Thần Bếp Tiểu Hồ Ly

Chương 2: Người đàn ông “hoang dã”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lục Phỉ Thiên Hi 

Hồ Tiểu Bì vừa nghe “Nam nhân vị”, mí mắt nhảy một chút, tâm nói: Nếu ta có nam nhân vị, thì đã không xuống núi.

Hồ Tiểu Bì hiểu lầm ý tứ của Tiêu Chung, Tiêu Chung chỉ là độc miệng mà nói, cố ý muốn xem phản ứng của Hồ Tiểu Bì. Nam nhân bình thường khi nghe người khác nói bản thân không có “nam nhân vị*”, khẳng định trong lòng sẽ không thoải mái. 

(*nam nhân vị: nam tính) 

Lúc trước khi Tiêu Chung lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Tiểu Bì, đã bị kinh ngạc, cảm thán như thế nào có một nam hài tử tinh xảo như thế, nhưng mà đối với các đồng sự thì thấy Hồ Tiểu Bì như một “Tiểu nương pháo*”

(*nương pháo: Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.) 

Khẩu thị tâm phi thêm độc miệng.

Lúc này Hồ Tiểu Bì cúi đầu nói: “Về sau sẽ có.”

Giọng nói có chút nhỏ, như Tiêu Chung vẫn có thể nghe được, cảm thấy lời nói này của Hồ Tiểu Bì ấu trĩ đến đáng yêu, liền cười. 

Nhưng mà tiếng cười của Tiêu Chung bị Hồ Tiểu Bì nghe thấy, chính là cười nhạo, y đang cười nhạo hắn, cười nhạo một cách trần trụi, hừ. 

Hồ Tiểu Bì ở trước mặt Tiêu Chung liền cảm thấy tự ti, đầu hận không thể vùi vào ngực làm đà điểu. 

Hắn bỗng nhớ tới nhiệm vụ bí mật mà sư phụ trước khi mất đã giao cho hắn: “Tìm một người đàn ông tinh khí tràn trề, gả cho hắn. Ban ngày ngửi thấy hương vị đàn ông trên người hắn, buổi tối bị hắn ‘tinh hoa’ dễ chịu, nếu không, liền giống như vi sư mà chết đi”. 

Sư phụ Hồ Tiểu Bì cũng là một đại mỹ nhân, bất quá là nam a. Hắn tuy là hồ tộc, nhưng trời sinh là thẳng, bẻ không cong, hắn còn bài xích tiếp xúc với nam nhân. Băng thanh ngọc khiết suốt đời, cuối cùng bởi vì không bị nam nhân “dễ chịu” nên phải qua đời ở tuổi 30. 

Hồ Tiểu Bì đi theo sư phụ học trù nghệ, sau khi đem sư phụ mai táng liền xuống núi hoàn thành nhiệm vụ được giao. 

Nhưng mà khi Hồ Tiểu Bì tới nhân gian, hắn một lòng nhào vào trù nghệ, đã quên mất chuyện phải tìm nam nhân. 

Hồ Tiểu Bì phát hiện, nếu hắn cùng nam nhân ở cùng một chỗ, hắn nhất định sẽ phát tình. Lúc đầu hắn đã không khống chế được, hai tai hồ ly sẽ hiện ra, nhưng sau này, hắn dần dần có thể chống cự, có thể khống chế bản thân, nên mới không bị người khác phát hiện. Thật sự nguy hiểm a, nêu bị phát hiện, thật sự không biết sẽ ra sao đây. 

Nhưng tuy là Hồ Tiểu Bì hắn dễ phát tình thật, nhưng cũng không biểu đạt hắn thích đối phương, hắn cảm tấn tìm được nam nhân mình thích thật sự có chút khó khăn. 

Kể từ khi xuống núi, nam nhân bên cạnh hắn là người đầu tiên hắn thấy kinh diễm. Ngay khi nhớ đến sư phụ nói “Dễ chịu”, hô hấp Hồ Tiểu Bì liền trở nên dồn dập. “Thình thịch”

Tai hồ ly bên trái nhô ra khỏi mái tóc màu đen, mà Hồ Tiểu Bì bên này còn mơ mơ màng màng suy nghĩ cũng không phát giác. Tiêu Chung thấy người bên cạnh im lặng không nói gì thật lâu, vừa lái xe vừa dành ra hau giây xem Hồ Tiểu Bì hắn đang làm gì. 

“!!! “

Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy liền bị dọa sợ. Cái thứ màu trắng trên đầu là tai sao? Lông xù xù, vành tai phiếm hồng, nhìn qua cảm thấy có chút mềm mại. Hơn nữa chỉ có một lỗ tai!? 

Tiêu Chung quay đầu lại thật nhanh, tiếp tục lái xe, nhưng tâm tình loạn cứ như gặp phải ma, lần đầu tiên trong đời thấy được cảnh quỷ dị như vậy. Y chớp chớp mắt, hoài nghi mình vừa rồi có phải sinh ảo giác hay không. 

Xe nhanh chóng đã chạy đến gara, Tiêu Chung dừng xe lại, quay sang nhìn Hồ Tiểu Bì một lần nữa. 

Không thấy, vậy là vốn không có? 

Hồ Tiểu Bì vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn của Tiêu Chung, trong lòng trầm xuống, vươn tay lên sờ, phát hiện tai hồ ky không thoát ra mới nhẹ nhõm thở ra. 

“Tiên sinh, tới rồi sao?”

Tiêu Chung cởi bỏ đai an toàn: “Tới rồi.”

Hai người xuống xe, Tiêu Chung khoanh tay nhìn Hồ Tiểu Bì phía trước. Tiêu Chung liền đi đến trước mặt Hồ Tiểu Bì, vươn tay phải: “Tiêu Chung”

Đây là muốn bắt tay đi? 

Hồ Tiểu Bì nhìn tay đưa ra của Tiêu Chung do dự, rồi cẩn thận vươn tay ra: “Tôi tên Hồ Tiểu Bì”. 

“Tiểu da?” Tiêu Chung nhướng mày, giữ bàn tay Hồ Tiểu Bì đang có ý thu hồi thật chặt. 

“Nghịch ngợm* sao?”

“Đúng vậy”. 

(*tên Hồ Tiểu Bì tiếng trung là 胡小皮. 

Mà từ 皮/pí/ có nghĩa là da, nghịch ngợm). 

“Nhưng mà người không gầy chút nào, giống như khoác da người(?)”. 

Tiêu Chung quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Hồ Tiểu Bì. 

Hồ Tiểu Bì bị dọa sợ, đột nhiên rút tay về. Hồ Tiểu Bì hắn chính là hồ ly không sai, nhưng hồ ly không khoác da người. Hiện tại, hồ ly bọn họ muốn thành tinh cũng không dễ dàng gì, nên càng không thể đi hại người. Bộ dáng hiện tại của Hồ Tiểu Bì hắn, là hóa thành người một cách tự nhiên, không phải dùng da người. 

Hồ Tiểu Bì vội vàng giải thích:” Không đúng, thật sự không phải”. 

Tiêu Chung cười, đút tay vô trong túi quần tây, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói giỡn thôi” Ngươi khẩn trương cái gì chứ? 

Hai người cùng nhau vào thang máy, lúc này trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ. Hồ Tiểu Bì phát hiện không gian trong thang máy còn nhỏ hơn không gian ở trong xe, toàn bộ không khí bên trong thang máy đều tràn ngập hơi thở của Tiêu Chung. 

Tiêu Chung là một người có hương vị đàn ông hết sức mạnh mẽ, toàn thân lộ ra sự hoang dã nhưng lại bị gò bó, giam cầm. Bộ tây trang trên người Tiêu Chung làm cho người ta cảm thấy như một con thú có một bộ da khác bao bọc trên người. 

Hồ Tiểu Bì đứng sau Tiêu Chung, nhìn chằm chằm và thân thể Tiêu Chung, Hồ Tiểu Bì hắn rất ít khi nhìn chằm chằm chằm người khác, nhưng mà, dáng người Tiêu Chung thật sự rất hấp dẫn. Nó như nam châm vậy, giữ chặt hắn, khiến Hồ Tiểu Bì hắn không thể thoát ra. 

Tới tầng 32, Tiêu Chung đi ra trước dẫn đường, y phát hiện Hồ Tiểu Bì không được tự nhiên, rất khẩn trương, nhưng cái gì cũng không nói. Tiêu Chung xoay người nhìn Hồ Tiểu Bì làm cái động tác “Thỉnh”. 

Hồ Tiểu Bì nhìn nhà của Tiêu Chung, hai chân như bị xi măng đông cứng lại, không thể động đậy. 

Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà ở của nhân loại, hơn nữa lại là nhà của một nam nhân. Tưởng tượng đến việc ở chung phòng với Tiêu Chung như vậy, Hồ Tiểu Bì liền cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nhịn không được muốn bật hai tai ra ngoài. 

“Cậu sợ cái gì, tôi sẽ ăn cậu sao?”

Tiêu Chung thấy Hồ Tiểu Bì một bộ dáng sắp “Lừng lẫy hy sinh”, liền nhịn không được nói ra một câu.

Da đầu Hồ Tiểu Bì cứng lại, bước vào trong nhà, hai chân như mang phải chì. 

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Hồ Tiểu Bì liền đề phòng cảnh giác, động vật trời sinh đã có khả năng tự vệ không thể nghi ngờ. 

Tiêu Chung vẫn quan sát nhất cử nhất động của Hồ Tiểu Bì, nhưng mà y vẫn không thấy xảy ra chuyện gì bất thường. Lúc này chỉ đống quần áo trên sofa, không chút khách khí nào nói: “Đem quần áo của tôi ra ban công, ở đó có một cái máy giặt, mở máy giặt ra, bỏ quần áo vào là được”

Cuối cùng còn bỏ thêm câu: “Cảm ơn.”

Nói xong liền bắt đầu cởi tây trang trên người. Hồ Tiểu Bì lúc này vì không muốn xem Tiêu Chung cởi quần áo, Hồ Tiểu Bì giống như bị kim đâm, lập tức ôm lấy đống quần áo trên ghế sofa mà chạy. 

“Sai rồi, đó là phòng bếp.” Tiêu Chung thấy Hồ Tiểu Bì chạy loạn, mà nhắc nhở. 

“Lại sai rồi, đó là phòng ngủ.” Tiêu Chung liền nhìn chỗ Hồ Tiểu Bì chạy mà nói.

Cuối cùng Hồ Tiểu Bì cũng nhảy được đến ban công, Tiêu Chung cười khẽ một tiếng, lắc đầu, cầm lấy tạp dề màu xám, đi đến tủ lạnh, một bên xem nguyên liệu nấu ăn suy xét xem nên làm món gì, một bên lại thắt dây lưng tập dề. 

Tiêu Chung cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào trong bếp, nghe thấy động tĩnh từ ban công, âm thanh phát ra từ máy giặt truyền đến, Tiêu Chung mới yên tâm mà nấu ăn. 

Lúc Hồ Tiểu Bì đi đến phòng bếp, nhìn thấy người đàn ông cao lớn hơi khom lưng, trên người mang một cái tạp dề màu xám, trên người mặc một cái áo sơ mi sọc cùng màu, được sơ vin ở quần tây. 

Nhìn như vậy, khiến cho Hồ Tiểu Bì cảm thấy sự hoang dã của Tiêu Chung trở nên ôn hòa hơn chút, giống như, sư tử bị cạo lông. 

Hồ Tiểu Bì không dám nhìn Tiêu Chung nữa, hắn vẫn như cũ rất cảnh giác, duỗi tay sờ sờ đầu, xác định lỗ tai không bị hiện ra. 

Đối với người khác, Hồ Tiểu Bì đảm bảo lỗ tai hồ ly của hắn sẽ không hiện ra, nhưng là ở chung với Tiêu Chung thì thực sự khó nói a. 

Hồ Tiểu Bì đi qua, ngoan ngoãn mà đứng một bên nhìn, tuy nhiên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, tựa như sợ Tiêu Chung xắt rau ở trên người hắn. 

“Đây là…… Làm cá hương thịt ti*?” Hồ Tiểu Bì hỏi.

(*”Cá hương thịt ti”: thịt băm hương cá. Tên gốc 做的鱼香肉丝. Video hướng dẫn )

“Cậu cho rằng tôi làm hành hương cua kiềm*?” Tiêu Chung.

(*muốn biết thêm chi tiết vui lòng xem lại chương 1) 

“Tôi cho rằng……”

“Món kia lãng phí thời gian, món này cũng tương tự. Tài năng nấu nướng này, vô luận làm món gì, đều có thể thấy được bản lĩnh”. Tiêu Chung nói. 

Làm hành hương cua kiềm?

Tiêu Chung bật cười trong lòng, cái tên tiểu tử ngốc này, lúc ấy Tiêu Chung nói đồ ăn của Hồ Tiểu Bì có vấn đề, thật ra, là tìm một cái cớ để lừa người ta, không ngờ Hồ Tiểu Bì tên ngốc này lại tin là thật, lại còn không hề nghi ngờ mà theo y về. 

May mắn tên tiểu tử ngốc này là bị y lừa, nếu như bị người xấu lừa đi, làm sao nhịn được vẻ ngoài của tên tiểu tử này, tên ngốc Hồ Tiểu Bì này sớm bị ăn sạch sẽ rồi. 

Nói giống như Tiêu Chung y là người tốt không bằng. 

Hồ Tiểu Bì lại bị Tiêu Chung tiếp tục lừa, cảm thấy Tiêu Chung nói rất đúng, nghiêm túc mà gật đầu. 

Hồ Tiểu Bì nhìn cách Tiêu Chung nấu ăn, thật là tay già đời, nhưng là vẫn có chút vấn đề, lúc Hồ Tiểu Bì nói ra, Tiêu Chung lại nói một chuỗi lý do, Hồ Tiểu Bì lại tin lần nữa. 

Hồ Tiểu Bì cũng không nói tiếp nữa, Tiêu Chung là một luật sư cao cấp, tài ăn thuộc hàng bậc nhất, cấp dưới đặt cho y danh hiệu “Trạc lậu* đại thần”. Ý nghĩa như tên, chính là chuyên môn tìm ra các lỗi logic trong diễn đạt của người khác. Chẳng sợ người ta đúng, Tiêu Chung y đều có thể “xả” ra một tập hợp các lời phản bác “Rất có logic”, khiến cho rất nhiều người mắc kẹt trong bẫy của hắn. 

(*Trạc 戳: châm chọc

Lậu 漏: để lộ, bỏ sót, trốn tránh)

Giống Hồ Tiểu Bì này một tên tiểu bạch thiệp thế không thâm*, tự nhiên là bị “Trạc lậu đại thần” lừa đến xoay vòng. 

(*thiệp thế không thâm: bước vào đời một cách thật thà) 

Cuối cùng món ăn đã được hoàn thành, mùi hương của món “Cá hương thịt ti” tỏa ra tứ phía, Hồ Tiểu Bì tạm thời không ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Chung. 

“Thơm quá”. 

Tiêu Chung đắc ý, nhưng lại cố gắng kiềm chế ý cười trên mặt. Tiêu Chung cởi tạp dề xuống, bưng đồ ăn ra ngoài, trên tay còn có một đôi đũa. 

Các món ăn đều đủ sắc đủ hương sắc, được bày trên bàn đá cẩm thạch, cùng với những hoa văn trên bàn ăn, tạo nên bối cảnh ưu nhã, phụ trợ cho món ăn. 

Tiêu Chung gắp một miếng cà tím, đưa tới bên miệng Hồ Tiểu Bì. 

“Nếm thử, nam nhân vị”

Nam nhân vị?

Hồ Tiểu Bì tự nhiên lại có chút hổ thẹn, nhìn bàn tay Tiêu Chung cầm đũa, gắp thức ăn cho hắn, tim hắn liền đột ngột đập nhanh. 

Nếu mà đôi bàn tay đẹp đẽ này, có thể sờ sờ lông trên cằm, hoặc trên bụng thì tốt biết mấy, nhất định sẽ rất thoải mái, Hồ Tiểu Bì hắn nhất định sẽ rất ung dung mà hưởng thụ. 

Hồ Tiểu Bì há miệng, đem miếng cà tím nhỏ bỏ vào miệng. 

“! “

Trong nháy mắt, Hồ Tiểu Bì cảm thấy toàn bộ thế với đều phát sáng, đỉnh đầu nổ tung, còn có mấy pháo hoa bảy màu. 

“Ngon, ngon, ăn rất ngon! “

Thật sự là siêu cấp mĩ vị, cùng với món ăn mà Hồ Tiểu Bì làm thực sự không giống nhau. Không chỉ có cảm xúc, mà còn cả hương vị, hỏa hậu*, đều rất khác, phi thường vó cảm giác bay. 

(*hỏa hậu 火候 nghĩa là: lượng nhiệt sử dụng trong nấu ăn cũng như thời gian. 

Nguồn: baidu) 

“Thình thịch… Thình thịch! “

Hai lỗ tai hồ ly xuất hiện, còn hưng phấn mà run rẩy. 

Tiêu Chung lúc này đảm bảo, chính mình không bị hoa mắt, tận mắt nhìn thấy lỗ tai hồ ly xuất hiện từ tóc Hồ Tiểu Bì. 

Lúc này hai người, có còn di chuyển đâu!

Những thứ này đều là thật sự……

Tiêu Chung trong lòng thực sự kinh ngạc, thật lâu không có phản ứng. Cho dù trước đây, từng đối mặt với rất nhiều luật sư cao cấp khác, thì cũng không bị thua. Tay cầm đũa của Tiêu Chung cứng đờ, nhìn vào người vẫn đang hưởng thụ món ăn, không hề phát giác phản ứng của Tiêu Chung, Hồ Tiểu Bì. 

Hồ Tiểu Bì bị mỹ thực làm mất đi tính cảnh giác, vui sướng hỏi Tiêu Chung: “Đây là nam nhân vị? “

“Không” 

Hầu kết Tiêu Chung giật giật, nhìn Hồ Tiểu Bì, yết hầu thắt lại. 

“Này không phải, món này chỉ là có chút hơi thở của tôi mà thôi, nam nhân vị chân chính, ở trên người tôi. “

“?”Hồ Tiểu Bì tỏ vẻ không hiểu.

Tiêu Chung cảm thấy Hồ Tiểu Bì ngu như vậy, hẳn là sẽ không cùng y diễn “Hồ yêu hí tinh” trong Liêu Trai* đi? 

(*Liêu Trai: là tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị. Tên Tiếng hán là 聊齋志異, với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn TQ Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kì thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại. Tác phẩm này cũng được dịch sang tiếng Việt và có chuyển thể thành Phim. Phim điện ảnh như: Thiếu nữ u hồn, Họa Bì, Họa Bích, Đại chiến âm dương. Phim truyền hình: Liêu Trai, Liêu trai I, Liêu Trai II, Liêu Trai Kỳ nữa, Họa Bì …. 

Nguồn:wikipedia) 

Tiêu Chung đã hưởng qua nam nhân vị sao? 

Biết làm cách nào không?

Cảm thụ qua cái gọi là “dễ chịu” sao? 

Khẳng định là không có. 

Tiêu Chung buông đũa xuống, tạm thời không tính nói cho Hồ Tiểu Bì biết về chuyện tai hắn. 

“Thế nào, tôi nói không sai đi, món ăn của cậu có một mùi hôi. “

“……” Hồ Tiểu Bì.

Tiêu Chung: “Đó là bởi vì, nó đến từ chính bản thân cậu”

_______

Tác giả có lời muốn nói: 

Hồ Tiểu Bì: Ta muốn giải oan……

Tiểu ngân hà: Mở miệng nói.

Hồ Tiểu Bì: Tiêu Chung nói trên người ta có một cỗ tao vị, nhưng đó là mùi hương.

Tiểu ngân hà: Vậy chứng minh a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.