Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất xung quanh Dương Long lúc này hoàn toàn bị một tầng hắc ám chi khí thôn phệ, nhìn qua thì tầng hắc ám này rất giống với ma khí của ma vực. Nhưng khí tức mà nó phát ra lại là hoàn toàn bất đồng, nếu mang ma khí ra để so sánh với nó thì tin chắc ai cũng sẽ phải buộc miệng lắc đầu “ ma khí như là Chim sẻ, làm sao có thể so sánh với Khổng Tước a.” Mà trên bầu trời lúc này cũng là một màng dọa người, từ hư không nứt ra một vệt, giống như một trang giấy trắng bị người ta đưa tay xé ra.
Mà kinh khủng hơn, từ nơi vết rách kia lại tỏa ra một tầng năng lượng thánh khiết, nếu bên dưới mặt đất có thể tạm xem là ma khí, thì lúc này trên vệt rách ở bầu trời chính là tỏa ra khí tức quang minh. Khi đạo hắc sắc địa lôi vừa đánh vào tầng phòng hộ của Dương Long thì nơi phát ra cái khí tức “quang minh” kia cũng xuất hiện dị tượng. Một cái trảo có mười ngón, rất giống với long trảo của Long tộc, nhưng kì lạ là trảo này từ hư không hiện ra nhưng chỉ là một ảo ảnh, phía sau nó không hề có một chân long nào theo sau, dẫu vậy nhưng việc một Long trảo có mười ngón thì cũng đã khiến cho nhân sinh quan của tam giới thay đổi nhận thức rồi a.
“Ông” một tiếng, hai lực lượng địa lôi cùng “Long trảo” va chạm vào nhau. chỉ thấy xa hơn trăm dặm, Trắc lão vừa mới mang đám người Uẩn Lam hạ xuống kia lại thoáng lên đã biến mất, mà khi lão xuất hiện đã cách xa vị trí vừa đứng hơn nghìn dặm. Trên mặt lão lúc này là một mảng trắng bệch, máu từ miệng lão không ngừng ứa ra. Nhìn ở phía sau lưng của lão thậm chí có thể thấy được những cái xương trắng hếu, máu bắt đầu chảy ra ướt cả một mảnh đất. Mà được lão dùng thân mình che chắn chính là nhóm hai người, một thú Uẩn Lam. Thấy Trắc lão bị thương nặng như vậy, Uẩn Lam cũng không giữ được bình tĩnh, vội chạy đến đỡ tay ông ngồi xuống một khối thạch đầu gần đó. Cả Tiểu Ngọc cũng vội vã lôi ra một đống đan dược tiền hành trợ giúp Trắc lão sơ cứu vết thương ở bên ngoài. Chỉ có Tiểu Đại lúc này lại không hề quan tâm đến việc ba con người kia đang làm gì. Ánh mắt nó trở nên ngưng trọng nhìn thẳng về cái hướng nơi mà vết rách thiên địa xuất hiện cùng lúc. Ngay cả Uẩn Lam bình thường bình tĩnh, hay Trắc lão dù đang bị thương nhưng là một Thiên Tôn Cảnh cũng không phát hiện được xung quanh của Tiểu Đại lúc này, cả người nó thoáng chốc trở nên cứng đờ, xung quanh phát ra những quang mang kì dị, mà hai mắt của nó ánh lên hai đạo ánh sáng hắc – bạch hướng thẳng về phía hai lực lượng đang giao tranh kia.
Khu vực nghìn dặm xung quanh vị trí của vết nứt thiên địa lúc này đã bị hai lực lượng kia san thành bình địa, không ai có thể biết được rốt cuộc hai nguồn lực lượng kia là gì. Còn ở bên trong Hắc Châu, Dương Long cũng cảm thấy được có điều không ổn, hắn vốn đã hợp thể với thân xác của Tiểu Hoàng, tuy hiện tại hắn đang phải trốn chui trốn nhủi ở trong Hắc Châu nhưng Dương Long vẫn cảm nhận được cái đau đớn thấu tâm can, hiển nhiên Dương Long cũng hiểu được e rằng cái thân xác của Tiểu Hoàng kia cũng không may mắn như Hồn Thể của hắn có Hắc Châu bảo vệ. Còn ở bên ngoài, hai đạo lực lượng kia vẫn còn đang giằng co nhau, lúc này đạo địa lôi lại giống như một cái mặt quỷ đang không ngừng gặm nhấm cái khí tức thánh khiết quang minh kia, nó giống như một kẻ liều chết, dù hi sinh bản thân cũng quyết phải hủy được cái thân xác đang trước mặt nó kia.
Nhưng khiếp sợ hơn chính là, dù địa lôi có cuồng bạo đến đâu, khí tức “quang minh” kia cũng giống như một tường đồng vách sắt, mỗi khi bị Địa Lôi triệt tiêu một phần, nó lại lập tức sinh ra một phần. Tình thế của cả hai bắt đầu tiến vào tình trạng giằng co. Mà khốn khổ chính là khuôn viên xung quanh của hai đạo lực lượng này liên tục phải hứng chịu lực lượng trùng kích từ hai lực lượng đó phóng ra, ngay cả Nhật Nguyệt Thành lúc này cũng phải gánh chịu hậu quả. Một tầng lực lượng như một lưỡi đao tử thần xuyên qua Nhật Nguyệt Thành, ngay lập tức trong diện tích trăm dặm trong thành giống như bị một cơn sóng biển hoàn toàn nhấn chìm. Nhà cửa, con người, có cả một vài yêu, ma ẩn giấu trong bóng tối cũng trong nháy mắt bị thôn phệ bởi một đạo lực lượng kia.
Mà ở tại vị trí nơi địa vực mở ra, một con mắt đen ngòm hư ảo từ đó nhìn ra, hướng về phía vết rách ở trên bầu trời. Một luồn uy áp còn lớn gấp trăm lần so với lực lượng của đạo địa lôi từ trong độc nhãn đó phát ra. Ngay lập tức, ở phía trong thông đạo hư không trên nền trời cũng đáp trả, một màn kinh thiên lại lần nữa xuất hiện. Tại vị trí vết rách hư không đó lần nữa xuất hiện một long trảo mười ngón, nhưng ngay khi nó vừa xuất hiện, thì từ phía xa, hai đạo hắc - bạch ánh sáng chiếu thẳng vào cái long trảo kia. Long trảo lúc này giống như một kẻ phàm ăn, lập tức thôn phệ, nuốt chửng hai đạo ánh sáng lực lượng này. Mà khi hai đạo hắc – bạch ánh sáng vừa biến mất, thì cái long trảo mười ngón kia “Ông” một tiếng đã lớn hơn đến trăm trượng. Nhìn nó lúc này giống như một cự đại thần thú thời thượng cổ, thậm chí những người đứng xa ở nghìn dặm như nhóm người Trắc lão cũng có thể thấy rõ cái đại trảo này. Xung quanh của long trảo ngay khi hóa thành cực đại cũng phừng phực cháy lên một ngọn kim hỏa. Mà khí tức kim hỏa kia vừa phát ra đã khiến cho những hắc khí như gặp đại địch, phát ra những tiếng “xèo xèo”.
Cùng lúc này, độc nhãn bên dưới cũng không ngồi yên bị động. Trong ánh mắt của nó phát ra một đạo lực lượng không ai biết rõ, nhưng nhìn từ xa chỉ thấy nó như một cái thiết côn , bắn thẳng về hướng của đại trảo kia. Nhưng nếu ở gần thì mới thấy, hướng của hắc côn chính xác hơn là hướng về thân xác của Dương Long vẫn đang được quang minh khí tức bảo vệ kia. Mà lúc hắc côn sắp lần nữa chạm vào màn phòng hộ bao phủ Dương Long, thì đại trảo cũng không chút do dự đập thẳng về phía của độc nhãn ở trong địa vực. Đồng thời, ngọn kim hỏa lúc này cũng phóng ra đánh thẳng về hướng của hắc côn. Lúc này, xung quanh nghìm dặm đã có rất nhiều cường giả của các đại môn phái nghe được tin đã sử dụng Xuyên Không trạm tiến đến quan sát thiên địa dị tượng giống như hai đại thần thú thượng cổ đang giao chiến mơi đây. Mà tới trước nhất dĩ nhiên chính là Hạ Minh Tông trưởng lão, Hạ lão tửu. Bên cạnh Hạ lão lúc này là hơn mười lão già khác, nhìn qua tuổi tác cũng chẳng khác lão là bao. Hạ lão một tay đưa hướng lưng của Trắc lão trị thương, ánh mắt thì không chớp một chút nhìn về hướng hai đại dị tượng kia.
Cùng một lúc kim hỏa va chạm với hắc côn, thì ở kế đó là đại trảo trùng kích vào độc nhãn. “Ầm” một tiếng, chỉ thấy đại địa cả nghìn dặm quanh đó lập tức bị sụp đổ, một cơn đại kim hỏa theo đó bốc lên, hoàn toàn thiêu trụi những thứ xuất hiện ở nơi đây, ngay cả đất đá đang rơi xuống đại vực kia cũng bị ngọn kim hỏa đốt thành dung nham. “Ục” một tiếng, cả hai đại lực lượng cùng lúc hoàn toàn biến mất, bầu trời lúc trước bị bao phủ bởi một tầng mở ảo khí tức lâp tức trong xanh trở lại. Mà đám người Hạ lão lúc này cũng là đầu bù tóc rối thở hổn hển khi bọn họ lại lần nữa kịp lúc thoát nạn. Người cảm thấy nhân sinh tươi đẹp nhất chính là vị Trắc lão kia, trên mặt lão tuy vẫn là một mảng trắng bệch nhưng miệng lão lại mở ra cười lớn. Vừa cười vừa la lớn “Ngay cả lão diêm vương cũng chê ta phiền Hahaha.” Hiển nhiên ba lần suýt chết khiến lão tâm tình không khác gì một đứa trẻ lên ba.
Ngay khi thiên địa dị tượng biến mất, đám người của Hạ Minh Tông cũng lập tức đưa nhóm người Uẩn Lam trở về Hạ Minh Tông, ở đây hiện tại quá nguy hiểm, không ai biết cái lực lượng thần bí kia sẽ còn lần nữa xuất hiện hay không. Mà trước khi đi, Uẩn Lam khuôn mặt có vẻ không mấy vui vẻ, trên đôi mắt nàng lúc này lại thấy được một chút tuyệt vọng. Còn Tiểu Ngọc thì lúc này cả người run cầm cập, nha đầu này tuy ngày thường ngang bướng nhưng cũng rất sợ chết a. Chỉ có Tiểu Đại lúc này thân thể có vẻ mệt mỏi, hai mắt nó lim dim như đang ngủ.
Nửa tháng trôi qua, ngọn kim hỏa thiêu đốt địa vực kia mới hoàn toàn biến mất, cả một mảnh đất rộng đến hơn hai nghìn dặm xung quanh hoàn toàn chỉ trong một ngày mà biến thành một đại dương thu nhỏ, một vực sâu không thấy đáy, bên trong vực này thì theo mạch nước ngầm nên cũng bắt đầu chứa đầy nước, ngay cả những cường giả như Hạ lão cũng không giám mạo hiểm tiến xuống đấy dò xét. Mà sự việc này qua đi cũng kinh động toàn bộ Thần Cảnh Đại Lục, ngay cả ma giới khi nhận được tin cũng lén lút đưa người dò xét, còn với nhiều thế lực khác đang cạnh tranh địa vị với Hạ Minh Tông thì cũng được một phen đắc ý, hiển nhiên đại thiên địa dị tượng lần này thiệt hại lớn nhất không ai khác chính là Hạ Minh Tông. Hàng loạt các thành thị lớn nhỏ trong khuôn viên hai nghìn dặm phút chốc toàn bộ bị phá hủy. Mà còn quan trọng hơn chính là Nhật Nguyệt Thành, một phòng tuyến thứ nhất của Hạ Minh Tông cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất.
Mà Uẩn Lam trong nữa tháng này cũng liên tục phái người của Hạ Minh Tông tìm kiếm tung tích của một con yêu sư có lân phiến ở bốn chân trong khu vực địa vực tử hồ kia, nhưng mặc cho những lo lắng của Uẩn Lam thì những người được cử đi đều lắc đầu tạ lỗi. Uẩn Lam khuôn mặt có vẻ chán nản ánh mắt nhìn xa xăm, trên khuôn mặt nàng đôi lúc lại hiện lên một vẻ khó hiểu.
“ Hắn là ai, tại sao lại khiến ta cảm thấy thân thiết…?”
-------------------------------------***-------------------------------
Sâu trong địa vực tử hồ vừa được hình thành nửa tháng trước, bên dưới lớp bùn đất xuất hiện một ít năng lượng bắt đầu ngưng tụ lại với nhau, những mảnh nhỏ xương cốt, tay chân như đang có một lực hút không ngừng tiến đến vị trí giữa đáy hồ.
***Còn Nữa***