Thần Cảnh Đại Lục

Chương 30 : Kim Sát Thiên Sư.




Nghe lão gia gia của mình có vẻ đặc biệt quan tâm đến Tiểu Hoàng như vậy, Uẩn Lam cũng thật sự bất ngờ. Nhưng bản tính của cô vốn là người khá trầm ổn nên chỉ hơi bất ngờ một chút liền trở lại dáng vẻ thiện lương không nhiễm bụi trần như trước.

“ Vài hôm trước khi con cùng Tiểu Ngọc trở về từ Hạ Minh Tông, trên đường đi có gặp một đám tôm tép của ma giới ở địa phận gần với Sát Long Vực. Con cùng Tiểu Ngọc đã theo dõi bọn chúng một đoạn khá lâu, cũng phát hiện được bọn chúng dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó có lẽ cũng ở gần Sát Long Vực này. Nhưng có lẽ vì đây là cấm địa của Nhân Tộc chúng ta, sợ bị chúng ta phát hiện một mẻ tóm gọn nên bọn chúng không có cử cường giả đi cùng, nhân lúc đó con cùng với Tiểu Ngọc đã trừ khử hết đám người của ma giới kia. Trên đường trở về thì lại vô tình gặp được Tiểu Hoàng đang nằm ngủ trên một tán cây, kiểm tra thân thể thì mới phát hiện dường như nó có nội thương trong người. Mãi đến đêm hôm sau con mới trở về, vừa vào trong thành mua thuốc tẩm bổ cho Tiểu Hoàng, khi trở ra thì đã gặp phải tên hắc y nhân đi tìm bảo vật gia truyền kia. Sự việc sau đó gia gia người cũng biết rồi.”

Nghe Uẩn Lam thuật lại sự tình, khuôn mặt của Hạ lão quỷ trở nên âm trầm, khuôn mặt liên tục biến đổi, đôi mắt thì híp lại nhìn xa xăm như suy nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau, lão mới thở dài một hơi. Lại quay sang nhìn về phía Dương Long có vẻ khó hiểu. Miệng thì lẩm bẩm.

“ Kì lạ, chẳng phải nói đã tuyệt chủng từ trăm tỉ vạn năm trước rồi sao. Tại sao lúc này lại xuất hiện a?”

Lời nói của lão cũng không nhỏ nên cả Dương Long, Uẩn Lam cùng cha nàng đều nghe rõ, nhưng Cha của Uẩn Lam thì có vẻ rất sợ bị Hạ lão đánh đòn nên không dám nhiều lời, ngay cả Tiểu Ngọc thường ngày rất lắm lời lúc này cũng không dám hó hé nửa câu với vị gia gia này.

Chỉ có Uẩn Lam đôi mắt sáng lên, chu cái miệng ra tò mò hỏi.

“ Gia, có phải người biết chuyện gì không, nói cho Lam Nhi biết đi mà, Lam Nhi hứa sẽ ngoan ngoãn không cùng Tiểu Ngọc đi lung tung nữa.”

Vừa nói, như sợ lão không tin nên cô quay sang nháy mắt với Tiểu Ngọc. Phải nói là Tiểu Ngọc rất hiểu ý của Uẩn Lam nên ngay khi thấy nàng ta ra hiệu thì Tiểu Ngọc cũng ngay lập tức chí chóe phụ họa.

“ Đúng rồi, đúng rồi, Hạ lão, ta hứa từ này sẽ kèm cặp tiểu thư, không để tỷ ấy đi lung tung nữa.”

Uẩn Lam “@#$%^^….”

Dương Long cũng suýt chút nữa bật cười, không biết nhà này Tiểu Ngọc hay Uẩn Lam là tỳ nữ nữa. Có tỳ nữ nào lại mang hết lỗi lầm đổ cho chủ nhân của mình như vị cô nương này chứ.

Đến Hạ lão lúc này cũng bật cười lắc đầu, có vẻ đối với Tiểu Ngọc thì lão cũng xem cô như người trong nhà.

“ Được rồi, im lặng đi. Thật sự thì cũng chẳng có gì to tác, nói cho các ngươi cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được để bất kì kẻ nào biết được điều này. Có thể nói, lần này các ngươi tìm đúng người rồi. Trên cả Thần Cảnh đại lục hiện nay, e rằng chỉ có hai người biết được lại lịch của nó.”

Vừa nói, lão vừa hất hất cằm về phía Dương Long, trên mặt lão lúc này mang theo một nét hoài niệm.

Cả phòng trừ Dương Long hiện không tính là người thì ba người còn lại đều im lặng lắng nghe Hạ lão nói. Lúc này Hạ lão nhẹ nhàng phất tay lên, một vòng bảo hộ màu đỏ nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng này lại. Qua vài hơi thở sau, lão mới lần nữa nói tiếp.

“ Các ngươi có lẽ cũng không còn xa lạ gì với Sát Long Vực, tương truyền rằng, tỉ vạn năm trước, khi mà thiên địa Thần Cảnh Đại Lục vừa sơ khai. Không biết từ đâu xuất hiện một con Chân Long, cả người nó đầy rẫy vết thương từ trên trời rơi xuống. Ngay lúc đó, cũng từ vị trí con Chân Long kia rơi ra lại xuất hiện một con Thần Thú khác. Cả người nó được bao bọc trong long lân ( vảy rồng), đặc biệt hơn là Thần Thú kì lạ này lại có một đôi cánh hỏa diễm, nhưng khác biệt với Chân Long nhất tộc là hình dáng của nó lại giống như một con sư tử. Theo điển tịch mà năm đó, trong một lần tranh đoạt bí cảnh ta vô tình đọc được thì con Thần Thú này chỉ dùng một trảo đã đập nát thân xác của con Chân Long kia, sau đó thân xác của Chân Long bị thú sư kia phong ấn ở sâu trong một địa vực sâu trăm vạn trượng.”

“Nếu ta đoán không nhầm thì địa vực đó sau tỉ vạn năm biến đổi lúc này đã trở thành một trong 9 tử địa của Thần Cảnh đại lúc chúng ta, cũng chính là Sát Long Vực kia. Mà khiến ta càng thất kinh hơn chính là nơi Lam Nhi tìm được Tiểu Hoàng lại là ở gần nơi tử địa đó, không biết là trùng hợp hay là Thiên ý a.”

Không đợi lão nói tiếp, Uẩn Lam đã lên tiếng.

“ Gia Gia, ý người là Tiểu Hoàng có thể là hậu nhân của con thần thú thần bí kia?”

“ Một trảo đập chết Chân Long, sức mạnh gì vậy chứ?”

Tiểu Ngọc ở bên cạnh cũng khiếp sợ lẩm bẩm.

Chỉ có vị hạ gia chủ kia lúc này vẫn giữ lấy vẻ trầm tĩnh, giống như việc này ông cũng đã dự liệu từ trước. Nhưng Dương Long hoàn toàn có thể nhận thấy, trong mắt của ông lúc này cũng ánh lên một rung động không hề nhẹ với sự mới mẻ của tin tức này.

Không chờ người khác thắc mắc điều gì nữa. Hạ lão lại chậm rãi nói tiếp.

“ Năm đó, khi Sát Long Vực lần đầu tiên xuất hiện dưới nhân thế, tất cả các đại tông môn cả tam giới cùng đồng loạt tiến vào trong. Những tưởng sẽ là một đại cơ duyên, ai ngờ khi chúng ta tiến vào đó, thì đồng loạt rất nhiều các cường giả của Cửu Đại Tông Môn của tam giới không biết vì nguyên nhân gì mà hình thần câu diệt. Cũng may lúc đó ta cùng một vài vị trưởng lão còn lại của Hạ Minh Tông còn đang dẫn dắt những tiểu bối đi sau. Nếu không e rằng cũng bỏ mạng trong đó.”

Tuy chuyện này đã qua hơn hai trăm năm, nhưng nguyên khí của Cửu Tông tam giới sau lần đó đều gặp đại thương. Ngay cả cường đại như ma giới cũng bị tiêu thất hơn một nửa số cường giả. Chính vì vậy nên ma giới mới tạm hoãn lại kế hoạch đánh chiếm Nhân – Yêu nhị tộc chúng ta. Nếu không, e rằng thiên hạ bây giờ đã vì Ma giới cường đại mà đại loạn.

Tin tức về con Thần Thú kì lạ kia cũng chính là trong lần đó đoạt được. Nhưng lúc đó chỉ có ta cùng với tên ma chủ trẻ tuổi của Ma giới kia tranh giành, nên cũng chỉ có ta và hắn mới biết đến tồn tại của loại Thần Thú này.”

“ Gia, ngài nói nó có tên không? Hay cả những cổ nhân lúc đó cũng không biết tên của nó gì gì?”

Ánh mắt của Uẩn Lam suy tư rồi trầm ngâm hỏi trong vô thức. Nghe cháu gái mình hỏi, Hạ lão nhìn sang “ con mèo” bự vẫn đang nằm trên giường gác mặt lên chân kia một chút rồi nói.

“ Ta cũng không rõ, nhưng cuối quyển cổ kí đó, ta có đọc được 4 chữ KIM SÁT THIÊN SƯ. Lúc đầu, ta những tưởng nó là tên của người cổ nhân đã viết cuốn cổ kí này, nhưng bây giờ thí ta nghĩ chắc chắn đó là tên của loài Thần Thú bí ẩn kia.

Nhưng khiến ta mãi mà không hiểu được là tại sao một tồn tại có thể đứng trên Chân Long nhất tộc nhưng lại không được truyền đại cho đến bây giờ. Nếu không phải ta vô tình đọc được quyển sách cổ kia thì e rằng cũng không thể biết có sự tồn tại của một Thần Thú mạnh mẽ như vậy.”

Như nghĩ đến điều gì đó, lúc này Hạ gia chủ mới lên tiếng hướng về phía Hạ lão hỏi.

“ Cha, người nói nó là hậu nhân của con Thần Thú bí ẩn kia a? Nhưng tại sao trên người nó vẫn còn lông?”

Nghe lão nói vậy, Tiểu Ngọc cũng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ khó hiểu. Còn Hạ lão thì như dẫm phải đống phân, khuôn mặt lão vốn dĩ đang hiền hòa lại vì câu hỏi của đứa con trai mình mà biến dị.

“ Ta nói Hạ Khiết ta làm sao lại đẻ ra một đứa con trai ngu ngốc như ngươi a? Cũng thật kì lạ là làm sao ngươi lại có thể đạt đến Thiên Tôn cảnh nữa. Thật đúng là ông trời không có mắt. Ngươi nói xem, lúc còn bé ngươi có lông lá dài cả ra như bây giờ không?”

Nghe Hạ lão chửi mắng thậm tệ đứa con trai của mình, Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc cũng phải bụm miệng cười khúc khích, còn khuôn mặt của Hạ gia chủ thì xám ra tro. Bị cha mình chửi trước mặt con gái mình, đây thật sự là vô tiền khoán hậu a ( trước sau đều chưa có ai như vậy).

Nhưng nghe Hạ lão nói cũng có lý nên Hạ gia chủ đành ngậm im quay mặt sang nhìn về phía Dương Long, có lẽ ông đang tìm nơi để tránh khỏi ánh mắt thương hại từ phía con gái mình.

Nhưng có lẽ Uẩn Lam cũng đã quen với việc cha cô thường xuyên bị ông cô mắng nên chỉ vài hơi thở thì tâm tình của cô đã trở lại như bình thường. Tay cô đưa lên vuốt ve cái lông bờm dài trên cổ của Dương Long, ánh mắt thì càng nhìn càng cảm thấy tò mò về con yêu thú lạ lẫm này.

“ Được rồi, Uẩn Lam con tranh thủ trở lại tông môn, đừng để cha con ở đây có cơ hội dạy hư cháu gái của ta, còn ngươi lo mà quản lý Hạ Xuân thành cho tốt, đêm hôm trước nếu không phải có một đạo Thần niệm của ta bảo vệ Lam Nhi thì không biết bây giờ nó ra sao rồi. Nếu còn có lần sau ta đánh cho cả tháng không đi nổi.” Nói xong lão quay sáng nháy mắt với Uẩn Lam một cái vẻ đắc ý. Dương Long vừa nhìn đã biết ông cháu nhà này có sở thích mang Hạ gia chủ ra làm trò. Chỉ tội cho Hạ gia chủ người hoàn toàn ở thế bị động không thể phản kích a.

***Còn Nữa***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.