Tình cảnh khó xử khiến Dương Long và Uẩn Lam đều im lặng, mãi đến khi Tiểu Ngọc dắt Tiểu Đại mang hai người bọn họ về Hạ Minh Tông thì mới khiến Dương Long giật mình tỉnh lại khỏi cảm giác khó xử kia. Như hiểu ra lo lắng của Dương Long hiện giờ, Uẩn Lam khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ, đang ngồi trước Dương Long trên lưng Tiểu Đại mới nhỏ giọng nói.
“Ngươi yên tâm, Hạ Minh Tông có ta bảo vệ ngươi, ngay cả những trưởng lão kia cũng không giám bắt ngươi đi nghiên cứu đâu.”
Nghe Uẩn Lam nói, Dương Long cũng thoáng yên tâm hơn, bởi cô nàng này tuy có vẻ ngoài đơn giản nhưng Dương Long biết có thể khẳng định, những người trông như đơn giản lại càng không đơn giản, vì vậy những lời Uẩn Lam nói chưa bao giờ là vô căn cứ. Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn phóng một tia thần niệm của bản thân, ẩn vào trong đáy hồ Thiên Địa, hành động của hắn quá nhanh lại vô cùng cẩn thận nên ngay cả Uẩn Lam cũng không phát hiện ra.
Chỉ sau khoản nửa canh giờ, nhóm người bọn họ đã đến trước một đại môn to lớn, cánh cửa tông môn giống như một cái đại cổng thành , hoàn toàn được xây bằng tinh thạch cao cấp nhất. Dương Long chỉ nhìn qua cũng hít vào mộp ngụm khí lạnh, chỉ riêng cái cổng thành này nếu mang ra đổi lấy kim tiền thì có thể dùng số tiền đó đè chết toàn bộ người của Hạ Xuân Thành, nên nhớ thành Hạ Xuân là một thành lớn có tiếng ở Thần Cảnh Đại Lục, dân số và diện tích ở đó không hề ít a.
Vừa nhìn qua Dương Long đã thấy phía trên, nơi cao nhất trên tường thành là một tấm biển bằng hoàng kim khắc lớn 3 chữ rồng phượng “Hạ Minh Tông”. Chỉ nhìn vào tấm biển thôi Dương Long cũng cảm thấy một chút uy áp từ đó phát ra, hiển nhiên người đề bút trên tấm biển này cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Lúc này, trước đại môn này chỉ có hai thị vệ khoản 12 -13 tuổi canh gác, nhìn qua khí chất thì Dương Long cũng có thể đoán được, tuy còn nhỏ nhưng hai người này đã là Tinh Thần cảnh nhị tầng, thậm chí đan điền của hai người cũng đứng trong hàng ngũ nhân tài cực hạn đan điền. Thông qua tinh thần lực cường đại của bản thân, Dương Long cũng cảm ứng được xung quanh nơi này có ẩn nhẫn rất nhiều khí tức mạnh mẽ khác, chỉ cần có kẻ nào dám mạo phạm đến lãnh địa nơi này thì chắc chắn những cường giả đang ẩn trong bóng tối kia sẽ một kích oanh diệt kẻ đó.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng thấy được sự hùng mạnh của Hạ Minh Tông, một trong 8 tông môn mạnh nhất toàn Thần Cảnh Đại Lục.
Nhờ có Uẩn Lam nên đám người bọn họ đều an toàn thông qua đại môn, tiến vào lãnh địa của Hạ Minh Tông.
Vừa vào trong, Dương Long đã ngây cả người, cảnh sắc của Hạ Minh Tông thật sự khác xa so với những gì Dương Long nghĩ, vốn hắn nghĩ rằng Hạ Minh Tông sẽ là một nơi đầm rồng hang hổ, nhộn nhịp phồn vinh. Nhưng khi hắn bước qua đại môn kia thì mọi suy nghĩ của hắn về Hạ Minh Tông quanh cảnh đều sụp đổ. Nơi đây giống như một bồng lai tiên cảnh. Có mây có nước, có hoa cỏ chim thú. Những tiểu đảo được một lực lượng nào đó nâng đỡ khiến chúng lơ lửng trên bầu trời, mà nhìn vào những tòa tiểu đảo đó đều có những lầu các với phong cách cổ xưa. Chỉ nhìn sơ qua một vòng Dương Long cũng tạm hiểu được cấu trúc nơi đây tương ứng với mỗi người hoặc mỗi nhóm người sẽ sống trong một lầu các trên mỗi tiểu đảo kia a.
Phải mất vài hơi thở Dương Long mới thu hồi lại ánh mắt ngạc nhiên của mình, Uẩn Lam chỉ cười nhẹ còn Tiểu Ngọc thì nhếch môi , lè lưỡi làm mặt quỷ trêu tức tên nhà quê như Dương Long. Còn hắn thì chẳng quan tâm gì đến biểu hiện của hai người này, vẫn nhàn nhã ngồi trên lưng của Tiểu Đại, đưa mắt quan sát từng chi tiết nhỏ ở nơi đây. Chỉ một chốc, Uẩn Lam đã đưa Dương Long đến một lầu các lớn, nhìn qua thì hắn cũng có thể đoán được đây có lẽ chính là lầu các dành riêng cho Uẩn Lam, bởi vừa đặt chân lên tiểu đảo này Dương Long đã thấy toàn bộ cảnh vật nơi đây, ngoại trừ hoa lá, cây cỏ thì hầu như đều màu lam, mà nhìn về phía cái lầu các 5 tầng kia Dương Long còn thấy được tấm biển ghi ba chữ lớn “ Lam Lâu Các”.
“Đúng là vương công quý tộc, còn có cả một đại lâu cho bản thân ở một đại tông môn như thế này.”
Dương Long hướng Uẩn Lam chép miệng một tiếng, làm ra cái bộ dáng “ta đây thật là mệnh khổ a.”
Vừa nói xong hắn đã thấy Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc hai người đã bước vào trong đại lâu. Tiểu Ngọc cũng không quên quay lại đưa cho hắn một cái lè lưỡi rồi khúc khích chạy vào trong.
Trong lâu các, Dương Long được Tiểu Ngọc dẫn đến một căn phòng lớn, Tiểu Đại cũng theo hắn không rời, còn Uẩn Lam thì vừa về đã biến mất không thấy đâu. Dương Long cũng không quan tâm lắm, vừa vào phòng đã nằm ình trên giường.
“ Cái cảm giác giống như hồi sinh này thật tuyệt. Lão Diêm La còn chưa muốn nhận ta làm lâu la a.”
Dương Long mở miệng thở dài lẩm bẩm, sau khi kiểm tra lại một lượt thân thể xem có gì không ổn không thì hắn mới ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Phải đến xế chiều, Dương Long mới bị tiếng gọi lớn của Tiểu Ngọc mà tỉnh dậy, lắc người một cái, đưa tay phất lên, một luồng kình lực phóng ra mở toang cánh cửa ra, Tiểu Ngọc đứng bên ngoài cũng may chút đã ngã thẳng vào trong phòng. “Hừ” một tiếng, nha đầu này mới hướng Dương Long nói.
“Mau xuống dưới đại sảnh, Uẩn Lam tiểu thư nói có chuyện cần nói với ngươi.”
Vừa nói xong, nàng đã bước nhanh ra ngoài, trước khi đi còn không quên kéo theo Tiểu Đại cùng đi, con đại khuyển này tuy không muốn lắm nhưng bị Tiểu Ngọc bám riết nên cũng đành xụ mặt đi theo nàng.
Dương Long sửa soạn lại bản thân một chút cũng hướng phía đại sảnh mà đi xuống. Vừa vào, Dương Long đã phát hiện lúc này nơi đây ngoài Uẩn Lam ra còn có thêm hai lão giả cùng một người trẻ tuổi khác. Một lão giả thì Dương Long vừa nhìn đã nhận ra. Chính là Hạ lão tửu mà hắn đã gặp mặt qua mấy lần trước đó. Mà lão giả còn lại đang ngồi đối diện với Hạ lão, tuy Dương Long không nhận biết được nhưng nếu nhìn qua phong thái cùng vị trí ngồi ngang hàng với Hạ lão thì Dương Long cũng sơ qua đoán được địa vị của lão giả này trong Hạ Minh Tông, chắc chắn là một trong 9 vị trưởng lão đức cao vọng trọng kia.
Nhìn qua thanh niên nhân thì Dương Long giật mình phát hiện, cái tên bạch kiểm ( con trai trắng trẻo ) này lại khiến cho hắn cảm thấy sâu không lường được, hiển nhiên tên này không thể là Thiên Vương hay Thiên Tôn cảnh được, nhưng Dương Long thông qua dò xét không thành cũng mơ hồ đoán được tên này ít nhất cũng đã đạt đến bình cảnh Thiên Vương Cảnh, chỉ cần cơ duyên đến hắn có thể vượt qua Thiên Tinh tiến vào cánh cửa Thiên Vương. Nhìn qua thì tên này đúng là một trang nam tử, vừa anh tuấn lại là kỳ tài, chỉ mới khoản hai mươi tuổi đã gần đạt đến thềm của đỉnh cao cường giả thì đúng là đáng để gọi một tiếng thiên tài. Còn lúc này, thanh niên nhân kia trên khuôn mặt là một bộ ôn hòa khí chất, trên miệng luôn mỉm cười hòa nhã còn ánh mắt thì thỉnh thoảng liếc qua phía đối diện nhìn về hướng Uẩn Lam đang ngồi. Thấy Dương Long một yêu thú hai chân đứng thẳng, hai chi trước thì chắp phía sau hiên ngang bước vào đại sảnh thì hắn cũng nheo mắt lại, một chút, rồi nhanh chóng khuôn mặt trở lại điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Sở dĩ Dương Long bước đi với hình dáng cao ngạo này bởi vì hắn cũng biết được chắc chắn mấy người này đã phát hiện ra hắn có linh trí, nên hắn cũng không cần phải giấu diếm. Chính vì vậy nên hắn cũng một phen ta đây trang bức a.
Còn Hạ lão cùng lão giả kia thì nhìn hướng Dương Long một cái sau đó hai người bọn họ lại hướng mắt nhìn nhau rồi còn thêm cái bộ dạng gật gật đầu của mấy lão già này khiến Dương Long cũng trở nên nghiêm túc mà bắt đầu đề phòng vạn nhất có tình huống bất ngờ xảy ra. Uẩn Lam lúc này đưa tay ngoắc ngoắc hắn hướng chiếc ghế gần nàng chỉ tới, hiển nhiên nàng ta cũng không muốn Dương Long đối diện với hai Lão giả này một cách khó xử, đơn độc.
Dương Long cũng không ngại ngùng gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó đi thẳng đến vị trí giữa phòng, hướng qua hai vị lão giả hai bên hơi khom người mở miệng nói.
“ Vãn bối Dương Long xin ra mắt hai vị tiền bối. Không biết hai vị hôm nay cho gọi tiểu bối là có gì cần dạy bảo ?”
Nghe Dương Long nói, lại nhìn qua ánh mắt không có chút gì sợ hãi của Dương Long, Hạ lão gật đầu một cái, còn lão giả kia cũng chỉ “ừm” một tiếng. Lúc này, tên thanh niên nhân kia mới mở miệng.
“Tên tiểu yêu nhà ngươi lại to gan dám bước vào địa phận của Hạ Minh Tông chúng ta, lại còn dám ở đây khoa chân múa tay với hai vị sư thúc của ta ?”
Giọng nói của hắn có vẻ khá bình thản, nhưng Dương Long cảm nhận được một uy áp tinh thần do tên này phát ra muốn qua đó chấn nhiếp hắn. Dương Long vẫn không có biểu hiện gì, chỉ mỉm cười một cái rồi mới nhìn hắn lắc đầu nói.
“ Cái tên bạch bì nhà ngươi, người lớn nói chuyện có chỗ cho hạng vãn bối như ngươi lớn tiếng ở đây sao? Ngươi xưng hai lão tiền bối ở đây là Sư Thúc nhưng hành động chen ngang của ngươi có giống một môn đồ nên làm không ?”
Vừa nói, Dương Long vừa cố nhấn mạnh từng chữ, không đợi tên này trả lời, Dương Long lại típ tục nói lớn.
“ Ta lại nói, cái gì là yêu thú với yêu tinh. Ta nói cho ngươi biết , chẳng lẽ ngươi không biết vốn thời đại thượng cổ yêu – ma – nhân vốn đều là con cháu của Lạc thần sinh ra. Ngươi như này khinh miệt yêu thú chúng ta chẳng khác nào đang khinh miệt tổ tiên của ngươi ư ?
Ngươi như này thật sự cũng quá bất hiếu rồi.”
Vừa nói, Dương Long vừa nhăn mặt, lắc đầu liên tục , cái dáng vẻ như “ta đây tiếc nuối rèn sắc không thành kim a.”
***Còn Nữa***