai!)

2. Tiêu diệt quái vật: mỗi quái vật đẳng cấp khác nhau sẽ tính giá trị khác biệt.

Quái cấp một: 1 điểm năng lượng.

Quái cấp hai: 10 điểm năng lượng.

Quái cấp ba: năng lượng ( kiến nghị không cần trêu loại này tồn tại, ngươi sẽ chết rất thảm đó thanh niên!)

3. Cứu giúp bạn học: Xem xét sau thời gian bảy ngày, dựa theo nhân số mà Thiên Tuyển giả hỗ trợ còn sống sẽ tính điểm vào. ( Mỗi bạn được thêm một điểm năng lượng.)

“Này …! Cậu lơ tớ hả? Sao hỏi mà im re vậy!”

“Hả …!”

Dũng mải mê nhìn số liệu biến hóa mới chợt giật mình nhận ra hắn còn đang là học sinh trong lớp đây.

À mà chỉ là tạm thời thôi!

“Xin lỗi nhá … Nãy đang đăm chiêu suy nghĩ tí! Như lớp trưởng rộng lượng đừng soi xét!"

Sắc mặt biến hóa nhanh như gió, chính Dũng cũng tự khâm phục bản lĩnh đối mặt với gái mà không hoảng của bản thân. Và đó lại là một cô bạn xinh đẹp nữa chớ.

“Hứ …! Người ta chỉ hỏi vậy thôi. Đang trong giờ học cậu nên tập trung vào!”

“Tất nhiên!”

Dũng cười cười, nhưng trong lòng hắn thì không như vậy. Bởi vì tính toán thời gian,chỉ sợ tai nạn đã sắp hàng lâm.

“Liệu nơi đây là chân thực hay hư ảo? Ta không muốn biết cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy. Chỉ cố gắng sống sót là được. Thuận tiện thì giúp bọn họ một tay.”

Cảm khái đôi chút nhìn lại học sinh trong lớp, hắn lại đứa mắt quan sát ngôi trường bên ngoài. Ánh sáng có vẻ ảm đạm hơn lúc nào hết, mà sắc trời cũng dần tối lại.

Không ổn!

Một cảm giác trống rỗng đột ngột xuất hiện trong đầu của Dũng. Cái cảm giác lạnh gáy chỉ xuất hiện lúc hắn đối mặt chó hoang thời còn nhỏ lại lần nữa tái xuất.

“Bíp … Đếm ngược ba phút thời gian, thiên địa kịch biến, tai nạn hàng lâm! Cấp Địa Chấn sắp xảy ra, Thiên Tuyển giả cẩn thận phòng bị!”

"Cái gì? Địa Chấn?"

“Không thể ở trong lớp học được nữa. Phải xuống sân trường ngay!”

Ngay vừa lúc nghe thông báo từ hệ thống, Dũng liền đạp mở cửa lớp học, chạy như điên tại hành lang.

Địa Chấn thảm họa... ở trong phòng có mà bị gạch đè chết nghẻo ấy!

Dũng phi nước đại thật nhanh, hắn còn một bên chạy một bên lên tiếng hét lớn: "Địa chấn, địa chấn đã đến, mọi người chạy mau ah!" Dũng tốc độ chạy trốn thật nhanh, Trần Ngọc Như mang giày cao gót không tài nào đuổi theo kịp. Huống hồ gì giờ phút này khuôn mặt Dũng dữ tợn, một bộ cuồng loạn bộ dạng, tay còn nắm thanh gỗ cọc khá to, ai dám đơn giản tới gần à?

Dũng không có ngồi thang máy, một đường theo dưới bậc thang lâu, mỗi đi ngang qua một cái lớp học tựu đá văng phòng học môn, xông đi vào hô to địa chấn, sau đó đón lấy chạy hướng cái khác phòng học, đá văng, lại hô to địa chấn, hô to lấy lại để cho mọi người chạy nhanh ly khai.

Bởi vì cùng là người, bởi vì họ chưa hề có lỗi với hắn. Bây giờ cứu được sinh mạng nào thì Dũng sẽ làm điều đó. Dẫu cho có thưởng thêm hay không thì cũng vậy. Huống chi nhiệm vụ thưởng thêm còn rất béo bở, tại sao lại không làm cơ chứ.

“Nghe theo hay không là tùy các ngươi! Cơ hội ta đem đến rồi!”

Băng ngang nhanh chóng, trước khi mọi người kịp phản ứng thì Dũng đã chạy xuống sân trường trước tiên. Hắn không dám chắc bên cạnh có cái nào là Thiên Tuyển giả không, nếu có thì ắt hẳn người này cũng phải nhận được thông báo giống hắn thôi.

Chờ mong vậy đi!

Mong rằng có một người giống hắn!

Trong đầu tồn lại một tia hi vọng cho bản thân, vì hắn biết rằng thí luyện này chắc chắn không dễ đi chỗ nào. Một khi sảy chân có lẽ cửu tử nhất sinh, thêm người có thực lực Thiên Tuyển giả là thêm một phần sức mạnh.

“Ta chỉ tận lực!”

Thở dài một tiếng, Dũng không nhìn phía trên đang nháo nhào từng lớp học cùng tiếng la ré của học sinh. Đã đến lúc hắn cần sử dụng kim bàn may mắn của bản thân rồi!

“Đại gói quà … Lập tức cho ta mở ra!”

Tập trung ý thức vào to lớn kè theo màu sắc đỏ chói lập lòe ô gói bao hình vuông, chợt Dũng cảm thấy trong đầu mình nhiều ra thứ gì đó!

Cùng lúc, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên.

Bíp … Thiên Tuyển giả xác nhận sử dụng gói quà. Nhận được:

1. Sinh tồn tri thức ( từ cấp một phổ thông đến cấp hai tinh anh quái)

2. Tra Xét ( cấp thấp kỹ năng, có thể chủ động thăm dò không cao quá mình hai tiểu đẳng cấp quái vật)

3. Đường đao ( phàm cấp cấp thấp, có thể mở ra dễ dàng quái cấp một phổ thông làn da, tinh anh quái khó khăn. Hi hữu chỉ gây trầy xước, mời cẩn thận sử dụng!)

4. Thức ăn cùng nước uống cho hai ngày đầu ( đây là giảm xóc thời gian, xin quý trọng, không thích nghi kịp, Thiên Tuyển giả sẽ chết!)

5. Phổ thông không gian ô chứa ( 1*1 mét vuông)

“Cũng tạm ổn!”

Nhìn vào thuộc tính cá nhân lần nữa, lại coi phần quà do lễ bao cung cấp, Dũng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Có này vật tư, chỉ cần hắn cam đảm một chút tựu không chết được.

Xôn xao!

“Hả …?”

Dũng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện ra sân trường giờ này đã khá đông người. Mặc dù không phải toàn bộ đều chạy xuống nhưng đã có đến gần trăm sinh viên ở đây.

Nhận ra tất cả mọi người đều đang chăm chú vào mình, Dũng cảm thấy đầy cả người ngượng ngượng. Suy cho cùng hắn cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất ngu ngơ chưa vào đời mà thôi.

Tuy nhiên, rất nhanh, Dũng lấy lại tinh thần. Bởi vì hắn phát hiện đếm ngược thời gian chỉ còn 20 giây.

“E hèm …!”

Phủi bụi áo đứng lên, Dũng nghiêm mặt lại với toàn bộ học sinh đang có tại đây.

“Tôi gọi các bạn xuống, không phải vì tiêu khiển, không phải vì đùa dai, mà vì muốn cứu sinh mạng của mọi người!”

“Hả …?”

“Cậu đang nói gì thế?”

“Té ra tên này thông báo động đất à? Tao cứ tưởng là thằng nào!”

“Móe … Nãy hốt hoảng chạy xuống vì cái lí do này hả!”

“….”

LLũ học sinh vẻ mặt xạm lại, mím môi tức giận.

Vô số tiếng kêu la vang lên, sinh viên bu đông, vây quanh Dũng cho rằng hắn đang lừa họ.

Một thằng dáng vẻ to cao nam hầm hè đi tới, nó quát lên:

“Ê, tên kia, mày nghĩ mày đùa vui lắm à?”

Nhưng lời nói của nó chưa kịp phun ra khỏi mồm, ngay lập tức đã bị đánh ngắt.

Ầm … Ầm!

Đột nhiên không biết vì cái gì, vốn là sáng lạn ánh mặt trời nhanh chóng thu liễm, bốn phía cuồng phong gào thét.

Trần Ngọc Như bên cạnh một cô nhóc mái tóc hai bím rất dễ thương sững sờ chỉ vào chân trời lẩm bẩm:

“Thời tiết …như thế nào thay đổi?”

Lời của cô còn không có rơi xuống.

Oanh!

Bên trên bầu trời nổ vang một cái đinh tai nhức óc nổ vang, chấn tất cả mọi người màng tai đau nhức.

Trong một chớp mắt, bầu trời trong xanh trời u ám, toàn bộ đại địa tại hai ba giây nội tựu đen lại, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, giống như thoáng cái tiến nhập đêm tối. Cơ hồ không hề báo hiệu, thiên vạn đạo màu đỏ tím lôi quang trải rộng, chiếu sáng toàn bộ phía chân trời, không ngừng chớp động toát ra, thỉnh thoảng có đến lôi quang rơi xuống dưới đến, kinh thiên lôi minh làm cho đại địa chịu chấn động, cái này hoàn toàn là một bộ tận thế giống như cảnh tượng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Một học sinh hoảng loạn hét lớn.

Không để cho bất luận kẻ nào phản ứng thời gian, đại địa xuất hiện một tia khẽ chấn động.

Cái này chấn động tại cực thời gian ngắn kịch liệt tăng cường, đại địa không ngừng xuất hiện văng tung tóe, quanh co khúc khuỷu vết rách như dữ tợn đáng ghê tởm con rết, nhanh chóng bố khắp mặt đất. Thiên dao động địa chấn trong vô số phòng ốc bắt đầu phát sinh sụp đổ, màu xám đen mây đen biến thành huyết hồng chi sắc, tại một cổ không hiểu lực lượng hạ chậm rãi chuyển động, hình thành một cái cự đại vô cùng vòng xoáy. Vô số lôi quang nhanh chóng tụ tập tại vòng xoáy trung tâm, sau đó tại trong nháy mắt tách ra chướng mắt hào quang, bao trùm toàn bộ đại địa.

Đây là một cổ vĩ đại lực lượng, tại nó trước mặt nhân loại như là con sâu cái kiến giống như hèn mọn mà nhỏ bé. Cường quang khiến cho mọi người mắt mở không ra, giống như trăm tỷ đầu độc xà đồng thời phát ra Tê tê thanh âm, chói tai âm thanh cướp đoạt người thính giác năng lực.

Tất cả mọi người trong nháy mắt này đều đã mất đi ý thức.

Không biết đã qua bao lâu.

Trần Ngọc Như khôi phục suy nghĩ năng lực, giác quan cũng dần dần trở về thân thể. Đầu của nàng rất chóng mặt rất đau, chỉ cảm thấy bốn phía không khí vẩn đục, tro bụi rất nhiều, lại để cho hô hấp trở nên thập phần khó khăn, lập tức dùng tay áo che miệng mũi, không ngừng ho khan lấy đứng dậy. Vuốt vuốt hai mắt, mọi nơi vừa nhìn, nét mặt của cô theo mê mang biến thành kinh ngạc, cuối cùng chuyển biến thành sợ hãi.

“Diệu Linh … Diệu Linh …Mau tỉnh lại a! Có chuyện rồi!”

Vừa nói cô bé vừa lắc nữ sinh cạnh mình, một cô nàng tóc cột đuôi ngựa vóc dáng xinh xắn, vẻ mặt rõ ràng còn đang mê man.

“Ưm …?”

"Vừa rồi, phát sinh chuyện gì?"

Diệu Linh khẽ mở mắt, yếu ớt hỏi.

“Thế giới … cảnh vật quanh trường thay đổi rồi!”

Trần Ngọc Như lắp bắp, xung quanh học sinh cũng lục tục tỉnh dậy.

Cái thế giới này đã thay đổi một phen bộ dáng. Trên bầu trời mây đen đã tiêu tán, nguyên vốn hẳn nên xanh thẳm bầu trời, giờ phút này giống như bịt kín một tầng màu đỏ nhạt mảnh thủy tinh, trong màu lam có chứa một loại nhàn nhạt ửng đỏ, thập phần quỷ dị.

Ba ba ba!

Trong tiếng, nhỏ vụn cục đá hạt cát nhao nhao rơi xuống đất, khắp không gian cát bụi cũng chậm rãi đánh xuống, mông lung bốn phía cũng dần dần sáng tỏ, trở nên rõ ràng minh.

Đại địa một mảnh đống bừa bộn, đầy đất vết rách cùng mảnh vỡ, công trình kiến trúc đại đô triệt để sụp đổ, biến thành từng tòa phế tích, một đám một đám khói xanh từ xa phương phiêu đãng. Vù vù gió thổi, nhiệt khí trước mặt, có chút oi bức, bốn phía truyền đến rên rỉ cùng tiếng kêu thảm thiết, đang tại bên tai quanh quẩn.

Những người khác cũng theo thứ tự khôi phục ý thức ngồi, bọn hắn hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, ai cũng không muốn tin tưởng, chỉ ở trong nháy mắt, cái kia đã từng yên lặng mà hài hòa sân trường biến thành dưới mắt bộ dáng.

Ngô Văn Dũng một lần nữa ngồi dậy, giờ phút này hắn đầu tóc rối bời, đầy bụi đất, trên cánh tay có vài đạo bị đá vụn rơi vãi vạch phá miệng vết thương chính đang không ngừng hướng ra phía ngoài rướm máu.

Thế nhưng hắn không quan tâm điều này, vẻ mặt lại càng ngưng trọng hơn.

“Bíp … quái vật sắp tiến đến đếm ngược sáu mươi giây!”

“Cái gì?”

Vừa mới minh mẫn thoáng chốc Dũng liền hét lớn. Bên cạnh học sinh giật mình né sang một bên.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đây là động đất ấy ư, thật là đáng sợ!"

Cái lúc này, người chung quanh một người tiếp một người đứng, toàn thân lạnh rung run rẩy, chính mặt mũi tràn đầy hoảng sợ mờ mịt chung quanh.

"Xem, tôi không có nói sai, mọi người nhặt về cái mạng."

Dũng ngữ khí bình tĩnh trở lại, trong đầu sẵn sàng lấy ra đường đao tác chiến bất cứ lúc nào. Còn cái gọi là che dấu thì hỗn loạn chính là nơi trốn tránh ánh mắt tốt nhất.

Trần Ngọc Như hai chân run rẩy đi qua, cô đột nhiên cảm thấy trước mắt người này đặc biệt thần bí mà lạ lẫm, giống như cho tới bây giờ không có nhận thức qua đồng dạng, "Văn… Văn Dũng, làm sao cậu biết sẽ phát sinh địa chấn?

"Cái này thật sự rất khó giải thích, trận này địa chấn cũng không phải mấu chốt. Trên thực tế, tôi không biết làm như vậy là đúng hay vẫn là sai. Bởi vì so sánh với địa chấn mà nói, kế tiếp mọi người muốn đối mặt mới thật sự là tai nạn cùng ác mộng! Đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ chết ở địa chấn ở bên trong là một chuyện tốt."

Không phải bốc phét mà đây chính là Dũng cảm nhận chân thật, cứu người nói thì dễ mà làm thì khó. Nhất là tận thế thời điểm như vậy, tự vệ cũng cực kì xa xỉ rồi.

“Huyễn tưởng hay chân thật, ta cũng đã tận hết sức mình. Kế tiếp là các ngươi tự thân phấn đấu!”

Lầu bầu một tiếng, không để ý tới người bên cạnh kinh ngạc, Dũng xoay người chuẩn bị bước đi.

Quái vật … Muốn tới rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.