Thần Cảnh Đại Lục

Chương 27 : Mềm Mềm.




Vừa nói xong, ngón tay lão đã bắn ra một đạo ánh sáng bay thẳng về hường chân trời. Còn Dương Long lúc này đang cố gắng nhớ lại những hành động thân thiện của những sủng vật mà hắn từng nhìn thấy khi đối với chủ nhân của nó, việc mà hắn cần làm lúc này là không để cho người của Hạ gia biết rằng hắn có linh trí. Điều này đối với hắn thật sự rất nguy hiểm.

Qua vài hơi thở, những cường giả của Hạ gia, dẫn đầu là 4 vị gia chủ và trưởng lão cùng với Uẩn Lam đều hạ xuống, tiến gần đến vị trí của Dương Long. Lúc này, Dương Long đột nhiên 4 chân đứng thẳng dậy, một số kẻ nhát gan vì hành động này của Dương Long mà còn giật cả mình. Nhưng lúc này, khiến mọi người giật mình hơn chính là, con vật oai vệ, cao hơn nửa mét, cả người toả ra quang mang vàng kim kia lúc này lại đang lúc lắc đuôi, chạy đến dúi đầu vào trong lòng của Uẩn Lam, giống như một đứa con nhớ mẹ lâu ngày. Cũng may Uẩn Lam cản cha cô lại, nếu không với hành động bất ngờ mà Dương Long đang làm này thì đã bị lão gia chủ Hạ gia dùng một tát đập chết. Với tu vi thiên khí nhị tầng của hắn bây giờ, dù tinh thần lực của hắn cũng đã đạt đến Thiên Tinh cảnh nhưng nếu nhận phải một đập của cường giả Thiên Tôn, dù là Thiên Tôn nhất trọng thì cũng dư sức một tát đập hắn thành đống thịt vụn, huống hồ lão Hạ Thành này tu vi cũng đã đạt đến Thiên Tôn cảnh nhị trọng thiên a.

Thở phù một hơi may mắn, Dương Long cũng phải âm thầm cảm ơn lấy vị “ chủ nhân” bất đắc dĩ này của hắn. Nhưng lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng, đầu của hắn đang không ngừng chạm vào cái gì đó cỏ vẻ rất đàn hồi, Dương Long còn cảm nhận được cái hơi nóng từ nó truyền ra làm cả người hắn cũng hơi râm rang nóng lên, nghĩ đến điều gì đó, Dương Long vội dừng lại động tác ngọ ngoạy cái đầu của mình vào vị trí kia. Lúc này, Uẩn Lam cũng đã phát hiện ra điều không đúng cũng vội nhích ra sau một bước, khuôn mặt đã đỏ như trái gấc, nhưng ánh mắt nành nhìn vào Dương Long, nói đúng hơn là nhìn vào Tiểu Hoàng lúc này vẫn là một ánh mắt thiện lương không tạp niệm. Chỉ có những kẻ hộ vệ của Hạ gia lúc này mới có cảm giác muốn được một lần làm sủng vật, tất cả cường giả xung quanh lúc này ngoại trừ 4 vị trưởng quản Hạ gia ra thì đều nhìn Dương Long với ánh mắt khao khát được hoá thân vào hắn.

Mãi đến khi Hạ gia chủ hằn lên một tiếng thì một đám sắc hoa này mới giật mình tỉnh giấc khỏi dâm niệm kia.

“ Tất cả giải tán đi, Tàn Nhân, ngươi cho người dọn dẹp đống đổ nát này đi, những kẻ khác cũng đi làm việc của các ngươi đi. Chuyện lần này nghiêm cấm truyền ra ngoài, nếu để ta biết kẻ nào truyền ra bên ngoài có phong phanh nào về chuyện Hạ gia ta có một yêu thú lạ thì các ngươi biết kết cục của mình ra sao rồi đấy.”

Vừa nói, lão vừa đưa cặp mắt sắc bén mà lại âm trầm của hắn đảo qua một lượt những cường giả ở nơi này một lượt. Một lúc sau mới quay sang hướng của Uẩn Lam nói tiếp. “ Lam nhi, con cũng về nghỉ ngơi đi, còn về con yêu thú này, ta thấy tạm thời con không nên tiếp xúc với nó nữa, ta cảm thấy có điều gì đó không đúng trên người nó.” Vừa nói, lão lại cố ý nhìn sâu vào thân thể Dương Long như muốn moi ra tất cả bí mật của hắn. Còn 3 vị trưởng lão kia thì cũng đưa ra ý kiến không khác mấy với lão gia chủ Hạ Thành.

Nhưng lúc này, khiến Dương Long bất ngờ là vị Hạ tiểu thư này lại muốn mang hắn đi cùng, nàng nhìn qua Dương Long, sau đó đặt một tay lên mi tâm của hắn, hai mắt nành nhắm lại, quang mang màu xanh nhạt toả ra bao phủ lấy thân thể của cả hai người. Bất chợt, lúc này Dương Long cảm thấy dường như suy nghĩ của mình bị ai đó nhìn thấu, hắn vội vàng ngưng thần, ngăn cản cái ý chí kì lạ đang len lỏi, phiêu đãng trong tâm trí của hắn kia. Mãi đến hơn mười hơi thở sau, Uẩn Lam mới lần nữa mở mắt ra, quang mang màu lam nhạt tiểu thất. Trên mặt cô vẫn mang một nét chân thiện như phật đà, nhưng trên đôi mắt lúc này đã sáng lên một tia như suy nghĩ gì đó, cái môi nhỏ xinh chúm chím kia còn hiện lên một nụ cười nhẹ. Quay sang hướng của cha nàng nhỏ giọng nói.

“ Cha và các vị thúc thúc, các người yên tâm, Tiểu Hoàng con sẽ mang đi, nó từ nhỏ đã ở với con nên con rất hiểu nó, nó sẽ không làm hại con. Có Tiểu Ngọc phụ giúp con chăm sóc nó nên người không phải lo a.”

Vừa nói, nàng vừa quay sang nháy mắt với Tiêủ Ngọc. Cô nàng này cũng hiểu ý nên vội hướng các vị trưởng lão gật đầu lia lịa. Bất đắc dĩ, bốn vị lão giả kia cũng chỉ có lắc đầu thở dài rồi cũng đồng ý, sau một phen dặn dò, nhưng cũng không yên tâm lắm nên đã thống nhất đưa Uẩn Lam, đúng hơn là đưa Dương Long, đưa cái con vật quái dị này đến ở trong viện của lão gia chủ Hạ Thành. Dương Long cũng thở phào một hơi, chỉ cần bọn người này không phát hiện ra hắn có linh trí thì tạm thời hắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Còn việc hắn làm sao mới có thể ra khỏi Hạ phủ, làm sao để tìm lại thân xác thì đành phải chờ đợi vị Hạ tiểu thư này đi ra ngoài hắn mới có thể tìm cơ hội lẩn trốn a.

***Còn Nữa***

( Lời tác giả: Chương này rất ít chữ, vì mình đang bận việc gia đình vài ngày nên chỉ đêm khuya mới viết được. Dự là khoản đến chương 30 mới có thể trở lại bình thường = hơn 2k chữ mỗi chương. Các đọc giả thông cảm nhé.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.