Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 7




Tống Thanh Thư cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

 

Ta gắt gao nắm chặt mép cửa, khàn tiếng, run giọng hỏi:

 

“Từ nay về sau, có phải Tống gia và ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt hay không?”

 

Tống Thanh Thư cắn môi, dường như hắn muốn hô to để bày tỏ cảm xúc của mình ra:

 

“Phải, từ nay về sau, Tống gia sống hay c.h.ế.t không liên quan tới ngươi nữa!”

 

“Ngươi đi đi!”

 

“Ầm ầm!”

 

Mưa to tầm tã rơi xuống, trong nháy mắt đã làm ướt người ta.

 

“Rầm!”

 

Cửa lớn Tống gia bị đóng chặt lại.

 

Ta ngơ ngác đứng ở cửa, cảm giác có thứ gì đó đang vỡ tan ở trên người ta, từng tấc từng tấc một.

 

13

 

Ta không biết bản thân đã đứng trước cửa nhà Tống bao lâu rồi.

 

Mãi cho đến khi đám mây tan đi và thời tiết trở nên tốt hơn.

 

Ta ngẩng mặt nhìn lên rồi mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc ô che ở trên đầu ta.

 

Nam nhân này có vóc dáng rất cao, đối phương dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

 

Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, y thở dài.

 

“Tiên Nhi, đi thôi, chúng ta về nhà đi.”

 

Đây là Thẩm Chính Khanh.

 

Ta và y từng có duyên gặp mặt nhau.

 

Lúc trước ta thường lên núi hái thuốc nên có gặp được y vài lần.

 

Dường như y cũng hiểu một chút y thuật, y thường hái một ít hoa kim ngân, hoa cúc dại các loại rồi đem tới tiệm thuốc để bán.

 

Có một lần y không cẩn thận ngã xuống bẫy săn hổ, là ta đã cứu y ra.

 

Lúc đó Thẩm Chính Khanh cứ nhất quyết phải đưa cho ta hoa kim ngân mà y đã mất một lúc lâu mới hái được, ta nhìn quần áo và đôi giày rách nát của y, sau đó nhận lấy đồ của y.

 

Ngày hôm sau, có một giỏ đầy hoa kim ngân được đặt ở trước cửa nhà.

 

Thẩm gia rất tồi tàn nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

 

Sau khi vào Thẩm gia, ta lập tức tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra ngoài.

 

Thỉnh thoảng ra còn có thể nghe được câu hỏi chứa đầy sự lo lắng của Thẩm Tú Uyển.

 

“Ca, Tiên Nhi tỷ tỷ không sao chứ?”

 

“Tại sao ta lại nghe thấy tiếng tỷ ấy vừa khóc vừa cười ở trong phòng vậy, tỷ ấy sẽ không bị điên đó chứ?!”

 

Ta sắp điên rồi.

 

Ta ở trong lòng thầm nghĩ đến việc c.h.é.m c.h.ế.t Tống mẫu tám mươi lần, làm Tống Thanh Thư tàn phế một trăm lẻ chín lần, đánh gãy chân Tống phụ hai trăm lần.

 

Và trái tim ta vẫn đập khỏe mạnh, không đau không ngứa.

 

Ta thật ngu ngốc.

 

Chỉ cần đơn giản như vậy là có thể có được tự do, tại sao ta không nghĩ đến sớm hơn chút?

 

Ba trăm năm, ba trăm năm lận đó!

 

Có trời mới biết ta đã làm gì để sống trong ba trăm năm nay!

 

14

 

“Tiên Nhi tỷ tỷ, ăn cơm thôi.”

 

Ta đẩy cửa ra mớI phát hiện Thẩm Tú Uyển đang thấp thỏm không yên đứng ở trước cửa.

 

Năm nay nàng ấy cùng lắm cũng chỉ mới mười hai tuổi, là độ tuổi thuần khiết đáng yêu.

 

Làn da bên má trái trơn bóng trắng nõn, nhưng trên mặt nửa bên phải lại hóp vào trong, giống như da của một con cóc.

 

Chướng mắt quá.

 

Thấy ta nhìn chằm chằm mặt mình, Thẩm Tú Uyển hoảng hốt che má phải của mình lại.

 

“Tiên Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng sợ.”

 

“Đây là vết bỏng ta có được khi còn bé, sẽ không khiến người khác bị lây đâu.”

 

Thẩm Chính Khanh đã nấu cơm xong và đang chờ chúng ta.

 

Một cái bàn gỗ đơn sơ, trên bàn đặt ba cái bát đất nung màu vàng.

 

Một chén rau dại trộn đậu hũ, một chén cá khô hấp, phía trên còn được rưới thêm dầu vừng, nhìn không quá dầu mỡ, thậm chí còn rất hấp dẫn.

 

Cuối cùng là một bát thịt khâu nhục có màu sắc tươi sáng.

 

Thẩm Tú Uyển nhìn chằm chằm vào miếng thịt và không ngừng nuốt nước miếng.

 

Có thể nhìn ra được, hắn là đã lâu rồi nhà bọn họ không ăn thịt.

 

“Tiên Nhi, nàng ngồi xuống đi.”

 

Ta liếc nhìn Thẩm Chính Khanh vẫn che mặt, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.